27. coi anh là anh trai
Từ lúc lên xe, anh luôn nhìn ra bên ngoài, cho đến khi đi qua một cửa hàng nào đó mới quay sang nói với tài xế, "Phiền chú dừng xe ở phía trước một chút."
"Anh làm gì vậy?" Cô không hiểu, anh muốn xuống xe trước sao?
"Vừa nãy em gần như không ăn gì, chỉ mải nói chuyện." Anh nói rồi chỉ vào cửa hàng phía trước, "Vào kia ăn thêm gì đó, trước đây không phải em thích đồ ăn của nhà hàng đó sao? Bây giờ hẳn là vẫn đang mở."
"Không, không cần đâu." Cô vội nói, "Em không đói, trước khi tan ca uống một bát canh gà rồi, lát nữa về nhà em sẽ ăn thêm."
Anh nhìn cô không nói gì.
"Thật đó thật đó! Bây giờ em đang không muốn ăn gì cả, về nhà ăn cái gì thanh đạm chút rồi đi ngủ là được." Cô cố gắng nhấn mạnh.
Rốt cuộc anh cũng thỏa hiệp, "Cũng được, vậy về nhà nhớ phải ăn."
"Vâng." Cô gật đầu thật mạnh.
"Mang thuốc theo không?"
"Mang rồi ạ, ở trong túi." Cô vỗ vỗ túi xách của mình.
Anh gật đầu.
Trong màn đêm, chiếc xe tiếp tục tiến về phía trước, lúc gần đến nhà Lee Yeon bắt đầu đi chậm lại rồi cuối cùng là dừng hẳn vì gặp phải tắc đường.
"Chỗ này rất ít khi tắc đường mà sao hôm nay lại như vậy chứ?" Cô cảm thấy kỳ lạ nên mở cửa sổ xe ra nhìn.
"Hôm qua chỗ này đã bắt đầu tắc rồi, hình như đang sửa chữa cái gì đó." Tài xế nói.
Lee Yeon nhớ đến tối qua mình không về nhà, "Vậy sửa bao lâu ạ?'
"Tôi cũng không biết nữa." Tài xế bất đắc dĩ thương lượng với cô, "Cô gái à, chỗ này cũng gần như là tới nơi rồi, hay là hai người chịu khó đi bộ vài bước được không, như vậy có thể còn nhanh hơn là chúng ta đợi ở đây."
Lee Yeon nghĩ nghĩ một lúc, thấy ý kiến này cũng được, như thế thì anh có thể đi qua đoạn đường này sang bên đường bắt xe về, vì vậy cô liền đồng ý.
...
Ban đêm vào mùa này gió thổi rất to, những tầng khối lạnh bắt đầu chen chúc vào da thịt.
Cơ thể Lee Yeon vốn dĩ vẫn còn đang ốm nên lại càng không thể chịu được lạnh, đi được mấy bước cô liền có chút chịu không nổi, nhưng cô không nói, vì cô biết nói ra rồi nhất định anh sẽ đưa áo khoác của anh cho cô, mà nếu không nói, theo như thói quen trước kia, anh chắc chắn sẽ chẳng phát hiện ra.
Con đường này, họ đã đi qua vô số lần.
Từ hạ sang đông, từ đông lại đến hè, cây bạch quả ven đường đã vài lần thay lá, mà họ, rốt cuộc cũng từ đang ở bên nhau rồi biến thành chia lìa.
Nhớ đến sở thích khi đó, thích lúc cây bạch quả vàng lá được nắm tay anh tản bộ từ đây về nhà, những chiếc lá vàng sẽ rụng và rơi xuống đỉnh đầu anh, xuống bả vai anh rồi rơi xuống đất, hắt thành một cái bóng cắt của thời gian, nắng mai, hoặc tà dương, đem tất cả thời gian này nhuộm thành một sắc màu lộng lẫy.
Cô lại quên mất, sau khi lá rụng chính là sương lạnh.
