Chap 16: TRUNG THỰC

====----CHƯƠNG XVI: TRUNG THỰC ---=====

YoSeob mở to mắt, lắp bắp nói: “Anh, …anh, anh tại sao lại không mặc quần áo?!!!”

Đầu cậu có chút hỗn loạn. Một người đàn ông thực sự đang quấn khăn tắm, đứng cách cậu không quá một thước, cái hiện trạng cảnh xuân phơi phới này làm cậu có cảm giác mình hít thở không thông.

Lúc này phòng tắm đang lập lờ mờ ảo hơi nước, không khí thoảng mùi hương thơm ngát, mặt cậu bắt đầu nóng lên, lập tức trở nên đỏ bừng.

Junhyung không chút để ý đến sự bối rối của cậu, khoanh hai tay lại, chớp mi mắt nói: “Thế sao em còn nhìn?”

Cậu lại càng bối rối, mặt phút chốc chuyển từ hồng sang trắng bệch. Nếu không phải bởi vì dáng anh còn chuẩn hơn những diễn viên nam vốn đã nóng bỏng trong phim thì em sẽ không phải không khống chế được mà liếc nhìn nhiều như vậy. Nếu anh nuôi mà biết được ý nghĩ của cậu lúc này, đảm bảo xác sẽ không toàn thây.

Đúng lúc đó, Junhyung xoay người nhặt quần áo vương vãi trên đất, trong đó còn có bộ đồ ngủ đúng chất SEOBIE của cậu.

Mặt cậu thoắt chốc lại đỏ bừng một lần nữa.

Giây tiếp theo, cậu như mũi tên lao về phía anh, giật lấy quần áo trong tay anh, vọt vào phòng tắm.

Tại thời điểm cậu đóng cửa phòng tắm, khóe môi anh khẽ nhếch lên như thấp thoáng nụ cười tươi.

********

YoSeob tắm xong còn đang miên man suy nghĩ về chuyện vừa rồi, đi đến phòng khách liền thấy Junhyung mặc quần áo bình thường ngồi ở ghế sô pha, mắt nhắm lại nghỉ ngơi. Cậu không khỏi mừng như điên, xem ra hôm nay vẫn có thể tránh được một kiếp rồi.

Vì thế, cậu di chuyển thật nhẹ nhàng, chậm rãi đi về hướng thư phòng.

Tay vừa chạm đến được nắm cửa thư phòng, YoSeob mừng thầm trong lòng.

Nhưng mà ngay sau đó, phòng khách yên tĩnh vang lên một âm thanh êm dịu.

“Đứng lại!!”

Hai chân YoSeob bắt đầu run lên, xem ra đêm nay không thể tránh được kiếp số rồi.

Đầu tiên quay đầu lại, sau đó xoay người, đi đến bên cạnh Junhyung như một đứa trẻ đang sợ hãi.

Junhyung nhướn mắt liếc nhìn cậu một cái, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, giọng đều đều: “Ngồi xuống.”

YoSeob nào dám đi vào hang cọp, anh càng tỏ vẻ bình thường, cậu lại càng cảm thấy sợ hãi, sợ rằng đây là bình yên trước bão táp.

“Không cần, em đứng được rồi ạ.” YoSeob cúi đầu như một đứa trẻ mắc lỗi.

Junhyung hỏi: “Hôm nay vì sao không nghe điện thoại?”

Bão táp đến rồi…

“Bởi vì điện thoại bị hỏng, không phát ra tiếng chuông.” YoSeob nói ra hiện trạng thực, trời đất chứng giám, đây là một trong những lần ít ỏi cậu nói thật.

“Thế à?” Junhyung uống nước lạnh, hoài nghi nói.

“Anh, là thật đấy, nếu anh không tin thì em đưa di động cho anh xem.” YoSeob vội vàng muốn lấy vật chứng ra.

Không ngờ anh lại lắc đầu nói: “Không cần, anh tin tưởng em mà.”

Lần này cậu lại sửng sốt, anh trai từ lúc nào lại tin tưởng cậu vậy???

Ngay sau đó, anh lại hỏi: “Tại sao em lại đi tìm việc làm?”

Cậu mở to mắt, kêu khẽ: “A…”

Anh làm sao lại biết chuyện này.

Chẳng lẽ là ba mẹ cậu nói? Tại sao cái gì cũng nói cho anh biết chứ, YoSeob uất ức trong lòng, vì sao ba mẹ cậu luôn muốn biến anh thành con trai ruột cơ chứ.

Cậu nắm lấy váy ngủ, môi run rẩy nói: “Em, em không có…” Tiếng nói ngày càng nhỏ.

