Chap 20: Hạnh Phúc

_ Thật ra cậu bé không có bệnh gì đáng ngại cả, chỉ là bản thân quá suy nhược,ăn uống không đầy đủ,lại cứ đồ nóng ăn nên chảy máu cam là chuyện đương nhiên,đêm ngủ không đủ giấc , bản thân có thai mà suốt ngày chịu tác động mạnh, cậu làm chồng mà như thế hả, đến vợ cũng không chăm sóc tốt, lần nào tôi cũng thấy có mình thằng bé tới, mà cậu không biết cái gì gọi là chăm sóc phụ sản trước khi sinh hả, tôi nhìn mặt mũi cậu cũng đâu đến nỗi nào mà...

_Bác sĩ à, cháu thật là không có bệnh gì ạ._Vương Nguyên nóng ruột ngắt lời vị bác sĩ , thấy bác nói tràng giang đại hải mà không để ý gì tới khả năng tiếp thu có hạn của cậu cả.

_Bác sĩ, thực ra cháu..._Vương Tuấn Khải chen ngang, tiến lên phía trước, định bụng giải thích tiện thể hỏi luôn chuyện cậu giấu anh bấy nay.

Thế nhưng, anh còn chưa kịp nói hết câu, bác sĩ đã hằm hằm nhìn vào anh, nổi giận.

_Cậu định chối hả? Thằng bé nó tới viện lần nào tôi đều thấy nó mệt mỏi, có lần còn ngất ngay trước cổng bệnh viện đấy, còn...

_ Bác à_ Vương Nguyên cắn cắn môi, lo lắng nhìn vẻ mặt Vương Tuấn Khải đã đen như đít nồi, cậu lo có bão xảy ra.

_Bác cái gì mà bác.._Bác sĩ quát cậu, sau đó lại hướng Vương Tuấn Khải mà xả_Hừ..Nếu đã không thể chiếu cố tốt cho thằng bé thì để tôi...Con gái tôi so với cậu còn tốt hơn nhiều..

_Bác à, cháu ...

_Cháu gì mà cháu, cậu cứ coi chừng tôi đấy.Có không giữ mất đừng tìm..Hừ

Nói xong cong mông đi thẳng để lại hai con ngơ trong phòng.

Vương Tuấn Khải chờ khi vị bác sĩ kia đi thẳng mới quay ra nhìn chằm chằm vào cậu, hai mắt tối lại.

_EM...GIỎI...LẮM...

_Em...

_Bệnh mà sao không nói , em tính đợi lúc chết mới thông báo cho tôi một thể hả?

_Em.

_Có thai cũng không nói cho tôi, lại tính đẻ xong mới nói cho tôi bất ngờ hả?

_Em..

_Em em cái gì...Ngốc nghếch.Sau này có chuyện gì cũng phải nói cho tôi, tôi có trách nhiệm , tôi là một thằng đàn ông, tôi có đủ khả năng bảo vệ người tôi yêu..

Vương Nguyên mở miệng định nói nhưng lại bị ba chữ "người tôi yêu" làm cho cứng họng, cậu trân trân nhìn vào Vương Tuấn Khải, nửa ngày sau mới nặng nhọc cất tiếng.

_Hôm trước, Đô Đô mất tích, em thấy anh...*nghẹn họng*

Vương Tuấn Khải nhìn cậu, yêu thương xoa đầu an ủi.

_Tôi chỉ sợ nó đi lăng nhăng, chứ cũng không có gì gọi là vật kỷ niệm tình yêu mất đi mà đau khổ cả. Đồ ngốc, chưa gì đã cắm đầu cắm cổ đi tìm, hại tôi tìm cả ngày trời mới thấy cái bộ dạng thảm hại của em..

Vương Nguyên lâm vào trầm mặc, sao nghe anh nói, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là lỗi của cậu thế nhỉ.Rồi như chợt nhớ ra vấn đề, cậu nhìn anh

_Vậy..Em không bị ung thư ạ.

_Có cái đầu em bị hỏng thôi.

_Há. Vậy còn đứa bé, nó vẫn còn ạ?

_Con tôi, tôi chưa cho đi nó dám đi sao? Em nghĩ nó vô tổ chức như em sao?

Vương Nguyên càng nghe nước mắt rơi càng nhiều, rồi sau đó trực tiếp gục đầu xuống khóc nấc lên không dừng được. Lòng cậu đau thắt lại, vậy là cậu không phải chết nữa rồi, hạnh phúc xen lẫn ngạc nhiên khiến cậu vui đến nỗi không quản điều gì mà khóc

.Vương Tuấn Khải đứng bên không hiểu điều gì , cứ ngỡ những lời bản thân vừa nói khiến cậu tự ái, nghe tiếng khóc không thành tiếng của cậu,anh cuống lên như gà mắc tóc, tay chân thừa thãi không biết làm gì cho phải. Cuối cùng chỉ biết vỗ vỗ vai cậu , ôm cậu vào lòng.

_Xin lỗi, anh không có ý đó, anh xin lỗi, đừng khóc.

