Chap 11: Hiểu Lầm (2)

*Chát*
Vương Nguyên run lên, nhìn người con gái đang đau đớn ôm má nằm dưới đất, hai mắt cậu mở to không nói nên lời..Không thể tưởng tượng được, cái tát ấy lại là cô ta tự dành cho bản thân mình.

Vương Tuấn Khải nghe tiếng kêu thất thanh, ngay lập tức chạy vào, nhìn một cảnh trước mắt, hai mắt tối sầm lại. Mạnh mẽ đẩy mạnh Vương Nguyên ra lao tới vội vàng đỡ Na Na dậy, lo lắng tột độ khi thấy cô nằm rạp xuống đất

"Na Na... Em không sao chứ..."

Thân thể trong lòng vương Tuấn Khải run lên, nước mắt cứ thế ứa ra, không ngừng lắc đầu,hai mắt nhìn Vương Nguyên đầy sợ hãi, cô run rẩy.

"Nguyên à, vì cớ gì....."

"CẬU ĐÃ LÀM GÌ CÔ ẤY HẢ?"_Vương Tuấn Khải hét lên đầy phẫn nộ, chỉ vài phút trước rõ ràng hai người còn đối với nhau rất tốt mà.

"Em...K...h...ô..n...g...c..ó..."_Cậu lắp bắp, không biết nói thế nào cho phải, sự thật là cậu vẫn nguyên vẹn đứng đây còn người con gái kia thì đang gục trên sàn nhà với cái má in năm nốt ngón tay đỏ hỏn. Nhìn vẻ mặt bi thương đến thống khổ của cô ta, cậu mới vỡ lẽ, mới hiểu mục đích của người con gái trước mặt này là gì.

"CẬU ĐÃ LÀM GÌ."_Anh hét lên, không còn chút kiên nhẫn.

"Khải à, không phải đâu,,đừng trách Nguyên,,cậu ấy không có ý định tát em đâu..."_Na Na thút thít, rấm rứt biện minh giùm ai kia, giọng nói vì khóc mà nghẹn lại,càng thêm đáng thương.

"CẬU...CẬU DÁM TÁT CÔ ẤY.."_ Anh nổi giận.ngay đến anh cũng không nỡ làm cô ấy tổn thương.

"E..m...Kh..ô...."

*Chát*

Cái tát nặng nề rơi xuống má cậu, hai má nhanh chóng truyền đến cảm giác bỏng rát, cậu nhìn anh, hai mắt anh tràn ngập chán ghét.Cậu biết, dù bây giờ cậu có nói gì đi chăng nữa anh cũng sẽ không tin cậu, người con gái đang nằm trên đất kia, chỉ hơi khóc một chút đau đớn thôi anh đã cuống lên như vậy. Cậu thở dài,cậu đã thua cô ta ,cậu thua không phải vì không đấu lại mà cậu thua vì cô ta có được tình yêu của anh.Nước mắt không nhịn được trào ra, cái tát này, là cái tát đau nhất trong đời cậu, bởi anh là người cậu yêu thương nhất nhưng lại không tin cậu, không nghe cậu giải thích đã một mực cho rằng cậu làm tổn thương người con gái mỏng manh như cánh hoa này,cậu cúi đầu im lặng không nói,giờ đây có nói gì cũng vô ích thôi.

Nhìn cậu phủ phục trên mặt đất, anh chợt hối hận bởi lẽ anh không định ra tay mạnh như vậy, anh chỉ không thích hành động của cậu. Nếu cậu không muốn cô đến anh sẽ nói cô đừng đến, nhưng cậu lại gọi cô đến rồi xuống tay với cô.Anh không tin cậu là người có thể làm những việc như thế.Anh chờ cậu lên tiếng giải thích,chỉ cần cậu lên tiếng giải thích có thể anh sẽ không truy cứu nữa nhưng chờ một hồi rồi mà cậu vẫn im lặng như vậy,hai mắt anh không giấu nổi thất vọng, vậy là chính cậu đã tát Na Na.

"Nguyên à, em không sao chứ.."