“Không có sao?” Đôi mắt Junhyung đen thui, quắc mắt nhìn chằm chằm cậu như muốn nhìn thấu cậu.

YoSeob cuống quít cúi đầu, tránh ánh mắt anh. Cậu còn nhớ rõ lần giáo huấn thảm thiết trước, biết anh mình sẽ không dễ dàng bỏ qua, cho nên trong lòng thầm nghĩ, chối bay biến trước rồi tính sau vậy, mặc kệ thế nào, cùng lắm là chết.

“Em không có đi tìm việc làm, em chỉ không muốn về nhà làm luận văn nên mới nói dối ba mẹ như thế thôi”

Junhyung nheo nheo mắt, không nói gì.

Cậu đã chuẩn bị xong tinh thần để nghe mắng, nhưng đáp lại chỉ có im lặng.

Tuy nhờ có máy điều hòa mà căn phòng rất lạnh, nhưng YoSeob vẫn không khỏi đổ mồ hôi đầy lưng.

Sau một hồi lâu, anh mới chỉ vào ly nước trên bàn, nói: “Đi lấy thêm nước giúp anh.”

Ặc…

Hơn nửa giây sau, cậu mới hoàn hồn, rất nhanh cầm lấy cái ly đi rót nước.

Anh nhấp môi một chút, nhìn thẳng cậu, thản nhiên như trước nói: “Đến công ty của anh làm, được không?”

Cái gì…

Cậu không thể tin được, một câu nói mang tình người như thế lại từ trong miệng anh mình thoát ra.

Junhyung thấy cậu cả nửa ngày cũng không có phản ứng, cắt ngang suy nghĩ của cậu, phán, “Nhìn em như vậy thì chắc là vẫn muốn về nhà làm luận văn phải không?”

YoSeob lúc này mới bừng tỉnh, dùng sức lắc đầu.

“Không phải, em muốn đến công ty anh làm.”

“Tốt lắm, vậy đầu tuần sau bắt đầu đi làm, anh sẽ cho người sắp xếp công việc của em.”

“Dạ.” YoSeob gật đầu lia lịa, dường như sợ anh đổi ý.

********

Đêm khuya, ngoài cửa số màn đêm tối đen mờ ảo.

Nằm ở trên chiếc giường rộng, máy điều hòa phả hơi mát, ôm thú lông xù, YoSeob trằn trọc miên man, trong đầu toàn là ý nghĩ về chuyện đi đến công ty Junhyung làm việc, cậu bây giờ vui buồn lẫn lộn. Vui vì không cần phải về nhà làm luận văn, cũng không phải vất vả đi tìm việc nữa, nhưng điều đáng buồn là cậu phải chịu sự áp bức của Junhyung, đây quả là bất hạnh lớn nhất đời cậu mà.

Suy nghĩ lung tung một hồi lâu, cuối cùng mệt mỏi cũng đã kéo đến.

Cậu mơ màng ngủ, dường như có ai đó ở bên cạnh đắp chăn cho cậu. Cậu cảm giác đó chỉ là mơ, xoay người lại, dường như là bình minh rồi.

Khi tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, YoSeob mở mắt, vươn vai vặn người một cái, bước xuống giường kéo màn, hình như trời vẫn còn sớm, vì vậy đứng ở cửa sổ bắt đầu tập thể dục, miệng còn khe khẽ hát: “Trái xoay ba vòng, phải xoay ba vòng, xoay xoay cổ, xoay xoay mông, ngủ sớm dậy sớm, chúng ta cùng nhau tập thể dục…”

Lúc này, cửa phòng chậm rãi bị mở ra, cậu hoàn toàn không hay biết, vẫn nhiệt tình múa may.

Junhyung nhàn nhã dựa vào cửa, trêu ghẹo cậu: “Em đang tập thể dục buổi trưa à?!”

YoSeob nghe tiếng thì ngừng làm động tác, cứng ngắc quay lại, xấu hổ gãi gãi đầu, “Bây giờ mấy giờ rồi ạ?”

Junhyung nâng cổ tay, nhìn đồng hồ trả lời: “Vừa qua mười một giờ được mười lăm phút”.

YoSeob lập tức thất thanh “A” một tiếng. Khẳng định rằng do hôm qua cứ mơ màng làm giấc ngủ của cậu chập chờn nên hôm nay mới dậy muộn thế.

“Nếu tuần sau đi làm mà em giờ này mới dậy, anh đảm bảo em sẽ thất nghiệp”. Junhyung ngữ điệu chắc chắn.

YoSeob trong lòng run sợ một chút, vẻ mặt cười khổ nói: “Sẽ không đâu anh, có lẽ là do em không ngủ được chăng?”

Junhyung mặc kệ cậu, quay đầu hướng cửa đi ra.

YoSeob nhất thời trong lòng nổi lên một cơn giận như đại hồng thủy, cậu biết mình ở cái nơi quái quỷ này mỗi một giây đều như đang chịu tội, ông trời vì cái gì mà lại tạo ra một Junhyung nham hiểm, không biết xấu hổ thế kia chứ T______T.

********

“ Ha ha ha, mắc cười quá, sao lại tốt như thế được…Khặc ..khặc…khặc….” YoSeob cầm lòng không được phá lên cười ha hả khi bị dẫn chương trình TV chọc cười, lại còn lầm bầm nữa chứ.

“ Ha ha ha ha”. Lại một tràng cười phá lên.

Junhyung không thể chịu được nữa, lao ra khỏi thư phòng, chỉ thẳng vào mặt Seobie đang cười ha hả, giọng ngang phè : “Em thử cười nữa xem, đến lúc đó anh cắt hết điện! Anh đang làm việc, im lặng cho anh!!!” Nói xong xoay người bước thẳng vào thư phòng.

YoSeob giật mình, mất mấy giây mới tỉnh người. Cậu im lặng tắt điện, ngồi ngẩn ra trên sofa,

Đồng hồ điểm 2 giờ, YoSeob cầu nguyện : “Anh ơi, xuất hiện đi ~~~”

Ba giờ, YoSeob xáo trộn toàn bộ tạp chí dưới bàn trà, nằm gục xuống sofa, lòng mắng thầm : “ Junhyung chết tiệt! Anh không đi WC à????”

4 giờ 15 phút, YoSeob không chịu nổi cảnh vắng vẻ này nữa =___= trời ơi, tại sao xem hài kịch mà không được cười, lại có cảm giác muốn khóc nữa T____T

5 giờ 20 phút, Seobie đứng trước cửa thư phòng bồi hồi xúc động gần nửa tiếng đồng hồ cuối cùng nhịn không được. Trời ơi! Không được bật đèn, không thể lên mạng, hiện giờ ngay cả khát vọng nhỏ bé là nằm trên giường ngủ cho thoải mái cũng thật xa vời. YoSeob cậu đây sắp điên rồi, cậu gặp phải tên biến thái rồi, đại đại đại biến thái, biến thái mà mọi người chưa bao giờ gặp. Hừ, cuối tuần rồi, làm việc cái gì nữa?? Hơn nữa, toàn bộ công ty đều là của anh ta, anh ta phải ra sức như thế sao? Được rồi, cho dù anh ta yêu công việc, cuồng công việc, nhưng mà tại sao còn biến thái như thế, cướp đoạt quyền được xem TV của cậu. Cậu nóng nảy, rất nóng nảy, bực mình, rất bực mình!!!

Suy nghĩ thì vẫn chỉ là suy nghĩ mà thôi, ở trước mặt anh cậu vẫn không dám giơ nanh múa vuốt, vẫn bị áp lực kinh người. Cậu nghĩ, tại sao mình lại chịu đựng được anh ta, nhịn không được, trốn cũng không xong?

“ Cốc cốc cốc”

“Vào đi” Giọng nói lạnh lùng của Junhyung vang lên.

YoSeob đẩy cửa ra, ló đầu vào, dò xét hỏi : “Anh à, em trở về ký túc xá nhé”.

Junhyung dừng việc gõ vi tính, ngả người về phía sau, vẻ mặt mệt mỏi nhìn cậu: “Vào đây, anh muốn hỏi em chuyện này.”

Tuy rằng trong lòng không hề muốn, nhưng cậu vẫn đi vào

“Bây giờ em trở về chỉ có mình em thôi đúng không?”

“Vâng ạ”. Seobie thật thà trả lời.

“Vậy em ở lại đây đi”

Cái gì??? Cậu hoàn toàn không nghĩ đến nha~, mới ở có một ngày thôi mà!! Seobie nghẹn, lại phải dùng nội công vận khí, trọng thương rồi -.-||||

“Không cần ạ, em ở một người cũng quen mà” Cậu nhẹ giọng từ chối.

Thiếu Phàm giận tái mặt, lạnh lùng nói : “ Anh đã hứa với mẹ em phải chăm sóc thật tốt cho em rồi. Nghỉ hè thì ở đây” Một câu nói hoàn toàn không có chỗ cho người ta từ chối.

Nhìn Thiếu Phàm mây đen âm u khắp mặt, khả năng là bão tới rất lớn, cậu lùi bước. Đấu với anh, chết là điều tất yếu. Nếu như không nghe lời, coi chừng ngày mai phải gói ghém đồ đạc về nhà làm luận văn rồi. Cậu dại gì làm thế, nhịn đi thôi!!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top