Chap 18: Vô đề.
- Ha ha...Đô Đô
Vương Nguyên cười yếu ớt, cúi người âu yếm xoa xoa cái đầu bị ướt sũng của con cún.
- Chúng ta thế là tốt rồi, từ sau mày không được cứng đầu cứng cổ mà bỏ nhà đi khiến anh ấy lo lắng nữa nhé...
Ánh mắt của cậu không giấu nổi hạnh phúc.
Cuối cùng cậu đã giúp Khải tìm lại được cún cưng rồi!
Con cún con sau khi trải qua mưa bùng bão táp, vốn dĩ tỏ vẻ thù ghét Vương Nguyên, nhưng trong lúc này nó cũng thân thiện giơ chân ra, nhẹ nhàng cọ cọ lên chân cậu.
-Nghĩa là mày đồng ý rồi, phải vậy không?- Vương Nguyên mỉm cười hiền dịu-Dù gì cũng hòa giải xong rồi, vậy chúng ta tìm một chỗ nào đấy để tránh trước đã nhé, đây là một cơn bão to, nếu mà không cẩn thận mày và tao bị gió thổi sang Việt Nam cũng nên, vậy thì Vương Tuấn Khải sẽ đau lòng chết mất, vì vé máy bay rất là đắt.( au: Việt Nam welcome you...hê hê)
Vương Nguyên vừa thủ thỉ, vừa tìm kiếm xung quanh xem có chỗ nào để trú mưa không. Dù chỉ là một cái lều nhỏ rách nát cũng được, cậu không còn đủ sức để quay về nhà nữa, chỉ muốn tìm một chỗ để nghỉ ngơi một chút
Cậu hít một hơi thật sâu, gục đầu lên đầu gối, chán nản nhìn tuyết phủ kín bầu trời như tạo ra những chiếc lồng không ngừng bủa vây lấy cậu và con cún con.
Những hạt tuyết trong màn đêm đen sẫm không ngừng rơi trên nền đất, lạnh buốt.
Vương Nguyên tựa sát vào con cún , co rúm dưới cái cây.
------
-Xin lỗi.-Giọng nhỏ nhẹ của Vương Nguyên lẫn trong tiếng thở dài., -Đều là tại em quên khóa cửa.
Chiếc cửa sổ thủy tinh bị cơn gío mạnh vụt qua đập rầm vào tường một tiếng, . Tựa hồ như hơi nước mờ ảo tràn ngập trong mắt Vương Tuấn Khải lạnh lẽo đến nỗi dường như không có cách nào để đọc được suy nghĩ trong lòng anh.
- Cút -đột nhiên anh đứng dậy chỉ thẳng vào mặt Vương Nguyên , lạnh lùng nói- Cậu mau cút đi cho tôi! Lập tức biến khỏi mắt tôi! Tôi không muốn nhìn thấy cậu thêm nữa!
Vương Nguyên kinh ngạc dùng tay bịt miệng lại, không dám tin. Lần đầu tiên cậu thấy anh giận như vậy.
Cậu biết.con cún con rất quan trọng với anh, nhưng không ngờ là nó lại quan trọng đến mức đó.
Cơn gió mạnh mang theo những hạt tuyết lạnh lẽo chui qua cánh cửa sổ đang mở ùa vào trong, tấm rèm cửa màu trắng bị thổi bay tứ tung.
-Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy cậu nữa.
Giọng nói lạnh băng của anh vang lên bên tai cậu, như mũi kim đâm mạnh vào tim cậu.
Vương Nguyên trân trân nhìn Vương Tuấn Khải.
-Xin... xin anh đừng hung dữ như vậy...
End prov
-------
Cậu cúi đầu thở dài.
Những hạt tuyết lạnh ngắt từng hạt, từng hạt rơi xuống khuôn mặt .
Nhìn cái cây cao vời vợi, đột nhiên cậu cảm thấy nếu như bản thân mình có thể kiên cường như gốc cây đại thụ này thì tốt biết mấy. Dù cho có phải chịu đựng mưa gió bão bùng, cũng có thể bình tĩnh đối mặt, không chút sợ hãi nào!
Cậu bỏ một tay vào trong túi áo ,một tay xoa xoa mũi, cười ngốc nghếch như trẻ con.
Một trận gió lạnh kèm nước mưa đột ngột thổi tới, cơ thể Vương Nguyên run lên yếu ớt, đột nhiên ho sù sụ.
Đùng đoàng.
Một trận sấm nổi lên. Tia chớp lóe lên sáng rực cả bầu trời.
Xem ra dù không bị.tuyết dìm chết thì cũng bị sấm đánh chết. Vương Nguyên vội vã nhắm chặt mắt, hai tay nắm chặt cành cây.
Thế giới bây giờ chỉ là tiếng tuyết và tiếng gió lao xao...
Vương Nguyên co ro dưới gốc cây, con cún bé nhỏ cũng đang run rẩy trên mặt đất. Áo của cậu ướt nhẹp trong suốt như tờ giấy mỏng, những cánh hoa cuối mùa nhàn nhạt rơi xuống bên cạnh chân cậu.
Tiếng tuyết rơi trên chiếc ô phát ra âm thanh lảnh lót.
Vương Nguyên đang gục đầu trên gối ngạc nhiên ngẩng lên, mái tóc buông xõa bị mưa làm ướt dính bết vào hai bên má.
Vén những sợi tóc ướt đang dính ở trên má lên tai, bỗng chốc đôi mắt long lanh của Vương Nguyên ánh lên lấp lánh.
Người đứng dưới ô đó đang nhìn cậu với ánh mắt ấm áp còn hơn cả cơn gió nhẹ trong buổi hoàng hôn.
Thời gian như ngừng lại. Đôi mắt đen của anh chạm vào ánh nhìn của cậu, cậu thấy trong mắt anh dường như có vụt lên một tia sáng.
- Vương Tuấn Khải - Vương Nguyên đứng lên, vui mừng hét lên trong mưa gió-Ha ha, như thế mà cũng tìm được, thật là kì diệu!
Một khoảng không im lặng giữa hai người, tuyết trắng lọt qua những tán lá tầng tầng lớp lớp rớt xuống mặt đất.
Cậu vẫn cười như vậy, chỉ có điều nụ cười đó, dường như bao phủ bởi một lớp sương mù, mờ mờ ảo ảo, tựa hồ chỉ cần động nhẹ một cái, là sẽ đọng lại thành những giọt nước tràn ra ngoài mà rớt xuống.
-Như này mà vẫn có thể tìm được em,còn nói là chúng ta không có duyên phận sao?
Vương Tuấn Khải không nói gì, nhưng như có một dòng nước ấm áp không tên đột ngột chảy vào trong tim anh.
Anh chăm chú nhìn cậu.
Những hạt tuyết trong suốt như những sợi dây bủa vây lấy thân hình mảnh mai của cậu, khiến cho người cậu như bị tan chảy vào đám sương mù mờ ảo.
Vương Tuấn Khải đột nhiên cử động, anh từ từ giơ tay về phía cậu..
Những hạt tuyết cứ thế rơi xối xả. Ngón tay dài thanh tú khẽ run run trong cơn mưa gió.
Nhìn bàn tay đang giơ ra ở khoảng không, mắt Vương Nguyên đọng đầy sự cảm kích, nụ cười như đóng băng dần dần tan chảy trở nên tươi tắn trở lại.
Trong khoảnh khắc đó toàn thân cậu bỗng cảm thấy thật ấm áp, tựa như có ánh mặt trời chiếu thẳng vào người cậu vậy. Chỉ cần đứng ở trước mặt anh, cậu có thể cảm nhận được hơi ấm!
Vương Nguyên nở một nụ cười rạng rỡ:
- Khải
Đứng dưới chiếc ô anh cũng mỉm cười, nụ cười đó lẩn khuất trong những hạt mưa tí tách mềm mại với màu xanh non của lá cây, khiến cho cậu ngẩn ngơ.
Lần đầu tiên thấy anh cười với cậu như vậy, nụ cười đó rực rỡ như những bông pháo hoa.
Vương Ngyyên ngây người, cảm thấy chóng mặt.
-Khải- Anh là Khải của cậu, không phải Khải của Na Na.
Cậu không làm chủ được mình, giơ tay ra, muốn nắm lấy tay anh, nhưng lúc đầu ngón tay của cậu vừa chạm vào tay anh, đột nhiên, cậu cảm thấy, trời đất như quay cuồng, toàn thân cậu nhẹ bẫng đổ ào về phía trước...
Cậu như một thiên sứ hạ thế xuống trần gian nằm gọn trong lòng anh!
Tuyết càng lúc càng nhỏ.
Nhưng, chiếc ô trải qua cơn bão cuồng phong không thể chịu được những hạt tuyết thêm chút nào nữa.
Một tiếng "Bụp" phát ra, những hạt mưa lạnh buốt chui qua lỗ thủng trên chiếc ô rơi xuống gáy Vương Tuấn Khải sau đó cứ chạy dọc theo cổ mà chui tọt vào trong áo...
Vương Tuấn Khải khẽ chau mày, vứt luôn cái ô, hai tay ôm chặt lấy Vương Nguyên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nhợt của cậu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nhợt của cậu kề sát vào anh, chỉ có khoảng cách của cặp lông mi. Trải qua bão tuyết , người cậu đã yếu đi rất nhiều. Sắc mặt trắng nhợt đến kinh sợ, cặp môi lạnh ngắt tím tái.
- Vương Nguyên- Vương Tuấn Khải lo lắng lắc nhẹ người cậu , gọi khe khẽ- Vương Nguyên, em không sao chứ?
Vương Nguyên vẫn không trả lời anh!
Vương Tuấn Khải cảm thấy như máu trong người mình ngưng lại, một cảm giác sợ hãi quen thuộc bao trùm lấy anh.
Ngoài cửa sổ, tuyết đã ngưng hẳn, những hạt tuyết lấp lánh còn đọng lại trên lá, tan thành nước khẽ lăn nhẹ, cứ lăn mãi đến mép lá, sau đó từng giọt, từng giọt rơi xuống đất.
Không ngờ cơn bão này kéo dài suốt một đêm mới ngừng.
End chap.
#candy dường như lượt view bị ít đi hay sao ý, đau thương đến chết được mất. Không có tý động lực nào hết trơn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top