Đi được một lúc liền cảm giác người được phủ lên một khối ấm áp, cuối cùng vẫn là anh khoác áo lên người cho cô.
"Anh..." Đôi mắt đen của cô ngước lên nhìn anh, dưới ánh đèn đường sáng tựa như sương thu, "Em không cần, em..."
Anh đè bả vai cô xuống, "Em đang cảm, không chịu lạnh được."
"Không cần, anh cũng..."
"Tôi không muốn ngày mai có người cảm nặng hơn lại gọi tôi là lang băm."
Cô sửng sốt, mím môi cười, viền mắt dần trở nên ướt át, ngọn đèn trước mặt đã mơ hồ mờ đi.
Lại là một năm mùa lá rụng.
Anh nói, đừng biến mất rồi không thấy tăm hơi lần nữa.
Đến bây giờ cô vẫn chưa xác định được, câu nói này của anh rốt cuộc ở tầng ý nào, nhưng, cô thực sự là đã đi và cũng đã trở về rồi.
Đi trên con đường đã từng đi, lá ngân hạnh vẫn giống như trước đây, từng phiến lá nhanh nhẹn thi nhau rơi xuống, tựa như ánh sáng trôi nổi lướt qua mặt hồ ký ức, những mảnh ngắn gần gần xa xa, như ẩn như hiện.
Hai người bước đi, trầm mặc suốt cả một con đường.
Trong hồi ức, tồn tại vết thương lớn, nó là của anh, của ông bà Jeon, hoặc... cũng là của cô, vì có nó, nên mỗi người đều dè dặt cẩn thận dùng băng gạc bọc nó lại, không một ai được phép và cũng không một ai có ý định mở nó ra.
Nhưng sự góp mặt của mỗi người trong gia đình này lại không thể tránh khỏi việc sẽ nhắc nhở lẫn nhau về sự tồn tại của vết thương đó, đây chính là cuộc sống của Jeon gia.
"Thầy Jeon." Cô không biết vì sao mình lại muốn mở ra vấn đề này.
"Ừm?"
"Không biết có phải em đang xen vào việc của mọi người không..." Cô đắn đo dùng từ, "Mọi người, anh với bố mẹ anh định cứ tiếp tục như vậy sao?"
Thấy anh trầm mặc, cô khẽ thở dài.
"Có lẽ em không nên hỏi, coi như em chưa nói gì." Vấn đề này, trước giờ chưa ai nhắc đến cho nên có lẽ vẫn là cô khinh suất.
Nhưng một lúc sau anh lại nói, "Tôi biết như vậy là không tốt, nhất là đối với Yoggu, tôi đối xử như vậy với bố mình là một tấm gương xấu, nhưng, tha thứ cho ông ấy, tôi không làm được, cũng không phải chỉ vì...."
Anh nói đến đây thì dừng, nhưng cô biết, bởi vì nội dung phía sau càng là cố kỵ của tất cả mọi người, anh muốn nói, cũng không phải chỉ vì Yoon Jieun.
Cái tên Yoon Jieun này, tám năm qua chưa từng có người nhắc tới, giống như trên thế giới này chưa từng có sự tồn tại của người này, nhưng trên thực tế, sự tồn tại lại rất lớn.
Cô hít sâu một hơi, quay đầu nhìn anh hỏi, "Cô ấy có khỏe không?"
Trong ánh sáng đen tối, cô thấy cơ thể anh cứng đờ, ánh mắt cũng ngưng đọng.
Cô không hề nói 'cô ấy' ở đây là ai, nhưng bất luận bao nhiêu năm, anh nghe đều sẽ biết là chỉ ai.
Cô cười mỉm, có lẽ trong nhiều năm như vậy, anh đều không ngờ tới sẽ có người giẫm phải cái đuôi này của anh, hôm nay đột nhiên bị cô đạp trúng, chắc chắn rất kinh ngạc.
