08.
hải đăng đứng giữa phòng, đôi mắt quét qua từng khuôn mặt trước khi dừng lại. anh rút từ trong túi áo một mảnh giấy cũ kỹ, mép giấy đã bị cháy xém. ánh sáng từ điện thoại rọi lên, làm nổi bật những dòng chữ mờ nhạt.
"đây là manh mối tôi tìm được," hải đăng nói, giọng anh đầy chắc chắn. "nó liên quan đến quang anh."
"quang anh?" dương lặp lại, mắt anh hơi nheo lại. "cậu ấy là người mất trí nhớ sau vụ cháy, đúng không? nhưng làm sao cậu chắc chắn rằng manh mối này có liên quan đến cậu ấy?"
hải đăng gật đầu, đưa mảnh giấy ra cho mọi người. "trong tài liệu này có nhắc đến một dự án đặc biệt, nơi các học sinh được chọn làm thí nghiệm tâm lý. và quang anh là một trong những cái tên được liệt kê."
thái sơn chậm rãi bước tới, cầm lấy mảnh giấy. đôi mắt anh chăm chú đọc từng dòng chữ, nhưng sự nghi ngờ hiện rõ trên khuôn mặt. "vậy ý cậu là gì, hải đăng? rằng quang anh không chỉ là nạn nhân của vụ cháy mà còn là một phần quan trọng trong dự án này?"
hải đăng gật đầu. "tôi không khẳng định, nhưng nếu muốn biết sự thật, chúng ta cần tìm gặp cậu ấy. trí nhớ của cậu ấy có thể giữ câu trả lời mà chúng ta đang tìm kiếm."
"nếu vậy, chúng ta cần thận trọng," thái sơn nói, giọng anh đanh lại. "đừng quên rằng quang anh, cậu ấy từng làm việc trong hội học sinh. nếu những gì tài liệu này nói là đúng, hội học sinh cũng có thể liên quan đến dự án đó."
ánh mắt của mọi người đổ dồn về thái sơn. sự căng thẳng tăng lên rõ rệt, nhưng dương nhanh chóng can thiệp.
"chúng ta không nên nghi ngờ nhau lúc này," dương nói, giọng anh điềm tĩnh. "thái sơn, nếu cậu nghĩ mình có thể giúp chúng ta tiếp cận thông tin từ hội học sinh, hãy làm điều đó. còn giờ, điều quan trọng nhất là tìm được quang anh."
"tôi có một manh mối về nơi quang anh có thể ở," phong hào bất ngờ lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. "sau vụ cháy, tôi từng nghe nói cậu ấy được đưa đến một cơ sở điều trị tâm lý ở ngoại ô thành phố. tôi không chắc cậu ấy còn ở đó hay không, nhưng đó là nơi chúng ta nên bắt đầu."
"ngoại ô thành phố?" hoàng hùng hỏi, hơi nhíu mày. "chúng ta không có nhiều thời gian, nhưng nếu đó là cơ hội duy nhất, chúng ta không thể bỏ qua."
"đúng vậy," quang hùng đồng tình. "và nếu quang anh thực sự nhớ ra điều gì, điều đó có thể thay đổi toàn bộ câu chuyện này."
cả nhóm thống nhất lên đường ngay trong đêm. phong hào dẫn đầu, dựa vào ký ức mờ nhạt của mình để tìm đường đến cơ sở điều trị. không khí trong xe đầy căng thẳng, nhưng cũng lấp lánh hy vọng.
khi họ đến nơi, cơ sở điều trị nằm khuất sau những rặng cây cao lớn. ánh sáng lờ mờ từ những bóng đèn ngoài trời chiếu xuống, tạo thành những hình bóng kỳ lạ. cửa chính đã đóng, nhưng một cánh cửa phụ bên cạnh hé mở, để lộ ánh sáng yếu ớt bên trong.
"đây là nơi quang anh từng được điều trị?" văn dương hỏi, giọng anh trầm xuống khi nhìn khung cảnh u ám trước mặt.
"đúng vậy," phong hào trả lời. "tôi nghe nói cậu ấy đã ở đây khá lâu sau vụ cháy. nhưng tôi không biết liệu cậu ấy còn ở đây hay đã chuyển đi nơi khác."
"chúng ta cần tìm kiếm bất kỳ manh mối nào có thể liên quan đến cậu ấy," dương nói. "hãy chia nhau ra, nhưng đừng đi quá xa. và nhớ cẩn thận."
cả nhóm bước vào, từng bước chân vang lên trên nền nhà lát gạch cũ. không gian bên trong tối tăm và lạnh lẽo, như thể thời gian đã ngừng lại từ rất lâu. từng người bắt đầu tìm kiếm, mắt họ quét qua từng ngóc ngách, từng tập hồ sơ bụi phủ.
bỗng, quang hùng gọi to từ phía cuối hành lang. "mọi người, lại đây! tôi tìm thấy thứ gì đó!"
cả nhóm chạy đến, ánh sáng từ điện thoại chiếu rọi lên một chiếc hộp gỗ nhỏ. bên trong là một tập tài liệu với tên của quang anh in đậm trên bìa. nhưng điều làm mọi người bất ngờ nhất là bức ảnh bên trong. đó là quang anh, nhưng ánh mắt của cậu trong bức ảnh lại tràn ngập sự hoảng loạn.
"bức ảnh này..." thái sơn lẩm bẩm. "có vẻ như cậu ấy không chỉ là nạn nhân, mà còn là một phần của điều gì đó lớn hơn."
"vậy thì chúng ta cần tìm cậu ấy ngay lập tức," dương nói, ánh mắt anh lấp lánh sự quyết tâm. "nếu quang anh nhớ ra điều gì, đó sẽ là chìa khóa để mở ra sự thật mà chúng ta đang tìm kiếm."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top