Na Na vội vàng bò dậy mặc kệ bản thân đang đau vì cái tát nặng nề chạy đến đỡ cậu lên, vừa mới tới gần thì lại bị mạnh mẽ hất ra đầu vô tình đập vào cạnh cửa, cô chỉ kịp kêu lên một tiếng, hai mắt mở trừng trừng nhìn Vương Nguyên, khóc nức nở.

"Nguyên Nguyên à,Chị...."

"Na Na..Em không sao chứ." "CẬU QUÁ QUẮT LẮM RỒI, CÔ ẤY MUỐN GIÚP CẬU MÀ CẬU LÀM CÁI TRÒ GÌ VẬY HẢ.?"

Nhìn Na Na trong vòng tay của anh đau đớn nhưng nét mặt lại ngạo nghễ, cậu vừa rồi chính là chưa kịp làm gì cả, cậu chưa kịp định hình thì cô ta đã nhào đến rồi tự ngã ra như thế.Người con gái này, đến bản thân mình cũng dám làm tổn hại như thế, cậu....

"E...m.."

"Không cần phải nói nữa, cậu làm tôi quá thất vọng." (Au: Lúc nta muốn giải thích thì bắt nta im.... )

Vương Tuấn Khải dịu dàng đỡ Na Na dậy, đi ra khỏi nhà và phóng xe đi mất, trước khi anh quay người đi, cậu cũng kịp nhận thấy ánh mắt đầy thất vọng của anh và nụ cười nửa miệng của âu Dương Na Na. Cậu xoa má đau buốt,định ngồi dậy thì bỗng chốc cảm giác nồng xộc lên mũi, máu mũi nhất thời chảy ra, đồ ăn nóng , vừa rồi cậu đã ăn quá nhiều, 

"Hãy để em yêu anh.

Rồi sau đó hãy buộc em từ bỏ.."

Tiếng nhạc chuông vang lên đánh thức tâm trạng mệt mỏi khiến cậu tỉnh táo hơn đôi chút, lấy hết sức bình sinh lôi chiếc điện thoại từ trong túi ra, một tay giữ chặt mũi một tay cầm, cậu nặng nhọc cất tiếng.

"Xin..."

