Chap 18.

Ngày EunJi sinh, YoSeob thật sự hốt hoảng. Cậu muốn ngất xỉu khi thấy nước chảy ra rất nhiều. Cậu hấp tấp đến rung rẩy gọi một chiếc xe cấp cứu. Khi đưa EunJi lên xe tay chân cậu vẫn còn rung lẩy bẩy. Cậu ngồi nhìn EunJi trong nỗi sợ hãi cực độ.

Nhưng trái ngước hoàn toàn với cậu, EunJi trong rất bình thản. Tuy đau đớn vẫn đang hành hạ cô nhưng gương mặt cô vẫn mang một nét yên bình. Cô mỉm cười và nói với YoSeob:

- Em sẽ đặt tên con theo tên anh nha! Nó là con trai nên chắc cũng hợp mà. JoSeob nghe hay đấy chứ?

Cậu mỉm cười với EunJi. Giờ đối với cậu chỉ cần cô khoẻ mạnh là đủ.

Khi người ta đưa EunJi vào phòng mổ, cậu đi đi lại lại bên ngoài. Một lát sau thì DooJoon đến. Hai người cũng chỉ biết im lặng nhìn nhau thôi. YoSeob ngồi xuống một chút thì lại đứng lên, hết dựa tường lại đi qua đi lại.

DooJoon thì vẫn ngồi im như một pho tượng sự căng thẳng làm mặt anh căng ra trơ cứng. Từng phút chầm chậm lê chân qua. Nó như muốn trêu chọc hai người nên cố tình trôi qua thật chậm. Sự căng thẳng như có thể thấy được lơ lửng giữa hai người.

Rồi đột ngột cánh cửa bật mở. YoSeob và DooJoon phóng tên như bị điện giật. Cô y tá bước ra hỏi:

- Ai là người nhà của bệnh nhân?

Cả hai cùng nói:

- Tụi tôi!

- Đi ra làm thủ tục đi! Chúc mừng! Mẹ tròn con vuông mặc dù sức khoẻ của em bé không được tốt giờ đang phải nằm trong lồng kính theo dõi. - Nói rồi cô ta quay trở vào trong.

YoSeob thấy như mình vừa mới được cứu sống. Cậu ngồi bệt xuống sàn nhà mà thở dốc.

DooJoon thì vội vã chạy đi làm thủ tục. Anh chạy hết sức ra ngoài. Tự nhiên trong lòng anh cũng cảm thấy vui. Thế là một sinh mạng đã chào đời. Thật là kì diệu. Anh mừng đến nỗi vừa chạy vừa cười một mình, mặc kệ mấy cô y tá trầm trồ khen anh đẹp trai, mặc kệ bệnh nhân nhìn anh bắng ánh mắt khó chịu anh vẫn cứ vừa chạy vừa cười. Khi đã hoàn tất mọi thủ tục, anh lấy điện thoại ra.

- Alo!

- Sinh rồi em ơi! - Anh hớn hở thông báo.

- Vậy hả anh? - Giọng bên kia cũng vui không kém.

- Ừ! Con trai tên là JoSeob!

- Seob à?

- Ừ! - Còn Ellan thì sao? Nó có khoẻ không anh?

- Khoẻ!

- Anh nhớ chăm sóc nó cho em nha!

- Lần nào em cũng nói với anh câu đó! Làm như anh không biết vậy!

- Hì hì! Em sợ anh quên!

- Nhưng em phải đền cho anh đi! Hôm nay anh vất vả lắm đó!- DooJoon phụng phịu như một đứa trẻ.

- Ừ! được rồi mà!

- À... mà quên nữa! Allan có nghĩa là gì vậy em? Để anh lấy tên đó đặt biệt danh cho thằng nhóc đó luôn! Dù sao nó cũng lấy tên của Seobie rồi!

- À Ellan là một loại đá có màu xanh thẳm! Màu xanh ấy đẹp lắm đó! Vì khi sinh em với nó ra, mắt nó có màu xanh nên mẹ mới đặt cho nó cái tên Ellan còn em thì là Allan. Tên Hàn là do ba đặt sau này.

- Đối với anh tên em mới là đẹp nhất!

- Xạo quá đi! Thôi anh vào trong xem có giúp được gì tụi nó thì giúp đi!

- Ừ! Anh biết rồi mà vợ iu!

