12. Mặt khác




Trên con đường vào buổi tối hoang tàn, cái bóng với thân hình nhỏ nhắn đi trước, theo sau là một bóng lưng to lớn với bước đi lúc gần lúc xa, khoảng cách luôn được giữ một đường nhất định.

Rin dừng chân lại phía công viên trò chơi, cô chỉ tay lên chiếc vòng đi quay cực lớn. Mắt cô sáng rực nói:

- Tôi muốn đi cái đó!

Gần 11 giờ đêm vòng đu quay từ từ chuyển động một cách êm đ và chậm rãi. Đương nhiên chỉ có hắn và cô ở trên đó. Cô lặng thinh, ngước nhìn cảnh đêm từ trên cao. Thành phố đã chìm vào giấc ngủ. Duy chỉ có cô còn thao thức và cảm thấy lòng đầy phiền muộn.
Còn đúng một tiếng nữa là hết một ngày. Mọi người sẽ vui vẻ đón chào ngày mới còn cô... cô chỉ còn 2 ngày để sống!

Ngồi trên vòng đu quay , từng giây từng phút trôi qua như cả một thế kỉ.

- Em không vui? - hắn lên tiếng phá tan sự im lặng và cũng ngăn chặn suy nghĩ bi quan trong đầu cô lúc này.

- Anh hỏi thừa! - cô vẫn không nhìn hắn. Thần chết đại nhân à, có ai sắp chết mà vui vẻ không?

- Tôi nghĩ đi vòng quay sẽ khiến em vui vẻ! - Hắn nhìn cô nhàn nhạt nói.

- Anh có biết vì sao vòng đu quay thường chuyển động rất chậm không?

Hắn im lặng nghe cô nói tiếp:

- Là để con người ta suy nghĩ về cuộc sống, những gì đã trải qua hay khó khăn phải đối diện. Lúc này họ chính là con nguời họ, không phải giả vờ hay mạnh mẽ. Khi ở trên cao, tách biệt với thế giới sẽ không ai nhìn thấy họ khóc hay yếu đuối....

- Bước xuống khỏi vòng đu quay lớn này, họ sẽ trở lại với chiếc mặt nạ thường ngày? - hắn nói như đã đoán được suy nghĩ của cô.

- Đúng vậy!

- Vì vậy nên em muốn thử nó? - hắn trầm ngâm nhìn cô

-  Tôi muốn đối diện với nỗi sợ hãi của bản thân.

Đột nhiên vòng đi quay đứng khựng lại trên không chung. Rin giật mình nhìn xung quanh, bóng đêm dày đặc bao phủ cả hai.

- Len! Có chuyện gì vậy?

- Tôi chỉ muốn có thêm thời gian để là chính tôi!

Len nhìn cô nghiêm túc, ánh mắt hắn sáng rực trong đêm. Một bàn tay lớn nắm lấy Rin kéo cô vào lòng hắn khiến cô không kịp phản ứng. Cơ thể hắn băng giá, cả hơi thở cũng không kém phần lạnh lẽo. Rin giật mình cả người bất chợt run lên:

- Anh... sao lại...?

- Tôi muốn quên đi mình là một tử thần để làm " tôi " của riêng em!

Lời nói của hắn ấm áp đến lạ thường khiến đầu óc của Rin trở nên mơ hồ, cô có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập rộn ràng trong lồng ngực. Cô để mặc cho hắn ôm mà tay chân đã sớm tê cứng từ lâu...

Bước xuống vòng đi quay, hắn trầm mặc không nói một lời nào. Ánh mắt màu xanh lại lạnh lẽo như trước, hắn... đã trở về với thân phận là một tử thần. Rin vẫn không hiểu nổi hành động kì lạ của hắn.

Có thể hiểu là hắn đã phải lòng cô không!?




.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top