Chap 10
EunJi cố gắng mở đôi mi nặng trĩu của mình lên. Cô ngồi dây rồi gãi cái đầu rối bù của mình. Từng tia nắng đã xuyên qua lớp màn cửa mỏng manh mà tràn vào căn phòng. Cô nhìn sang bên cạnh. Không thấy MinHo đâu. Lòng cô dậy lên một nỗi lo lắng.
Nhưng như để trả lời cô, MinHo bước ra từ nhà vệ sinh với quần áo chỉnh tề. Cô mỉm cười hỏi:
- Sao hôm nay anh dậy sớm vậy?
MinHo không nói gì chỉ đến ngồi bên giường và mang giày vào.
EunJi bò đến ôm lấy MinHo từ đằng sau.
- Có chuyện gì vậy anh? - Cô hỏi bằng giọng âu yếm.
MinHo gạt tay cô ra một cách lạnh lùng rồi đứng lên.
Hắn nhìn cô bằng đôi mắt vô cảm. Đối với hắn bây giờ cô chỉ là một vật hoàn
toàn vô giá trị.
- Anh rất tiếc phải nói điều này! Nhưng... mình chia tay đi!
- Sao...
Lời nói nhẹ nhàng ấy như một tia sét đánh ngang tai EunJi. Đôi mắt cô mở to và trợn trừng lên như cố gắng phủ nhận sự thật. Một nét trơ cứng đến sững sờ bao phủ lấy gương mặt cô. Không! Cô không tin!
- Sao anh lại nói vậy?
- Thì vậy đó!
- Nhưng ... tụi mình yêu nhau lắm mà! - Cô vẫn chưa tin vào cái sự thật tàn nhẫn đó.
- Đó là do cô nghĩ vậy thôi!
Lúc này EunJi đã đứng dậy. Cô bước từng bước đến bên MinHo như sợ mình sẽ đột ngột quỵ xuống. Cô nắm lấy áo của MinHo mà nói. Nước mắt bắt đầu chảy ra trên khoé mắt đỏ hoe.
- Nhưng em đã làm tất cả vì anh! Em đã bỏ YoSeob vì anh! Em đã cố gắng moi tiền nó cho anh!
MinHo đẩy tay cô ra như đó là một vật rất ghê tởm vậy.
EunJi mất đà té xuống sàn. Cô không bận tâm trên người mình lúc này
không hề có một mảnh vải nào. Cô lao đến nắm lấy chân của MinHo đang định bước đi.
- Em xin anh! Đừng bỏ em! Thiếu anh em không biết sống như thế nào nữa!
MinHo ngồi xuống nhìn EunJi. Hắn nhếch mép cười một nụ cười vô cùng lạnh lẽo. Cái cười đầy sự kinh bỉ.
- Xin lỗi! Nhưng tôi không thích loại con gái lừa dối! Biết đâu có một ngày nào đó cô cũng lừa tôi như thằng kia rồi sao? Hửh? Tôi đâu có ngu!
EunJi lắc đầu. Mái tóc rối bù buôn xuống che lấy gương mặt đang thể hiện những xúc cảm đen tối tột cùng. Một vài lọn tóc bếch cả vào mặt cô vì nước mắt.
- Không đâu mà! Không đâu mà! Em yêu anh nhiều lắm! Đừng bỏ em mà!
MinHo đá EunJi ra xa. Hắn gầm gừ:
- Tránh xa tôi ra!
Rồi hắn bước ra cửa. Khi tay hắn đã đặt lên nắm cửa thì đột nhiên hắn nhìn lại EunJi. Và đây là những lời cuối cùng hắn ném xuống cho cô.
- Đừng bao giờ bắt người khác tin mình khi mình đã lừa dối!
Rồi hắn bước ra ngoài...
Cánh cửa ấy đóng lại đánh sầm...
Đôi mắt của EunJi dõi theo từng hành động của MinHo cho đến khi tất cả những gì cô thấy chỉ là một cánh cửa lạnh lùng.
Cô ngồi đó rất lâu. dường như cô đã không còn ý thức được thời gian nữa rồi. Nước mắt vẫn cứ rơi. Và khuôn miệng vẫn cứ hé mở.
Tất cả mọi giác quan của cô đã tạm ngừng hoạt động. Chỉ còn nỗi ngỡ ngàng và đau đớn ngự trị trong cô lúc này.
Nếu đây là giấc mơ thì làm ơn có ai đó hãy đánh thức cô dậy. Còn nếu đây thật sự là hiện thực thì làm ơn... làm ơm... quay ngược thời gian và cho cô không bao giờ mở mắt thức dậy.
Nhưng cuối cùng, EunJi vẫn đứng dậy được. Cô di chuyển như một cái xác không hồn. Tay cô mặc quần áo vào mà mắt cô vẫn nhìn chằm chằm vào không khí. Nét sững sốt đó vẫn chưa biến mất trên gương mặt cô.
Trước khi cô bước ra khỏi căn phòng ấy, cô nhìn lại nơi đó lần cuối. Trên chiếc giường kia tối qua, anh và cô đã rất hạnh phúc. Nhưng sao giờ này... sao giờ này...
EunJi lặng lẽ đóng cánh cửa lại sau lưng. Cô bước ra khỏi khách sạn. Ngay lập tức cô bị dòng người hối hả nuốt chửng.
Nhưng bây giờ cô giống như một người điên. Cô không biết phải đi đâu. Đôi chân vẫn cứ đi như nó và cô là hai thực thể khác nhau vậy.
Một người nào đó va vào cô. Cô ngã sóng soài trên vỉa hè. Nhưng cô không để tâm. Mọi chuyện có gì đâu chứ? Có là gì đâu khi giờ đây cô đã mất anh rồi!
Cô gượng dậy và đi tiếp. Vô phương hoạch định. Tình yêu ngọt ngào ấy chất chứa dối lừa. Bây giờ tình yêu đó đã tan nát. Và cô thậm chí còn không giữ lại được một mảnh vụn của nó nữa.
Từng dòng kí ức ùa về đâm xuyên qua tim cô. Cô ôm lấy thân mình. Cố gắng. Cố gắng. Đi tiếp đi! Tại sao lại dừng lại? Tại sao nước mắt lại chảy ra nữa? Mà... mình là ai? Mình đang đi đâu thế này? Mình cảm thấy mệt mỏi quá! Có lẽ mình nên ngồi xuống! Không! Mình muốn đi tiếp!
Thế là EunJi lại đi...
Cô cứ đi cho đến khi đôi chân quỵ xuống. Cô té trên một vải hè vắng người. Không có lấy một người đỡ cô dậy. Tất cả những gì ở đó lúc bấy giờ chỉ là những chiếc lá vàng hoe nhuốm màu đau buồn.
EunJi ngồi dậy rồi gục mặt vào hai đầu gối. Nước mắt đã thôi rơi. Nhưng cô ước gì mình có thể khóc tiếp nữa.
Khóc sẽ làm cô vơi bớt nỗi đau. Hay ít ra nó cũng cho cô một thứ gì đó để chứng minh rằng cô đang tồn tại.
Dường như có ai đó bước đến trước mặt cô. Nhưng ai cần quan tâm chứ? Đó có là ai cũng vậy thôi.
- Bạn làm sao vậy - Người đó hỏi. Giọng nói thật ngọt ngào.
EunJi ngước mặt lên nhìn. Người đang đứng trước mặt cô là một cô gái. Cô ta có đôi mắt đen to tròn và mái tóc được uốn cẩn thận. Đôi môi phủ một lớp son màu hồng nhạt đang mỉm cười. Nụ cười đó thật ấm áp.
- Bạn đang buồn phải không? Mình là Hara chắc bạn biết mình hả?
Phải! Cô có biết người này. Đó chẳng phải là hot girl của trường sao? Nhưng tại sao cô ta lại biết EunJi? Và tại sao cô ta lại quan tâm đến EunJi như vậy?
Hara ngồi xuống bên cạnh EunJi. Nụ cười thân thiện vẫn nở trên môi cô. Cô đặt một tay lên vai EunJi nói:
- Thôi đừng buồn nữa! Đi với mình đi! Rồi bạn sẽ không buồn nữa đâu!
Giờ EunJi đã không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa rồi. Thế nên cô mặc kệ khi Hara nắm tay cô lôi cô đứng dậy. Cô cũng để yên cho Hara kéo mình đi qua vài con phố khác. Hai người dừng lại ở một vũ trường đã đóng cửa.
Dường như Hara không hề bận tâm đến tấm biển Close trước mặt. Cô thản nhiên đẩy cửa vào. Bên trong là một thế giới hoàn toàn khác với bên ngoài. Không có năng tinh khôi, không có cái không khí nhộn nhịp đầy sức sống.
Tất cả những gì nơi đây sỡ hữu chỉ là một bầu không khí cuồng nhiệt, nhạc chát chúa và những thân xác đang uốn éo trên sàn nhảy.
Và cảnh tượng trước mắt EunJi bây giờ có lẽ là một cuộc vui kéo dài đến tận bao giờ. Cô nhìn những cặp đôi đang ôm lấy nhau trong vũ điệu điên dại.
Nhạc cứ giật ầm ầm còn họ cứ say sưa trong cơn phê thuốc bất tận. Ánh đèn chớt giựt thỉnh thoảng loé lên rồi tắt đi đột ngột. Nguồn sáng duy nhất ở đây là từ chính sàn nhảy. Một thứ ánh sáng màu xanh bệnh hoạn.
Hara nắm tay EunJi kéo cô vào cuộc vui. Mặc kệ tất cả EunJi lao đầu vào. Cô thả người theo dòng nhạc điên loạn. Cô không cần biết ai đang đứng trước mặt mình hay ai đang sờ mó mình, chỉ cần nhảy mà thôi.
Khi toàn thân cô lả đi vì mệt Hara lại kéo cô đi vào một góc vũ trường. Hara hét lên dể cố át tiếng nhạc rầm rầm:
- Vui không?
EunJi gật gật đầu.
Hara móc từ trong túi xách ra một gói thuốc. Cô lấy một điếu rồi đưa cho EunJi.
EunJi không ngại ngùng gì cứ đưa điếu thuốc lên môi. Hara tận tay cầm bật lửa mồi thuốc cho EunJi. Cô hít một hơi dài.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Trong phút chóc dường như chân cô bị nhấc bổng khỏi mặt đất. Một cảm giác đê mê đến chất ngất tràn vào từng tế bào trong người cô.
Cái cảm giác tuyệt vời đó quét sạch những kí ức không vui ra khỏi người cô. Thât ra lúc đó đầu óc cô không thể suy nghĩ cái gì mạch lạc được. Nó trống rỗng. Tất cả chỉ còn lại cảm giác mãnh liệt đó, chỉ còn lại những ảo giác tươi đẹp, chỉ còn lại niềm hạnh phúc bất tận.
Nhìn EunJi lim dim mắt tận hưởng thứ bệnh hoạn mà mình mang lại, Hara bất giác mỉm cười. Nụ cười chứa đầy sự nhẫn tâm và tàn bạo. Thế là bước đầu của kết hoạch đã thành công!
~~o0o~~
- Đêm qua anh nói em sẽ không biết cái gì? - YoSeob hỏi khi JunHyung hôn lên môi cậu.
Cả hai vẫn nằm trên giường đón chào từng tia nắng sớm mai tinh khiết.
JunHyung hơi chồm người lên để nhìn rõ mặt cậu. Hắn nhắm mắt lại và mỉm cười. Một làn gió nhẹ nhàng thổi vào phòng...
- Không biết được anh yêu em nhiều như thế nào đâu...
Hắn ngồi dậy, xoay người cậu lại rồi để cậu dựa lưng vào lòng hắn.
JunHyung vòng hai tay ra trước nắm lấy hai bàn tay cậu và đặt cằm lên vai cậu rồi nhắm mắt lại, tham lam hít hà hương thơm từ cậu.
Còn cậu cũng ngồi yên tận hưởng những giây phút ấm áp khi bên cạnh hắn, lắng nghe từng nhịp tim, từng hơi thở của hắn.
Cả hai im lặng nhìn làn gió chơi đùa với chiếc màn trắng tinh. Bỗng nhiên YoSeob hỏi:
- Anh nghĩ sau này nhà của chúng ta như thế nào?
JunHyung nói:
- Anh muốn đó là một căn nhà nhỏ nhưng phải có sân vườn và đầy đủ tiện nghi để bà xã anh không phải chịu cực. Rồi sáng anh sẽ đi làm nè! Trưa anh sẽ cố gắng về ăn cơm với em! Tối tụi mình cùng nhau nấu cơm rồi cùng nhau nghe nhạc xem phim...
- Em cũng muốn đi làm nữa!
- Không được!
- Sao vậy?
- Anh nuôi em là được rồi! Cho em đi ra ngoài lỡ thằng nào lấy mất bà xã của anh rồi sao!
YoSeob im lặng.
Hắn vẫn tiếp tục nói:
- Rồi nếu em muốn mình sẽ nhận con nuôi! Hì hì! Với anh thế cũng là hạnh phúc rồi!
Cậu ngước mặt lên nhìn hắn.
Hắn đặt lên môi cậu một nụ hôn dài và sâu. Khi hai đứa buông nhau ra YoSeob thắc mắc:
- Ủa? Sao lần nào em đến nhà anh cũng không thấy ai vậy?
JunHyung thở dài:
- Ba anh tối ngày đi làm ít khi thấy ông về nhà lắm! Mẹ anh thì mất rồi em cũng biết rồi đó...
- Ah!
- ...
- Mà sao... Sao?
- Sao...???
- Sao... anh biết em... làm nghề ?
Hắn nắm chặt tay cậu rồi nói:
- Thật ra chính LeeJoon muốn em phải đến gặp anh hôm đó!
- Sao?
- Anh ta đã đến gặp anh và...
- ...
-Những lần sau này cũng vậy! Tất cả đều do anh ta sắp xếp hết!
- Nhưng ... - YoSeob vẫn chưa hết bàng hoàng khi nghe JunHyung nói.
- Nhưng ... sao anh ấy lại phải làm vậy?
- Anh cũng không biết! Nhưng... - hắn ôm cậu chặt hơn
- Có lẽ chúng ta phải cảm ơn anh ta! Vì nếu không nhờ anh ta thì tụi mình đâu có được như ngày hôm nay.
JunHyung nâng bàn tay của YoSeob lên và hôn lên đó.
- Vì sao thế? Không phải chúng ta vẫn học chung trường đó sao?
- Đúng là như thế nhưng em nói xem có khi nào mà chúng ta nói chuyện với nhau chưa? Hay chỉ toàn dùng mắt mà nhìn hã.
- Đúng ha?
Cậu cũng thấy chuyện này cũng không có gì là nghiêm trọng. Chắc LeeJoon cũng có ý tốt. Nhưng cậu chỉ thắc mắc là tại sao anh ta lại giấu cậu.
Nhưng không sao! Vì đúng như lời hắn nói, nếu không có LeeJoon thì chưa chắc cậu và hắn được như thế này.
Mặc dù lời nói của bà mẹ kế luôn ám ảnh YoSeob nhưng giờ đây khi ở trong vòng tay của JunHyung, cậu cảm thấy thật hạnh phúc và yên bình.
Chẳng lẽ để kéo dài sự hạnh phúc này là không thể sao...???
~~o0o~~
LeeJoon ngồi bên một chiếc bàn nhỏ bằng kính. Anh đang nhấm nháp ly cà phê đen toả khói nhẹ nhàng. Mắt anh nhìn mông lung ra bên ngoài không gian màu xanh nhạt nhoà trước mặt.
Lúc nào cũng vậy, uống cà phê luôn là sở thích của anh. Cái thứ chất lỏng đăng đắng đó mang đến cho anh một cảm giác thật thư thái. Nó tạm thời giúp anh quên đi bao toan tính thường nhật. Nhưng cũng đồng thời mang cái tuổi thơ nhạt nhẽo tràn ngập sự lạnh lùng trở lại.
Suốt cả cuộc đời, anh luôn đi tìm cho mình một câu trả lời. Câu trả lời cho thắc mắc lớn nhất cuộc đời anh. Anh là ai? Chính anh cũng không biết.
Người mà anh gọi là mẹ thì không hề quan tâm đến anh. Tuy đó không phải là mẹ ruột nhưng đó người duy nhất anh gọi là mẹ hay là người mang đến cho anh thứ tình cảm xa xỉ mang tên tình mẫu tử.
Nhưng bà ta thậm chí chăng để hình bóng anh trong mắt mình. Đôi mắt lạnh lùng ấy lúc nào cũng như đang toan tính chuyện gì đó. Tuổi thơ của anh luôn bị đôi mắt đó ám ảnh. Lúc nào anh cũng có một mình.
Bà ta giam anh trong một căn phòng rộng đầy ắp đồ chơi. Cứ mỗi lần bà ta đi đâu về lại lại quăng vào đó một món đồ chơi. Có lẽ bà ta nghĩ vậy lá quá đủ.
Nhưng anh không cần nhiều anh thế. Anh có thể đánh đổi tất cả chỉ để bà ta mỉm cười với anh hay hôn anh một cái. Nhưng không...
Khi anh luôn bị gian cầm thì đứa trẻ đó lại được tự do. Đứa trẻ có đôi mắt màu xanh đó. Anh không thể chịu đựng được.
Không thể! Khi anh đủ lớn để quyết định tâm lai cho mình, anh rời khỏi ngôi nhà đó. Lúc anh lặng người nhìn ngắm ngôi nhà ấy, anh cũng không khỏi bàng hoàng khi nhớ ra rằng mình chưa bao giờ trông thấy toàn bộ ngôi nhà cả.
Giây phút đó anh đã quyết định. Nhất định anh phải làm cho bà ta nhận ra sự tồn tại của mình. Và anh đang trên đường thực hiện mong ước của mình.
Đột nhiên chuông điện thoại reo vang cắt đứt dòng suy nghĩ của anh. Anh nhìn thoáng qua màn hình trước khi bắt máy. Là một số lạ.
- Yeoboseoy?
- Yeoboseyo! LeeJoon đó hả con?
Giây phút đó LeeJoon thậm chí còn không thở được. Tất cả như dừng lại một cách đột ngột.
Giọng nói đó, giọng nói anh đã mong chờ trên suốt bao năm tháng một lần gọi tên anh. Bây giờ... bây giờ đột nhiên lại... anh xúc động đến không nói nên lời.
- Nae?
- Nae... Nae... con đây!
- Mẹ có chuyện muốn nói với con! Con về nhà nha!
- Chuyện... chuyện gì vậy mẹ?
- Chuyện về thằng YoSeob! Mẹ nghĩ chắc con biết nó rồi đúng không? - Giọng nói đầy vẻ soi mói.
LeeJoon cười nhạt. Lại là YoSeob à? Xem ra bà ta đã biết nhưng chắc chắn bà ta không bao giờ có thể đoán ra toàn bộ kế hoạch đâu.
- Có gì hả mẹ?
- Con cứ về đi rồi mẹ với con nói chuyện!
- Nae! Con sẽ về!
Nói rồi anh cúp máy.
Nụ cười lạnh lẽo vẫn chưa tắt trên môi anh. Mẹ của con à! Mẹ sẽ không bao giờ tưởng tượng được món quà bất ngờ mà con dành cho đâu! Rồi mẹ sẽ phải nhớ đến con trong suốt quãng đời còn lại...!
Nụ cười của anh mở rộng ra cho đến khi lộ hết cả hàm răng trắng bóng. Đôi mắt trợn trừng lên chứa đầy sự oán hận.
Gương mặt khủng khiếp đó hoàng toàn khác hẳn với một LeeJoon hay giúp đỡ đàn em thường ngày. Khác hẳn!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top