Một lúc sau, cô thấy anh chậm rãi thả lỏng, ánh mắt cũng thay đổi, không còn cứng đờ như vậy nữa, vẻ mặt chỉ nhàn nhạt nói, "Không biết."
Cô gật đầu, hẳn là cũng chưa gặp lại.
"Cũng không tệ, người đàn ông đó rất tốt, quan trọng nhất là, cô ấy yêu anh ta." Anh chậm rãi đi tiếp, con mắt trong đêm tối hơi sáng long lanh giống như trong suốt, nhưng không thể nhìn ra được những gì tồn tại trong đôi mắt đó.
Đúng vậy, quan trọng là cô ấy yêu anh ta...
Yêu, là thứ quan trọng nhất trong một đoạn tình cảm.
Rốt cuộc lần đầu tiên họ nói đến cô ấy, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.
Anh nói không biết, vậy thì thực sự là không biết, nếu như anh muốn biết cũng rất dễ dàng, dù sao chị dâu họ của anh cũng là bạn tốt nhất của cô ấy.
Cô cũng không biết vì sao đột nhiên mình lại hỏi đến vấn đề này, chỉ là vừa nãy khi vấn đề xuất hiện trong đầu mình, cô không thể dùng lý trí ngăn được não bộ rồi lại buột miệng nói ra.
Có đôi khi, người ta chính thức bước ra được từ trong một câu chuyện cũ ám ảnh không phải dựa vào sự trốn tránh, mà là dựa vào sự chấp nhận.
Nguồn gốc tất cả những vấn đề của Jeon gia đều nằm trên người cô ấy, nếu phải đối mặt, hẳn cũng là đối mặt với sự tồn tại của cô ấy.
Mà cô, phải đối mặt từ đầu tới cuối cũng chỉ là Jeon Jungkook anh mà thôi, không có quan hệ đặc biệt với bất kỳ người nào khác trong gia đình này.
Nói đến đây, cô chợt nhớ tới một câu chuyện rất buồn cười nhưng lại không hề buồn cười, dường như người anh đã từng yêu hình như cuối cùng đều biến thành em gái anh, cái này cũng đúng với điều Namhee nói với cô lúc chiều, bây giờ họ cũng giống như người thân, là mối quan hệ cô là em gái, anh là anh trai.
Những lời này chỉ dám nghĩ trong đầu, nhưng vẫn khiến cô bật cười.
"Cười gì?" Anh hỏi.
"Không có gì..." Cô nhảy dựng lên, giơ tay đón lấy chiếc lá vừa mới rụng trên cây xuống vẫn còn đang bay nhẹ nhàng trong gió, "Em nhớ đến lúc còn nhỏ, vô cùng hâm mộ mấy bạn có anh trai, luôn nói cái gì mà mình về mình sẽ hỏi anh trai mình, mình sẽ mách anh trai mình để anh mình xử cậu, hoặc là nói, hôm qua mình với anh mình gây họa, bố mình chỉ đánh anh mình mà không đánh mình. Lúc đó liền nghĩ, nếu như em cũng có anh trai thì tốt biết bao, em cũng có thể về nhà hỏi anh trai những vấn đề em chưa biết, bị bạn học bắt nạt cũng có thể tìm anh trai tố cáo, chịu uất ức cũng sẽ nói hết với anh trai, dù trời có sập xuống cũng có anh trai chống đỡ... ha ha..."
"Cho nên? Em muốn nói..." Anh quả thực thông minh cực độ.
"Em muốn nói..." Cô cắn cắn môi, cười, " Em muốn nói, bây giờ em tìm được cảm giác của em gái rồi."
"Cho nên em coi tôi là anh trai?" Anh trực tiếp hỏi.
Cô nhướn nhướn mày, ý là lẽ nào bây giờ chúng ta không phải sao?
Anh gật đầu, "Có thể, chỉ cần em cảm thấy thoải mãi, tôi có thể biến thành bất kỳ người nào vì em."
"..." Ý nghĩa của câu nói này rất nặng, cô thầm nghĩ, chẳng lẽ em còn có thể coi anh thành bố em?
