Chap 14. Thiên Tổng mặt dày vô sỉ hết sức đáng yêu.
Thứ hai đầu tuần.
Lưu Chí Hoành bước vào công ty với tâm trạng hưng phấn.
Lý do khiến cậu cười như điên đó chính là hôm nay Tổng Tài mặt than phải thân trinh sang Mĩ kí hợp đồng.
Cũng không hẳn, điều quan trọng nhất là đi không biết ngày về. Những ngày sau này của cậu sẽ tràn ngập sung sướng,không phải đối diện với cái mặt sưng siả như đòi nợ nữa.
Càng nghĩ càng phấn khích, cậu tung tăng nhảy chân sáo,miệng lẩm nhẩm hát đi vào thang máy.
Thang máy đối diện là thang máy chuyên dụng của Thiên Tổng, không khí thang máy bên đó u ám, lẩn khuất ánh mắt sắc như dao khi nhìn thấy vẻ tinh nghịch của ai kia. Có nhất thiết phải quá khích vậy không. Đi xem mặt, hẳn là đối tượng cố gắng mười năm thậm chí hai mươi năm cũng không bằng cái móng chân của anh đi, sao nhìn anh cậu không vui như thế. Thật là không có chí tiến thủ
"Được lắm, hàng hiệu (Thiên Tổng) thì không biết nắm bắt lại đi dòm hàng thùng(nvật xem mặt)...Cứ cười đi"
Hoành Hoành vô tư không hề hay biết là mình đã lọt vào con mắt nguy hiểm của ai kia. Sau khi yên vị ở phòng thư kí, cậu mang bánh kẹo, nước ngọt bày kín bàn, hả hê bóc bim bim, hả hê cười.
-Tuyệt vời ông mặt trời....Là lá la...Thiên Tổng ơi Thiên Tổng ời...Bay về đây bắt phạt ta đi...
Không khí phòng giám đốc(phòng sát cạnh) có chút quỷ dị.
-Thiên Thiên bé nhỏ...Lại đây anh cưng chiều một chút...Lại đây nào- Giọng nói kéo dài ra kèm theo tràng cười nứt nẻ.
Phòng giám đốc đóng băng, ngập hàn khí.
-Chà chà...Hương vị ...miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận được...
Phòng giám đốc lụt bởi hàng nghìn dấu hỏi.
-Tiểu Thiên Thiên...Cũng ngọt lắm.
SẶc nước bọt.. Thiên Tỉ ngồi trong phòng ho sặc sụa..Gìơ anh mới ngộ ra lý do tại sao lại có người sặc chính nước bọt của mình mà chết rồi.
-Oái...Còn phải đi xem mắt...Người ta không có nhà, mình cứ tự nhiên mà đi thôi.-Tiểu Hoành Hoành tự nói tự cười một mình...-A.Phải tham quan phòng tên ngốc (bên phòng kia ,người được goi là tên ngốc nghiến răng ken két, hai mắt nổ sát khí) mới đựơc.
Nói rồi cậu thản nhiên bước vào làm ai kia vội vàng nấp dưới gầm bàn, đầu chẳng may đập cái rụp vào ghế, hai mắt nở hoa luôn mà không dám ho he.Lần này, anh nhịn, nhịn, nhịn...
-Cái tên này...Ú léo quá(nhạt nhẽo đó)
-??????
-Phòng gì đen sì một màu..Y như cái mặt.-Chép miệng phàn nàn
-Nhịn, nhịn,nhịn...
-Lại còn bày đặt tỏ ra nguy hỉêm nữa. Hư...-Cậu vừa nói vừa đặt mông xuống ghế của ai kia, khinh bỉ.
Vì ở góc độ này nên Thiên Tổng nhà ta có thể thấy rõ từng nét mặt của cậu,khóe miệng giựt liên hồi, to gan,to gan.
-Thư kí Lưu...Tôi thuê cậu để làm việc chứ không để cậu hỏi linh tinh-Hoành Nhi hèm hèm,bắt chước giọng điệu và cách nói của anh làm khóe miệng anh méo xệch đi.
-.....*luyên thuyên....luyên thuyên*...A...khát nước quá.
-Mời.
