[K] Lá ước [ Oneshot|Yewook ]
Author : poo
Pairing : YeWook
Disclaimer : nếu là của au thì au đã không phải ngồi đây viết fic , họ là của nhau .
Rating : K
Category : general
Summary : Em vẫn hồn nhiên đi trên phố , háo hức như cậu bé ngày nào . Mặc cho xà cừ trút lá ... những chiếc lá còn xanh . Tôi chợt thấy em mỏng manh như lá ... chiếc lá ước của lòng tôi
Status : complete
A/U : Vì xà cừ rụng vào đầu hạ cuối xuân nhưng trong fic au à vào mùa đông . Mọi người thông cảm . Đang ngồi học thì nghĩ ra cái fic này . Viết bừa là xà cừ rụng lá vào mùa đông . Không biết bên Hàn có cây xà cừ không ? Au viết bừa thui . Lần đầu tiên viết one shot mọi người chém thẳng tay .
Lá ước
Em mở toang cửa sổ , nhìn ra ngoài đường , Tôi lo lắng , ngăn lại :
- Wookie ! Đóng cửa lại đi . Cô mắng bây giờ .
Em không nghe . Lại còn tỏ ra háo hức . Tôi tiến lại gần cửa sổ . Bên ngoài gió lạnh rít từng đợt . Tóc em bay lòa xòa theo gió . Tôi toan giơ tay đóng cửa thì em ngăn lại :
- Sungie hyung , mẹ em không biết đâu .
Tôi ngừng lại trước ánh mắt cầu khẩn của em . Hai giọt nước trong veo đăm đăm nhìn tôi trìu mến . Đã bao lần , tim tôi muốn nhảy rộn lên khi bắt gặp ánh mắt đó . Một lát , em lại quay ra phía ngoài cửa sổ . Bầu trời lặng ngắt hàng mây trắng đục . Con đường vắng vẻ , xác xơ mấy quán cóc lụp xụp . Những chiếc xe vun vút lao qua nhanh . Đường đầy lá rụng . Xà cừ đang vào mùa đổ lá . Những chiếc lá vẫn còn xanh biếc . Em đưa tay đón một chiếc lá bé xíu đang xoay xoay ngoài khung cửa . Trượt mất rồi . Em đón lấy một chiếc lá khác . Nhưng lần này nó đã kịp đậu lại trên bậu cửa. Em nhặt lấy , giơ lên ngắm :
- Sao lá xanh thế này đã rụng hả anh ? - Em ngây ngô hỏi .
Tôi viết em hỏi vậy cho vui thôi , chứ em biết thừa bởi mùa đông , trời lạnh nên cây mới rụng lá . Nhưng em không thích hiểu kiểu trần trụi như vậy . Em luôn bắt tôi phải giải thích những điều đơn giản bằng cánh nhìn lãng mạn và mang màu sắc cổ tích . Nhưng tôi không muốn nói về nhwungx chiếc lá rụng . Bởi nó khiến em buồn . Tôi cốc nhẹ đầu em :
- Ngốc thế ! Để làm giảm sự thoát hơi nước chứ sao .
Em không chịu , lắc đầu quầy quậy .
- Anh nói xạo - Em phụng phịu - Tại lá buồn lá mới rụng .
- Em xạo thì có - Tôi giả bộ ngây thơ - Lá làm chi mà biết buồn ?
- Sao lại không ? Người ta chẳng bảo lá có hồn đấy là gì ? Mùa đông , không nắng , lá buồn , lá mới rụng .
- Ai bảo mùa đông không có nắng . Hôm nay đầu mùa mới thế thôi . Chứ vài hôm nữa là có nắng ngay .
Em vãn lắc đầu không chịu . Tôi cười đắc thắng . Em giận dõi chống cằm nhìn ra ngoài phố . Những cuộc tranh luận giữa tôi và ẹm vẫn thường xảy ra như thế . Nhưng chỉ được một lúc , em quên ngay , lại ríu rít nói chuyện . Nhưng em vẫn đứng đó . Mặt đăm chiêu như đang suy nghĩ một chuyện gì đó lớn lắm . Đột nhiên , em quay sang hỏi tôi :
- Sungie hyung, liệu lần này phẫu thuật có thành công không ? Em sợ lắm .
Chiếc lá xanh trong tay em rơi ra , buông nhẹ xuống sàn nhà . Tôi nhìn thấy nỗi lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt xanh xám của em .
Tôi trấn an :
- Đừng lo lắng ! Nhất định lần này sẽ thành công .
- Nhưng em vẫn sợ. Mùa đông ... những chiếc lá xanh ... - Em nói ngắt quãng . Hơi thở dồn dập .
- Có anh ở đây mà . Không sao đâu . - Tôi để đầu em dựa vào vai tôi . Em như một người mất hồn . Mắt vẫn đờ đẫn nhìn ra bầu trời ngoài xa . Gió thổi mạnh hơn . Những chiếc lá trút xuống ào ào . Mùa đông lạnh lùng đi ngang qua phố . Để lại đằng sau những chiếc lá xanh ngẩn ngơ rơi xuống mà chả hiểu chuyện gì . Một cảm giác hoang mang mơ hồ đột nhiên kéo đến xâm chiếm tôi . Cái lạnh thấm vào da thịt , thấm vào trong tim . Chưa bao giờ tôi thấy màu đông lại nặng nề đến thế . Em từng rất thích mùa đông .
~~~~ YW ~~~~
Lần đầu tiên em đến phố tôi cũng vào một ngày đông . Hôm ấy , xà cừ đang vào mùa trút lá . Em ngẩn ngơ như lạc vào thế giới cổ tích , háo hức đi lại trên con phố để hứng những chiếc lá cà cừ bay trong gió . Tôi ngồi trên ban công , chăm chú thoe dõi người bạn mới kì lạ . Em lang thang trên phố cho tới khi mẹ ra kéo tay mới chịu về . Sau hôm đấy , em bị cảm lạnh .
Nhà em cạnh nhà tôi . Chính vì thế mà thỉnh thoảng tôi vẫn thấy em ngồi bên cửa sổ nhìn xuống dưới đường , mặt buồn thiu . Em vẫn chưa khỏi ốm . Trời lạnh , mẹ không cho tôi đi chơi . Vì thế tôi hay thò đầu qua ban công thè lưỡi lêu lêu trọc tức em . Em quay mặt vào trong không thèm để ý . Tôi nản , không treu nữa . Lát sau , giọng em ríu ríu vang lên :
- Cậu có biết kẹo bông không ? Tui nghe nói ăn ngon lắm .
- Tưởng gì . Cái đó ngày nào tớ chả ăn . Dưới phố bán đầy .
- Vậy mua cho tui ăn với . Tui chưa được ăn vao giờ .
Tôi mủi lòng , chạy vội xuống dưới đường mua hai cây kẹo bông . Tôi buộc một cây kẹo vào chiếc sảo rồi đưa qua cho em . Em đón lấy một cách sung sướng . Tôi và em vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ . Tôi thích giọng ngộ nghĩnh dễ thương của em . Từ hôm đó , tôi có một người bạn mới .
Em xin vào học cùng tôi . Em học sau tôi một lớp . Thỉnh thoảng mẹ em không đón được , tôi chở giúp em về nhà . Rồi em đòi mẹ mua một chiếc xe đạp . thế là ngày nào tôi và em cũng thong dong tới trường . Em nhất định phải chờ tôi tan lớp mới về cùng . Có lần tôi thích thú lao đi trước , mặc cho em lẽo đẽo theo sau . Em hoảng sợ gọi tên tôi . Tôi mặc kệ , cứ phóng đi . Được một lúc không thấy em đâu , tôi vội vã quay lại tìm . Em đang ngồi khóc tại một gốc xà cừ . Tôi ngạc nhiên hỏi :
- Sao em lại ngồi khóc ở đây ?
- Hu ... hu .. Anh đi nhanh thế ? Em sợ lắm . - Em thút thít .
Tôi chẳng hiểu gì cả . Hôm ấy tôi sang hỏi mẹ em . Mới biết mấy năm trước bố em mất vì tai nạn giao thông . Đó là vào ngày sinh nhật của em . Bố em phải đi làm thêm nên về muộn . Bố phóng xe nhanh cho kịp về dự sinh nhật . Vậy là xảy ra tai nạn . Từ ấy tôi không dám phóng xe nhanh mỗi khi đi cùng em nữa .
Em rất thích mùa đông . Những chiều đông , tôi thường rủ em đi dạo phố rồi tạt vào một quán kem nhỏ . Hai đứa thi nhau ăn cho tới lúc hàm răng tê cứng thì thôi . Sau đấy hai đứa bị viêm họng hàng tuần liền . Em thích những đêm đông , được tôi đưa đi chơi và ăn quà vặt . Thích những buổi chiều lang thang trên phố hứng những chiếc lá xà cừ . Có hôm hai đứa nhặt được một xâu lá xà cừ .
Tôi và em cùng vào Đại Học . Tôi thi năm thứ hai mới đậu . Lại vào học cùng trường với em . Chúng tôi vẫn giữ thói quen xưa . Dù cả hai đã trưởng thành và chín chắn lắm rồi nhưng vẫn cùng nhau đi dạo phố , ăn quà vặt như hôm nào . Cũng có lúc tôi giận dỗi không muốn cùng em lang thang đi chơi mấy trò con nít nữa . Nhưng cái tính vui vẻ , hóm hỉnh đến ngộ nghĩnh dễ thương của em vẫn cuốn tôi theo .
Nhiều khi tôi cũng thấy khó xử với em . Hình như tình cảm của tôi với em ngày một khác , tôi luôn muốn em ở gần . Tôi tỏ ra tức tối khi , khó chịu khi một chàng trai hay cô gái nào đó theo đuổi em . Thậm chí cố nói một điều gì đó , cố làm một điều gì đó cho em hiểu . Còn em vẫn tỏ ra rất vô tư . Đôi khi làm tôi thấy phát cáu . Tôi lặng lẽ đi dạo với em suốt mấy vòng qua những chỗ chúng tôi hay tới . Suốt chặng đường tôi không nói một câu . Mặt lầm lì khó chịu . Em bực bội không thèm bắt chuyện . Đến khi về đến đầu phố , em và tôi đứng lặng lẽ nhìn nhau . Xung quanh , lá xà cừ bắt đầu rụng lả tả .
- Hôm nay anh làm sao vậy ? - Em hỏi .
Im lặng trong giây lát , tôi thốt lên :
- Ryeowook ! Anh yêu em .
Không gian quanh tôi như đọng lại . Chỉ có tiếng gió thổi vi vút qua những hàng cây xanh . Lá xà cừ trút mau hơn . Tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm . Mặt em bỗng đỏ bừng . Em thẹn thùng chạy về nhà . Tôi đứng lặng nhìn theo , lòng ấm áp kì lạ .
Nhưng em bỗng đổ bệnh . Mọi người không hiểu bệnh gì . Tự dưng em cứ xanh xao hẳn đi . Đưa em đi khám , tôi mới bàng hoàng . Em bị ung thư , phải phẫu thuật gấp . Mẹ em lo tiền chữa bệnh đến phát ốm . Nhà tôi cũng ra sức trợ giúp . Nhưng trỉa qua mấy ca phẫu thuật rồi mà em vẫn ốm nhom , bệnh dai dẳng .
Em nghỉ họ ở nhà chữa bệnh . Có những hôm thấy em thẫn thờ nhìn xuống lòng đường mà tôi buồn da diết . Em một thời hồn nhiên , mơ mộng , giờ như chiếc lá úa , mong manh giữa mùa đông . Tôi thường sang nói chuyện với em buổi chiều . Em bắt tôi kể chuyện nọ chuyện kia . Rồi em nằng nặc đòi tôi dẫn đi chơi . Tôi kiên quyết không đi . Em giận dỗi không thèm nói chuyện với tôi cả buổi .
Hàng tuần , tôi và mẹ em đưa em đi bệnh viện . Em vừa đi vừa phụng phịu . Tôi phải dỗ dành mãi em mới chịu để tôi đưa đi . Tôi mua hai chiếc kẹo bông cho em cầm trên tay . Trước lúc đến bệnh viện ,tôi với em đi dạo phố . Em thích thú , cứ tung tăng như con chim se . Tôi lo lắng vừa đi theo em vừa giục em nhanh còn đến bệnh viện . Những ngày như thế đã kéo dài được gần ba năm .
