Chap 8
Khi ánh sáng mờ nhạt của một ngày mới soi sáng khung cửa sổ màu trắng, YoSeob giật mình tỉnh giấc. Mọi việc đêm qua xảy ra như một giấc mơ. Cậu để ngón tay lên môi cố cảm nhận nụ hôn nồng nàn tối qua. Một cảm xúc nhẹ nhàng khẽ lướt qua gương mặt cậu. Bất giấc môi cậu giản ra thành một nụ cười.
Nhưng nụ cười ấy chợt héo đi khi cánh cửa phòng bật mở. Bà ta bước vào phòng. Đôi mắt vô cảm nhìn xung quanh. Cuối cùng ánh mắt đó dừng lại nơi cậu, cũng lạnh lùng như tia nhìn, giọng nói của bà ta vang lên:
- Xuống nhà! Tao có chuyện muốn nói với mày!
Nói xong bà ta lẳng lặng bỏ đi.
YoSeob khá là ngạc nhiên. Suốt bao năm tháng, đây là lần đầu tiên bà ta bước vào phòng cậu. Cậu không biết có chuyện gì xảy ra nhưng linh cảm mách bảo cậu đó là chuyện chẳng lành. Dù vậy nhưng cậu vẫn thay đồ rồi đi xuống nhà.
Bà ta ngồi như một bức tượng bị thời gian tàn phá. Gương mặt già nua không chút cảm xúc. Dáng ngồi trơ cứng trên chiếc ghế sa lông màu xám. Bên ngoài, từng luồng sáng nhạt nhoà chiếu vào càng làm nổi bật những đường nét khắc nghiệt in hằng trên gương mặt bà ta.
YoSeob nhẹ nhàng ngồi xuống phía đối diện. Cái cảm giác sợ hãi thời ấu thơ lại tràn về. Toàn thân cậu rung rẩy và mồ hôi bắt đầu tuôn ra như tắm.
Vài phút im lặng trôi qua...
Cậu thấy hơi lo vì sắp đến giờ đi học rồi. Tối qua JunHyung nói sẽ qua nhà đón cậu đi học. Thế nên cậu đành mở lời:
- Dạ... có chuyện gì... không... ạ?
Bỗng nhiên bà ta mỉm cười. Nụ cười mới tàn nhẫn và khủng khiếp làm sao.
- Tao nghe nói mày làm callboy hả?
YoSeob tái mặt khi nghe câu nói đó. Tim cậu đập liên tục trong lồng ngực. Nỗi sợ hãi đang bóp chặt từng tế bào trong cơ thể cậu. Nhưng bà ta vẫn thản nhiên nói tiếp:
- Thật đúng là mẹ nào con nấy! Một lũ mạt hạng!
Dù rất tức giận nhưng YoSeob vẫn không thể nói gì được. Nỗi sợ hãi đang ngự trị cả tâm hồn cậu. Cậu nắm chặt hai tay lại với nhau và cảm thấy thật ẩm ướt..
- Mà tao cũng không ngạc nhiên lắm - Bà ta tiếp tục nói - Tao cũng đã đoán trước được rồi!
YoSeob cảm thấy cậu phải nói cái gì đó. Cậu không thể chịu đựng được nữa.
- Con sẽ không làm như vậy nữa!
- Thế à? - Giọng bà ta đầy vẻ nhạo báng.
Cậu cúi mặt xuống và cố kiềm chế bản thân mình. Những ngôn từ cai độc kia như đâm xuyên qua tâm hồn và lòng tự trọng của cậu.
- Không được!
YoSeob ngạc nhiên ngước mặt lên.
- Sao ạ?
- Mày không được bỏ! - Bà ta nói lại kèm theo một nụ cười.
YoSeob sững sốt đến không nói nên lời. Cậu có mơ cũng không thể tưởng tượng được người mà mình gọi là mẹ đang ép buộc cậu tiếp tục làm callboy.
Bằng giọng nhẹ nhàng nhưng đầy mưu mô, bà ta nói:
- Tao biết mẹ mày còn sống! Tao biết chỗ ở của mẹ mày nữa!
- Sao ạ? - YoSeob kinh ngạc hét lên. Mẹ cậu vẫn chưa chết sao? Cậu vẫn còn có thể gặp lại mẹ sao?
- Tao có thể nói cho mày biết nhưng với điều kiện mày phải riếp tục làm callboy và...
-...
- Mày không được lấy một xu nào! Tất cả phải đưa cho tao!
- Nhưng...
- Mày không muốn à?
- Nhưng...
Đúng lúc đó có tiếng gõ cửa. YoSeob giật mình nhìn về phía cửa ra vào. Bà ta vẫn ngồi im không biểu lộ một cảm xúc nào hết. Cậu nhìn bà ta rồi chạy đi mở cửa. JunHyung chào cậu bằng một nụ cười rạng rỡ. Hắn hỏi:
- Đi chưa em?
YoSeob cũng mỉm cười với JunHyung. Chỉ cần nhìn thấy hắn là tất cả những lo lắng của cậu biến mất sạch.
- Để em lấy balô!
Rồi cậu chạy trở vào nhà. Khi đi ngang qua bà ta có tiếng thì thầm:
- Tao sẽ không xen vào chuyện riêng của mày! Nhưng tao khuyên mày hãy suy nghĩ kĩ chuyện đó!
Có một cái gì đó rất đáng sợ toát lên từ câu nói này. Đó dường như là một lời đe doạ vậy. YoSeob lắc đầu xua đi những cảm giác bất an trong lòng rồi chạy lên phòng. Giờ cậu chỉ muốn ở bên JunHyung thôi.
Khi cả hai đã ở trên xe, YoSeob khẽ đưa tay ôm lấy JunHyung. Cậu tựa cằm lên vai hắn rồi nhắm mắt lại. Cảm giác được từng làn gió vuốt ve gương mặt mình thật là dễ chịu. Hắn cũng buông một tay lái ra để nắm lây tay cậu:
- YoSeob ah!
- Nae?
- Anh không muốn em làm nghề đó nữa!
YoSeob chợt im lặng. Lời nói của bà mẹ kế lại vang lên trong tai cậu.
- Em đừng làm nữa nha!
- ...
- Hứa với anh đi!
- ... được... rồi!
JunHyung siết chặt tay cậu hơn rồi bỗng nhiên hắn quay mặt qua hôn lên má cậu một cái.
YoSeob mỉm cười và ôm hắn chặt hơn. Cậu ước đoạn đường này cứ dài mãi dài mãi...
~~o0o~~
HaeRi tự rót cho mình mọt li rượu. Kể ra cũng lâu rồi kể từ ngày ông ta ra đi. Cũng bên chiếc bàn này, cũng ly rượu đỏ màu máu này, ông ta đã ra đi. Bà đưa lên môi và nhấp một chút. Mùi vị đắng cay pha lẫn ngọt nagò tan trong miệng bà. Chưa bao giờ trong suốt mười mấy năm nay hình ảnh của ông ta lại hiện về rõ ràng trong kí ức của bà như thế. Cái đêm đó. Cái đêm bắt đầu cho chuỗi bi kịch vẫn còn in rõ trong tâm trí bà. Bà nhắm mắt lại. Những tiếng van xin ấy vẫn vọng về.
~~o0o~~ FLACK BACK ~~o0o~~
- Em xin anh! Xin anh đừng đuổi em đi! - Bà quỳ xuống chân người đôi diện. Với bà bây giờ lòng tự trọng không còn nữa. Tất cả chỉ vì sinh mạng bé nhỏ trong bụng bà mà thôi.
- Buông tôi ra đi! Cô đã phản bội tôi! - Người đàn ông cố gắng đẩy bà ra. Mắt ông ta ẩn chứa một niềm đau khổ tột cùng. Nhưng lời nói của ông vẫn giữ nguyên quyết định.
Nước mắt bà bắt đầu chảy ra. Bà ôm lây chân ông nói:
- Hãy vì đứa con trong bụng mà đừng đuổi em đi!
- Chắc gì nó là của tôi?
- Nó là của anh mà! - Trong giọng nói của bà có cái gì đó tan vỡ.
- Anh vẫn còn yêu cô ta đúng không?
Người đàn ông im lặng. Ông không hề phủ nhận.
- Đứa bé đó! Đứa bé anh mang về nó là con của anh và cô ta sao?
- Phải!
Sau tiếng nói đó, bà buông tay ra. Đôi mắt bà trở nên vô hồn. Môi bà mấp máy những từ vô nghĩa.
- Tôi và Sarah yêu nhau! Rất yêu nhau! Đứa bé đó chính là kết tinh tình yêu của chúng tôi! Còn cô, cô đã phản bội tôi! Đứa con đó là của cô và anh trai cô. Tôi nói đúng chứ?
- Không!!!! - Bà ôm lấy đầu và hét lên. Đó là sự thật mà bà luôn muốn chối bỏ.
- Đó là một sự loạn luân! - Môi ông cong lên đầy vẻ kinh bỉ.
- Đừng nói nữa mà... - Bà nức nở. Tim bà đã vỡ tan mất rồi. Vỡ tan vì những lời nói tàn nhẫn kia.
- Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như cha cô biết chuyện này?
- ...
- Xin lỗi! Nhưng tôi không thể chấp nhận cô nữa!
- Em hiểu rồi!
Bà ngước đôi mắt giờ đây đã cạn khô nước lên nhìn ông. Mặt bà lúc này được che giấu bởi một vẻ lạnh lùng khó đoán.
- Nhưng em muốn chúng ta uống cùng nhau một ly! Coi như là vì tất cả những tình cảm của chúng ta!
Người đàn ông gật đầu. Cả hai người tiến vào bếp. Ông ngồi bên bàn ăn trong khi bà chuẩn bị ly và rượu.
- Chắc Sarah đẹp lắm nhỉ? - Bà hỏi khi khui nút chai rượu vang ra.
- Đúng! Rất đẹp! - Giọng ông ta mơ màn.
- Cô ta là người Anh à? - Bà rót rượu ra ly.
- Ừ! Đôi mắt của cô ấy màu xanh như biển cả vậy. YoSeob cũng có đôi mắt giống như vậy.
- Anh yêu cô ấy nhiều lắm phải không? - Bà lấy từ trong túi ra một tờ giấy gấp nhỏ. Cẩn thận, bà mở tờ giấy ra và cho một thứ bột màu trắng vào ly.
- Sao cô lại hỏi chuyện đó?
- Em chỉ muốn biết thôi mà! - Bà lắc lắc ly rượu dưới ánh đèn màu vàng. Chất lỏng đỏ thẳm bên trong sóng sánh một cách nguy hiểm.
Bà tiến tới đưa cho người đàn ông ly rượu rồi ngồi xuống. Bà mỉm cười nâng ly lên.
- Vì tình yêu!
Người đàn ông miễn cưỡng đưa ly rượu lên môi. Ông uống một hơi hết nữa ly.
Một nụ cười nỡ trên đôi môi được phủ một lớp son đỏ đậm.
Đúng lúc đó người đàn ông ôm lấy cổ họng mình. Mắt ông trợn ngược lên trời và nước từ trong miệng không ngừng chảy ra. Ông té ra khỏi ghế và lăn lộn một cách đau đớn dưới sàn nhà. HaeRi vẫn thản nhiên gác chân lên đùi và đưa ly rượu lên môi. Có lẽ bà cảm thấy một ánh mắt kinh hoàng đang hướng về phía mình nên bà nhìn xuống người đàn ông đang hấp hối.
- Tạm biệt anh yêu!
Cuối cùng ông ta đã thôi giẫy giụa. Xác ông ta nằm yên lặng dưới sàn. Gói thuốc độc đó vốn là bà muốn tự dành cho mình. Nhưng chính ông ta đã dồn bà vào chân tường. Bà ngửa mặt lên trời cười điên dại. Thế nhưng nước mặt bà lại tuôn rơi. Rồi bà lại gục mặt xuống bàn. Vai bà rung lên trong cơn xúc cảm mãnh liệt.
- Tại sao? Tại sao chứ?
Rồi với khuôn mặt đầy nước đó bà hét lên:
- Trời ơi! Có ai cứu chồng tôi với!
Mọi người đổ xô nhau đến. Ai cũng thương tâm cho số phận bất hạnh của bà. Không có lấy một người nghi ngờ. Vụ án dần dần rơi vào quên lãng....
Đứa con tội lỗi bà sinh ra bà đã gởi nó lại cho cha nó là anh bà nuôi dưỡng. Bà không muốn nhìn thấy mặt nó một lần nào nữa. Sau đó bà nhận một đứa con nuôi để che mắt thiên hạ. Bởi vì ai cũng biết hay nghĩ rằng bà mang thai đứa con của ông ta trước khi ông ta chết. Mọi chuyện chỉ mình bà và anh bà biết. Còn đứa trẻ kia. Đứa trẻ đã cướp đi tình yêu của bà thì phải sống trong sự ghẻ lạnh. Bà phải trả thù. Phải làm cho nó đau khổ tột cùng. Tất cả cũng vì nó và mẹ nó đã phá nát hạnh phúc của bà. Nhất định YoSeob sẽ không có được hạnh phúc. Bà sẽ không bao giờ cho phép điều đó xảy ra.
~~o0o~~ END FLACK BACK ~~o0o~~
Một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên má bà khi dòng hồi tưởng kết thúc. Bà thở dài rồi uống một hơi cạn sạch ly rượu. Khi bà đang cố định thần lại thì có ai đó gõ cửa. Bà tức giận bước ra, định bụng sẽ chửi thẳng vào mặt ai dám làm phiền bà. Nhưng đứng trước mặt bà bây giờ là người mà trong những chuỗi ngày khốn khổ bà đã từng sống qua kể từ sau cái ngày ấy bà muốn quên nhất.
Anh trai bà...
- Anh nhớ em quá! - Ông ta nói.
- Không... không... - Bà bước lùi lại và lắc lắc đầu.
- Em không nhớ anh sao? Em quên anh rồi à? Em quên con của chúng ta rồi à?
- Không... làm... ơn... - Bà lắp bắp.
Anh trai bà bước vào trong và đóng cửa lại sau lưng. Ông nắm lấy hai tay bà và nói:
- Con chúng ta khoẻ mạnh lắm! Nó rất đẹp trai và thông minh!
- Làm... ơn... tha cho tôi... - Bà vẫn nói như một người mất trí.
Anh bà vẫn tiếp tục nói. Mắt ông ta sáng lên một tình yêu bệnh hoạn.
- Anh đã đặt tên nó theo ý nghĩa tình yêu của chúng ta! Nó tên là JunHyung! Em có thích cái tên đó không?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top