Nhưng càng dỗ cậu càng khóc to, kết quả khóc hết cả buổi chiều.

----

Hôm sau.

_Em không uống đâu.. Đắng chết đi được ý..

_Uống thuốc thì mới nhanh khỏi .Ngoan nào.

_Không. Có chết em cũng không uống.

_Uống đi mà.

_Ứ đâu..

Trong phòng bệnh, Vương Nguyên tựa lưng vào gối chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Vương Tuấn Khải, mà Vương Tuấn Khải lại dán trên mặt bộ dạng sủng vợ hết mực tay cầm bát thuốc bổ, dùng hết mọi khả năng quyến rũ có thể có để thí vợ bé nhỏ. Sau cơn bão tuyết tối nọ , trời thêm cao thêm xanh hơn, gió mát lùa vào phòng bệnh thổi tung mái tóc lòa xòa trước trán của Vương Nguyên, khuôn mặt nhợt nhạt khiến cậu bội phần mỏng manh , ánh mắt trong veo như giọt nước nhìn chăm chăm vào người đối diện. Vương Tuấn Khải thất thần, vội vã tránh ánh nhìn của cậu, lắc lắc đầu xua đi khoảnh khắc vừa rồi.

'' Chết tiệt. Sao mình dễ bị dụ thế không biết''

Vương Nguyên ghét nhất trên đời là uống thuốc, đợt vừa rồi cậu cũng dốc không ít thuốc vào bụng, dạ dày cậu dường như sắp chết ngập trong thuốc mất rồi. Hơn nữa biết là bản thân cậu không có ung thư hay hiểm nghèo gì hết nên cậu đối với việc phải uống thuốc càng không có trách nhiệm. Cuộc đời cậu bây giờ trở lại là một màu hồng nguyên sơ, bản thân khỏe mạnh, đứa con tưởng chừng đã mất hóa ra lại không hề bỏ cậu mà đi, quan trọng hơn nữa là Vương Tuấn Khải toàn tâm toàn ý yêu cậu , thử hỏi cậu còn gì mà không có nữa không?

_Vương Nguyên_Vương Tuấn Khải nghiêm giọng.

Vương Nguyên chột dạ nhìn anh, mặt nhăn nhó muốn khóc nhìn vào bát thuốc trên tay anh, nghẹn ngào.

_Thật sự là rất đắng mà..Hic hic.

Anh thở dài, nhìn vẻ đáng thương của cậu lại nhìn bát thuốc , nghĩ thế nào lại uống cả bát thuốc .Vương Nguyên nhìn anh, ngạc nhiên.

_Anh...

Nhưng lời nói chưa kịp ra tới cửa miệng thì đã bị nuốt lấy, Vương Nguyên mở to hai mắt, sau đó chỉ thấy có một dòng nước ngòn ngọt chảy xuống cổ họng, cậu theo đà nuốt xuống, cảm giác thuốc hôm nay không có đắng như mọi khi.Tới khi cảm giác âm ấm ở môi biến mất thì cậu cũng đã uống xong bát thuốc, chép chép môi, cậu nhìn anh đầy hạnh phúc.

- Gìơ còn đắng nữa không? - Vương Tuấn Khải lau đi giọt thuốc còn vương lại trên khóe miệng, nụ hôn vừa rồi quá nhanh khiến anh có chút lưu luyến.

- Hì..Sau này ngày nào em cũng sẽ chăm chỉ uống thuốc....nếu được uống kiểu này.

-Em bao nhiêu tuổi rồi?

- 18.

-Tôi troll em mà em không biết hả? Ngốc quá.

Vương Nguyên thè lưỡi cười, không gian xung quanh dường như rạng rỡ hẳn lên, Vương Tuấn Khải xoa xoa đầu cậu, ôn nhu chăm sóc cậu.Anh sẽ vứt bỏ quá khứ sang một bên, hết lòng chăm sóc cậu.

- Khải Khải à.

- Hả?

- Đô Đô đâu ạ? Nó không sao chứ ạ?

- Thịt rồi.

-.Dạ.

-Thịt rồi.

-Dạ...

- Lên thớt rồi.

Vương Nguyên chớp chớp mắt, vẫn chưa hiểu ý anh cho tới khi duy nghĩ thật kỹ lời nói của anh.

*không phải chứ, cậu sống chết đi tìm nó mà gìơ nó bị anh cho lên thớt, vào nồi rồi. *

Vương Tuấn Khải mặt không cảm xúc nhìn Vương Nguyên, xoa xoa mái tóc, bẹo bẹo hai má gầy gầy, cười hạnh phúc.

" Đô Đô ấy à, nhờ nó mà anh biết trên đời này còn một bảo bối thuộc về anh, anh cũng cảm kích nó lắm. Cơ mà nó khiến em ra nông nỗi này, cho vào nồi là may mắn lắm rồi. Ai dám chắc sau này nó bỏ đi lần nữa khiến em sống đi chết lại đi tìm nó chứ. Phòng vẫn hơn tránh mà"

End chap.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: