CHƯƠNG 14

TIẾN TRIỂN NGỌT NGÀO

Diệu Tiếp không nói được lời nào, chỉ có thể rơi lệ, đầu óc cậu trống rỗng, hoàn toàn không thể suy nghĩ được vì sao anh lại có thể yêu cậu tận 5 năm trời.

Tuấn Hưởng đưa tay lên vuốt ve mặt cậu, sau đó nhẹ nhàng hỏi: "Em chán ghét anh sao?"

Đôi mắt với nước ở lưng tròng của cậu vụt sáng nhìn anh, sau đó lắc đầu.

Anh nhè nhẹ cười cười, tiếp tục mở miệng: "Vậy nói thật cho anh biết, ở một lúc nào đó, ví dụ như lúc anh ngủ, em có yêu thích anh một chút nào không?"

Cậu thật sự ngẩn ra, do dự trong chốc lát, khẽ gật đầu một cái.

Nụ cười của anh phát ra lại càng ôn nhu: "Vậy thì lúc nhìn anh đau dạ dày, em có cảm thấy đau lòng một chút gì không?"

Lần này cậu không hề do dự mà gật đầu ngay lập tức.

Sau đó, Tuấn Hưởng cười ra thành tiếng, anh nhẹ nhàng ôm cậu càng chặt hơn, cúi xuống nhìn cậu chằm chằm, hai giây sau từ từ cúi người xuống đặt môi mình lên môi cậu. Anh cảm giác được rằng cậu né tránh, lập tức vươn đầu lưỡi ra từ từ liếm, cho đến khi cậu không hề giãy giụa nữa mới nhẹ nhàng cạy mở hàm răng cậu rồi đồng thời mềm nhẹ mở miệng: "Có chán ghét không?"

Diệu Tiếp hai tay ôm thật chặt lấy thắt lưng của anh, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu.

Đầu lưỡi anh tiếp tục đi vào bên trong thăm dò kĩ càng hơn bên trong miệng cậu, lâu sau mới mở miệng hỏi tiếp: "Em có thích không?"

Thân thể căng thẳng của Diệu Tiếp bắt đầu buông lỏng, một lát sau hai mắt từ từ nhắm lại.

Tuấn Hưởng nhìn thấy cậu như vậy, trong mắt càng ngày ánh lên niềm vui, tảng đá nặng trong lòng nháy mắt biến mất, hai bàn tay nắm thành đấm cũng buông lỏng hơn, càng ôm cậu chặt hơn nữa, sau đó lại tiếp tục ôm hôn cậu cho thỏa mãn niềm khát khao.

Khi anh mãnh liệt tấn công cậu lần nữa, Diệu Tiếp hai tay ôm lấy anh chặt hơn, tất cả phòng tuyến trong lòng hoàn toàn sụp đổ. Khi cậu phát hiện ra mình từ từ hôn đáp lại anh, cả lòng cậu cảm thấy hoàn toàn nhẹ nhõm và thêm vào đó là cảm giác hạnh phúc.

Thì ra cậu không hề mất đi khả năng yêu thương người khác. Thì ra, cậu còn có thể động tâm một lần nữa.

Sau nụ hôn kích tình nóng bỏng, Diệu Tiếp cả người vô lực dựa vào người Tuấn Hưởng thở dốc. Anh nhìn những cái lông nhím của cậu từ từ biến mất, trong lòng cảm giác rất mềm mại, vui sướng, tay đặt trên đỉnh đầu cậu vuốt vuốt rồi nhẹ nhàng mở miệng: "Sau này cần phải luyện tập thật nhiều. Kinh nghiệm của em ít quá.".

Diệu Tiếp ngửa đầu trừng mắt nhìn anh, lẩm bẩm: "Vô sỉ."

Tuấn Hưởng kéo cậu tới ghế salon ngồi xuống, đặt cậu trên đùi mình ôm lấy, sau đó có chút thổn thức mở miệng: "Nếu mà sớm biết dễ dàng như vậy, anh sẽ không phí hoài công sức làm những việc lấy lòng em làm gì. Nếu không phải anh liều mình được ăn cả ngã về không, chắc chắn là sẽ bị em vô lương tâm mà đuổi đi mất."

Diệu Tiếp bị anh nói vậy, cũng chẳng phản bác, nghiêng đầu nhỏ tựa vào trên bả vai anh, vuốt vuốt móng tay anh mặc anh quở trách.

Tuấn Hưởng nhìn cậu làm nũng mờ ám mà cả người đã một trận tê dại, còn đâu nhẫn tâm mà nói nữa, hai cánh tay anh chỉ ôm chặt lấy cậu, trán anh cọ xát vào trán cậu, hưởng thụ sự ngọt ngào và ấm áp đang lấp đầy tim mình. Gần hai nghìn cả ngày lẫn đêm chờ đợi, anh rốt cuộc cũng chờ đợi được cậu yêu mình, lòng anh trống vắng cuối cùng bị cảm giác hạnh phúc lấp đầy. Anh biết rằng niềm hạnh phúc này không còn là ảo giác nữa, anh dùng cằm cọ cọ đầu cậu, cúi đầu kêu cậu một tiếng.