Cậu ngất đi khi chưa kịp nói hết câu.

~~~~~~~~~~~

Lao xe trên đường như một người điên loạn, đầu anh không thôi nghĩ về cậu.Vì vì cớ gì cậu lại hành động như thế, vì cớ gì lại giở trò sau lưng với Na Na .Càng nghĩ về cậu, anh càng hỗn loạn, cậu tát Na Na, anh biết , sao tim anh lại có cảm giác đau nhói khi nhìn cậu trơ trọi một mình trong căn nhà ấy, anh cũng không thể lý giải tại sao mình lại thể hiện thái độ quá giới hạn cho phép như thế, lẽ nào anh thích cậu. Không thể nào , người anh yêu rõ ràng là Na Na, tình cảm với cậu có thể chỉ là nhất thời thương hại, tuyệt đối không thể có chuyện anh động tình với cậu...NHững suy nghĩ cứ chồng chéo, dày vò anh, anh thậm chí còn không để tâm sự tồn tại của người con gái bên cạnh mà phóng xe với vận tốc kinh người.

ÂU Dương Na Na một mặt rất mực hài lòng khi thấy kế hoạch của mình thành công đánh lừa được Vương Tuấn Khải , một mặt lại khó chịu khi thấy tâm tình của anh vì một thằng nhóc đáng ghét mà trở nên khó kiểm soát như thế. Hai mắt nheo lại đầy sắc bén khi nghĩ tới khả năng có thể anh đã bắt đầu phải lòng nó, cô tuyệt đối không để sự việc đó xảy ra. Một con rùa vàng như Vương Tuấn Khải, trên đời này không hề có nhiều, cô bỏ lỡ chắc chắn cả đời này giấc mơ sang giàu của cô sẽ không có khả năng. Phải triệt để tận gốc, phải để anh ghét Vương Nguyên,nếu anh hận cậu ta thì đối với cô lại càng có lợi. 

"Khải Khải."

"...."

"Khải à."

'...."

"Nghe em nói không vậy?"

"Hả?"_Anh lấy lại bình tĩnh sau tiếng gọi của cô, anh lái xe chậm lại để nghe rõ hơn.

"Mình quay lại xem cậu ấy có sao không,,"

"Không cần."_Cơn giận của anh lại được dịp bùng lên khi nghe cô nhắc tới cậu.

Thái độ của anh càng khẳng định một điều anh để tâm đến cậu,hai tay cô nắm thành quyền, đến nước này phải liều một phen thôi.

"Ban nãy em thấy mặt cậu ấy rất yếu, tái x..a..."

*Kít ttttttt*

Anh thắng gấp rồi nhanh chóng quành lại con đường vừa đi, do không báo trước nên Âu Na mất đà, ngã chúi về phía trước, kêu lên , nhưng Vương Tuấn Khải vẫn không để tâm vẫn tiếp tục lái xe, đầu quay mòng mòng, không phải do anh đánh một cái không chịu được mà ngất đấy chứ.

Tâm trạng treo trên cành cau của anh tụt dốc thảm hại khi thấy Tinh Nguyên đang bế Vương Nguyên trên tay đưa vào trong xe, anh không xuống xe mà ngồi bất động trên ghế. Giỏi lắm! Vương Nguyên, cậu quả thực rất giỏi! Anh từ từ nhắm mắt lại, lạnh nhạt nhìn theo bóng dáng chiếc xe , đôi môi mỏng của anh nhếch lên đầy khinh bỉ. Uổng cho anh lo cậu bị làm sao, còn có sức cho thằng đàn ông khác ôm mình đi thế kia.

"Khải à, Nguyên Nguyên...Cậu ấy.."

"Đấy không phải cậu ta, chỉ là rất giống thôi."_Lười biếng cất ra giọng nói.

Giọng nói lạnh băng như nước biển của anh ném về phía Âu Dương Na Na, cảm giác đau đớn như một mũi kim cứ thế lan tỏa tận xương tủy, trong lồng ngực như có thứ gì đó chặn lại, cô kinh ngạc nhìn khuôn mặt của anh, đầu óc cô như tiếng sấm nổ đoàng bên tai, kết liễu tử hình cho hy vọng duy nhất cô ấp ủ.Sự thật, anh đã phải lòng thằng nhóc đó mất rồi. Cô không thể để anh lún sâu vào tình cảm đó, cô phải bóp nát nó trước khi anh kịp nhận ra.

"Anh không bận tâm sao?"_Cô hỏi nhưng lại rất sợ nghe câu trả lời thừa nhận của anh.

"Một tên nhóc không biết tốt xấu như thế, có gì mà đáng bận tâm,."_Anh trầm ngâm, giọng anh rất nhẹ nhưng lại khiến trái tim cô đau không thở nổi,

"Đúng. Một tên nhóc như thế. Ai mà yêu thương nổi."

~~~~

Vương Nguyên hoàn toàn không kịp phản ứng, há miệng thì đã bị nước chát chát tràn vào, ọt ọt ọt ọt, làm cho cậu ngạt thở!

Trong nước hỗn loạn, thân thể cậu không ngừng giãy giụa, lại bị một cỗ lực đạo gắt gao cuốn lấy, A.......cậu sắp không thở được nữa....

Cảm giác bất lực chìm nghỉm, lập tức kích thích mọi tế bào trong cơ thể cậu, cường độ giãy giụa ở trong nước càng ngày càng yếu, nhận thức dần dần tan rã......

Tóc dài xanh đen ở trong nước bay lơ lửng, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn như trứng ngỗng, da trắng mịn màng như nõn nà, lông mày thanh tú nhẹ nhàng nhíu lại, hiện ra bất an yếu ớt, lông mi dài cong dần dần khép lại, như quạt hương bồ trong tay các tiểu cô nương, thẹn thùng che khuất con ngươi đen nhánh, như không dám gặp người lạ, cánh môi mềm mại đỏ tươi bị hàm răng cắn chặt, dần dần mất đi màu hồng, thân thể mới đầu còn giãy giụa phút chốc mềm liệt, cậu chỉ cảm thấy cơ thể nhanh chóng chìm xuống.

Trong đầu phút chốc hiện lên một khuôn mặt mỹ lệ, là Âu Dương Na Na......Âu Dương Na Na......

ENd chap 11.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: