Chap 1
Chán.Chán.Chán.Quanh đi quanh lại vẫn một chữ chán.Baekhyun tắt phụt cái máy vi tính,quẳng cái gối màu hồng sang một bên,nhảy phắt xuống giường và:
-Ối giời ơi....
Câụ hét lên, ôm cái chân lăn cù cù quanh phòng.Không biết đây là lần thứ bao nhiêu rồi mà cậu vẫn chưa chịu rút ra kinh nghiệm cho mình.
-Khỉ thật.Cái nhà chết tiệt,cái phòng chết tiệt,cái giừơng chết tiệt,và cả cái ông bố cũng chết tiệt luôn.Mình điên lên mất.Tự dưng phải chuyển đến cái nhà quỷ quái này.
Cậu lầm bầm trong mồn,nhảy lò cò bằng cái chân lành lặn còn lại đến tủ thuốc .
-Không biết thằng cha này sáng tác ra cái phòng khỉ gió có bị gì ko nữa Aaaaa mình điên lên mất.Tắm cái cho thoải mái đã.
Vơ vội áo quần cậu bước vào phòng tắm trong một tâm trạng tồi tệ ko bút giấy nào tả nổi.
Còn bây giờ thì tác giả(tức tôi đây)xin giải thích cho các bạn hiểu cảm nhận của Baekhyun hiện giờ bắt nguồn từ đâu.(Hơi dài dòng một tí,thông cảm nhé,chả là cho nó rõ ràng í mà)
Lùi lại năm Baekhyun 11 tuổi.Bố là giám đốc một công ty viễn thông lớn,mẹ là chủ một siêu thị ở trung tâm thành phố.Cuộc sống từ bé của cậu vốn đầy đủ sung túc như một hoàng tử nhỏ.Và như một quả táo đã quá thời kì chín,và dĩ nhiên nó bắt đầu thối rữa, gia đình cậu có một vấn đề nghiêm trọng:"bố cậu có bồ".Và tệ hại hơn cả là mẹ cậu lại rất rất rõ điều đó.Chiến tranh bùng nổ,cậu chủ nhỏ phải chứng kiến tình trạng ông ăn chả,bà ăn nem diễn ra hằng ngày kèm với những câu nói nhiếc móc,những ánh mắt ghen tức ,và những cuộc xô xát giữa bố mẹ mình.
Lúc đầu cậu luôn khóc,sau đó cậu chỉ im lặng nhìn hai bậc phụ huynh bằn ánh mắt buồn, ko ai biết từ lúc ánh mắt đó đã trở nên lạnh băng,vô cảm.Bố mẹ cậu chỉ biết dốc tiền cho cậu để(hay ít ra là họ nghĩ vậy)chứng tỏ là họ yêu thương cậu bao nhiêu.Baekhyun chẳng màng gì tới những đồng tiền đó.Những con số trong tài khoả của cậu cứ nhảy nhót tăng lên từng ngày trước sự thờ ơ cuả chủ nhân.Baekhyun hay cười,những nụ cười hoàn hảo đc cậu tạo ra sau khi tập tành kĩ lưỡng trước gương.Người ngoài nhìn vào luôn luôn cảm thấy sự hài hước yêu đời hóm hỉnh ở cậu,chẳng ai nhận ra đc một nỗi đau giấu kín sau nó.
Bước vào tuổi mới lớn,Baekhyun đẹp như một thiên thần,da trắng như tuyết đổ,môi đỏ tự nhiên,mái tóc đen mềm ôm lấy khuôn mặt gọn gàng thanh tú.Nhiều lúc cậu tự cảm thấy ghét cái vẻ đẹp như con gái của mình. Ác thay những nỗ lực biến mình trở nên nam tính hơn của cậu lại chẳng có tác dụng gì.Tập võ đc một tuần thì phải bỏ vì...cứ có cậu là những võ sinh khác ko tập nổi mà cứ đơ mắt ra nhìn, đi học bơi thì làm con trai và con gái ở đó gây gổ với nhau.Chán quá cậu mặc kệ luôn.Sinh nhật 15 tuổi của Baekhyun. Hiển nhiên một buổi tiệc hoành tráng được tổ chức ngay để chúc mừng.
Một buổi tiệc của giới thượng lưu,cực kì xa hoa-cũng dễ hiểu vì tiệc tùng là nơi để người ta làm le khoe giàu với nhau.Sau một hồi tán tụng chúc mừng chán chê,những vị khách quay sang tám với nhau,Baekhyun thì bị vây lấy bởi các cô.Cậu tươi cười tiếp nhận những lời khen tặng ,vui vẻ tiếp chuyên các cô gái trẻ với một nụ cười thường trực trên môi.Bất chợt, đèn phòng tối hẳn đi,một tiếng nói phát ra từ dãy loa trên tường:
- Và bây giờ,chúng ta cùng đến với màn khiêu vũ,bắt đầu là Van.
Giọng nói kết thúc, đèn phòng sáng lại,những bộ bàn ghế nhanh chóng được kéo dạt sang hai bên phòng dành ra một không gian lớn giữa phòng.Mọi người nhanh chóng hoà mình vào những màn khiêu vũ uyển chuyển,lả lướt.
Một bong người lẻn qua đám đông,vụt ra ngoài hành lang.Bóng đen đó chống tay lên thành ban công,hít sâu một hơi và thở ra một cái thật mạnh.
- Bị đám vẹt loè loẹt ấy quấy rầy mệt dến vậy sao..
Giật mình,bóng đen quay lại và tiếp tục giật mình thêm lần nữa.Trong góc tối của ban công,một ai đó đang đứng và nhìm chằm chằm vào người đối diện.
- Anh là ai?Anh làm gì ở đây?
- Ha ha đc công tử nhà họ Byun hỏi tên khiến tôi lấy làm vinh hạnh,nhưng thứ lỗi cho tôi,câu hỏi của cậu sẽ ko có câu trả lời.Còn vì sao tôi đứng đây ấy hả,cũng như cậu thôi,trốn cái đám vẹt tong kia.
Dù ko trông thấy cậu ta, nhưng Baekhyun dường như có thể cảm nhận dc nụ cười nhếch mép của hắn.
Theo phản xạ,cậu nở một nụ cười tươi rói:
- Ra là vậy sao,vậy là anh cũng là khách của buổi tiệc.Vậy là tôi đã thất lễ rồi.
-Không cần phải nở nụ cười giả tạo đó trước mặt tôi, nó làm tôi tấy buồn nôn.Bộc lộ con người thật của cậu đi.
Baekhyun sững người,nói ko phải tự hào,chưa nay chưa có ai ko đổ gục trước nụ cười của cậu.Tuy nhiên thế này thì đã là gì, cậu vẫn diễn tiép vai diễn của mình một cách thành thục:
-Anh nói gì vậy,tôi đang rất bình thường mà.Chỉ là tôi hơi mệt một chút vì phải tiếp nhiều khách khứa thôi.
-Ha ha (người kia tíêp tục cười-nụ cười của anh ta làm Baekhyun khó chịu hết sức).Cậu quả là bướng bỉnh.Vậy để tôi giúp cậu nhé.
Nói rồi người đó từ từ tiến ra khỏi bóng tối." đc lắm để ta xem mi là ai"Baekhyun thầm nghĩ.Cơ mà đúng là ý trới(thật ra là ý tác giả he he),một lần nưa đèn trong nhà tắt phụt,mọi người xôn xao, Có tiến nói trấn an:
-Mọi ngườu bình tĩnh,chỉ là một chút sự cố,sẽ có điện ngay thôi...Những tiếng xôn xao nhỏ hẳn.Một số nến đc thắp lên, đem lại một chút ánh sang cho căn phòng .
Cơ mà mặc xác trong nhà,chúng ta ra ngoài hành lang đã.Lúc điện vụt tắt,Baekhyun cảm thấy có ai đó tiến đến gần mình.Tối quá làm cậu hơi hoang mang,theo bản năng cậu giơ tay ra phía trước quờ quạng,và tay cậu đụng vào ai đó.Người đó nắm lấy tay cậu,ngay lập tức cậu rụt tay lại nhưng người đó nắm rất chặt.Baekhyun hét lên:
-Thả tay tôi ra.
-Sao vậy,lời nói nhẹ nhàng lịch lãm đi đâu mất rồi.
Baekhyun giận điên người:
-Tôi nhắc lại,thả ra ngay.
-Tất nhiên,nhưng trước hết.....
Baekhyun cảm thấy tay mình đc nâng lên và chạm vào môi một ai đó.Mặt câu nóng rần rần,chẳng biết vì tức giận hay vì xấu hổ,dùng hết sức bình sinh giật mạnh bàn tay mình ra. Lâp tức con người tinh quái kia buông tay,Baekhyun mất đà,cậu ngã về phía sau,chắc mẩm phải vào bệnh viện đăng kí chữa trị cái mông dài hạn thì...một bàn tay ai đó(mà tất cả chúng ta đều biết là ai) đỡ lấy lưng cậu kéo lại.Cậu xô vào thân người đối diện với mình,cú xô mạnh khiến cậu choáng váng.
Cùng lúc đó có tiếng người hét lên:
-10 giây nữa thôi sẽ có điện,xin lỗi vì đã để mọi người chờ lâu.Nào hãy đếm ngược cùng tôi .10..9..8..
Ngoài ban công...
Baekhyun hoảng đến nỗi ko nhận ra là mình đang ôm người ta,và cái người kia cũng vô tư để cho cậu ôm.Nhưng khi tiến đếm trong nhà đến thứ 5,thì người kia gỡ tay cậu ra và nói nhanh:
-tôi rất vui vì đc cậu ôm nhưng bây giờ tôi phải đi...Chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi. À,tặng cậu cái này...