Có một người anh trai là cảm giác gì?
Chỉ cần nghĩ tới việc sau khi có anh trai là được quẩy tung cả thể giới liền cảm thấy rất vui vẻ, chính cô lúc này thế nhưng lại rất bình tĩnh. Bất kể là anh trai hay là cái khác, hai chữ người thân này, tóm lại vẫn rất ấm áp.
...
Anh vẫn đưa cô về đến trước cửa nhà, cô đạp lên những tán lá rơi đầy cả một vỉa hè.
Lúc trả lại áo khoác cho anh, cô nói với anh, "Đi đường cẩn thận."
Anh không đồng ý, "Một người đàn ông như tôi thì sợ gì chứ?"
Cô nháy nháy mắt, "Anh dễ nhìn như vậy, cướp tiền là chuyện nhỏ, đừng bị cướp sắc nhé!"
Thấy anh đen mặt, cô cười haha nhí nhảnh nói, "Thầy Jeon, ngủ ngon." rồi chạy nhanh vào nhà.
Chần chừ, lưỡng lự, lo ngại... Sau đó cuối cùng sẽ là thoải mái, đó chính là Lee Yeon lúc này.
Có lẽ là vì hai chữ người thân đó hoặc... có lẽ bởi vì anh đưa khoác áo cho cô.
***
Về đến nhà, ông bà Lee đều rất lo lắng, cả hai ông bà đều vây quanh cô hỏi bệnh tình, cô vui vẻ để họ kiểm tra, cô vẫn khỏe mà.
"Mẹ, trong nhà còn gì ăn không? Con đói quá!" Từ hôm qua đến giờ cứ bị bắt ăn cháo, cô cảm thấy dạ dày mình đói đến mức sắp co nhỏ lại rồi.
Bà Lee thấy cô muốn ăn thì vui vẻ vô cùng, lập tức đi hâm nóng đồ ăn cho cô.
Cơm nước xong xuôi cô lên tầng tắm rửa, giờ đã không còn dám để tóc ướt đi ngủ nữa rồi, sấy đầu xong cô nằm dài lên giường, vừa ôm laptop rồi nhớ ra một chuyện, cô bắt đầu mở tài liệu sáng tạo của anh lên rồi nghiên cứu.
Điện thoại kêu, là anh.
"Alo?" Cô vừa xem máy tính vừa nhận điện thoại.
"Tôi gọi để báo cáo với em một câu, cả đường đều thuận lời an toàn, cũng không bị cướp." Anh ở bên đó nói.
Vốn dĩ cô đang rất nghiêm túc xem một ca bệnh, nhưng vừa nghe anh nói xong cô liền phì cười, " Vậy quá đáng tiếc."
Anh không để ý việc cô trêu chọc, đổi chủ đề, "Có phải đang xem tài liệu không?"
"Ừm... phải.. sao anh biết?" Người này có phải có thiên lý nhãn không vậy?
"Mau cất đi, sau này còn nhiều thời gian cho em xem, tối nay ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi."
"..." Lại còn quản chuyện của cô, đợi nói chuyện điện thoại xong cô xem tiếp anh có thể biết được sao?
Cô đặt máy tính sang một bên, chuyên tâm nghe điện thoại.
"Đang ở trong phòng à?" Anh lại hỏi.
"Ừm." Theo thói quen cô lại chui tọt vào trong chăn.
"Tắm rồi?"
"Vâng."
"Sấy khô tóc chưa?"
"Sấy rồi."
Mong muốn và dự định nói chuyện điện thoại xong thì tiếp tục xem tài liệu của cô thất bại, cuộc điện thoại của anh và cô lại có thể nói đến gần một tiếng, cô phát hiện ra mình nói quá nhiều, hơn nữa càng nói càng lún sâu, cuối cùng hoàn toàn bị chăn bao phủ.
Cuối cùng nói xong câu ngủ ngon với anh, mí mắt cô cũng không mở nổi nữa rồi từ từ tiến vào giấc mộng.
***
Hôm sau về cơ bản bệnh cảm mạo đã khỏi, cô khôi phục tình trạng làm việc của mình, trong khoa cũng không có ai nói gì hay nhắc gì, chỉ đơn giản hỏi cô đã đỡ hơn chưa, ngay cả Kang Mijin cũng không dùng giọng điệu chất vấn hỏi cô chuyện hôm qua.
Sau khi kiểm tra phòng, Jaemi đến tìm cô rồi gọi cô ra ngoài.
Lúc đầu cô khá lưỡng lự việc ra ngoài nói chuyện riêng với cô ấy, nhưng thấy bộ dạng gần như cầu xin cô của cô ấy, nhìn có vẻ giống như không phải là đưa phong bì nên cô quyết định vẫn theo cô ấy ra ngoài.
Đầu tiên Jaemi hỏi một lượt tình hình và thời gian phẫu thuật của bà Go, Lee Yeon cũng nói cặn kẽ cho cô ấy, còn về thời gian thì hôm nay mới họp rồi quyết định, nhưng cô ấy hỏi xong vẫn chưa đi, chỉ nhỏ giọng hỏi cô, "Bác sĩ Lee... vị bác sĩ Jeon đó... đã kết hôn chưa?"
"...." Lee Yeon nghe xong thì hoài nghi, không dưng hỏi chuyện này làm gì? Lẽ nào muốn mai mối cho anh ấy? Vì vậy cô cười nói, " Còn chưa, bác sĩ Jeon vẫn độc thân."
"Sao chưa kết hôn lại có con trai?" Jaemi với bộ dạng khẩn trương hỏi.
Lee Yeon cảm thấy không nhất thiết phải đem mấy
chuyện riêng tư này nói với bệnh nhân hoặc người nhà bệnh nhân, đặc biệt là Jeon Yoggu còn không biết cậu bé được nhận nuôi, quá nhiều người biết không tốt, huống hồ Jaemi còn không phải là bạn bè thân thiết gì.
Vì vậy cô nói, "Tôi cũng không rõ."
"Vậy, vậy đứa trẻ đó mấy tuổi?" Cô ấy lại hỏi.
"Bốn tuổi, cô sao vậy, sao đột nhiên lại thấy hứng thú với thầy Jeon như vậy?" Nói chuyện vui vẻ thì không sao, nhưng dù sao cũng đã từng chịu thiệt trong tay người nhà này một lần rồi, cẩn thận một chút vẫn hơn.
"Không... không có gì.." Jaemi gượng cười rồi sau đó lặng lẽ rời đi.
"Đang làm gì đó?" Đúng lúc anh đi ra thấy được.
"Không có gì, cô ấy chỉ hỏi vài câu, hỏi anh kết hôn chưa, Yoggu mấy tuổi, em nghĩ là cô ấy muốn làm mối cho anh đó."
Vốn chỉ là đùa giỡn, nhưng Jeon Jungkook chẳng những không vui chút nào, ngược lại mặt anh còn nghiêm túc hơn, "Ít vụng trộm qua lại với người nhà bệnh nhân một chút! Nhớ kỹ!"
...
Phẫu thuật của bà Go vẫn là do cô đảm nhiệm.
Trước phẫu thuật một ngày, cô cố ý đến thăm bà rồi thông báo lại những hạng mục cần chú ý một lần nữa.
Bà vẫn chưa chính thức trực tiếp đối mặt với cô, chỉ có con gái bà ấy ở bên cạnh trả lời.
Jaemi tốt hơn tên Jaejoon kia nhiều, sau khi quay về cô ấy luôn ở bên cạnh bà Go, chỉ là mỗi lần Jeon Jungkook đến kiểm tra phòng bệnh, ánh mắt cô ấy đều trở nên rất kỳ quái, lúc nào cũng nhìn chằm chằm anh, Lee Yeon thấy hết, cô cảm thấy ánh mắt đó có hơi đáng sợ.