-Cám ơn anh đẹp trai-Lưu Chí Hoành thản nhiên cầm cốc nước uống một hơi. Uống xong mới phát hiện ra một điều thật kì lạ. Trong phòng chỉ có mình cậu, vậy...còn người đưa cậu cốc nước là ai? Cậu từ từ bình tĩnh ngước mắt lên, khuôn mặt đẹp trai không chút cảm xúc của Tổng Giám Đốc phóng đại trước mắt khiến cậu chết lâm sàng.
Sặc...
Giờ này phút này, Lưu Chí Hoành ngồi ở trong văn phòng của tổng giám đốc Dịch, bị một ly nước làm sặc đến đỏ mặt tía tai, nước mắt lăn lăn.
Thiên Tổng nhìn cậu ho đến cả người phát run, không chút lo lắng, chống cằm chăm chú, theo dõi đầy hứng thú.
_Tôi cùng lắm cũng chỉ là tự tay rót cho cậu ly nước, không cần xúc động như thế đâu.
_Khụ khụ ~~
_Được rồi, đừng ho nữa.
_Khụ khụ ~~
_Thư ký Lưu, nước miếng của cậu phun hết cả lên trên văn kiện của tôi rồi! Làm ơn hạ khẩu lưu tình.
_Khụ khụ ~~
Lưu Chí Hoành vuốt vuốt yết hầu, muốn ngừng ho mà không được. Nếu có thể, cậu tình nguyện bị sét đánh chết cũng không muốn ngồi trong văn phòng của Thiên Tổng chịu tội.
_Tổng..g..íam...đốc....
_Chào cậu..thư kí Lưu.
_Vân..g...Chào ..
_Rất vui khi được nghe lời từ tim cậu ..
_Dạ..
_Sau này tôi sẽ cố gắng hơn nữa..
_Dạ...
Cậu một câu anh một câu, cứ đáp qua đáp lại như thế, Lưu Chí Hoành đau lòng khi nghĩ đến những tháng ngày cực khổ sau này.Lão Thiên a, người có cần bắt nạt con thế không ạ?
_A~Thiên Tổng, chẳng phải bây giờ ngài nên ở Mĩ sao?_Đánh trống lảng, cậu giả vờ nghiêm túc nói
Thiên tổng nhếch mép,trưng ra nụ cười nửa miệng khiến con tim nhỏ bé của tiểu Hoành Hoành treo ngược cành cây
_Đúng..Nhưng nếu không ở đây làm sao nghe được những lời tâm tình của cậu
"Hu hu hu...Mẹ ơi, ba ơi...Cứu con" Lưu Chí Hoành khóc không ra nước mắt.
_A..Nghe nói cậu định trốn việc đi xem mắt.
"Thôi thảm rồi, thảm rồi.."
_Cậu định đá tôi sau khi đã khiến tôi..*hếch mặt hếch mặt*
_Đá?_Đầu cậu đầy sao. hai người thành đôi từ khi nào vậy?
_Cậu phải chịu trách nhiệm ._Lần đầu tiên Thiên Tổng bày ra bộ dạng hết mực uỷ khuất, còn bấm bấm vạt áo nữa chứ
"mẹ nó.Cậu đây mới là người bị hại."Hoành Hoành phỉ nhổ
_Cậu chủ động câu dẫn tôi mà_Uỷ khuất level max
_Tôi..Tôi..Nào có..
_Đêm đó, cậu nằm trên mà( Au: Nói dối không chớp mắt)
_Tôi....
_Hơn nữa..
_???????
_Đó là lần đầu tiên của tôi.
Cục diện lâm vào tình trạng chết lâm sàng , Lưu Chí Hoành há hốc miệng, nhìn con người trước mặt, hận không thể tát cho vài cái, Lý do gì khiến cậu trở thành kẻ xấu và hắn ta trở thành kẻ bị hại đáng thương thế này.Cậu run run muốn đứng dậy, không may mắn vấp vào chân ghế khiến toàn thân mất thăng bằng rơi tự do. và ai kia rất ga lăng ngã ra sàn trước để đỡ cậu, hai người ngã chồng lên nhau, nhìn thật tức cười.
Lưu Chí Hoành nhìn anh, anh nhìn cậu, khoảng cách hai người được thu gần tới mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Cậu bối rối toan đứng dậy nhưng lại bị ai kia giữ chặt lấy eo không sao đứng nổi. Cậu tối mặt
-Tránh ra..