"Từ bây giờ trở đi anh gọi em là Tiếp Nhi nhé."

Cậu mân mê môi kẽ cười, ngoan ngoãn gật đầu.

"Vậy em sẽ gọi anh như thế nào?"

Cậu nghiêng đầu suy nghĩ, ngửa đầu nhìn anh: "Tuấn Hưởng?"

Anh trừng cậu một cái: "Không bằng em gọi anh là Long tổng còn hơn."

Cậu hai mắt to vụt sáng: "Nghe cũng được à nha."

Anh đưa tay gõ nhẹ vào trán cậu: "Không cho nghịch ngợm. Gọi anh là Hưởng."

Diệu Tiếp vểnh miệng: "Nghe ngọt quá."

Tuấn Hưởng khiêu mi: "Anh thích. Vậy đi, gọi anh nghe một tiếng xem nào."

Cậu quay đầu, bĩu bĩu môi: "Không gọi."

Tay anh bóp lấy chóp mũi cậu một cái, bị cậu một tay đẩy ra.

"Dám phản kháng lại anh hử? Em được anh cưng chiều quá giờ trở nên ngang ngược kiêu ngạo hả?"

Diệu Tiếp lại nhìn anh, lưỡng lự một chút rồi nhẹ nhàng mở miệng: "Hưởng." 

***

Cắt ngang việc báo cáo của quản lý tài vụ, nhìn một người đàn ông gầy hỏi: "Goo Hara phỏng vấn ở tầng mấy?"

Người đó kinh ngạc vô cùng, đáp: "Phòng họp B2 ở tầng 6."

"Thời gian bao lâu?"

"Phỏng vấn từ hai giờ chiều đến ba giờ rưỡi, sau đó chụp hình một giờ."

Anh gật đầu, nhìn về phía quản lý tài vụ mặt không chút thay đổi mở miệng: "Tiếp tục đi."

Quản lý tài vụ lau mồ hôi rồi mới tiếp tục báo cáo công việc.

Nửa giờ sau khi phỏng vấn kết thúc, Goo Hara dẫn đầu đi ra khỏi phòng họp, Diệu Tiếp cùng Dật Huân thu thập tài liệu ra cửa chờ thang máy. Diệu Tiếp lấy di động ra, đọc tin nhắn sau đó cười híp mắt lại. Tin nhắn có nội dung là "Sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc thì lên tầng trên cùng gặp anh."

Diệu Tiếp nghiêng đầu nhỏ cười cười, theo Dật Huân vào thang máy, nhắn tin lại cho anh "Trong lúc làm việc không được nói chuyện riêng."

Đợi vài phút mà không nhận được tin nhắn trả lời của anh, cậu bất mãn nhíu mày, có chút rã rời đi theo Dật Huân về phía phòng chụp ảnh.

Nhân viên hóa trang cùng nhiếp ảnh gia đang vô cùng bận rộn, Dật Huân qua chỗ Goo Hara nói chuyện phiếm, Diệu Tiếp tìm một chỗ khuất đứng trong bóng tối, khoanh hai tay trước ngực đứng nhìn.

Đèn chụp ảnh loang loáng hiện lên, Goo Hara mặc một bộ da báo giả bộ đi lên võ đài, trong nháy mắt tạo ra đủ loại tư thế và kiểu dáng xinh đẹp để nhiếp ảnh gia chụp hình, Diệu Tiếp nhìn chăm chú vào cô gái da báo xinh đẹp mị hoặc kia, trong mắt dần dần xuất hiện sùng bái cùng hâm mộ.

"Em so với cô ta xinh đẹp hơn nhiều." Một giọng nói trầm thấp mà thuần hậu đột nhiên vang lên bên tai Diệu Tiếp.

Diệu Tiếp giật bắn cả mình, sau đó đưa tay vỗ vỗ ngực, quay đầu vẻ mặt bất mãn nhìn chằm chằm vào người đàn ông phía sau lưng mình, che miệng nói nhỏ: "Anh đi không tạo ra âm thanh nào cả. Làm người ta sợ hết hồn."

Tuấn Hưởng mím môi nhịn cười, cúi đầu nhìn bộ dạng xinh đẹp của cậu, thật sự muốn kéo cậu vào trong lòng dạy dỗ một phen, nhìn xung quanh sau đó gõ tay lên trán cậu, nói thật nhỏ: "Đi ra ngoài thôi."

Diệu Tiếp vểnh vểnh miệng tỏ vẻ không nghe lời.

Anh cũng không giận, cúi người xuống thổi khí bên tai cậu: "Muốn anh trực tiếp ôm bế em ra ngoài hả?"

Mặt cậu đỏ bừng cả lên, lườm anh một cái, xoay người nhìn, suy nghĩ một lút rồi mới ngoan ngoãn theo sát anh đi ra ngoài.

Cho đến khi cả hai đã vào thang máy, Tuấn Hưởng mới giơ tay ra nắm thật chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cậu. Diệu Tiếp ngẩng đầu lên nhìn anh, khóe miệng cũng cong cong. Nhìn nghiêng từ góc độ này, khuôn mặt anh tuấn của anh có thể nói là hoàn mĩ, ngũ quan rõ ràng cương nghị, nhưng bởi vì là anh khẽ cười nên cả mặt đều là vẻ nhu hòa. Thần thái khuôn mặt vừa lạnh lùng vừa ôn nhu làm cho cậu nhìn đến si ngốc. Phải thừa nhận rằng người đàn ông này thật sự rất hấp dẫn.

Tuấn Hưởng nhìn vẻ mặt si ngốc đến ngơ ngác của cậu mà trong lòng hồi hộp, không tự chủ nắm tay cậu càng chặt hơn, lôi cậu về phòng làm việc, dùng hết sức kéo mạnh cậu vào ngực. "Rầm" một tiếng cửa phòng đóng lại, Diệu Tiếp bị anh ép chặt giữa cửa và ngực anh.

Anh cúi đầu không chút do dự mà hôn lên đôi môi đỏ mọng của cậu, dừng sức mút vào, lửa nóng kích tình bừng lên không chút đè nén, hai đôi môi kề vào nhau chặt chẽ không chút khe hở, ma sát mạnh mẽ, phát ra những tiếng thở dốc và gấp hồng hộc.

Diệu Tiếp vẫn còn một chút né tránh và kháng cự nhưng chẳng ảnh hưởng đến nhiệt tình nóng như lửa của người đàn ông này tí nào. Anh hôn đến mại lực, điên cuồng xâm nhập. Cậu tiếp nhận một cách bị động nhưng không nhịn được mà rên rỉ lên mấy tiếng.

Một lúc sau, Tuấn Hưởng kết thúc nụ hôn thật lâu là lâu này, với cậu mà nói thì là một nụ hôn không tình nguyện. Anh cúi đầu nhìn hai má đỏ ửng của cậu, trong mắt nhu tình rất đậm, dùng trán nhẹ nhàng chà chà vào trán cô, nói thật nhỏ: "Em có hài lòng với kĩ thuật hôn của anh không?"

Diệu Tiếp bĩu môi muốn quay đầu nhưng bị anh giữ chặt không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể lườm anh một cái, nhiệt độ trên mặt không ngừng tăng lên.

Tuấn Hưởng dùng ngón tay quấn tóc cậu, ôm lấy thắt lưng cậu véo véo, cảm giác được cậu phản kháng, cười khẽ một chút: "Biết điều thì em đừng có mà động đậy. Khả năng kiềm chế của anh không được như tưởng tượng của em đâu."

Diệu Tiếp đỏ bừng cả mặt, không dám cử động thêm nữa, ngón tay vẽ mấy cái vòng tròn trên ngực anh, bộ dạng ủy khuất vô cùng.

Anh nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi cậu, giọng nói khàn khàn vô cùng gợi cảm: "Tiếp Nhi à. Anh thật muốn ăn em sạch sẽ."

Thân thể Diệu Tiếp run lên bần bật, hai tay chống lên ngực anh kháng cự.

Tuấn Hưởng thở dài một hơi, kéo tay cậu đặt lên miệng mình hôn mấy cái, sau đó lại ôm chặt cậu vào lòng, bàn tay nhẹ vỗ về tấm lưng mảnh khảnh của cậu, có chút cảm khái nhưng tràn đầy sủng nịnh nói: "Nhưng mà anh không nỡ bắt buộc em. Tiếp Nhi, nếu một ngày nào đó mà em yêu anh rồi, hãy nói cho anh biết nhé. Anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi, anh muốn xem là "tư vị ăn em" nó có thật tốt hay không. Nhé?"

Khuôn mặt Diệu Tiếp quẫn bách mà đỏ bừng cả lên rồi. Sau anh có thể trắng trợn mà trêu chọc cậu như vậy, nhưng mà cậu lại không hề cảm thấy tức giận. Trừ cảm giác xấu hổ vô cùng ra, còn có thêm sự ngọt ngào, cậu cúi đầu rất thấp không trả lời anh.

Bàn tay Tuấn Hưởng đặt ở thắt lưng cậu khẽ dùng sức nắm chặt một chút, sau đó dán chặt thân thể vào người cậu, cúi đầu sát vào tai cậu thở nhẹ nói: "Bảo bối. Mau trả lời anh đi."

Diệu Tiếp cảm giác được hạ thân anh có chút khác thường, thân thể càng run rẩy hơn. Đối mặt với sự uy hiếp cùng dụ dỗ trắng trợn lõa lồ của anh, cậu cơ bản lại không có cách nào phản bác, chỉ có thể luống cuống gật đầu mà thôi.

Theo một hơi thở bị đè nén phải nói là "khủng khiếp", một thanh âm ẩn nhẫn vô hạn vang lên bên tai cậu: "Em mà cứ tra tấn anh như thế này thì "vật nhỏ" này sớm muộn gì cũng bị phế trong tay em."  

~~~

HẾT CHƯƠNG 14

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #junseob