Chương 38.2

Trên máy bay riêng của Yong gia, thiếu niên cùng nam nhân ngồi ở hai vị trí đối diện nhau. Giờ đã là ba giờ chiều, ngoài cửa sổ, những đám mây màu nhạt lững lờ trôi, phía dưới kia là những công trình kiến trúc cùng hàng xe cộ nối đuôi nhau nhỏ như những chú kiến. Nam nhân cũng nhìn ra phía cửa sổ, không quấy nhiễu thiếu niên. Cứ im lặng như thế hồi lâu, cuối cùng, thiếu niên mở miệng: "JunHyung, cảm ơn cậu". Chuyện muốn cảm ơn thực rất nhiều.

Nam nhân nhìn về phía hắn, ánh mắt màu lam thâm trầm: "Điều tôi muốn không phải là lời cảm ơn của cậu". ㅠ.ㅠ

Thiếu niên nhất thời quẫn bách, đôi mắt rủ xuống , vân vê chiếc chăn trong tay. (-_-)

Không khí càng trầm buồn thêm, nam nhân cởi áo vest sau đó tháo tiếp hai cúc phía trên của áo sơ mi, dường như anh muốn làm dịu lại không khí nơi này, thiếu niên giương mắt: "JunHyung, cậu có sẵn lòng quay trở lại làm bạn bè với tôi không?". *^^*

Nam nhân chăm chú nhìn hắn một lúc sau đó cởi hết toàn bộ cúc áo, lộ ra chỗ vết thương vẫn được bao phủ bởi đống băng gạc: "Có thể giúp tôi đổi thuốc chứ?". (T^T)

Thiếu niên nở nụ cười, buông cái chén ra, đi tới ngồi xuống bên cạnh nam nhân. Hết sức thuần thục gỡ băng gạc ra thật cẩn thận, thiếu niên lúc này mới thở phào: "Thật tốt quá! miệng vết thương đã kết vảy".

Thấy nam nhân ra ý, một nam thư ký đi cùng đem thuốc tới đưa cho thiếu niên. Thiếu niên dùng tăm bông chậm rãi chấm thuốc bôi vào miệng vết thương cho nam nhân. Anh dễ dàng ngửi thấy hương dầu gội còn lưu lại trên tóc hắn. Nam thư ký trốn ra đằng sau, nhường lại không gian yên tĩnh cho tổng giám đốc cùng thiếu niên.

"Vẫn còn đau à?" thiếu niên nhăn mày.

"Ừ, làm động tác mạnh một chút là lại thấy đau".

Thiếu niên thổi nhẹ một cái: "Phải cẩn thận, không được để bị thương lần nữa, bằng không kiếm củi ba năm thiêu một giờ".

Nam nhân kéo tay thiếu niên lại, cả người thiếu niên run lên.

"Phải cẩn thận, không được để bị thương lần nữa" nam nhân vừa thản nhiên nói vừa dùng sức kéo thiếu niên ngả vào lòng mình.

"JunHyung !"

"Bằng không kiếm củi ba năm thiêu một giờ" nam nhân đè thiếu niên lại, để hắn gối đầu lên vai mình. Áo sơ mi đang phanh ra giúp cho thiếu niên được tiếp xúc trực tiếp với khuôn ngực quyết không cường tráng của ai đó, khuôn mặt thiếu niên đỏ bừng.

"JunHyung ".

Nam nhân ngả chiếc ghế khá rộng này xuống, duỗi hai chân ra, thiếu niên nằm trọn vẹn trong lòng anh.

"Ưm, không cần kiếm củi ba năm thiêu một giờ" nam nhân kéo chiếc chăn ra, đắp lên người cả hai, "Ngủ một giấc, tỉnh lại chúng ta đã có mặt trên đảo".

"JunHyung ".

Nam nhân nhắm mắt lại, tay phải kéo tay thiếu niên đặt lên trên ngực mình. Mặc dù nội tâm vẫn muốn dãy dụa nhưng chỉ vài phút sau,thiếu niên đã thả lỏng thân thể, khóe miệng nam nhân hơi gợi lên.

