Chương 3
"Vậy là không thích anh ấy, hửm?" Sam khoanh tay và dựa vào cửa, dùng ánh mắt dò xét Steve. "Đó là lý do tại sao mỗi buổi sáng trong một tháng liên tiếp, anh đều nhấc mông ra cửa để mua cho anh ta cà phê đắt đến mức nực cười và nói về điều gì– làm thế nào cả hai đều có hứng thú với những bộ phim khủng khiếp?
"Thôi đi." Steve cau có với anh. "Tôi nghĩ Tony nói đúng, anh chỉ đang tức giận vì chúng ta đã là bạn của nhau được mười năm và đột nhiên tôi lại chia tay và kết bạn mới."
"Tôi bị tổn thương tâm hồn đó." Sam nói thẳng. "Đúng. Anh bắt chộp tôi rồi. Đó là lý do tại sao tôi bận tâm về Tony. Bởi vì tôi ghen tị khi anh có một người bạn mới. Chết tiệt, anh là bạn tôi và tôi không muốn anh có một người bạn khác. Điều đó hoàn toàn đúng. Tôi ghen tức lên vì Tony là bạn của anh. "
"Anh lại kỳ lạ nữa rồi, Sam."
"Và anh thì ngu ngốc, Steve."
"Tôi và Tony chỉ là bạn. Tôi không thích đàn ông. " Điện thoại của Steve đổ chuông và mặt anh ấy sáng lên khi trả lời, "Này! Tony! "
"Này Tony." Sam bắt chước và Steve chĩa thìa vào anh ta. "Ặc! Được rồi! Tôi đi đây!"
"Tony!" Steve lấy chìa khóa của mình trên quầy. "Tôi vừa mới ra khỏi cửa. Nhắc lại cho tôi biết địa điểm mới ở đâu? Anh nói vào thứ 3? "
"Steeve." Tony sụt sịt và ho."Tôi bị bệnh. Không thể uống cà phê. Khá chắc chắn rằng tôi sắp chết vì bệnh dịch. "
"Giống như ... giống như bệnh dịch hạch đen?" Steve cố gắng không cười vào điện thoại. "Anh sắp chết vì bệnh dịch đen?"
"Nhìn này." Tony lại sụt sịt. "Tôi đã google các triệu chứng của mình và chắc chắn là bệnh dịch hạch hoặc SARS. Có khả năng nhẹ đó là cảm lạnh thông thường nhưng dường như không thực tế đối với tất cả những điều được xem xét. "
"Tất cả những điều được xem xét, cảm lạnh thông thường dường như không thực tế?" Steve đổi hướng và lục tủ lạnh lấy phần súp còn sót lại từ đêm qua rồi lục tung tủ lấy một ít bánh mì. "Được rồi, tại sao anh không vào phòng tắm và làm ấm người, tôi sẽ đến với một ít súp và thuốc cảm".
"Không, đừng qua, tôi ổn." Tony lại ho và Steve thông cảm. "Thêm vào đó, tôi cực kỳ nhõng nhẽo và có chủ đích đáng ghét khi tôi bị ốm và anh không muốn đối mặt điều đó."
"Tôi hứa là tôi không quan tâm." Steve chạy bộ trở lại phòng ngủ của mình và lấy chiếc chăn đã sờn cũ yêu thích và một chiếc áo khoác ngoài. "Tôi sẽ đến đó chỉ trong khoảng một giờ được không? Đi tắm đi. "
Anh cúp máy và quay người rời đi và– "Sam." anh thở dài. "Tôi chưa bao giờ thấy ai ăn ngũ cốc một cách phán xét như vậy trong suốt cuộc đời mình".
"Steve." Sam đã trở lại. "Trường học thực sự đã bị hủy bỏ bởi vì một số cơn bão lớn vô lý được cho là sẽ đổ bộ đêm nay. Giống như cơn mưa vũ bão. Họ đã hủy các lớp học để học sinh và giáo viên có các lớp học muộn hơn sẽ không bị mắc kẹt trong cơn bão. Và anh sẽ lái xe bốn mươi lăm phút qua thị trấn để đưa 'người bạn'–" của anh "–
Các dấu ngoặc không cần thiết". "–Oh ho, những dấu ngoặc trên rất cần thiết, my man. Anh lái xe 45 phút chỉ để mang món súp và chiếc áo hoodie yêu thích của anh. " Sam cắn thêm một miếng nữa, nhìn chằm chằm vào Steve đầy buồn bã qua các vòng Trái cây của mình. "Có nhớ năm đó chúng ta đi nghỉ Xuân ở Mexico và tôi bị ngộ độc thực phẩm và phải nhập viện vì mất nước không?"