"Nhớ kỹ sau mười hai giờ đêm nay đừng cho bà ăn gì, nước cũng không được uống." Cô dặn dò Jaemi lần cuối.
Lúc cô đang chuẩn bị đi ra, lại vang lên giọng nói run rẩy của bà Go, "Bác sĩ Lee..."
Cô mỉm cười quay đầu lại, "Bà Go, còn chuyện gì sao ạ?"
"Bác sĩ Lee.... cô gái.....xin lỗi..." Bà Go giống như trước đây, muốn giơ tay ra kéo tay cô nhưng đưa đến giữa chừng lại rụt tay về.
Lee Yeon biết, có lẽ bà lão nhớ đến mình từng nói tay bà ấy bẩn.
Nhìn bà lão ngấn lệ, hình dạng đôi tay đầy tang thương, nhớ đến bố mình, đôi tay của bố vì thường thích hý hoáy mấy mẩu gỗ nên cũng thô ráp ngăm đen.
Trong lòng cuối cùng không nỡ, cũng hối hận trước kia dưới tình hình cấp bách đã nói ra mấy lời đó, vì vậy cô chủ động giơ tay ra cầm lấy tay bà lão, "Bà Go, đã là quá khứ rồi ạ, bác sĩ Jeon đã không sao rồi, ngày mai còn phải làm phẫu thuật, hôm nay bà cố gắng nghỉ ngơi thật tốt nhé ạ."
Bà Go lập tức rụt tay về, "Cô gái...tay tôi... bẩn..."
"Con xin lỗi bà, con không nên nói những lời đó." Tay bà Go trong bàn tay Lee Yeon vẫn trượt xuống.
Kỳ thực bây giờ cô đã không còn trách bà nữa, che chở cho con cái là điều đương nhiên, ai vào trường hợp đó cũng sẽ làm như vậy, cô đã hiểu lập trường của bà Go, vả lại cô cũng biết, sau này, bà vẫn chủ động nói rõ chân tướng.
"Bác sĩ Lee, mọi người đều là người tốt, tôi biết, là do Jaejoon nhà tôi không tốt...." Mắt bà ngấn lệ nói.
"Bà à, bà đừng nói những lời này, bà hãy an tâm chuẩn bị làm phẫu thuật nhé bà." Cô an ủi bà một lát.
Lúc đi, lại phát hiện Jaemi muốn nói gì nhưng lại thôi.
Mấy ngày nay cô đã nhìn quen bộ dạng này của cô ấy, từ đầu đến cuối luôn cảm thấy rất kỳ quái, nhưng cũng không tiện nhiều chuyện.
***
Ngày hôm sau, phẫu thuật của bà Go rất thành công, sau khi phẫu thuật kết thúc được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, mà người đợi ngoài phòng phẫu thuật trừ Jaemi ra còn có Jaejoon và vợ anh ta.
Jaejoon đã được thả, hơn nữa cũng đã thay đổi thái độ, khom lưng cúi đầu với Jeon Jungkook và Lee Yeon vô cùng cung kính.
Jeon Jungkook không giống trước kia để mặc Lee Yeon tuỳ ý trao đổi với Jaemi nữa mà chắn phía trước cô nói một lượt tình hình phẫu thuật.
Rõ ràng chỉ có mỗi Jaemi là nghiêm túc lắng nghe, Jaejoon và vợ anh ta căn bản còn đang mải thấp thỏm không yên, khó khăn lắm mới đợi Jeon Jungkook nói xong, hắn ta lập tức đưa một điếu thuốc cho anh, "Bác sĩ Jeon, chào anh."
"Cảm ơn, tôi không hút thuốc." Sắc mặt anh không thể nói là tốt, nhưng cũng không phải là không tốt, chỉ điềm đạm nhưng vẫn có khí thế bức người đến mức khó hiểu.
Trên mặt Jaejoon đầy sự khó xử, "Vậy nếu không lát nữa chúng ta ra ngoài uống vài ly được không bác sĩ Jeon? Cảm ơn anh đã không so đo hiềm khích lúc trước mà giúp mẹ tôi làm phẫu thuật thành công."
"Cảm ơn, nhận tâm ý là được rồi, chúng tôi có quy tắc là không ăn cơm với người nhà bệnh nhân. Nếu như còn vấn đề gì sau phẫu thuật cần tư vấn thì có thể đến phòng làm việc của tôi." Jeon Jungkook nói rồi chuẩn bị đi.
Nhưng Jaejoon vẫn cố chấp ngăn anh lại, lần này hắn ta không còn cúi đầu mà ngẩng mặt cầu xin anh, "Bác sĩ Jeon, anh đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, nếu nói không đánh không quen, chúng ta cũng coi như đã quen biết rồi, tôi xin lỗi anh, tôi sẽ lên mạng đăng bài xin lỗi, như vậy... không cần khởi tố nữa chứ? Anh nói phải không?"
Trên mặt anh vẫn lạnh nhạt trước sau như một, "Đơn tố cáo của tôi đã trình lên tòa, còn việc xin lỗi hay bồi thường đương nhiên là do tòa án phán quyết, ở đây tôi đã nói rồi, chúng tôi chỉ nói đến chuyện chữa bệnh cứu người, về tình trạng của giường 15, còn có gì muốn hiều rõ thì đến phòng làm việc của tôi."
Nói xong, anh dẫn Lee Yeon rời đi.
...
Hóa ra tên Jaejoon đó nhận được giấy triệu tập của tòa án, chẳng trách sao lại ăn nói khép nép như vậy.
Cô rảo bước đi theo anh, nghe thấy phía sau truyền đến tiếng lầm bầm của vợ Jaejoon, "Có gì ngon chứ, không phải chỉ là một bác sĩ bình thường thôi sao? Lên mặt như vậy để làm quái gì?"
Từng câu từng chữ Lee Yeon đều nghe rõ ràng như thế vậy nên anh bên cạnh chắc chắn cũng sẽ nghe thấy, nhưng ở với nhau lâu rồi cô lại học được một chút tính cách thờ ơ của anh, cứ vậy mà đi qua không thèm để tâm.
Tên Jaejoon kia lại vẫn đang cầu xin em gái Jaemi của hắn, "Jaemi, nếu không cô đi cầu xin bác sĩ Jeon đi, cô không đắc tội gì với anh ta."
Jaemi tức giận, "Sớm biết có ngày hôm nay sao lúc trước còn như thế?"
Sau khi quay về phòng làm việc, Lee Yeon mới nhỏ giọng hỏi anh, "Lúc nào thì mở phiên toà vậy? Anh nhắc tới bồi thường sao? Bồi thường bao nhiêu?"
Anh liếc cô một cái, "Không phải chuyện em cần bận tâm."
"Em chỉ hiếu kỳ thôi mà! Sẽ là một số tiền lớn hả? Thoạt nhìn con trai bà Go cũng không giống người có tiền." Không phải cô nói đỡ hộ hắn ta, mà cô chỉ cảm thấy, anh vốn là một người hiền lành, đấy là trong lòng cô, cô cứ tưởng chỉ cần đòi lại công bằng là được, không ngờ anh còn thực sự đề cập đến bồi thường tiền, mà vấn đề là anh hoàn toàn không phải một người thiếu tiền.
"Sao hả? Mềm lòng rồi?" Anh hỏi nhỏ.
Kang Mijin ở bên cạnh nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, lập tức nói, "Loại người này có cái gì đáng để mềm lòng? Phải bồi thường! Bồi thường cho hắn ta táng gia bại sản mới thôi!"
Park Jimin ở một bên nghe được thì giễu cợt nói, "Này bà cô! Cô là phụ nữ mà bụng dạ nham hiểm như vậy thì ai mà thèm lấy cô."
