Chương 16 (cont.) - END

Đặt đồ xuống, anh mới dám từ từ quay người lại nhìn cậu thật kĩ. Cuối cùng, anh đã biết sự khác nhau ở đâu, Tiểu Tiếp gầy đi rồi. Trước đây Tiểu Tiếp của anh chưa bao giờ mặc quần jean bó sát, thế mà giờ cậu đang mặc một chiếc quần jean bó sát, đeo đôi bốt đen, nửa trên mặc một chiếc áo len màu sáng, trên cổ là một dải lụa, bên ngoài là chiếc áo khoác trắng, càng tôn thêm nước da trắng ngần của cậu.

Dáng vẻ này của Tiểu Tiếp, anh chưa bao giờ nghĩ đến. Đôi chân thon thả lộ ra dưới chiếc quần jean, mặc dù không thật mảnh khảnh, nhưng có thể nói là rất phù hợp. Cậu mặc đồ bó sát nên đã có thể thấy eo rồi, Tiểu Tiếp rốt cuộc đã gầy đi bao nhiêu?

Cuối cùng anh ngước mắt nhìn khuôn mặt cậu, đã thấy khuôn mặt đỏ ửng hồng nở nụ cười dễ thương. Đúng, đây là Tiểu Tiếp mà anh vô cùng quen thuộc, vẫn nhút nhát như vậy, cuối cùng anh cũng tin Tiểu Tiếp đã xuất hiện trước mặt anh một cách kì diệu.

"Tiểu Tiếp, chuyện gì thế này? Sao em lại đến đây, sao có mình em thế này? Làm thế nào em đến được tận đây?" Những dấu chấm hỏi trong lòng không thể chờ đợi được giải đáp.

"... Em nhớ anh nên đến. Em hỏi một đàn anh, chính anh ấy đã đưa em tới đây đây." Từ lâu cậu đã muốn cho anh một bất ngờ.

Long Tuấn Hưởng nghe xong, ánh mắt lo lắng, nghi ngờ khi nãy cũng đã được thay thế bởi niềm vui. Tiểu Tiếp của anh đã lớn, thực sự không cần anh đi cùng, một mình có thể vượt ngàn dặm xa xôi đến đây.

Long Tuấn Hưởng bước chầm chậm về phía cậu, nụ cười trên khuôn mặt ửng đỏ kia bỗng trở nên gượng gạo. Cậu sợ, đúng rồi, Tiểu Tiếp vẫn cần anh, chỉ mình anh có thể xóa bỏ những nỗi lo lắng, sợ hãi trong cậu.

Diệu Tiếp đứng im, chân run lên, nhịp tim dần dần đập nhanh hơn. Tại sao cậu phải sợ, cậu vẫn luôn mong sớm gặp anh, chính mong muốn đó đã thôi thúc cậu bất chấp lời khuyên của bọn A Thắng, muốn tự mình sang thăm anh, cậu không thể chờ đến ngày anh trở về. Cậu đã đợi hai tháng rồi, cậu không muốn một mình mình tiếp tục chờ đợi mỏi mòn như vậy nữa.

Nhưng thấy anh từ từ đến gần, trái tim của cậu bỗng hoảng sợ. Mọi suy nghĩ trước giờ hình như đều bị gió thổi bay, tất cả biến mất, chỉ còn lại nỗi lo lắng không thể giải thích.

Đứng trước cậu, Long Tuấn Hưởng nhìn thẳng vào khuôn mặt tuyệt vời đó. Diệu Tiếp lúc này có một vẻ đẹp khác, là sự trưởng thành của một chàng trai khiến trái tim anh cơ hồ như ngừng đập, chỉ có thể lặng lẽ ngắm nhìn vẻ đẹp của cậu.

Diệu Tiếp càng lúc càng căng thẳng, muốn nói điều gì đó nhưng chẳng thốt được nên lời. Lại bị anh nhìn chăm chú như thế khiến cậu chẳng dám thở mạnh. Có thể nhận thấy từ trong mắt anh có một nỗi khao khát không thể diễn đạt bằng lời, nỗi niềm đó như ôm chặt lấy cậu.

Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng xích lại gần, đưa tay ra rồi từ từ ôm cậu vào lòng!

Cái ôm mới ấm áp, quen thuộc làm sao, cảm giác này khiến cậu rất muốn khóc! Cuối cùng Diệu Tiếp đã không kiềm chế được, thả cho mình bị cuốn vào bởi mùi hương độc đáo riêng của anh! Lâu lắm rồi không được thưởng thức cảm giác đó, cậu chỉ muốn lặng lẽ tận hưởng.

Long Tuấn Hưởng siết chặt vòng tay, Tiểu Tiếp, Tiểu Tiếp của anh, cậu vẫn là Diệu Tiếp chỉ thuộc về anh.

Hai người quấn lấy nhau thật chặt, tựa như cái ôm này bù lại cho bằng hết những tháng ngày xa cách trước kia...

Mãi lâu sau, anh mới nhẹ nhàng nới lỏng vòng tay, nói với cậu: "Em gầy rồi!".

Diệu Tiếp nở nụ cười, gật đầu: "Cuối cùng em cũng gầy rồi. Bây giờ chỉ còn 50 cân thôi!".

Long Tuấn Hưởng hơi nhíu mày, giọng nhẹ tênh: "Nhưng anh thích kẹo bông của anh béo một chút cơ".

Diệu Tiếp chột dạ, anh không thích cậu hiện tại, mà thích cậu mập mạp của ngày xưa ư? Cậu biết làm sao đây? Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu chợt nhăn nhó, mũi cũng chun lại trông thật đáng yêu.

Long Tuấn Hưởng cười như chưa bao giờ vui hơn thế không cần biết cậu mập hay gầy, cậu vẫn là Tiểu Tiếp, vĩnh viễn vẫn là Tiểu Tiếp đáng yêu.

Anh kìm nén niềm hạnh phúc trong lòng, vờ thất vọng cúi gằm xuống. "Ôm em mà tay chả cảm thấy gì." Nhưng ánh mắt lại không giấu nổi niềm vui vẻ.

"Hả? Thế làm sao giờ? Đúng là không có cảm giác gì sao?", Tiểu Tiếp rối rít như sắp khóc, cậu cứ tưởng anh sẽ rất vui, sao có thể tưởng tượng nổi phản ứng này của anh chứ.

Long Tuấn Hưởng ôm chặt cậu vào lòng, như vẫn ôm chưa đủ, anh nghiêm mặt nói: "Ây da, gầy đến nỗi chả có cảm giác kẹo bông gì cả. Có điều...".

Tiểu Tiếp trong lòng càng hoang mang, hóa ra anh thật sự không thích cậu gầy, ôi, thất bại thảm hại rồi.

"Có điều...", anh vươn tay ra, khẽ nâng cằm nhìn khuôn mặt tràn ngập nỗi thất vọng của cậu, cuối cùng không kìm lòng nổi mà trêu cậu. "Có phải là kẹo bông ngày xưa hay không, phải thử một chút mới biết được."

Tiểu Tiếp ngước mắt lên nhìn anh, thử thế nào? Mà cậu cũng có phải là kẹo bông thật đâu! Với lại, anh cũng chả thích cậu gầy.

Ôi, đừng trách anh sao lại nóng ruột, từ giây phút gặp cậu đến giờ, anh chỉ khát khao làm một việc, bây giờ anh không thể nào đợi thêm được nữa.

Long Tuấn Hưởng cúi đầu, nhẹ nhàng hôn đôi môi kiều diễm kia, vẫn mềm mại, ngọt ngào như ngày nào, cảm giác đó thật tuyệt, anh mải mê thưởng thức kẹo bông của mình, cảm giác ngọt ngào vô cùng.

"Nhắm mắt lại", anh chạm vào môi cậu, nhẹ giọng nói, mắt cậu như bị thôi miên, từ từ khép lại.

Nhớ cậu, yêu cậu, hơn sáu mươi ngày xa cách, từng giây từng phút đều nhớ cậu. Anh muốn hôn để hồi tưởng lại tất cả. Nụ hôn càng lúc càng nồng nhiệt, anh chỉ muốn nuốt trọn cậu với nụ hôn nồng cháy đó, làm cậu cũng trào dâng niềm xúc cảm, ngọn lửa tình yêu trong giây phút trùng phùng đã bùng cháy lên.

Trời đất quanh Diệu Tiếp như quay cuồng, sự mê đắm đã ngập tràn.

Long Tuấn Hưởng nhẹ nhàng liếm môi cậu, vẫn chưa đủ, còn lâu mới đủ, anh chỉ muốn cứ tiếp tục hôn mãi như thế.

Diệu Tiếp mặt đỏ bừng để mặc anh muốn làm gì thì làm, nỗi quyến luyến khiến cậu hạnh phúc biết bao. Thì ra... tất cả dũng khí của cậu đều vì theo đuổi tình yêu ngọt ngào này, cuối cùng cậu đã hiểu.

Long Tuấn Hưởng rốt cuộc cũng dừng lại, ôm cậu thật chặt, kéo mặt cậu áp vào ngực mình, trái tim nóng bỏng đập liên hồi. "Anh rất vui, thật đấy, anh hạnh phúc lắm. Dù em có thế nào, anh cũng yêu, Tiểu Tiếp, anh càng yêu em của bây giờ hơn, bởi vì trong mắt em cuối cùng cũng chỉ có anh."

Nghe những lời này của anh, Diệu Tiếp bỗng cảm động, tay siết chặt lưng anh, cậu vừa biết rằng anh càng yêu cậu hơn trước.

"Long Tuấn Hưởng, em yêu anh!", giọng nói rõ ràng, rành mạch của cậu truyền đến tai anh.

Anh nâng mặt cậu lên, cười cười nhìn cậu âu yếm: "Em nói gì cơ?".

"Em yêu anh, Tuấn Hưởng!", cậu không muốn gọi anh là anh trai nữa, anh là Tuấn Hưởng của cậu, Tuấn Hưởng yêu dấu, Tuấn Hưởng mà cậu chỉ muốn nói to những lời yêu thương với anh.

Long Tuấn Hưởng hưng phấn hét lên, ôm Diệu Tiếp hạnh phúc xoay một vòng. Anh muốn nói yêu em, chỉ muốn nói với em rằng, anh rất yêu em.

Căn phòng tràn ngập tình yêu, mọi tâm tình như vỡ òa trong không gian nhỏ bé ngập tràn tiếng cười hạnh phúc này.

Kẹo bông đã thay đổi, mà lại thay đổi đến mức hiểu được tình yêu, cũng nhờ vậy mà cậu đã tìm được hạnh phúc chân chính của riêng mình!  

~~~~~~~~~~ HẾT ~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: