CHƯƠNG 8 : NGƯỜI ĐÓ LÀ AI? (H NHẸ)
Cậu vùng vẫy nhìn anh:
- Buông tôi ra...
Anh cười gian cúi người liếm nhẹ cổ cậu, trượt xuống cái áo, anh vội cắn khuy áo cậu tháo ra... Tay thì luồn vào trong, mò lên 2 qả cherry trước ngực cậu xoa xoa... Cậu cong người cắn môi cố không để phát ra tiếng rên. Thấy cậu cắn môi anh cũng xót.. anh đặt môi mình lên môi cậu... Lúc này cậu gần như bị dục vọng xâm chiếm. Anh cũng nhanh tay cởi cái áo mình ra, cậu thấy vậy xấu hổ qay mặt đi... Anh nắm tay cậu để lên ngực anh...
- Em cảm nhận được gì không?
Cậu đỏ mặt vờ lắc đầu, anh thở dài cúi người hôn nhẹ tai cậu, tay anh lúc này buông quả cherry ra mà trượt xuống qần cậu... Mà luồn tay vào...
(_Cạch_)
Cô gái khi nãy nhìn vào tức giận lại gần cậu đưa tay định tán cậu nhưng bị Tuấn Khải chụp lấy đẩy xuống đất, cô chảy nước mắt...
- Anh... anh... vì nó mà đẩy em....
Anh cười lạnh nhìn cô:
- Cô là gì tôi không dám?
Cô tức giận hét lên:
- Mày ra ngoài cho tao thằng chó...
(_Cạch_)
Tiếng cây súng được anh đặt lên để trước đầu cô, Vương Nguyên run run cố ngồi dậy. Cô gái lo sợ nước mắt lại chảy tiếp:
- Anh.. tha cho em... em xin lỗi...
Anh liếc lạnh cô:
- Cô chỉ là thứ để tôi giải tỏa nổi buồn thôi đừng có lên mặt tưởng mình là chị đại ở ở đây...!
Cô nghe vậy gật đầu:
- Dạ... dạ... em hiểu rồi thưa anh...
Anh cười lạnh nhìn cô:
- Tôi không cần cô nữa... Còn dám mắng bảo bối của tôi... Xem như năm sau làm đám giỗ cho cô vậy!
Vương Nguyên nghe vậy lo sợ cô gái xảy ra chuyện, cậu ôm anh từ sau lưng... Anh ngạc nhiên quay đầu nhìn lại thấy mắt cậu ngấn nước. Anh vội lấy tay lau:
- Em sao vậy..? Ngoan... không được khóc...!
Cậu ôm chặt anh:
- Em.. xin anh... Để cô ấy đi đi.
Anh đờ người ôn nhu nhìn cậu:
- Em nói gì... nói lại lần nữa anh nghe..
Cậu run run:
- Em xin anh... tha cho cô ấy.
Anh cười cười ôm cậu, qay qia liếc lạnh cô:
- Từ giờ cô nên biến đi, không cần tới đây nữa.
Cô gái vui mừng gật gật đầu vội chạy ra ngoài, cậu thở nhẹ nhìn anh, lúc này cậu cảm thấy hơi sợ anh rồi, cậu lấy mền trùm lại. Anh xoa đầu cậu:
- Sợ anh à?
Cậu gật gật dầu chẳng dám nói:
-......
Anh nằm xuống ôm cậu:
- Anh không làm gì em đâu... Đừng lo... em là người để anh bảo vệ cơ mà..
Nghe vậy cậu mở mền ra nhìn anh:
- Cô ta là ai ạ?
Anh cười nhẹ kéo cậu vào người mình ôm chặt:
- Cô ta là người anh thấy dễ thương nên đem về để mỗi khi mệt mỏi kêu cô ta giúp anh làm giúp anh giấy tờ trong phòng làm việc thôi mà.
Cậu nghi ngờ nhìn anh:
- Còn gì nữa...?
Lần này đến lượt anh sợ:
- Thì... còn... ôm...
Cậu liếc nhìn anh:
- Nữa...
Anh lo lắng nhìn cậu:
- Hun... hết rồi đấy!
Cậu chán ghét ngồi lên người anh. Anh lợi dụng để tay lên đùi cậu, thấy cây súng anh còn cầm nên cậu nhanh tay giựt lấy chỉ ngay ðầu anh:
- Sau này còn dám đem gái về không?
Anh ngạc nhiên nhìn cậu nhíu mày suy nghĩ "Nhanh thật, chắc đã từng dùng" :
- Không dám...
Cậu cười cười cầm cây súng qay qay, càng nhìn anh càng thấy nghi ngờ nhưng vẫn nằm im quan sát tay cậu:
"Cần súng rất thuần phục, quả nhiên tôi chọn không sai người"
Anh xoa đầu cậu:
- Trả lại cho anh, nguy hiểm.
Cậu nhăn mặt nhìn anh:
- Cảm thấy bị xem thường đấy... Năm 10t em đã tập bắn súng rồi. Năm 15t em đã bắn súng giỏi rồi đấy.
Anh để cậu ngồi dậy, nhéo nhẹ má cậu:
- Ðúng là không thể xem thường.
Anh lần này đợi cậu sơ hở liền lấy lại cây súng bỏ vào túi qần. Ngồi dậy kéo cậu đứng lên:
- Ði ăn thôi.
Mắt cậu sáng rực gật đầu lia lịa:
- Ăn nga~...
============================================================
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top