"Không ai thèm lấy tôi thì liên quan quái gì đến anh? Tôi cần anh lo hộ sao? Chẳng lẽ anh muốn cưới tôi?" Kang Mijin liếc xéo một cái.
Park Jimin giả vờ làm vẻ hoảng sợ, "Ông trời ơi, đừng dọa tôi! Cưới cô thà rằng tôi ở vậy!"
"Anh..." Dù sao Kang Mijin cũng là một cô gái, nghe vậy liền tức giận xoay người bỏ đi, đến cửa lại quay đầu uy hiếp anh ấy, "Bác sĩ Park! Tốt nhất anh nên cầu nguyện đừng để rơi vào tay tôi! Anh đừng quên tôi cầm dao giải phẫu!"
"Trùng hợp vậy sao? Tôi cũng thế." Park Jimin nói với theo bóng lưng cô ấy ở đằng xa.
Lee Yeon chứn kiến rồi âm thầm lắc đầu, cuộc tranh cãi mỗi ngày của hai người này lại bắt đầu rồi.
Jeon Jungkook cũng có chút bất đắc dĩ, "Park Jimin, qua loa là được rồi, mỗi ngày đều ầm ĩ thì có gì thú vị?"
"A! Chẳng qua là không ưa đức hạnh đó của cô ta thôi, tôi xuống nội khoa thần kinh đây." Nói xong cũng liền đi.
Mọi người đều đi cả rồi, Lee Yeon lại tiếp tục vấn đề vừa nãy, "Rốt cuộc anh bắt họ bồi thường bao nhiêu?"
"Em hỏi cái này làm gì?" Anh nhìn cô, chân mày lại nhướn lên, "Cần tiền?"
"Ai cần tiền của anh chứ?" Đây là một vấn đề nhạy cảm, cô lập tức phủi sạch, "Em chỉ hiếu kỳ thôi, rất tò mò."
"Yeon." Biểu cảm của anh rất nghiêm túc, trong mắt lưu chuyển ý nghĩa sâu xa, "Tôi là một người... có thù tất báo, em tin không? Chọc phải người của tôi, tôi sẽ không bỏ qua, tôi khá nhỏ mọn."
"Phải không?" Cô nhìn anh với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, nhưng không nhìn ra cái gì, tự dưng bị ánh mắt anh nhìn chằm chằm như vậy nên cảm thấy có chút sợ hãi trong lòng, giống như cô mới là người chọc phải người của anh vậy, nghĩ một lúc rồi đành cười trừ, "May là em không chọc anh..."
Ánh mắt anh rời đi, sắc mặt đã thay đổi, "Đùa thôi, chuyện này em đừng suy nghĩ nhiều, cho dù tôi không so đo thì anh Namjoon cũng sẽ không bỏ qua cho anh ta, khoản tiền này có thể hơi lớn đối với anh ta."
Cô gật gật đầu, có chút tán thành, "Cũng phải..." Tính cách Kim Namjoon khoe khoang như vậy, chỉ sợ là không dễ chọc vào, ai bảo Jaejoon không biết điều lại chọc vào huynh đệ của Kim Namjoon chứ? Một Kim Namjoon che chở con cái như vậy...
"Được rồi, đừng nhắc đến cái này nữa, nói đến chuyện khác đi." Anh nói.
"Chuyện gì ạ?" Cô cho rằng anh muốn sắp xếp công việc cho cô, liền thu hồi tâm tư, thái độ bắt đầu nghiêm túc hơn.
"Ví dụ như, đêm Giáng sinh sắp tới, suy nghĩ xem viết thư cho ông già Nô-en như thế nào?" Giữa chân mày anh lại xuất hiện thần sắc ý tứ sâu xa này, lần này, Lee Yeon lại thấy được ý tứ trêu đùa trong ánh mắt anh.
Đúng vậy, rõ ràng anh đang trêu chọc cô....
Cô có chút xấu hổ.
Viết thư cho ông già Nô-en, đây là chuyện trước kia cô hay làm...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top