oneshot
10 năm trước, Jun là senpai của Will.
Will yêu Jun nhiều lắm. Cậu vốn nhút nhát nhưng vì tình yêu quá mãnh liệt, cậu đã đứng trước anh mà tỏ tình. Anh không chẳng trả lời. Nhưng anh cúi xuống, nở một nụ cười rồi đặt lên môi cậu một nụ hôn.
Họ đã có một quãng thời gian rất đẹp. Cho đến khi Will nhận ra Jun chưa một lần nói lời yêu. Cậu hỏi anh:
- Senpai, anh có yêu em không?
Cậu mong chờ cậu trả lời. Nhưng tất cả cậu nhận được là hành động đưa tay lên môi mà che đi nụ cười của anh.
Vốn không hiểu gì lắm về biểu cảm của anh, cậu cho rằng đó là nụ cười khinh bỉ cho sự ngây thơ của cậu. Rằng anh chỉ coi cậu là món đồ chơi.
Cậu nào biết đó là sự ngượng ngùng của anh...
Và cậu "đá" anh.
Bây giờ cả hai cùng làm chung một cơ quan, chung một phòng làm việc. Ngạc nhiên hơn, cả hai là hàng xóm.
Anh vẫn vậy. Vẫn lạnh lùng, kiệm lời. Phần mái của anh dài hơn trước, che mất một phần mắt.
Cậu không hề nhớ anh. Cho đến khi anh hôn cậu, bảo:
- Will, em không nhớ tôi thật sao?
Cậu lắc đầu.
- Do gia đình có trục trặc, tôi đã đổi họ. Họ tôi bây giờ là Ichiga, nhưng khi xưa là Nakamaru.
Cậu vỡ lẽ. Hóa ra, Ichiga Jun và Nakamaru Jun senpai là một người. Dù cậu "đá" anh nhưng tình cảm cậu vẫn còn. Nhưng... sau lần hôn nhau đó, cậu tránh mặt anh từ trong thang máy đến trong phòng làm việc.
Nhưng những nụ hôn của anh luôn đặt lên môi cậu. Những lần xoa đầu, anh đều vô cùng ôn nhu. Nhưng cậu nào hiểu được.
Một lần nọ, khi anh đi ra khỏi thang máy và bắt gặp cậu. Will toan chạy nhưng bị anh nắm lại. Jun lại hôn cậu. Cậu đẩy anh ra.
Trước khi thả cậu đi, Jun đã nói chắc nịch:
- Will, em không tài nào hiểu được tôi yêu em đến nhường nào. Nhưng em sẽ hiểu. Tôi sẽ làm cho em nói yêu tôi thêm lần nữa!
Cậu dần dần cảm thấy rung động qua những hành động vô cùng ôn nhu từ anh. Nhưng cậu quyết tâm không thể yêu anh thêm lần nào nữa.
Một lần nọ...
Hôm đó, Jun thường xuyên nhìn thấy cậu nói chuyện riêng với ai đó qua điện thoại.
Anh và cậu cùng chuyến xe buýt về nhà. Đang cùng nhau trên đường về nhà. Lại một cuộc gọi đến.
- Alo, gì thế Kaity...
[....]
- Gì cơ? Em đứng trước cổng chung cư rồi hả? Trời ơi em về đi chứ bây giờ trời lạnh lắm! Mai hẵng qua!
[....]
Cậu cúp máy thở dài một cái, lẩm bẩm:
- Haizzz con gái con lứa không giữ sức khỏe. Lạnh thế này còn đứng chờ.
Anh ngồi đó, chẳng nói gì. Đôi mắt vẫn vô hồn. Nhưng miệng chỉ nhếch lên một nụ cười. Anh đang mong đợi gì ở cái tình yêu đầy vô vọng này đây?
Chuyện anh ít nói đã quá quen với cậu. Will hoàn toàn không để tâm đến cảm xúc của anh.
Cả hai cùng nhau bước trên con đường về nhà. Dù trời lạnh, anh không còn những cử chỉ ôn nhu. Anh vẫn bước theo cậu. Nhưng không hề choàng áo khoác hay ôm cậu vào lòng sưởi ấm.
Will vẫn nghĩ rằng Jun mải suy nghĩ về công việc nên cũng không hỏi han.
Vừa đến cổng chung cư, cả hai đã trông thấy một cô gái tóc dài, vô cùng dễ thương. Đó là Kaity. Cô ta mặc lớp áo khoác khá dày.
Will nhanh chóng chạy đến, hỏi han đủ điều. Jun vẫn đứng đấy. Bỗng nhiên anh hỏi:
- Cô là bạn gái của Will? - Ánh mắt, khuôn mặt vẫn không thay đổi.
- Đúng rồi ạ! Anh là hàng xóm của Weo ạ? - Kaity hớn hở - Gặp được anh rồi! Em về!
- Để anh đưa em về....
- Phải. Anh là hàng xóm của Will. Will, tôi hơi mệt, tôi lên phòng trước! Chào!
Anh cố gắng đi thật bình tĩnh về phòng. Về đến phòng, anh nằm vật ra giường, không một chút sức sống. Phải rồi, khi xưa anh hoàn toàn biết được cậu có một vị hôn thê, người ấy tên Kaity.
Jun dường như không chịu được. Cậu quá ngốc. Đừng tưởng vẻ ngoài anh lạnh lùng thì con tim anh đã đóng băng chứ! Con tim ấy muốn đóng băng từ rất lâu cho đến khi cậu lại xuất hiện. Làm cho con tim anh rung động lần nữa. Con tim ấy lần nữa giao cho cậu nắm giữ.
Vậy nỡ lòng nào, cậu vẫn phũ phàng. Phải rồi, tim cậu giờ chỉ còn Kaity, chẳng còn anh nữa.
Anh bèn gọi cho bạn rượu Isaac.
- Lô Zắc!
- Qua làm chầu chơi!
- Ừ!
Isaac là đồng nghiệp và cũng chính là bạn nhậu của Jun. Isaac đặc biệt thân thiết với Jun. Mỗi lần Jun buồn, Isaac đều có ở đó.
Sau cuộc gọi đó, Jun có tiếng chuông cửa. Cửa vẫn cài xích, Jun mở ra. Là Will.
- Anou~~ đó không phải là bạn gái em! Đó chỉ là...
- Là hôn thê chứ gì! Tôi biết từ 10 năm trước!
- Nhưng mà em không yêu cô ta! Cô ta từng tỏ tình nhưng em đã từ chối! Vì lý do em yêu một người khác!
- Ừ, em có nhất thiết phải khoe việc đó cho tôi nghe không?
Cậu biết nói sao với anh cả. Cậu không muốn nói yêu anh. Cũng chẳng muốn anh hiểu lầm về mối quan hệ của cậu với Kaity. (Cái này gọi là ngu mà còn lì đấy)
Đang đứng tần ngần ra đấy thì một giọng nói vang lên.
- Này, cậu có thể tránh ra để tui vào được không!
- À, Isaac, vào đi!
Jun ngước lên, trông thấy người bạn của mình thì mở cửa. Nhưng cậu vào không hề được.
Cậu bước về phòng, lòng nặng trĩu. Sao anh lại đối xử với cậu như thế? Anh và tên Isaac có quan hệ như thế nào? Hay chỉ là bạn nhậu?
Hai căn phòng, một cảm xúc.
Sáng hôm sau, Will đi làm. Hôm nay anh không đi cùng chuyến xe với cậu. Không đến công ty cùng cậu. Trong phòng làm việc chỉ tâm sự mỗi Isaac. Trưa Will và Jun không còn ăn cùng nhau. Chiều thì cả hai mỗi người về mỗi chuyến.
Will cảm thấy như lần này anh thật sự muốn tránh mặt cậu rồi.
Đang trên đường về nhà, Will thấy Isaac. Anh đứng đó, chặn đường cậu.
- Isaac, anh mau tránh. Tôi còn rất nhiều việc cần làm!
- À! Tôi sẽ tránh ra ngay. Nhưng mà tôi cần cảnh báo cậu. Cậu nên tránh xa Jun ra. Cậu ta đã phải khổ quá nhiều rồi!
- Cậu ta khổ? - Will nhướn mày
- Cậu nghĩ Jun là đồ vật vô tri vô giác mà không biết buồn hả? 10 năm trước, cậu đá cậu ta. Cậu ta đã buồn đến nhường nào. Bây giờ gặp lại cậu còn đối xử với Jun như vậy! Tôi yêu cầu cậu 1 là hãy coi lại cách đối xử của mình, 2 là biến khuất mắt Jun.
Will khá lạ với cách Isaac quan tâm Jun, bèn hỏi:
- Isaac, anh là gì của Jun vậy?
- Là một người bạn thân của Jun. Là cái người luôn bên Jun lúc Jun buồn.... - Isaac đi một đoạn, bỗng dừng lại, nói - À mà tôi không biết tôi có gì không bằng cậu không nhưng ít nhất tôi vẫn hơn cậu về sự lắng nghe và thấu hiểu. Chứ không phải là kiểu ngoan cố như cậu.
Isaac đi mất. Để lại Will đứng đó, trầm ngâm duy tư về những gì Isaac đã nói.
Lê bước về căn phòng của mình, Will nhìn sang phòng anh. Cậu có nên nhấn chuông cửa? Hay là để cậu suy nghĩ thật kĩ về bản thân? Cuối cùng, cậu chọn đáp án 2.
Cậu lăn qua, lăn lại trên chiếc giường của mình, đưa tay lên trán mà suy nghĩ.
Cậu thật sự cần nghiêm túc trong tình cảm của cậu và anh. Khi thấy anh bên ai đó vô cùng vui vẻ, cậu đau. Khi thấy anh rời xa mình, cậu cũng đau. Đau vì không còn được anh săn sóc, được anh tỏ ra ôn nhu.
Phải rồi. Cậu phải nói yêu anh. Không thể mãi im lặng để rồi cậu và anh không còn là gì của nhau nữa.
Will ngồi bật dậy, nhanh chóng chạy ra khỏi cửa mà không hề nhớ đến việc mình phải mang chìa khóa theo. Anh kia. Tay anh đang xách một bịch đầy những lon bia.
- Anh Jun! - Cậu gọi.
- Hửm? - Anh liếc mắt - Nếu có chuyện công việc thì có thể hỏi nhân viên trong phòng. Tôi đã trình bày hết với họ!
Anh mở cửa, chuẩn bị bước vào thì bị cậu ôm lại, vùi mặt vào lưng áo anh, khóc thút thít.
- Em yêu anh, Jun! Em xin lỗi vì quá vô tâm đến cảm xúc của anh! Vì quá ngoan cố không chịu chấp nhận tình cảm mình dành cho anh. Em xin lỗi! Em không muốn anh quên em, xa lánh em! Em yêu anh ....
Anh đứng đó, im lặng.
- Jun, hức, anh nói gì đi....
Anh dùng tay nắm tay cậu, gỡ ra. Cậu thẫn thờ, tưởng chừng anh muốn buông. Nhưng...
- Cuối cùng tôi cũng chờ được câu nói này của cậu! - Anh cười.
Theo cậu nghĩ đó chính là nụ cười đẹp nhất của anh. Anh vuốt tóc cậu, hôn vào mái tóc ấy. Anh dùng tay, quệt đi những giọt nước mắt kia. Nhẹ nhàng bảo:
- Thôi về nhà đi, mai đi làm sớm với anh!
Cậu gật gật rồi bước về phòng. Anh nhìn theo.
Chết chưa! Cậu quên mang chìa khóa.
- Sao thế? Quên mang chìa khóa à? - Anh ngước sang hỏi.
Cậu gật gật.
- Thôi qua đây ngủ với anh. Mai anh kêu thợ tới mở. - Anh kéo tay cậu, kéo vào phòng anh.
Cậu lại nhận ra cậu chưa thay đồ.
Anh lại cho cậu mượn quần áo của mình. Áo thun quần đùi. Áo thun thì khá rộng làm lộ ra một số bộ phận làm anh điêu đứng. Quần đùi có thể siết được.
Anh nằm trên giường, vẫy tay ra hiệu cho cậu nằm cạnh bên. Will ngại ngùng sợ anh sẽ lấy đi cái lần đầu của mình.
Chờ mãi, chẳng thấy cậu đến, anh bèn kéo tay cậu lên giường. Anh ôm cậu từ phía sau, mũi hít hà mùi hương của cậu. Rồi thỏ thẻ:
- Ngủ ngon nhé!
Anh chui vào hõm cổ cậu và ngủ.
Cậu nằm đấy, cảm nhận từng nhịp thở của anh. Rồi cậu cũng nhỏ nhẹ...
- Anh cũng ngủ ngon!
... và chìm vào giấc ngủ.
_END_
JinStellar tặng nè
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top