"... Yeah?"
"Anh có mang cho tôi súp và chiếc áo hoodie yêu thích của anh không?" Sam lắc đầu khi Steve cố gắng trả lời. "Không. Anh không. Anh chỉ tay trong tay với cô gái nào đó uống rất nhiều rượu tequila và cuối cùng đã ngất xỉu trên bãi biển như một kẻ ngu ngốc. Những gì tôi muốn nói là - Anh đang làm những điều cho Tony mà anh không thường làm cho bạn mình - Steve? " Sam rên rỉ. "Steve, anh thậm chí có còn lắng nghe không?" "
Hm?" Steve nhìn lên từ điện thoại của mình. "Không. Tôi đã nói rằng tôi sẽ mang cho anh ấy một chiếc áo hoodie và anh ấy nói đừng là màu cam vì nó khiến anh ấy trông giống như một Oompa Loompa ". Nụ cười của anh ngây ngốc. "Sao có thể . Anh ấy có thể trông đẹp trong bất kỳ màu sắc nào ".
"Tôi từ bỏ." Sam quyết định đến một căn phòng trống không khi Steve bước ra cửa. "Tôi từ bỏ. Anh vô phương cứu chữa rồi. "
******************
******************
"Sam quay lại chuyện " tôi đi chơi với Tony quá nhiều." Steve vừa nói vừa lấy súp ra khỏi lò vi sóng và khuấy nó. "Tôi đã nói rằng anh ấy ghen tuông."
"Ừ, vì điều này quá tốt với ranh giới của những gì bạn bè làm." Tony đã đổi chiếc áo hoodie của Bucky cho Steve và gần như chết chìm trong chiếc áo đó, chỉ còn phần đỉnh đầu và đôi mắt ló ra sau những nếp gấp và dải vải màu xanh đậm. "Súp gì vậy?"
"Khoai tây và ngô? Sam làm nó bằng kem và nó ngon hơn nhiều so với của tôi, tôi hứa. "
"Điều đó làm cho nó thành bánh mì chowder." Tony lướt qua chiếc ghế dài và Steve ngồi đủ gần để cầm cái bát để Tony có thể cắn một miếng. "Kem nền làm cho nó thành một loại bánh mì chowder."
"Anh biết những điều kỳ lạ thật."
"Ừ." Tony huyên náo với chiếc thìa. "Vâng, tôi thực sự biết."
"Vậy nó là bệnh dịch hay chỉ là những tiếng khụt khịt?" Steve trải chiếc gối lên sau lưng Tony và để cánh tay của anh ấy ngang vai Tony. "Hay một điều gì đó tồi tệ hơn nhiều? anh còn bao nhiêu ngày trước khi tôi phải bắt đầu viết điếu văn cho lễ tang của anh"
"Anh không cần một bài phát biểu trong đám tang. Tùy thuộc vào cách tôi nhập các triệu chứng của mình vào Web MD, nó có thể là mang thai đấy". Tony bình luận. "Anh đã sẵn sàng để trở thành một người cha chưa, Steve?"
"Ohhhh đừng nói đùa về những thứ khiến tim tôi đập nhanh." Steve quyết định và lần mò tìm chiếc điều khiển. "Anh muốn xem cái gì?"
"Tôi sẽ uống vài viên thuốc cảm và hôn mê." Tony rót một lượng NyQuil và ném lại, nhăn mặt vì mùi vị. "Nếu anh định rời đi, cảm ơn anh vì món súp. Nếu anh định ở lại, hãy chuẩn bị sẵn sàng để được sử dụng như một chiếc gối. "
"Oh." Steve không biết tại sao anh lại có vẻ lo lắng hay vì sao "từ" kia lại phát ra một cách khó thở nhưng anh ngả người vào chiếc ghế dài và mở rộng vòng tay cho Tony. "Đến đây, con bệnh. Anh có thể nằm trên tôi, lại đây. "
"Kay." Tony đẩy và thúc vào anh cho đến khi Steve được kéo dài ra hết cỡ, rồi cuộn vào bên hông anh. "Chỉ cần đẩy tôi ra nếu tiếng sụt sịt của tôi trở nên thô thiển. Ngoài ra, tôi cũng ngáy với NyQuil và điều đó thật khủng khiếp. Rhodey đã nói với tôi rằng tôi nói chuyện trong giấc ngủ và Natasha đã xác nhận điều đó ".