Bỗng nhiên tôi nhớ tới buổi gặp bác sĩ lúc sáng . Ông là người theo dõi bệnh tình của em từ những ngày đầu . Nhìn cái dáng vẻ của ông , tôi đoán có chuyện không tốt lắm . Ông chậm rãi nói :
- Làm bác sĩ trong nghề được hơn 20 năm , lại là người trực tiếp điều trị Ryeowook , tôi thật sự bất ngờ trước điều kì diệu mà Ryeowook đã được - Ông ngừng lại tháo cặp mắt kính cầm trên tay . Tôi hồi hộp chờ đợi . Ông tiếp tục - Ca phẫu thuật sấp tới rất khó khăn . Tỉ lệ thành công rất thấp và phụ thuộc vào nghị lực của Ryeowook . Hãy chuẩn bị tâm lí tốt nhất cho Ryeowook . Chúng ta sẽ chờ đơi 1 điều kì diệu xảy ra ...
- Thế cháu phải làm gì đây ? - Thế hoang mang hỏi lại .
- Cậu đã sống với Ryeowook 10 năm . Cậu sẽ biết phải làm gì mà ! - Ông bác sĩ đáp lại .
Ông bác sĩ đi rồi . Tôi vẫn ngẩn ngơ đứng một giữa gian phòng . Tôi không biết phải làm sao để em phải yên tâm cho ca phẫu thuật sắp tới đây .
~~~~~YW~~~~~
- Wookie này ! - Tôi cất tiếng gọi .
- Gì vậy anh ? - Em khẽ đáp .
- Anh muốn kể cho em một câu chuyện .
- Chuyện gì cơ ?
- Chuyện về những chiếc lá mùa đông . - Tôi thủ thỉ - Những chiếc lá rụng xuống không phải vì buồn đâu .
- Thật sao ?
- Ừ ! Chúng mang trong mình một bí mật . Đó là những điều ước . Khi những chiếc lá bắt đầu rụng xuống sẽ mang theo một điều ước . Nếu ai đó bắt được những chiếc lá khi nó còn đang rơi , điều ước của người đó sẽ thành sự thật ...
- Anh nói xạo . Thế thì một năm có biết bao nhiêu là điều ước trở thành sự thật ?
- Ừ . Sẽ có rất nhiều điều tốt đẹp sẽ đến . Chỉ cần biết cách đón lấy và trân trọng nó .
- Thật à ? - Biết tôi đang nói dối mà em vẫn tin .
- Ừ ....
Trời nổi gió mạnh hơn . Tiếng mẹ em giục đóng cửa sổ lại . Em miễn cưỡng làm theo . Mắt vẫn chăm chú nhìn theo chiếc lá đang rơi .
Tôi chạy về nhà , mang sang chiếc hộp gỗ . Trong ấy đựng những chiếc lá mà tôi và em bắt được trong mùa lá rụng . Mỗi khi đón được một chiếc lá rơi trong gió , em thích thú bắt tôi đem về cất trong chiếc hộp gỗ này , những chiếc lá khô cong giờ đã ngả sang màu nâu xám . Em ngơ ngác nhìn tôi . Tôi cười trấn an . Tôi lục trong ngăn bàn của em lôi ra những chiếc bút dạ đủ màu sắc . Em hiểu ý tôi , ngồi xuống bên cạnh . Hai đứa hí húi viết điều ước của mình lên nhưng chiếc lá . Em thích thú vẽ lên đó những hình ảnh ngộ nghĩnh . Một chiếc xe đạp , một con đường , một góc phố , một hàng cây ... Còn tôi chỉ vẽ ông mặt trời và một trái tim .
Đêm ấy , tôi đưa em đi chơi phố . Em sung sướng cầm trên tay cây kẹo bông giòn còn thơm phức mùi gừng và đường phèn cháy . Đi bên em tôi thấy lòng ấm áp . Những chiếc lá xà cừ vẫn rơi đều trong gió đậu lại trên tóc em . Tôi định đưa tay lên nhặt xuống nhưng chợt nhớ đến những điều đã viết lúc chiều . Tôi lại thôi .
Em vẫn hồn nhiên đi trên phố , háo hức như cậu bé ngày nào . Mặc cho xà cừ trút lá ... những chiếc lá còn xanh . Tôi chợt thấy em mỏng manh như lá ... chiếc lá ước của lòng tôi .
~~~ END ~~~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top