Chương 9
CHỈ CẦN EM Ở BÊN
Mỗi ngày đều là một ngày mới
Diệu Tiếp biết mình nên thỏa mãn với những gì mình có nhưng sáng sớm mỗi ngày khi bị tiếng chuông đồng hồ báo thức kéo ra khỏi giấc mộng đẹp, cậu vẫn cảm thấy tiếc nuối vì trong giấc mơ đó có người anh đẹp trai luôn yêu thương che chở cho cậu, biến giấc ngủ mỗi đêm của cậu đều trở nên ngọt ngào.
"Tiểu Tiếp, cậu lại chảy nước miếng ra rồi kìa", lúc đi ngang qua đầu giường Diệu Tiếp, A Thắng liếc nhanh vào trong, cười nhạt.
Diệu Tiếp vẫn không thèm mở mắt, nửa tỉnh nửa mê đưa tay lên quệt ngang miệng, khô rồi? Lại thế nữa.
Diệu Tiếp tiếp tục vùi mặt vào gối, cuộn chăn tiếp tục giấc mộng đẹp của mình, không muốn ai làm phiền. Vừa mơ đến đâu rồi nhỉ? Anh... dường như lại muốn... hôn cậu... Không muốn tỉnh giấc, không muốn bị làm ồn đâu, còn chưa hôn cơ mà!
"Diệu Tiếp! Cậu còn chưa dậy cơ à? Anh cậu đang đứng đợi dưới nhà đấy!", Nhược Lăng đập đập vào thành giường gọi cậu dậy.
Anh? Diệu Tiếp chun chun mũi, từ từ mở mắt? Đang đợi cậu? "Ở đâu thế?", giọng Diệu Tiếp ngái ngủ, rõ ràng vẫn chưa ngủ đủ giấc!
"Cái con cừu ngố, gọi khản cả tiếng không thèm dậy thế mà nhắc đến anh trai là bật dậy nhanh thế", A Thắng giật tung chăn Diệu Tiếp ra, oa, quả nhiên anh chàng này khỏa thân đi ngủ! "Ồ ôi!"
"Đáng ghét! Dê già, tự nhiên giật chăn người ta ra làm gì?", Diệu Tiếp hét lớn, cơn buồn ngủ đã bị A Thắng làm cho chạy mất, cậu vội quấn chăn quanh người.
"Tiểu Tiếp, cậu giảm cân cũng được một tháng rồi vậy mà còn béo như này sao? Thật khiến người ta ngưỡng mộ", A Thắng không thèm để ý đến tiếng hét của Diệu Tiếp vì dù sao cậu cũng được một phen bổ mắt rồi. Tiểu Tiếp béo là vậy nhưng cũng có chỗ khiến họ phải thán phục.
"Trương Hiền Thắng! Đầu óc cậu không nghĩ gì khác được hả!", Diệu Tiếp thà chết không chịu thả chăn đang quấn người ra.
"Nhược Lăng, mau lên, hôm nay Tiểu Tiếp ngốc nghếch lại không cho chúng ta xem kìa, ha ha, đã thế chúng ta phải xem cho bằng hết mới được!", A Thắng hét lên thích thú, còn gọi Nhược Lăng đến rồi trèo lên giường Diệu Tiếp.
"A... Không được làm bậy... A!", tiếng thét chói tai của Diệu Tiếp vang khắp kí túc xá. Nhưng cho dù cậu có hét thế nào thì cũng không ngăn được hai anh chàng háo sắc kia lao đến!
Cuối cùng Nhược Lăng và A Thắng cùng trèo lên giường Diệu Tiếp, ba người cùng vật lộn trên giường khiến nó rung lên bần bật.
Diệu Tiếp không chống lại được hai người họ, chỉ biết cố sống cố chết giữ chặt chiếc chăn trước ngực mình. Nhược Lăng và A Thắng kéo mãi không được đành chọc tay vào trong chăn thi nhau cù lên eo, lên nách cậu. Diệu Tiếp không chịu được nhột cứ lăn qua lăn lại trên giường, miệng không ngừng hét to kêu cứu.
Ba người đùa nghịch trên giường khiến nó không chịu được, lung la lung lay! Trong phòng vang lên tiếng cười đùa, la hét!
"Thôi đi, các cậu điên rồi, còn không mau đi học đi? Bảy giờ bốn mươi phút rồi đây, mau lên!", Vân Vân từ phòng vệ sinh bước ra, thấy ba người tụ tập trên giường Diệu Tiếp đùa nghịch.
"Ha ha, Diệu Tiếp, cậu gầy thật rồi quả nhiên đã có thể thấy eo rồi!", A Thắng nằm cạnh Nhược Lăng, liếc mắt cười cười nhìn Diệu Tiếp đang ôm khư khư tấm chăn không chịu buông, tóc tai bù xù, thở phì phà phì phò... như vậy trông cậu lại càng hấp dẫn hơn.
"Các cậu quá đáng quá rồi đấy!", Diệu Tiếp vừa trừng mắt nhìn họ vừa lấy đồ lót để cạnh giường chui vào trong chăn mặc vào.
"Tiểu Tiếp, cậu đã giảm cân rồi, thật không sợ ngực nhỏ đi hả?", Nhược Lăng nhìn thái độ căng thẳng của Diệu Tiếp, càng thích thú cười lớn.
"Nhỏ gì mà nhỏ! Chỉ cần gầy đi là được, còn lại mình không quan tâm", cuối cùng cũng cài xong các nút rồi, không sợ họ làm bậy nữa.
"Cậu không quan tâm nhưng không biết chừng có người lại quan tâm đấy!", A Thắng và Nhược Lăng quay sang nhìn nhau cười gian xảo.
"Hừm!", không thèm để ý nữa, toàn nói chuyện tào lao, vô duyên!
"Tiểu Tiếp, nói thật nhé, muốn giảm béo mà lại có thân hình cân đối thì nhất định cậu phải học mát xa", chuyên gia Nhược Lăng lại xuất hiện.
"Mát xa?"
"Đúng vậy, muốn làm một cậu trai hấp dẫn thì nhất định phải học cách làm cho ngực đẹp. Rất nhiều cậu trai giảm cân không chú ý đến điều này, lúc giảm cân xong thì ngực cũng nhỏ lại thậm chí còn bị xệ nữa."
Diệu Tiếp bán tín bán nghi nhìn xuống ngực mình, thật vậy sao?
A Thắng thấy Diệu Tiếp có chút dao động vội chớp thời cơ xòe đôi tay ma mãnh của mình ra! "Đúng vậy đây, để mình dạy cho cậu biết thế nào là mát xa nhé!"
Nói rồi, A Thắng nhẹ nhàng kéo tấm chăn che trước ngực Diệu Tiếp ra. Vừa thấy mấy ngón tay của A Thắng sắp chạm ngực mình, Diệu Tiếp vội đánh mạnh một cái rồi hét lên: "Dê già!".
Nhược Lăng và A Thắng cười lăn lộn trên giường, ha ha, đúng là trêu cậu ngốc này vui thật, giả vờ một chút mà đã cắn câu rồi.
Diệu Tiếp vội mặc đồ ngủ vào rồi trèo xuống, sau đó quay đầu trừng mắt dọa A Thắng và Nhược Lăng vẫn đang ngồi trên đó.
"Mình không tin các cậu nữa!"
"Ừm, nói thật nhé, đừng cố giảm béo nữa, nếu có thì cũng nên chú ý tới những vấn đề khác. Cậu không muốn chúng tớ phục vụ thì cũng nên tìm người nào tình nguyện giúp đỡ cậu nhé!", mấy tiếng cười rúc rích mờ ám khẽ vang lên .
"Đúng đấy, cậu có thể tìm anh trai mình cũng được đấy!", A Thắng ôm Nhược Lăng nhoài ra thành giường, nháy mắt với Diệu Tiếp: "Con trai mát xa ngực là hiệu quả nhất đấy!".
"A!... A!...", Diệu Tiếp hét lên rồi bịt chặt tai, chạy thẳng vào phòng tắm, không mau trốn đi chắc cậu cũng sẽ bị điên theo hai người kia mất.
Một trận cười vang dội từ sau lưng Diệu Tiếp vọng đến! Hai đứa đáng ghét, Diệu Tiếp đóng cửa buồng tắm lại, dựa người vào đó, khẽ lầm bầm tức giận.
Diệu Tiếp ngước nhìn tấm gương treo trên bồn rửa mặt, thân hình mập mạp giúp khuôn ngực Diệu Tiếp có phần đẫy đà, khiến nhiều người phải ngưỡng mộ. Nhưng ngực to như vậy cũng khiến cậu rất khổ sở, chẳng dám mặc đồ bó sát hay hơi ôm, nếu không bao nhiêu thịt trên người và bộ ngực to đều lộ rõ, nó sẽ khiến nhiều người cảm thấy bất ngờ. Gần đây, Diệu Tiếp có cảm giác mình gầy đi thật, vòng eo dường như cũng nhỏ lại nhưng không có cảm giác ngực nhỏ đi chút nào.
Hơn nữa cậu cũng không thích mặc đồ khi đi ngủ vì cậu ghét cảm giác bị quần áo bó buộc, không thoải mái, nhất là khi có thứ gì đó thít chặt ngực nhưng không ngờ hôm nay lại bị bọn họ nhìn thấy, đau khổ quá đi mất!
Diệu Tiếp vừa rửa mặt vừa lưỡng lự khi nhớ tới chuyện khi nãy, có thật là mát xa có hiệu quả như vậy không? Sau khi lau khô mặt, Diệu Tiếp không kìm được, đưa tay từ từ vẽ vòng tròn trên ngực rồi thử làm vài động tác mát xa.
Đột nhiên nhớ tới những lời A Thắng nói khi nãy, Diệu Tiếp dừng ngay động tác đang làm lại, gương mặt anh bỗng hiện ra trong đầu. Ôi ôi. Mặt bỗng đỏ bừng, bàn tay anh dường như đang đặt trước ngực cậu, a, nghĩ tới cảnh này thật xấu hổ quá. Diệu Tiếp vội bỏ tay ra khỏi ngực, cúi đầu xuống bồn rửa mặt, đưa hai tay vốc nước lạnh lên, không được nghĩ linh tinh, không thể nghĩ bậy bạ, thật quá đáng. Quả nhiên cậu đã bị hai người kia làm ảnh hưởng rồi! Cậu đang ảo tưởng về anh!
"Cộc... cộc... cộc...", tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên khiến Diệu Tiếp giật bắn mình, thiếu chút nữa thì đập đầu vào bồn rửa mặt. Tiếng Nhược Lăng ngoài cửa vọng vào: "Diệu Tiếp, mau lên không lại muộn bây giờ!".
Diệu Tiếp vội lau mặt rồi mở cửa bước ra ngoài.
Mặt vẫn còn nóng bừng nên Diệu Tiếp không dám ngẩng lên nhìn họ, đi thẳng ra tủ quần áo lấy một bộ thay vào. May quá, lúc đó mọi người đều đang vội chuẩn bị nên không ai chú ý đến vẻ xấu hổ ngại ngùng của cậu.
Quán ăn nhỏ trong trường
Chuyện sáng nay khiến cả ngày Diệu Tiếp cứ là lạ làm sao, nhất là sau khi gặp Long Tuấn Hưởng, cậu càng thấy mình lạ hơn.
"Tiểu Tiếp, em muốn ăn gì?" Long Tuấn Hưởng ngồi đối diện Diệu Tiếp xem thực đơn. Khuôn mặt anh bị tờ thực đơn che khuất, chỉ nhìn thấy ngón tay thon dài đang chỉ chỉ, còn thấy rõ cả khớp xương trên đó.
Thấy vậy Diệu Tiếp bắt đầu suy nghĩ linh tinh. Tay anh không thon thon xương xương mà trông rất rắn rỏi, đầy nam tính, hơn nữa còn có vẻ thô ráp, chai sạn. Nếu bàn tay đó mà chạm vào thì sẽ thế nào nhỉ? Diệu Tiếp đờ đẫn ngắm bàn tay Long Tuấn Hưởng, hoàn toàn không nghe anh đang hỏi gì?
"Đang suy nghĩ gì thế?", Long Tuấn Hưởng đập nhẹ cuốn thực đơn lên đầu Diệu Tiếp, đánh tan suy nghĩ của cậu.
"..." Thấy gương mặt điển trai của Long Tuấn Hưởng thoáng hiện trong ánh mắt, trái tim cậu như đập loạn nhịp, quên mất cả việc trả lời. Mặt cậu lại càng đỏ hơn.
"Tiểu Tiếp? Sao thế? Không khỏe à?", nhìn mặt Diệu Tiếp bỗng nhiên đỏ bừng, Long Tuấn Hưởng lo lắng hỏi. Trong này không hề nóng, sao tự nhiên mặt cậu ấy lại đỏ thế chứ? Long Tuấn Hưởng đưa tay sang, nhẹ nhàng đặt lên trán cậu.
"Không sao, không sao!", Diệu Tiếp muốn né sang một bên nhưng lại không nỡ xa rời bàn tay ấy. Khi tay anh đặt lên trán, cậu chợt cảm thấy có chút thô ráp nhưng vô cùng ấm áp, hơi ấm từ bàn tay đó truyền sang trán cậu. Anh cẩn thận kiểm tra trán cậu xem có nóng không như nâng niu một món đồ thủy tinh dễ vỡ, bàn tay đó đem lại cho cậu cảm giác vô cùng dễ chịu, thoải mái.
"Ăn gì nhỉ?", cuối cùng cậu cũng chịu trả lời. Long Tuấn Hưởng thu tay lại tiếp tục xem thực đơn.
A, thất vọng quá! Nhìn anh thu tay về, Diệu Tiếp thấy hơi buồn, cậu rất muốn anh đặt tay lên đó lâu hơn chút nữa.
"Tùy anh", Diệu Tiếp cúi đầu, vẻ mặt hậm hực uống nước.
"Chiều em có phải lên lớp không?", Long Tuấn Hưởng chọn vài món như thường ngày cậu vẫn thích ăn rồi ngẩng lên nhìn cậu hỏi.
"Không."
"Thế chiều nay mình đi chơi nhé! Anh cũng không có tiết", Long Tuấn Hưởng hí hửng. Lâu rồi anh với Diệu Tiếp không đi chơi cùng nhau.
"Đi đâu?"
"Vườn hoa trung tâm, bắt xe đến đó, chúng ta có thể đi dạo đến tối về cũng được."
"Được đấy!" Nghe đến việc được đi chơi Diệu Tiếp thấy hứngthú vô cùng, lâu rồi cậu không được đi tản bộ.
Sau khi ăn xong, hai người cùng bắt xe bus đến vườn hoa trung tâm.
Trên đường đi, Long Tuấn Hưởng luôn để Diệu Tiếp đi bên phải, còn mình đi ngoài. Diệu Tiếp thầm nghĩ, sao hôm nay anh không nắm tay mình, bình thường anh vẫn nắm tay mình đi trong sân trường cơ mà, sao hôm nay anh không làm như vậy?
Dòng suy nghĩ nặng nề khiến Diệu Tiếp bước đi rất chậm. Thấy Diệu Tiếp đi chậm thế, tụt hẳn về phía sau, Long Tuấn Hưởng liền chạy lại nắm tay cậu dắt đi. "Sao thế? Không muốn đi à?"
"Không phải!" Hi hi, còn nắm tay nữa cơ đấy, gần hết ngày rồi mới chịu nắm tay người ta. Diệu Tiếp nắm chặt bàn tay to lớn và có phần thô ráp của anh, một cảm giác lâng lâng sung sướng trào dâng. Cậu thích, rất thích cảm giác này, cảm giác được anh nắm chặt bàn tay mũm mĩm của mình. Cậu chỉ muốn cả đời này anh nắm chặt tay mình, mãi mãi không bao giờ buông.
Hôm nay Diệu Tiếp thật lạ, đến bây giờ thần sắc vẫn không trở lại bình thường được. Long Tuấn Hưởng nắm tay cậu, cùng bước về trước. Cậu trai ngốc này không biết lại đang nghĩ chuyện gì rồi.
Lúc lên xe, hai người chọn ngồi ở hàng ghế thứ ba, Long Tuấn Hưởng để Diệu Tiếp ngồi vào bên trong còn mình ngồi cạnh cậu bên ngoài.
Quãng đường từ trường đến công viên trung tâm khá xa, ngồi xe mất một tiếng đồng hồ. Hai người bắt xe từ bến nên chẳng phải lo vấn đề chỗ ngồi.
Trên đường, người đi lại tấp nập. Trong xe, mấy người ngồi trước họ còn mở rộng cửa sổ cho gió thu lùa vào mát lạnh.
Hôm nay Diệu Tiếp mặc áo ngắn nên thấy hơi lạnh. Nhưng thấy người trên xe bus đông đúc, lại ngại không dám bảo người ngồi trước đóng cửa sổ nên cậu đành chấp nhận để gió lùa vào người.
"Lạnh không?", Long Tuấn Hưởng thấy Diệu Tiếp run run, có lẽ cậu đang lạnh. Diệu Tiếp mỉm cười gật gật đầu. Thấy vậy Long Tuấn Hưởng liền vỗ vai người ngồi trước, lịch sự nói: "Phiền anh đóng cửa sổ lại một chút được không? Cảm ơn!". Người đàn ông ngồi phía trước quay lại nhìn họ rồi khép cửa sổ chỉ để hé một nửa nhưng khi xe chạy, gió thốc vào vẫn rất mạnh.
Long Tuấn Hưởng kéo Diệu Tiếp dựa vào ngực mình, vòng tay ôm cậu vào lòng. Vừa chạm vào Diệu Tiếp, thấy bàn tay cậu lạnh ngắt, anh liền nhẹ nhàng xoa xoa lên đó.
Luồng nhiệt tỏa ra từ bàn tay anh khiến Diệu Tiếp thấy ấm áp hơn nhiều. Cậu cảm động ngước lên nhìn anh, lòng tràn ngập hạnh phúc rồi lại tựa đầu vào lòng anh tận hưởng cảm giác ngọt ngào hạnh phúc này. Bỗng cậu nhớ tới một bài hát, trong đó có câu hơi ấm của hai người bên nhau bao giờ cũng dễ chịu hơn hơi ấm của một người cô đơn.
Lạ thật, sao tay anh lại ấm như vậy. Cậu có cảm giác thật ấm áp khi nằm trong vòng tay anh.
"Sao tay anh lại ấm thế chẳng bù cho tay em lúc nào cũng lạnh", Diệu Tiếp nói nhỏ, giọng hiếu kì.
"Nhiệt lượng của con trai lớn hơn mà!", Long Tuấn Hưởng mỉm cười, nhéo nhẹ tay cậu. Cậu bé đáng yêu này lúc nào cũng có thể hỏi những câu rất lạ.
"Thật sao, vậy thì mùa đông không cần dùng túi sưởi nữa, chỉ cần nắm tay anh là được rồi nhỉ", nói xong, Diệu Tiếp gỡ tay anh ra rồi đặt tay anh vào lòng bàn tay mình vuốt ve. Tay anh to thật đấy, tay cậu cũng chẳng nhỏ nhắn gì cho cam vậy mà đặt vào tay anh, bỗng thấy thật nhỏ bé. Tay anh có thể nắm gọn lấy bàn tay cậu.
"Chỉ cần đó là điều em muốn thì anh nguyện nắm tay em suốt đời!", Long Tuấn Hưởng để mặc Diệu Tiếp nắm tay mình. Những ngón tay mềm mại của cậu ve vuốt lòng bàn tay thô ráp của anh dấy lên cảm giác nhột nhột như kiến bò.
Diệu Tiếp hạnh phúc dựa vào vai anh nhìn phía xa bên ngoài cửa sổ. Ánh nắng mùa thu thật đẹp, đến đám mây trắng bồng bềnh cũng không biết thả mình trôi về nơi nào trên nền trời trong xanh.
Chớp mắt một tiếng đồng hồ ngồi trên xe đã trôi qua.
Còn Tiếp...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top