Chap 10: Hiểu lầm (1)
*Kính coong * *Kính coong*
"Ra liền, ra liền"
Vương Nguyên tạm gác công việc đang làm dở lại một bên, lật đật đi ra mở cửa, cái bộ dạng lóng ngóng của cậu lọt vào tầm mắt của Vương Tuấn Khải, anh lắc đầu cười khổ, cứ như thể cậu đang tiếp đón bạn gái của cậu chứ không phải tình địch của cậu vậy.
"Chào Vương Nguyên"
"Vâng, chào chị"
Âu Dương Na Na xinh xắn trong chiếc váy trắng nhìn cậu cười đến xán lạn, chào hỏi cậu rồi bước thẳng vào nhà, thấy Vương Tuấn Khải đang đọc báo trên ghế, nũng nịu .
"Người ta đến mà anh lại ngồi đây chẳng chịu quan tâm gì cả."
Anh mỉm cười gọi cô lại, để cô ngồi trong lòng mình, anh nhẹ nhàng vuốt nhẹ mái tóc dài mượt của cô, ôn nhu đáp.
"Em xem, Vương Nguyên còn phấn khởi hơn là anh vậy đó."
*Vương Nguyên, đã gọi thân mật thế vậy rồi sao?*
"Hi Hi, em đâu có nói chuyện đó, anh lại tìm cớ lảng tránh vấn đề của em rồi."
"Còn không phải sao?"
"Xùy, anh đúng là..."
Cô đánh nhẹ vào lồng ngực anh, giọng nói hờn dỗi, mắt lại làm như vô tình liếc về phía Vương Nguyên, thấy vẻ mặt mất tự nhiên cộng thêm cái tâm tình bi thương trong ánh mắt của cậu, cô làm ra vẻ ngại ngùng định tránh ra khỏi vòng tay anh nhưng nét mặt lại nghếch lên ngạo nghễ,
"Anh, Vương Nguyên, cậu ấy đang nhìn kìa."
Nói thì nói vậy nhưng tay vẫn không bỏ ra khỏi người Vương Tuấn Khải.
"Cũng không có gì quá đáng mà."
Miệng thì nói thế nhưng Vương Tuấn Khải vẫn không nhịn được đánh mắt theo hướng na Na chỉ,nhìn ra biểu tình lãnh đạm trên khuôn mặt cậu, có cảm giác hơi bực bôi, dù gì anh cũng là chồng cậu, ít nhiều cũng phải tỏ một chút thái độ ghen ghét hay phật ý chứ, đằng này lại trưng ra cái bộ dạng vân đạm phong khinh, thật chẳng để người làm chồng như anh vào mắt.Nghĩ như thế nên nét cười của anh không còn vui vẻ như trước, anh nhẹ nhàng đẩy Âu Dương Na Na ra , hằm hằm trút giận vào tờ báo, tâm tình không tốt nên đọc báo cũng không vô . nhìn tờ báo mà chỉ hiện ra khuôn mặt của thằng nhóc vô tâm nhà mình.
Bị Vương Tuấn Khải lạnh nhạt đẩy ra trước mặt Vương Nguyên, Âu Dương Na Na mất đà ngồi sụp xuống ghế, nhăn nhó kêu lên vài tiếng mà anh vẫn không chịu để ý, tầm mắt của anh từ đầu tới giờ vẫn đặt trên người cậu nhóc kia, cô phủi bụi dính trên quần áo ngoan ngoãn ngồi cạnh anh. Xem ra không thể để sự việc tiến triển theo chiều hướng đối với cô bất lợi thế này được, phải để cô trực tiếp hành động thôi.
~~~~~
Trong bữa ăn.
"Khải, anh ăn món này đi, rất là ngon."
"Sao em lại mua đồ ăn đến ."
Tay Âu Dương Na Na khựng lại, đối với thái độ và giọng nói của anh hết sức bất mãn, liếc sang Vương Nguyên, cậu cũng đang nhìn cô, thấy cô nhìn mình, Vương Nguyên tốt bụng nhanh chóng mở lời giải vây giùm cô.
"Vương Tuấn Khải."