....

Lúc YoSeob tỉnh lại, hắn thực bất ngờ khi phát hiện ra bản thân đang nằm trên một chiếc giường, quần áo trên người vẫn là bộ đồng phục thể thao ban nãy. Bức màn được buông xuống, trong phòng hơi tối. Từ trên giường bước xuống, đôi chân của YoSeob dẫm lên lớp thảm mềm mại, không phải hắn đang ở trên máy bay sao? cửa mở, người đi vào bật đèn lên, mắt YoSeob có chút không thích ứng, đến khi thấy rõ người tới là ai, hắn không khỏi kinh ngạc.

"JunHyung ?".

Nam nhân đang mặc một bộ quần áo ngủ, trên tay cầm hai cái chén, hình như trong đó là nước .

"Hôm nay cậu có vẻ rất mệt nên tôi không đành lòng đánh thức, do vậy đã bế cậu vào đây luôn".

"JunHyung, sao cậu không gọi tôi? Miệng vết thương lại nứt ra mất!".

Tiếp nhận cốc nước do nam nhân mang tới, YoSeob thực tức giận.

Nào biết nam nhân lại trưng vẻ mặt không sao cả ra: "Bộ dạng khi ngủ của cậu rất đẹp, tôi luyến tiếc khi phải đánh thức cậu dậy".

Khuôn mặt thiếu niên nhất thời đỏ bừng, vội vàng uống chén nước để che đi sự ngượng ngùng. Những lời nói của nam nhân khiến hắn càng ngày càng không thể chống đỡ được. Thấy thiếu niên uống hết cốc nước xong, nam nhân lúc này mới uống một ngụm, giữ chặt tay thiếu niên đi đến ghế sô pha trong phòng, kéo bức màn rất nặng ra.

"Tôi bảo bọn Peter về trước. 3 ngày sau, bọn họ sẽ đón chú dì với cha mẹ tới đây. Đêm nay, chúng ta cần "ngủ" cho đã, ngày mai bắt đầu bố trí phòng".

"Ừ" thiếu niên cúi thấp đầu, mặt vẫn ửng hồng.

Nam nhân buông tay thiếu niên ra, ngồi xuống biên cạnh hắn, ánh mắt sáng ngời chăm chú dõi theo hắn.

"YoSeob, cậu đang khẩn trương".

"Không có!" thiếu niên ngẩng đầu.

"Ánh mắt của cậu đã nói lên tất cả, cậu đang khẩn trương" nam nhân buông cái chén ra, dịch sát người lại, "YoSeob, cậu khẩn trương cái gì a?". Hơi thở của nam nhân phả xuống cổ thiếu niên.

"JunHyung, cậu bảo sẽ không làm gì mà" vào lúc nam nhân hôn lên cổ mình, thiếu niên đưa ra kháng nghị.

"Tôi có nói vậy sao?" nam nhân dùng đầu lưỡi liếm vào chỗ mẫn cảm trên cổ thiếu niên.

"Ưm!" thiếu niên vươn hai tay, "JunHyung!".

"Tôi không nhớ rõ mình đã từng nói cái gì", cách một lớp áo, nam nhân miết một vòng xung quanh nhũ hoa bên trái của thiếu niên, "Cẩn thận miệng vết thương của tôi, nó thực yếu ớt". ㅠ.ㅠ

"JunHyung... đừng, đừng như vậy. Chúng ta không thể". (O_O)

(━_┳) "Tại sao lại không thể?" thiếu niên không khỏi thở dốc khi nam nhân cắn nhẹ vào cổ mình, "Tôi yêu cậu, cậu cũng yêu tôi, tại sao lại không thể? YoSeob cậu đụng vào miệng vết thương của tôi, nó thực đau".

Thiếu niên vội vàng rút tay về: "JunHyung, chúng ta... chúng ta làm bạn không phải tốt hơn sao? không cần, không cần như thế này".

Nam nhân đột nhiên nhéo nhũ hoa bên trái làm thiếu niên rên rỉ một tiếng, sắc đỏ hiếm thấy lan tràn trên khuôn mặt hắn.

"YoYo, tôi muốn cậu, tôi yêu cậu, tôi muốn cậu" bàn tay của nam nhân luồn hẳn vào trong áo của thiếu niên, không ngừng vuốt ve xung quanh nhũ hoa bên trái. Thiếu niên cảm thấy sức lực của mình như bay biến, đến cả khí lực để đẩy tay nam nhân ra, hắn cũng không có.

"Nếu lúc trước tôi biết cậu cũng yêu tôi, tôi đã không kìm nén cho mãi tới bây giờ, tôi sẽ cởi áo cậu ra nhân lúc cậu ngủ, đem cậu đặt xuống dưới thân, từ từ yêu cậu".

"Không cần, không được nói!".

Cả người thiếu niên như nhũn ra, đầu óc mơ hồ, phần phía dưới dần dần nóng lên, hắn hoảng sợ phát hiện ra mình có phản ứng.

Nam nhân kéo hẳn áo thể thao của thiếu niên lên, lộ ra hai đầu nhũ hoa phấn hồng, cắn xuống đầu nhũ bên trái, một tay nam nhân tiếp tục vuốt ve đầu nhũ bên phải của hắn, "Sẽ nhân lúc cậu tắm rửa mà vọt vào, đem cậu áp lên tường, hung hăng tiến vào trong cậu". =.=

"Ưm... ư ư, không được... nói.... A!".

Hoàn toàn mất đi sức chống cự, thiếu niên bị nam nhân cởi hẳn áo cùng chiếc quần dài và cả chiếc quần lót vướng víu ra. Chỉ trong một phút ngắn ngủi, thiếu niên đã hoàn toàn trần trụi trước mặt nam nhân.

Nam nhân đứng lên, trước mặt thiếu niên, anh cởi bỏ dây áo ngủ, tháo dây quần ngủ. Bên trong lớp áo ngủ, nam nhân trần trụi. Lớp băng gạc màu trắng trước ngực đã không thấy, nơi đó chỉ còn một vết thương đang kết vảy màu đỏ sẫm.

"JunHyung.. cậu.... tôi...." Thiếu niên không rõ vì sao bản thân lại đột nhiên mất đi khí lực, vì sao người hắn đột nhiên nóng quá.

Nam nhân quỳ xuống, xoa bóp dục vọng của thiếu niên ngây ngô.

"Ưm! JunHyung !".

"YoYo, cậu là của tôi, cậu chỉ có thể là của tôi".

Nam nhân ngậm lấy dục vọng của thiếu niên như ngậm lấy một thứ xinh đẹp nhất thế gian.

"JunHyung, JunHyung.... Không cần, không cần...."

Bị dục vọng khống chế, thiếu niên dần dần mất đi lý trí, để mặc nam nhân nhả ra rồi lại ngậm lấy nơi đó, nhịp nhàng di chuyển. Khi hắn phát hiện ra bản thân đang làm gì, hắn bưng kín mặt mình.

Trong phòng tràn ngập tiếng nam nhâm ngậm mút dục vọng của thiếu niên, thiếu niên càng lúc càng không thể khống chế được bản thân.

"JunHyung, JunHyung ...."

Nam nhân cẩn thận nhấm nháp mỹ vị, nghe tiếng thiếu niên rên rỉ càng ngày càng lớn, anh biết thiếu niên sắp rồi, nam nhân không ngừng vuốt ve hai quả cầu nhỏ, khoang miệng không ngừng mút lấy.

"JunHyung !".

Đột nhiên hô to lên một tiếng, thiếu niên ra hết trong miệng nam nhân sau đó hắn vô thần nhìn trần nhà. Ăn hết toàn bộ không bỏ sót lấy một giọt tinh hoa nào của thiếu niên, nam nhân lùi lại, hôn xuống bẹn đùi của thiếu niên.

"JunHyung..." mặc dù vẫn còn sót lại một chút lý trí nhưng thiếu niên vẫn không thể ngăn cản được hành động của nam nhân.

"YoYo, làm ơn, làm ơn nói cậu muốn tôi".

"JunHyung..." thiếu niên khóc.

" YoYo, làm ơn" đôi mắt màu lam chăm chú nhìn thiếu niên, nam nhân nâng chân thiếu niên lên, liếm lấy ngón chân hắn.

"JunHyung ...".

"YoYo, làm ơn".

Nam nhân khẩn cầu nhìn thiếu niên, liếm lấy ngón chân của hắn, liếm lên cổ chân của hắn.

Một giọt nước mắt chợt rơi, bị dục vọng chi phối, thiếu niên lại có phản ứng, từ sâu thẳm trong lòng mình, hắn cũng muốn nam nhân. Thiếu niên nhắm mắt lại, hơi hơi gật gật đầu. Chân hắn bị buông xuống, nam nhân hôn thẳng một đường từ bắp chân đến thắt lưng của hắn, sau đó lại không ngừng hôn tiếp từ đó đến hai đầu nhũ.

"YoYo, lên trên giường".

Giọng nói đầy mê hoặc thì thầm bên tai, hai tay nam nhân ôm lấy thiếu niên, miệng vết thương áp sát vào người thiếu niên. Thiếu niên hai chân như nhũn ra, hắn bị động để nam nhân ôm lên trên giường. Nam nhân xoay người thiếu niên lại, để hắn áp mặt xuống phía giường, một bên vuốt ve thân thể hắn, một bên liếm hôn xuống tấm lưng bầm tím của hắn. Đầu lưỡi ướt át trượt dọc theo sống lưng, thiếu niên rên rỉ ra tiếng. Liếm đến phần xương cụt, đầu lưỡi lại say mê liếm ngược về phía trên, thiếu niên hoàn toàn bị dục vọng thống trị, nơi yếu ớt kia lại rơi vào bàn tay của nam nhân. Theo tiết tấu của nam nhân, hắn không ngừng rên rỉ.

JunHyung khắc chế dục vọng của mình lại, hai tay không ngừng xoa nắn cặp mông rắn chắc của thiếu niên, đầu lưỡi lúc này trượt hẳn xuống, đi vào tiểu cúc hoa của thiếu niên, đột nhiên anh liếm vào thực mạnh.

"A!".

"JunHyung ! Không, ưm!".

"JunHyung ! JunHyung !".

Tách chân YoSeob ra, làm cho hắn quỳ xuống, JunHyung thật cẩn thận mút lấy, nhấm nháp một quả cầu nhỏ của hắn. Qua tiếng rên rỉ của YoSeob, anh biết mình đang làm rất chính xác, cậu ấy đang cảm thấy thoải mái. Nhấm nháp tạm đủ, anh lại liếm lên tiểu cúc hoa của hắn. Phản ứng của thiếu niên khiến anh không khỏi kiêu ngạo. Đầu lưỡi chậm rãi dùng sức, xâm nhập vào nếp uốn bên trong.

"Không! Bẩn!".

Tuy rằng sau trận đấu hắn đã tắm giặt sạch sẽ, nhưng YoSeob vẫn quyết nằm úp sấp xuống, không cho đối phương tiếp tục dùng đầu lưỡi liếm vào. JunHyung nở nụ cười sủng nịnh, xoay người đang mất hứng lại. Sợ đối phương không thích, anh khẽ cắn xuống cổ, xuống xương quai xanh, xuống đầu nhũ hoa của hắn. Tay trái âu yếm tinh mỹ đã dựng thẳng nãy giờ. Làm cho thiếu niên lại trầm mê trong vui thích, anh liếm ướt ngón tay của mình sau đó mới tiến vào khe hở nơi đó của thiếu niên.

"Ư!"

Sau khi ngón tay kia tiến vào tiểu hoa cúc của mình, thiếu niên chợt thấy việc này không đau đớn như bản thân vẫn nghĩ. Hắn có thể khẳng định, nam nhân cho hắn dùng thuốc.