"Tại sao Rhodey và Natasha biết anh nói chuyện trong khi ngủ?" Điều đó - điều đó không có vẻ gì là ghen, phải không? Không đời nào. Âm thanh hoàn toàn bình thường.
"Bởi vì khi tôi bị ốm hoặc quá mệt mỏi, tôi sẽ ngủ với ai là người gần nhất. Thường là Rhodey. " Tony băng chân qua Steve's và thở dài hạnh phúc– hoặc hạnh phúc nhất có thể trong khi tắc nghẽn và sụt sịt và thở bằng miệng. "Đôi khi Natasha nếu Bucky ở ngoài thị trấn và cô ấy không muốn ở một mình. Một lần kinh hoàng Bucky đến khi Nat đi vắng - anh chàng đó là người âu yếm mãnh liệt nhất mà tôi thực lòng sợ hãi trong đời. Nat là một phụ nữ rất dũng cảm ".
"Anh đang lan man." Thật dễ dàng để đặt một nụ hôn lên trán Tony và Steve tự nhủ rằng anh ấy đang kiểm tra cơn sốt. "Nhắm mắt lại và ngủ chút đi."
"Nhưng tôi muốn nói những người bạn kỳ lạ của tôi." Tony rên rỉ. "Tôi đã nói với anh rằng tôi có chủ đích đáng ghét khi bị ốm. Anh đã chấp thuận cho điều này. "
"Tôi có chấp thuận cho cái này." Steve thừa nhận. "Và tôi sẽ không đẩy anh ra ngay cả khi anh ngáy. Anh có đủ ấm không? Anh có muốn một cái chăn khác không? "
"Tôi khỏe." Tony lại thở dài và cười khúc khích, "Thật kỳ lạ khi Sam nghĩ chúng ta đang hẹn hò, phải không?"
"Nó thật quái đảng." Steve đồng ý và Tony cười lại anh ta. "Tôi đã chăm sóc khi anh ấy bị ốm, tôi không biết tại sao anh ấy trở nên kỳ lạ khi tôi chăm sóc cho anh."
"Ồ, không, đây chắc chắn là những gì bạn bè làm." Tony cười lớn hơn và Steve cảm thấy có lẽ anh ấy đã bỏ lỡ trò đùa. "Chắc chắn rồi. Tôi không biết tại sao anh ấy nghĩ rằng chúng ta đang hẹn hò. Không hiểu tại sao. "
Steve chỉ cười và ôm Tony sát vào bên mình hơn. "Hãy làm một giấc đi."
Một ngày trôi qua mờ ảo khi Tony ngáy khò khò trên ngực Steve, thức dậy đòi thêm súp và thêm thuốc, rồi lại hôn mê.
Mưa bắt đầu vào khoảng hai giờ chiều và vào lúc Tony thức dậy để ăn thêm súp và bữa tối, trời đang đổ xuống thành từng tấm, sấm sét bên ngoài tòa nhà và thỉnh thoảng có vết nứt của tia sét.
"Khỉ thật." Tony dụi mắt và kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ. "Anh có biết trời sắp có bão không?"
"Mọi người đều biết trời sắp có bão, Tony." Steve đặt tạp chí của mình xuống và ra hiệu cho Tony quay lại đi văng. "Thực tế đó là một cơn bão ngoài kia. Làm thế nào mà anh bỏ lỡ tin tức? "
"Tôi đã hôn mê Nyquil trong gần 24 giờ qua." Tony chỉ ra và khi Steve cau mày, anh ấy giải thích, "Hôm qua tôi uống cà phê cũng không cảm thấy thoải mái nên tôi đã gọi đi làm và bỏ thuốc cảm kể từ đó."
"Ôi vì những điều tốt lành." Steve ra hiệu cho anh ta một lần nữa và lần này Tony quay lại và cuộn tròn bên mình. "Tôi có thể phải ở lại đây tối nay nếu được. Không thực sự an toàn khi lái xe trong điều kiện này. "
"Steve." Tony chớp mắt nhìn anh. "Tất nhiên là anh có thể ở lại qua đêm. Tôi rất thích nếu anh ở lại qua đêm. Anh nghiêm túc chứ? Hãy ở lại. "
"Thật tội nghiệp, cần một người chăm sóc hả?" Steve cười và Tony đảo mắt, "Đúng vậy Steve, tôi muốn anh ở lại qua đêm vì tôi muốn anh chăm sóc cho tôi. Đó chính xác là lý do tại sao. "
"Anh đã sẵn sàng ăn thêm chứ?"
"Tôi đã sẵn sàng cho một ít rượu." Tony quyết định và trèo ra khỏi chiếc ghế dài để đi đến tủ lạnh. "Nyquil và Vodka ổn, phải không?"
"Tony, KHÔNG!"
*****************
********** *******
Steve đang mơ.
Điều gì đó về mưa và sấm sét, nghe như một vở nhạc kịch trên background dù không có ý nghĩa gì nhưng này, những giấc mơ thật kỳ lạ, phải không? Các rìa ý thức của anh như mờ đi, chân tay anh như trĩu xuống và anh đang ôm một ai đó mềm mại và ấm áp trên trái tim mình, một số hơi thở dồn dập ở cổ anh và những ngón tay mềm mại luồn xuống dưới áo sơ mi để ấn vào cơ bụng và vào hai bên hông anh.
Mmmmm Steve thật thoải mái, thật thoải mái và vểnh lên khi tay anh trượt và lướt lên trên đường cong của một phía sau rất tròn, hơi thở ở cổ anh hắt lại khi Steve siết chặt thử và ồ nhìn bây giờ mọi thứ thậm chí còn quay cuồng hơn nữa.
Đã lâu rồi anh không mơ thấy thứ này và giấc mơ chỉ là mơ nên Steve không lo lắng khi "Tony..." vụt khỏi miệng anh thay vì .. thay vì tên một cô gái.
Những giấc mơ thật điên rồ.
"Tôi không ốm nặng lắm để anh phải cảm thấy tội lỗi về điều này." Ai đó cười khúc khích và Steve thì lầm bầm điều gì đó, vén chiếc áo hoodie dày cộm lên để thọc ngón tay vào lưng và khuyến khích cơ thể ấm áp mềm mại đó ngọ nguậy thêm lên người anh. Thật dễ dàng để ôm đùi của anh vào nếp gấp của hông nhỏ, và trời ơi thật tuyệt khi cơ thể họ xếp thành hàng và anh có thể rock up theo trọng lượng vừa đủ.
Chết tiệt đã lâu rồi anh ấy không mơ thấy thứ như thế này.
"Anh cảm thấy tốt, trời ơi, tôi không thể tin được là anh cảm thấy tốt như thế." Một lời thì thầm lặng lẽ vào tai anh, kèm theo một nụ hôn trên má - ai biết được chứ? Những giấc mơ thật kỳ lạ– và Steve siết chặt lấy cặp mông tốt nhất mà anh từng bóp và đẩy mạnh lên. "Ồ cmn, tốt."
Yesyesyes thực sự đã bao lâu rồi kể từ khi Steve quan hệ tình dục? Hay thậm chí kể từ khi anh ấy thủ dâm một mình trong phòng? Có phải lúc này anh đang thực sự có một wet dream không? Mọi thứ đều ấm áp và mơ hồ và nóng bỏng và cứng - ồ anh thật sự cứng, anh thực sự khó nhìn thấy những vì sao hay những ngôi sao trong mơ? – sao cũng được. Nó rất tốt. Rấaaaaaaat tốt.
"Đừng dừng lại." Thở hổn hển, hai tay đảo quanh ngực và vuốt ve núm vú, rồi mọi thứ thay đổi và chỉ trong tích tắc trước khi Steve phát ra tiếng động xấu hổ và làm hỏng chiếc quần jean của mình, anh nghĩ - Hả, tôi cảm thấy như có hai chiếc dương vật trong tình huống này, tôi chắc chắn cảm một chiếc dương vật khác ngay bây giờ.
"Steve." một tiếng rên khe khẽ gợi cảm, khó thở đến nỗi Steve gần như ước đó không phải là một giấc mơ để anh có thể đứng dậy và nhìn thấy chúng một lần nữa, nhưng giấc mơ đã mơ hồ dần khi anh chìm vào giấc ngủ sâu hơn, không còn gì ngoài sức nóng kéo dài. và cảm giác đầu óc quay cuồng.
Những giấc mơ chết tiệt.
Điên.
Cuối cùng thì khi Steve đã tỉnh dậy, Tony vẫn đang ngủ yên bên cạnh anh và thật đáng xấu hổ Steve đã thực sự có một giấc mơ ướt át và cậu cảm thấy khó chịu.
"Tony." anh thì thầm và Tony chỉ càu nhàu với anh. "Tony để tôi dậy để tôi có thể sử dụng phòng tắm."
"Mmmph." Tony lầm bầm. "Blreghff. Để tôi ngủ "
"Được rồi, để tôi luồn qua–" Steve đặt Tony trở lại ghế dài và lạch bạch đến vòi hoa sen, lột chiếc quần jeans của anh ra và ngâm mình trong nước lạnh.
Anh không chỉ - anh không chỉ có một mộng tinh về Tony, phải không? Anh đã không làm điều đó. Chắc chắn không chỉ xuất ra trong quần khi nghĩ về mông của Tony. Bởi vì điều đó có nghĩa là anh bị thu hút bởi Tony, rằng anh muốn có Tony và điều đó - điều đó thật kỳ lạ. Tony là bạn thân nhất của anh và Steve không thích đần ông và–
"Steve?" Tony gọi vọng từ cửa. "Anh đã đánh thức tôi khi anh vừa bước xuống ghế nên tôi sẽ đá vào mông anh sau. Nhưng trước tiên tôi sẽ gọi đồ ăn, anh có muốn một ít không? "
"Chỉ một phần anh đang có! anh gọi lại rồi đập đầu vào vách tường.
Ôi không. Anh ấy muốn có Tony.
Oh. Không.
**************** ****************
"Vì vậy, anh ta lấy súp và phóng qua thị trấn như thể anh ta đang đi trên lửa." Sam nói và miệng Maria chùng xuống. "Ừ. TÔI BIẾT."
"Đợi đã. Vậy, Steve không nghĩ rằng họ đang hẹn hò? "
"Không. Nghĩ rằng họ là bạn của nhau. "
"Và anh ta chỉ– anh ấy qua đêm ở đó?"
"Rõ ràng."
"Được rồi." Maria nhún vai. "Chà khi nào bắt đầu quan hệ , anh ta sẽ hiểu ra nó, phải không?"
"Anh có nghĩ vậy không?" Sam nhướng mày. "Nhưng cô đang đánh giá thấp Steve chối bỏ nó thế nào ."
"Ôi vì chúa."
"Tôi đã nói điều đó rất nhiều lần trong tháng trước, anh thậm chí không biết."
*************** ***************
"Này, cơn bão đã đi qua." Bàn tay của Tony ấm áp trên lưng Steve khi đứng phía sau anh ấy ở bồn rửa trong nhà bếp. "Có vẻ như hôm nay cậu có thể về đến nhà. Xấu hổ chết đi được."
"Xấu hổ chết đi được." Steve tiếp tục rửa đĩa. "Tôi dần quen với cuộc sống ở căn hộ cao cấp này. Quay lại và chia sẻ với Sam sẽ suy sụp thực sự ".
"Anh luôn có thể chuyển đến đây." Tony uống một liều thuốc cảm và rửa sạch nó bằng một ngụm cà phê. "Nó đủ lớn."
"Quá xa nơi làm việc." Steve quyết định và Tony mỉm cười, nhẹ nhàng và có chút không chắc chắn.
"Anh có ổn không? Anh đang hành động hơi kỳ lạ. "
"Không có gì." Steve cọ lung tung một điểm trên đĩa. "Chỉ là ừm-"
"Ừ?" Đôi mắt của Tony rất mở to, những ngón tay anh ấy nắm chặt lấy chiếc cốc gần như trắng bệch. "Steve?"
"Tôi đã có một giấc mơ về anh đêm qua." Steve vội vàng nói và anh không biết cái nhìn lướt qua trên mặt Tony. "Chắc chắn có vẻ thật và tôi đoán tôi không thể đẩy nó ra khỏi đầu mình."
"Đó có là một giấc tốt chứ?" Tony rụt rè lại gần. "Hm?"
"Tôiuh—" Steve nuốt khan, cố gắng xoa dịu cơn hoảng đang loạn đe dọa đến nghẹt thởanh.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top