"Em ngồi yên đấy."_Vương Tuấn Khải ngắt lời , trừng mắt nhìn cậu, cậu rất biết ý ngồi im..Anh xử lý xong phần cậu thì quay ra nhìn cô trách.
"Nói đi."
"Em...."
"Sao còn mua đồ tới..."
"Cũng có gì quá đâu sao anh lại nổi cáu với em....Em......"
Nói xong hai mắt lập tức ngấn lệ, ủy khuất cúi gằm mặt xuống,nhìn cô như thế Vương Tuấn Khải cảm thấy bản thân có chút nóng nảy, dịu giọng lại nói.
"Haizzz....Anh xin lỗi.Anh không có ý quát em."
"Anh rõ ràng quát em.Anh ghét em rồi có phải không, anh không còn thích Na Na nữa..."
"Đừng trẻ con thế Na Na ."
"Là anh cảm thấy Na Na phiền phức, là Na Na phá hỏng không khí gia đình của hai người, là Na Na không nên tới,..."
"Chị à..."_Vương Nguyên bất đắc dĩ.
"Là Khải hết thương Na Na.."_Tất nhiên là không để cho cậu lên tiếng nói hết câu cô đã chen giọng mình vào lấn át tiếng cậu, chủ ý của cô chính là muốn báo cho cậu hay khi cô và Khải ở cùng một chỗ, sự tồn tại của cậu không đáng được nhắc đến, hay nói cách khác cậu không nên có mặt ở đây.Ấy vậy mà cậu có vẻ máu lên não chậm, không chịu tiếp thu dụng ý của cô, vẫn coi những hành động cô làm là chuyện nữ nhi giận dỗi thường tình, nghĩ vậy cô rất bực, cậu cứ ngu ngốc thế này thì làm sao cô nhét vào đầu cậu những điều như thế được.
Không muốn phá hỏng không khí của bữa cơm , Vương Tuấn Khải đành phải hạ giọng dỗ dành cô, lắc đầu nghĩ dạo này không hiểu tại sao anh cứ có cảm giác chán ghét khi bên cô, cô hay giận dỗi không lý do, hay đòi hỏi sự quan tâm của anh, hay yêu cầu anh dành nhiều thời gian cho cô, quả thực rất mệt mỏi. Chẳng bù cho ai kia, anh bật cười khi thấy bộ dạng cún con cắm cúi ăn của cậu, cậu nhóc này luôn sợ anh phật ý, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cả ngày quanh quẩn bên con Đô Đô, hết ăn , ngủ lại ngồi thơ thẩn...Ngoan, nhưng hơi ngốc, chẳng biết đọc suy nghĩ của anh gì cả..
(Giới thiệu qua một chút nha : Đô Đô chính là chú chó của Na Na tặng Vương Tuấn Khải nhân ngày kỷ niệm mấy năm ở bên nhau, Vương Tuấn Khải coi nó như bảo bối, chăm sóc nó hết sức cẩn thận
Sau này cốt truyện của ta sẽ có liên quan tới nó nên tiện giới thiệu luôn không lại quên)
*Reng*
Điện thoại Na Na vang lên tiếng báo tin nhắn, vẻ mặt cô lập tức cười trở lại sau khi đọc nội dung tin nhắn. Cô cười cười nhìn Vương Tuấn Khải tỏ ý biết lỗi, sau quay ra Vương Nguyên , gắp vào bát cậu miếng gà chiên cô mua, híp mắt .cũng may là hôm nay cô có mua rất nhiều đồ “ngon” cần dùng tới.
"Nguyên Nguyên , thử chút đi."
Vương Nguyên nhìn theo miếng cánh gà trên tay cô, nhớ lại lời bác sĩ dặn hôm trước,đồ nóng đối với cậu là kỵ nhất,cậu không muốn ăn nhưng cậu phải từ chối thế nào cho phải đây. Na Na nhìn theo biểu tình trên gương mặt cậu, nét cười ngày càng đậm.
"Em không muốn..????"
"Không,,,Không phải."
“Hay tại chị mua đồ tới nên em không thích, chị không cố ý mà, coi như chị xin lỗi đi,”
“E...m..”
“Nào..”
Cậu nhăn mặt đỡ lấy miếng gà cô gắp, nhắm mắt nhắm mũi cố gắng ăn cho hết, ăn một ít chắc sẽ không có vấn đề gì.Cậu không ngờ trước Na Na sau đó sẽ gắp cho cậu nhiều đồ như thế. Ăn,cứ ăn, ăn tới khi cậu cảm giác cơn choáng váng đánh ập đến, hai mắt cậu dần dần hoa đi, cậu không biết là bản thân nhìn nhầm hay nụ cười của Na Na vốn dĩ chói mắt đến thế, nó thật không giống với nụ cười thiên sứ cậu vẫn nhìn thấy.
Vương Nguyên trước lên tiếng xin phép ra ngoài sau đó mở ra cửa toilet, bổ nhào vào bồn rửa tay bên cạnh, nhanh chóng mở ra nước máy, hai tay hứng nước, hắt lên mặt, nhất thời máu loãng chảy xuống bồn rửa tay trắng tinh... cậu vừa thở phì phò, cảm giác được nước lạnh lẽo thấu xương, tiếp tục phủ xuống dưới, tẩy rửa hết máu trong khoang mũi, lại theo lời bác sĩ nói, vươn ra hai ngón giữa, ấn thật chặt... Ấn thật chặt thật chặt...
Rốt cuộc, thời gian trôi qua, Vương Nguyên phát giác xoang mũi không còn cảm giác nóng nên, cậu mới nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu, vậy mà nhìn thấy Âu Dương Na Na ở trong gương, ánh mắt nhìn lạnh lẽo, cậu giật mình lau vội vết máu vương trên mặt ấp úng.
"Âu Dương Na Na... Sao... Sao chị lại vào đây."
Chưa nói hết câu, một cỗ nóng rực đã rơi trên mặt cậu.Cậu mở to đôi mắt ngạc nhiên nhìn người con gái vốn hiền như đất trước mặt, nói không nên lời.
“Cậu vì cái gì phải đối với tôi như vậy? Vì cái gì? Vì cái gì? Cậu rõ ràng biết, tôi sống được đã đủ vất vả rồi!! Cậu rõ ràng biết, Vương Tuấn Khải và tôi là một cặp,là cậu đã phá hoại mối quan hệ giữa tôi và anh ấy! Tôi làm sao cũng không có nghĩ đến, người tôi thua lại là một thằng bệnh tật sắp chết"
Vương Nguyên run rẩy môi, nước mắt lăn dọc theo khóe miệng
"Cậu nói đi... Nói đi.... Vì cái gì lại đối xử với tôi như vậy...Cậu không phải sắp chết sao... Sao không thể thành toàn cho tôi... Vì cái gì mà cố giữ anh ấy..."
"Tôi... Tôi..."
"Im mồm... "
Vương Nguyên lặng yên, nước mắt không ngừng lăn dài trên má. Cô ấy nói rất đúng, nhưng mà.
“Sai lầm lớn nhất của mày, chính là mày bị bệnh nan y!” Âu Dương Na Na vô tình nói
"Bác sĩ còn chưa thông báo kết quả!!Tôi không nhất định sẽ chết!!” Cậu phẫn nộ kêu to.
“Nhưng cũng không khác chết bao nhiêu đi……” Cô ta lãnh đạm nói:
“Mỗi ngày chảy máu mũi như vậy, không phải sắp chết sao? Một cái thân thể phải chết, tao phải xử trí như thế nào cho phải nhỉ? "
Âu Dương Na Na tiến dần đến gần cậu, ánh mắt sắc bén như con dao hai lưỡi chỉ trực nhào tới xé nát cậu ra . Cậu sợ hãi lùi lại lắp bắp.
"Vương Tuấn Khải... Anh ấy đang ở đây..."
"Đáng tiếc, anh ấy không tin mày."
"Đừng... Đừng mà..."
"Á Á Á Á....."
Chợt, tiếng la khóc thảm thiết cao vút bổ tới, Âu Dương Na Na nổi giận đùng đùng mà chạy tới, giơ tay lên – –
“Chát~!”
End chap 10.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top