- Ai là vợ của anh chứ!

- Hì hì ! Kệ!

Rồi DooJoon cúp máy. Nói chuyện với Allan một chút thôi là anh cũng có đủ năng lượng làm bất cứ việc gì rồi. Đây có lẽ là ngày vui nhất trong cuộc đời anh. Anh hớn hở chạy đi tìm YoSeob.

Anh tìm thấy YoSeob trong phòng bệnh. EunJi hình như vẫn chưa tỉnh dậy. Cậu ngồi lặng lẽ bên giường bệnh của cô. Dáng vẻ đó chìm vào bóng tối mang một sự cô đơn đến đáng sợ.

DooJoon bước đến xoa đầu cậu và nói:

- Cố lên em! Mình phải nuôi thắng nhóc đó thật tốt mới được!

YoSeob mỉm cười với DooJoon. Cậu nhìn anh thật lâu rồi nói:

- Em cảm ơn hyung! Nếu không có hyung em không biết phải làm sao nữa! Đã vậy anh còn cho EunJi ở chung rồi chịu mọi phí tổn nữa! Em không phải phải làm sao...

- Mình là anh em mà! Mấy chuyện nho nhặt này có gì đâu mà ơn với nghĩa! Nếu biết ơn anh thì cố học cho giỏi để đi làm người mẫu cho công ty kìa!

YoSeob mỉm cười, thật ra cậu cũng chỉ biết cười thôi. Không một ngôn từ nào có thể diễn tả được lòng biết ơn của nó dành cho DooJoon được.

Vài phút im lặng bất ngờ kéo đến. Cả hai không nói cả chỉ tập trung nhìn EunJi. Cô gái đang mê man ấy đã phải chịu quá nhiều bất hạnh. Nếu nói là để trả giá cho lỗi lầm của mình ngày xưa chắc cô cũng đã trả đủ.

Bây giờ người con gái ấy đã không còn nơi chốn nương thân. Trong tay cô không có một nghề nghiệp nào để nuôi sống bản thân mình và đứa con vừa mới chào đời.

Thật sự cô chỉ biết dựa vào YoSeob và DooJoon để sống. Nếu bây giờ họ hất bỏ cô chắc chắn cô sẽ chết. Bỗng nhiên YoSeob nói để xua đi những suy nghĩ u ám trong đầu:

- Hyung nhìn thấy em bé chưa?

DooJoon lắc đầu.

- Hyung đi ra ngoài quẹo trái chút xíu là đến đó!

- Em ở lại một mình được không?

- Có gì đâu hyung! EunJi chưa tỉnh mà! Em chỉ ngồi canh chừng vậy thôi!

DooJoon mỉm cười với cậu rồi bước ra ngoài. Anh đứng lặng người nhìn hàng chục đứa bé ốm yếu nằm trong những chiếc lồng kính. Trong chúng mới bé nhỏ làm sao. Nhưng dù sao đi nữa thì đó cũng là một sinh mệnh. Chúng rồi sẽ lớn lên và sẽ có cả một tương lai. Không ai có thể biết được tương lai sẽ ra sao. Chúng ta chỉ có thể sống cho hiện tại mà thôi.

Theo lời YoSeob dặn anh nhìn qua bên trái hàng thứ 3 từ dưới đếm lên. Đứa bé ấy đang ngủ. Từng cử động lên xuống của lòng ngực mơ hồ đến nỗi không thể nhận thấy được. Nhưng một điều kì diệu là nó vẫn sống.

DooJoon bất giấc mỉm cười. Anh suy nghĩ về nhiều thứ trong khi ngắm nhìn sinh linh bé nhỏ kia. Anh nghĩ đến tương lai của mình, nghĩ đến người mà anh yêu. Cậu ấy ngay từ khi sinh ra đã bị tách rời khỏi đứa em sinh đôi của mình. Số phận của cả hai đều nghiệt ngã như nhau.

YoSeob tự nhấn chìm linh hồn mình vào thế giới đen tối. Còn Allan ngay từ nhỏ đã phải cùng mẹ đi qua nhiều nơi chịu rất nhiều cực khổ. Cậu luôn phải sống trong sự kinh bỉ của mọi người như một đứa trẻ không cha, con trai của một con điếm.

Nhưng DooJoon sẽ không bao giờ quên ánh mắt rạng rỡ khi anh nói cho cậu biết có một người rất giống cậu. Giọng nói dễ thương van nài anh kể thêm về YoSeob cho cậu nghe. Và thế là anh đã yêu. Rất tự nhiên không phù phiếm cũng không chịu nhiều thử thách.

Thế nhưng tình yêu ấy đủ mạnh để vượt qua năm tháng. Vì anh hiểu cậu và cậu cũng hiểu anh. Trong tình yêu thì sự thấu hiểu là thứ quan trọng nhất. Hiện tại vì cái sự thật kinh khủng kia mà Allan vẫn chưa thể nhận lại em trai mình.

Nhưng DooJoon biết một ngày nào đó anh em họ sẽ gặp lại nhau. Ngày đó chắc phải thú vị lắm. Anh sẽ chụp hình cho họ. Nhất định là thế! Đó chắc chắn sẽ là những tấm ảnh rất đẹp và đầy cảm xúc đây.

Nhưng DooJoon cũng biết rằng đề đến được ngày đó họ còn phải trải qua nhiều giông tố khác nữa. Anh cầu xin cho cuộc đời đừng tàn nhẫn hơn nữa với họ. Và đặc biệt là với người mà anh yêu thương.

DooJoon nhìn đứa bé đó lần cuối rồi bước đi. Anh muốn ra ngoài trời hít chút không khí trong lành. Đêm nay thật dài và anh bắt đầu cảm thấy kiệt sức.

Nhưng có vẻ mọi chuyện vẫn chưa xong... Khi anh ra đến cửa bệnh viện thì anh nhìn thấy Allan đang hớt ha hớt hải chạy vào. Anh ngạc nhiên đến không nói nên lời. Có chuyện gì mà em phải chạy đến đây vào giờ này bất chấp có thể bị YoSeob nhìn thấy? DooJoon chạy đến Allan.

Ánh mắt vô định của Allan lập tức định thần lại khi nhìn thấy DooJoon. Cậu chạy đến gần anh.

- Có chuyện gì vậy? Sao em lại ở đây?

Allan không biết phải giải thích như thế nào nữa. Cậu chỉ nói thật đơn giản:

- Em cần gặp Ellen!

- Sao? - DooJoon ngạc nhiên hỏi lại.

Anh có thể cảm thấy sự bấn loạn trong giọng nói của Allan.

- Em không biết sao nữa! Khi em về nhà umma đột nhiên la hét đập phá đồ đạc! Em cố ngăn lại nhưng không được! Umma nói umma muốn gặp Ellen!

- Tại sao lại như vậy chứ? Có chuyện gì kích động umma chăng?

Allan lắc đầu rồi bật khóc.

- Tình trạng của umma đã không được tốt rồi! Suốt bao nhiêu năm nay luôn sống trong đau khổ nhưng em chưa bao giờ thấy umma hành động như vậy! Em sợ lắm!

DooJoon ôm lấy Allan dỗ dành mặc kệ những ánh mắt tò mò xung quanh.

- Không sao đâu em! Chắc chỉ cần gặp YoSeob thì umma sẽ bình tỉnh lại thôi mà!

Allan cắn môi nhìn xuống sàn nhà.

- Nhưng nếu cho Ellan gặp umma lúc này thì chắc chắn phải nói cho nó biết chuyện đó!

- Mình đâu còn sự lựa chọn nào khác đâu!

- Em không biết nữa! Em không biết nó đã sẳn sàng chưa...

DooJoon đặt hai tay lai vai của Allen rồi đẩy cậu ra để có thể nhìn hết gương mặt cậu. Anh cúi xuống nhìn thật sâu vào mắt Allan rồi nó nhỏ nhẹ:

- Nó trưởng thành rồi em à!

Allan lại nhìn xuống dưới đất như thể bị một cái gì đó hút mất hồn. Nhưng khi cậu ngẩn mặt lên nhìn DooJoon thì ánh mắt đã không còn mang sự hoảng loạn nữa. Sự bình tĩnh của Allan làm DooJoon ngạc nhiên. Đó cũng là điểm anh thích nhất ở cậu. Allan nói:

- Mình đi thôi! Đã đến lúc cho Ellan biết sự thật rồi!

~~o0o~~

Đố các bạn Allan là ai? Hì hì

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top