Hoàng hôn [HE]

Kafka yêu bầu trời lúc chiều tà.

Ánh sáng vàng rực màu hổ phách gợi nhắc cho cô về hình ảnh đôi mắt người thiếu nữ ấy, ảnh mặt trời đang lặn dần đằng xa đỏ rực tựa mái tóc người mà khiến lòng cô xao xuyến.

Một học sinh ưu tú lại chưa từng ghét bỏ cô, nụ cười luôn mang theo cảm giác dịu dàng, đôi mắt ấy luôn nhìn cô như một con người, chẳng phải kẻ điên mà đám học sinh trong trường sợ hãi, cô gái hậu bối đối xử công bằng với tất cả mọi người như thế.

Trời lại bắt đầu tàn, ánh sáng ở phía xa lụi dần.

Nơi căn phòng học nhỏ tắm mình trong ánh nắng chiều, Himeko nhìn cô gái trước mắt, đôi mắt tím nhàn nhạt ánh hồng cùng mái tóc màu vang tím.

Cửa sổ lớp học mở toang, ngọn gió thổi tung tấm màn trắng.

"Tôi thích em."

Kafka thì thầm, một bước tiến gần đến người cô yêu, nhẹ nhàng vươn tay.

"Tôi rất thích em, Himeko, thích rất nhiều...."

Himeko khẽ thở vào, nhìn Kafka đang vươn tay về phía nàng, ánh mắt ngập tràn xúc cảm khó nói.

"...Kafka...chị..."

"Tôi làm em khó xử?"

Kafka dịu giọng, cô nắm lấy đôi tay nàng, chậm rãi đan những ngón tay của mình vào.

Kafka chậm rãi nhìn sâu vào đôi mắt vàng hổ phách kia, ngay khi Himeko định nói, cô liền cắt lời, nói chậm rãi.

"...tôi có thể bỏ thuốc lá, tôi sẽ không đánh nhau nữa, tôi sẽ học hành thật tốt...em có thể chấp nhận tôi không...?"

"...Kafka, việc này..."

"Tôi không ép em..."

Himeko khẽ hít vào, trái tim nàng khẽ run lên...

Thích cô? Thích Kafka? Himeko có, nhưng bản thân nàng chẳng dám tiếp nhận cảm xúc này...

Ban đầu nàng sợ hãi người này, bao nhiêu tin đồn xấu bao quanh lấy cô như vết nhơ không xóa nhòa, trong cơn mưa khi nàng tìm thấy chú mèo ướt sũng, vì để che mưa cho chú mèo mà làm bản thân bị ướt, khi ấy Kafka đã lấy dù của cô che cho nàng, mặc cho nàng từ chối...

Đụng mặt ngày càng nhiều, đôi khi Kafka tặng nàng một hộp cà phê, lại dặn nàng không được uống cà phê quá nhiều.

Khi thì lại là nàng bắt gặp cô bị thương, cũng chẳng đành bỏ mặt...hai người cứ thế đáp lễ nhau qua lại, rồi...nàng lại rung động trước người này, cái kẻ tưởng chừng xấu xa mà tinh tế đến lạ.

Nhưng, nàng vẫn chưa sẵn sàng...hơn nữa, Kafka sẽ sớm phải thi đại học...

"...Em cần thời gian"

"Được, bao lâu cũng được, cả đời này tôi cái gì cũng có thể cho em."

Nàng không nhịn được mà khẽ bật cười, lời hứa tưởng chừng sáo rỗng mà lại đặt nặng nhiều cảm xúc đến thế.

Từng ngày trôi qua, Kafka thật sự đã bỏ thuốc lá, cũng chẳng gây gổ đánh nhau nữa, thường lặng lẽ bên cạnh chờ nàng học ở thư viện, rồi lại cùng nàng trở về nhà...

"Em có phiền chị không?"

"Không, tôi không thấy phiền, bên em thích lắm"

Kafka thật sự nghĩ vậy, bởi vì...cô rất thích ở bên Himeko.

Vèo cái tới ngày thi đại học, 2 tháng trước đó cô đã cố gắng học thật tốt, mỗi ngày chỉ nhắn một câu chào một câu với Himeko rồi lại lao đầu vào học tập, khả năng vốn tốt nhưng lại ghét học nên cô cũng khá khó khăn để bắt kịp.

Nhưng cô không thấy mệt, bởi vì Himeko đã hứa với cô, nàng nói rằng, chỉ cần Kafka đậu đại học, nàng sẽ đồng ý hẹn hò với cô...

Ngày thi, Kafka cảm thấy bản thân vô cùng tràn trề khí thế, đề thi rất khó nhưng cô thật sự đã cố làm tốt nhất có thể...

Đến ngày có điểm, Kafka đã đậu với số điểm suýt soát...cô vui đến phát điên lên dù bên ngoài chẳng biểu hiện mấy, bản thân chạy một mạch trên con đường quen thuộc.

Tuy vậy...Kafka chỉ vừa chạy được nửa đường đã thấy Himeko ở hướng ngược lại, ngay nơi cầu vượt, nàng ôm chầm lấy cô khóc, khóc to đến mức khiến trái tim đang đập loạn xạ của cô cũng phải bình tĩnh lại mà ôm chặt nàng.

"Sao lại khóc? Nào đừng khóc mà..."

Tiếng nức nở nghèn nghẹn trong cổ họng, Himeko nghẹn ngào nói.

"Chị đậu rồi...đậu rồi!"

Kafka nhìn gương mặt nhem nhuốc vì nước mắt của nàng, người thiếu nữ xinh đẹp nay lại khóc đến mức này.

"Em vui quá...không nhịn được..."

Nàng lại tiếp tục mặc cho bản thân sắp hết hơi, cô liền vuốt lưng nàng nhẹ nhàng chờ cho người mình thương điều chỉnh nhịp thở.

Cô bế nàng lên, rời khỏi nơi đông đúc mà đến một công viên gần đó, tầm giờ này chẳng có ai.

"Ngoan nào...em đừng khóc nữa"

Himeko hít một hơi, cuối cùng cũng chịu ngừng khóc.

"Em xin lỗi...em không biết, nó đột nhiên trào ra..."

"Em khóc xấu quá..."

Kafka cười trêu chọc liền bị đánh một cái vào vai.

"Xấu mà nói thích em..."

Himeko cảm thấy vừa xấu hổ vừa khó chịu, nàng vì người này mà khóc đến mức đó còn bị chọc, ngay khi nàng định đánh cô thêm nữa thì cổ tay bị giữ lại, gương mặt Kafka đột ngột áp sát.

"...đừng nói vậy, em xấu xí tôi cũng yêu…”

Kafka yêu bầu trời lúc hoàng hôn, vì nó gợi nhắc cho cô đến người con gái cô yêu nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top