Cậu nói xong bèn giãy giụa muốn đứng dậy, Thiên Tỉ ấn trán cậu xuống sàn để đầu cậu cố định lại trên đài gỗ. Hình như khiến cậu đau,anh nhướng mày, tay phải nắm lấy hai cổ tay đang túm vạt áo anh của cậu..Anh bỗng xúc động bật thốt lên lời:
-Tôi thích cậu. .
Câu này khiến Lưu Chí Hoành choáng váng, cậu tròn mắt nhìn anh. . Bầu trời đầy sao ánh lên đôi đồng tử đen nhánh của cậu , sáng tới mức khiến anh không tìm thấy bóng mình đâu nữa.
Ngay cả tổng tài như Thiên Tỉ cũng há hốc miệng, không biết nên nói gì tiếp theo, nhưng bao suy nghĩ rối loạn trong lòng anh lại không thể ngăn được mà thốt lên:
-Tuy cậu vừa ngốc vừa bạo lực, chẳng biết dịu dàng, thậm chí thỉnh thoảng còn muốn đánh ta, trưởng thành rồi mà tính vẫn trẻ con,vừa không chín chắn lại vừa không thông minh,lại chẳng hiểu lòng ta chút nào, lúc giận lên thì chẳng biết nhường nhịn, tâm trạng bất ổn khó đoán…
Ánh mắt vốn kinh ngạc mang theo mong chờ củaLưu Chí Hoành bị ai kia nói mà co rúm lại.
-Nhưng…
Thiên TỈ muốn ngậm miệng, nhưng những lời này dường như đã mở một nơi quan trọng nào đó trong đầu anh, khiến anh không thể đóng lại được. Nếu đã như thế… thì nói hết ra vậy.
Anh nghĩ, Lưu Chí Hoành là một kẻ ngốc , cậu không nói thì anh sẽ nói, cậu không dám thẳng thắn, cho nên chỉ có anh dũng cảm à không dày mặt lên một chút.… Sau đó cạy miệng cậu , ép cậu phải nói.
-Nhưng! Tôi vẫn muốn cậu ! Chúng ta hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, ngay đến cả cơ thể đối phương cũng động vào hết mọi nơi rồi! Hôm nay cậu phải theo tôi, không theo, cũng phải theo!
Thiên Tỉ túm lấy cổ áo Chí Hoành xách mạnh lên,
-Nói!Cậu thích tôi! Mau thành thật thừa nhận cho tôi!
Vừa nói xong loạt câu cưỡng ép cực kì trôi chảy,Anh nhìn ai kia đang sửng sốt ngỡ ngàng, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ bất lực. Rõ ràng là anh tới đây để nghe lời trong lòng của cậu, ấy vậy mà Cậu chẳng nhả ra câu nào, còn anh lại phun ra cả đống, đúng thật là…Đầu đuôi lẫn lộn.
-Tổng Tài,xin đứng lên.- Không biết im lặng bao lâu,Chí Hoành đột nhiên nén nhịn nói ra một câu.
Tất nhiên là mặt dày vẫn không buông:
-Cậu thừa nhận trước đi.
-Đã bảo là đứng lên trước.- Cậu nổi đóa.
Anh cũng giận:
-Cậu thừa nhận rồi tôi sẽ tự đứng lên.
-Đúng là đồ không biết nặng nhẹ!-Còn chưa dứt lời, cậu bỗng cảm thấy người mình nghiêng sang bên cạnh, đất trời đảo lộn, lưng cậu đặt lên sàn gỗ lành lạnh. Trước mắt là gương mặt u ám của Thiên Tổng và không khí quỷ dị . Cậu thấy vành tai
đỏ lựng của anh , sau đó cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh phả lên mặt cậu , nghe thấy tiếng anh nghiến răng nghiến lợi nói:
-Tiểu Hoành Nhi, cậu nhớ lấy cho tôi, lần này là cậu ép tôi!
Môi cậu bỗng nóng rực, có thứ gì đó ươn ướt trơn trượt chui vào miệng ngay trong khoảnh khắc đó, nụ hôn mang theo sự mạnh mẽ đặc biệt của đàn ông, dường như cướp lấy hết hơi thở và sinh mạng của cậu.
Tên ngốc này… còn dám nói là cậu ép hắn?
End chap 14.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top