"Lần đầu tiên nhất định sẽ đau, dùng chút thuốc cậu sẽ ít bị hành" nam nhân giải thích.

"Cậu cho tôi dùng thuốc gì?".

"Chỉ là chút thuốc giúp cậu dễ dàng hơn mà thôi" và còn làm cho cậu không thể đẩy tôi ra được.

"A!"

Tiểu huyệt co lại bao lấy ngón tay của nam nhân.

"YoYo, là tôi, đừng sợ".

"Đừng. di. chuyển".

"Muốn di chuyển sao" ngón tay lại tăng tốc độ.

"Ưm! JunHyung ! Cậu. đừng. di chuyển nữa".

"Muốn di chuyển a".

Hôn lên đầu nhũ đã căng cứng, nam nhân khiến cho thiếu niên chỉ có thể rên rỉ "Ừ a a". Sau khi bên trong dũng đạo dần dần ướt át, nam nhân rút tay ra, kéo ngăn tủ ở đầu giường, lấy một tuýp thuốc bôi trơn ra, đây là thứ mà nam nhân đặc biệt đặt làm, sẽ giúp thiếu niên cảm thấy thoải mái, cũng giúp cơ thể hắn không bị thương.

Mở nắp ra, bóp nhẹ thuốc bôi trơn ra tay, nam nhân lại cúi đầu cắn xuống đầu nhũ hoa của thiếu niên, ngón tay dính thuốc bôi trơn chậm rãi tiến vào dũng đạo của thiếu niên.

Một ngón, hai ngón, ba ngón. Mồ hôi nam nhân rơi trên người thiếu niên. Tiếp sau đó, anh đem thuốc bôi trơn xoa lên dục vọng ngày càng căng cứng của mình, tách hai chân thiếu niên ra.

"Ưm!".

Thiếu niên nhíu mày, dục vọng của nam nhân từ từ tiến vào. Nội bích ướt át mau chóng bao trụ lấy nam nhân, nam nhân ồ ồ thở dốc, giúp đỡ dục vọng của mình nhích vào từng chút một. Khi dục vọng của nam nhân đã hoàn toàn tiến nhập vào trong cơ thể thiếu niên, cả hai người không khỏi lớn tiếng rên rỉ.

" YoYo, cậu là của tôi, cậu chỉ có thể là của tôi".

Không ngừng hôn lên thiếu niên, hai tay nam nhân chống ở bên người thiếu niên, phần eo bắt đầu chuyển động. Sau vài lần, anh hạ thấp cơ thể xuống, dán sát vào người thiếu niên, hai tay ôm lấy thiếu niên, phần eo dùng sức.

"YoYo, cậu là của tôi! Chỉ có thể là của tôi!".

"Hyungie! Hyungie!".

Hai tay chế trụ thắt lưng nhỏ bé, yếu ớt của thiếu niên, nam nhân nhìn chăm chú vào nơi hai người kết hợp, khống chế không được, anh lại không ngừng di chuyển, va chạm trong cơ thể thiếu niên. Đã hoàn toàn bị dục vọng chi phối, thiếu niên nắm lấy tay của nam nhân, hai chân vô lực gập lại, ra sức kêu: "Hyungie, Hyungie..".

Lây dính chất lỏng của thiếu niên, không có gì ngăn cản việc ra vào tại nơi non nớt đó, khuôn mặt nam nhân có chút dữ tợn, bị rung lắc không ngừng, chiếc giường lớn như sắp sụp đến nơi.

"Ưm...".

Điên cuồng ra vào không ngừng, cuối cùng, nam nhân thét lớn một tiếng, đem toàn bộ mầm mống của mình phun vào trong cơ thể thiếu niên, chậm rãi nằm lên trên người thiếu niên, liếm đi nước mắt trên khuôn mặt hắn.

Đêm còn rất dài.

=========

ôi H......thật là lạnh quá đi mà..... *^^*

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top