Một cái gì đó đc nhét vào tay cậu.
...1...0 đèn vụt sang trở lại làm Baekhyun chói loà cả mắt.Mọi người trong phòng hoan hô rầm trời,tiếng nhạc lại nổi lên ,và người ta lại khiêu vũ..
Mở bàn tay mình ra,một con thỏ bông màu hồng,"Trời đất" cậu phải thầm kêu lên,"Hắn ta nghĩ mình là con gái chắc".Baekhyun đưa mắt tìm khắp phòng,ko có một chút đấu hiệu gì để cậu nhận ra con người bí ẩn đó.Nhưng một đám con gái đã nhận ra chỗ đứng của cậu và lập tức ùa lại.Baekhyun vội nhét con thỏ vào túi quần"Thật mất mặt nếu để họ nhìn thấy cái quỷ này".Một con bé tóc hoe vàng cất lên cái giọng nhão như bột mì gặp nước:
-Ây da,anh đứng đây từ nãy sao,em đã sợ lắm đó.
Một vài cô khác cũng nhao nhao :
-Đúng vậy,thật dễ sợ đó...
-Tối om..
Baekhyun cảm thấy thật khó chịu,cậu giật tay mình ra khỏi những cánh tay trắng trẻo kia,lịch sự đáp lại mà ko cười nữa:
-Tôi hơi mệt,xin lỗi.
Nói rồi bước đi trước những con mắt chữ O mồm chữ A.Baekhyun ko hề biết rằng có người đang dõi theo cậu mỉm cười.
Về nhà,cậu bước vào phòng và thả mình lên giường một cái phịch.Thò tay vào túi,cậu rút con thỏ hồng ra ngắm,"hắn làm như hiểu mình lắm vậy,nhưng hắn là ai nhỉ" ,giật mình,"sao mình phải bận tâm đến hắn nhỉ"lẳng con thỏ hồng vào hộc tủ , cậu đem theo những thắc mắc về người kia mệt mỏi chìm vào gíâc ngủ.
Những thắc mắc ấy theo thời gian nhạt dần đi và bị lãng quên.
16 tuổi.Mẹ cậu mất.Cậu ko biết là có nên buồn hay ko nữa.Mà cũng chẳng kịp buồn,mai táng mẹ cậu xong,bố cậu tuyên bố một câu:"Chuyển nhà".
Không phản đối,cậu cũng chẳng có lí do gì để từ chối.Quá trình chuyển nhà nhanh chóng và cậu chẳng phải mó tay vào việc gì,tất cả đã có người khác lo,cậu chỉ việc bước lên xe hơi và đi,vậy thôi.
Ngôi nhà mới to hơn ,hoành tráng hơn và ở ngay trung tâm Seul.Vấn đề là thiết kế của nó hơi có vấn đề.Nó có cái vẻ nửa tây nửa tàu rất kì cục,mà cụ thể tôi xin miêu tả sơ cua cái phòng của Baekhyun cho các bạn rõ:Cửa phải kéo ngang thì mới mở đc,tủ thì chìm trong tường,cái giường thì đc kê cao lên cả mét, mà lại còn có cả hai bậc thang đi lên nữa chứ,"tại sao ko làm thấp xuống luôn đi, đỡ tốn gạch và ximăng xây thêm hai cái bậc"cậu thầm nghĩ.Rèm thì đc treo ở bất cứ nơi nào có thể.Nhưng mà tệ hại hơn cả là chúng có màu hồng,cậu đã ko kìm nổi mà phải thét lên khi nhìn thấy chúng:"Trời ơi,tôi là con trai mà,các người đang nghĩ gì vậy?". Câu trả lời cho tất cả những thắc mắc của mình mà cậu nhận đc từ ông bồ thân yêu là:"màu hồng là màu mẹ con rất thích,nó sẽ giúp con đỡ nhớ mẹ".
Dối trá. Đó lá điều đầu tiên mà cậu nghĩ đến sau khi nghe những lời giải thích của bố cậu.Thực ra cũng chẳng phải cậu căm ghét màu hồng gì cho cam,hồi nhỏ cậu còn thích là đằng khác. Đúng vậy,hồi còn bé,mẹ luôn mặc cho cậu như một cô bé,bố chỉ biết nhìn rồi lắc đầu cười.Mẹ luôn thắng,vì vậy mà cũng rát hiếu thắng,chính nó đã khiến bố rời xa mẹ mà tìm đến người đàn bà khác biết cung phụng bố hơn. Đúng vậy ,màu hồng làm cậu nhớ đến ngày xưa,làm cậu trở nên yếu đuối,vì vậy cậu luôn tự nhủ phải ghét nó,phải tránh xa nó ra.
Kết thúc quá khứ tại đây.Baekhyun bước ra khỏi phòng tắm,một bóng người ngồi ngay trên giường làm cậu giật mình...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top