Chương 1 : Khởi Đầu

Chỉ ba tiếng trước thôi, mãi mới có một hôm Gojo Satoru được ngồi cùng Asumi, vừa cười đùa vừa thưởng thức bánh ngọt. Cô học trò cưng của hắn vẫn còn tràn đầy sức sống, đôi mắt sáng và khuôn mặt rạng rỡ. Vậy mà bây giờ...

Gojo Satoru đứng chết lặng bên cạnh giường bệnh, nơi Asumi đang nằm bất động. Hình ảnh trước mắt hắn như một cơn ác mộng. Cả cơ thể cô bé bị phủ kín bởi băng gạc trắng, những vết máu đỏ thẫm loang lổ khắp nơi, tựa như dấu ấn của một trận chiến tàn khốc.

"Nếu Shoko không nói... tôi sẽ không nhận ra đây là Asumi..."

Đôi lục nhãn của hắn, từng tự hào là công cụ nhìn thấu mọi thứ, giờ đây chỉ phản chiếu sự hoang mang và đau đớn. Hắn chẳng thể tin nổi vào mắt mình.

"Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra thế này?"

Tâm trí Gojo đảo lộn, cảm xúc lẫn lộn giữa sự tức giận, lo lắng và đau đớn. Một phần hắn tự trách mình, phần khác lại xót xa trước tình cảnh này.

Asumi – người mà hắn luôn âm thầm yêu thương và bảo vệ – giờ đây lại rơi vào tình trạng thê thảm như vậy.

Gojo Satoru bước nhẹ lại gần giường bệnh, từng bước chân hắn nặng trĩu nỗi lo lắng.

Hắn đầy nhẹ nhàng và nâng niu đặt tay lên bàn tay nhỏ bé của Asumi, cảm nhận được từng lớp băng gạc quấn chặt quanh tay nó.

Bàn tay to lớn ấy của hắn vốn luôn mạnh mẽ nhưng lúc này lại run rẩy khi chạm vào bàn tay mỏng manh của con bé.

Hắn sợ làm nó đau nên chỉ vừa chạm đến đã vội rụt tay lại.

"Asumi...đồ ngốc," Gojo thì thầm, giọng hắn nghẹn lại, ánh mắt vẫn không rời gương mặt bị che lấp bởi màu trắng của nó.

"Em đã hứa với thầy sẽ trân trọng bản thân mình mà…"

Nỗi chua chát dần dâng lên trong lòng Gojo khi hắn thấy cô bé học trò mà hắn luôn yêu thương thở ra từng hơi thở vụn vặt. Bây giờ có lẽ ngay đến việc hô hấp cũng là khó khăn đối với Asumi.

Hắn mạnh mẽ, ngang tàng là vậy, nhưng trong khoảnh khắc này...hắn lại cảm thấy vô cùng bất lực.

"Con bé không nguy hiểm đến tính mạng đâu, cậu đừng lo". Một giọng nữ cất lên.

"Tớ đã dùng phản chuyển thuật thức lên người con bé rồi". Ieri Shoko nói, giọng điềm tĩnh khi bước vào phòng. Cô lặng lẽ rút một điếu thuốc từ trong túi, ánh mắt bình thản nhưng không thiếu phần quan tâm

"Đã có chuyện gì xảy ra?". Hắn hỏi. Và ngồi phịch xuống kế bên giường bệnh của Asumi, ánh mắt của hắn ánh lên vài tia tức giận.

Con bé Asumi chính là học trò cưng của hắn, một viên ngọc quý mà hắn hết lòng yêu thương và bao bọc.

Hắn đã sớm nảy sinh cái tình cảm không nên có với cô bé, tình cảm mà hắn luôn luôn giữ ở một góc riêng trong lòng.

Vậy mà giờ đây, nhìn thấy Asumi nằm bất động, với lớp băng gạc quấn quanh cơ thể, hắn không khỏi đau lòng.

Cơn sóng đắng cay trong hắn trào dâng hòa lẫn với cơn giận dữ như sóng dâng giữa đại dương.

Hắn cảm thấy tức giận không chỉ vì tình trạng của con bé, mà còn vì sự bất lực của bản thân khi không thể bảo vệ được người mà mình trân trọng nhất.

Trong lòng hắn sục sôi, nhưng lại không biết phải làm gì. Chỉ biết đứng đó, nhìn chằm chằm vào gương mặt của Asumi và tự hứa sẽ làm mọi thứ để không bao giờ thấy con bé như vậy nữa.

"Asumi là một trong những học trò tiềm năng nhất của tớ." Gojo Satoru khẳng định, giọng nói của hắn mơ hồ tựa như không thể chấp nhận sự thật.

"Con bé bị thương nặng như thế này thật hết sức vô lý!"

"Tớ hiểu tâm trạng của cậu, nhưng lúc này cậu cần phải bình tĩnh," Ieri Shoko nói, cố gắng trấn an hắn.

Cô rít một hơi thuốc, từng làn khói lượn lờ bay lên, vị đắng trên đầu lưỡi của Shoko không tài so sánh với nỗi cay đắng trong lòng Gojo.

Hắn chăm chú nhìn Asumi đang nằm bất động, trái tim nặng trĩu khi nghĩ đến những gì con bé đã phải trải qua.

Cơn giận trong hắn bùng lên như ngọn lửa, khiến hắn đứng ngồi không yên trong khi con bé đang chịu đựng những nỗi đau về thể xác này.

"Tại sao mình lại để chuyện này xảy ra cơ chứ?" Hắn lầm bầm, cảm xúc dồn nén trong lồng ngực như một quả bom sắp sửa phát nổ.

...

"Tớ nghe kể lại rằng... chỉ nghe kể thôi... Asumi...đã bị một phi thuật sư tấn công," Ieri Shoko lên tiếng, giọng điệu nghiêm trọng.

"Nói cái gì cơ?" Gojo Satoru nhíu mày, không thể tin vào những gì tai mình vừa nghe.

Ieri Shoko lại rít thêm một hơi thuốc, từng làn khói nhẹ nhàng bay ra, khiến không khí trở nên dày đặc hơn.

"Asumi vô tình nhìn thấy tên đó giao du với bọn chú nguyền sư. Tên đó phát hiện ra con bé và muốn giết người diệt khẩu nên đã cùng nguyền hồn tấn công con bé."

Chuyện như một cú sốc mạnh mẽ giáng xuống đầu Gojo.

Hắn cảm thấy máu trong người như đông lại, sự phẫn nộ dâng lên.

"Tại sao lại tồn tại những kẻ như vậy trên đời nhỉ?" Hắn nghiến răng nghiến lợi, lòng đầy tức giận.

"Chúng ta không thể để điều này xảy ra lần nữa," Gojo Satoru nói với giọng kiên quyết, ánh mắt sắc bén như kiếm.

"Asumi nhất định sẽ không phải trải qua chuyện này thêm một lần nào nữa." Hắn vốn đã quá quen với những cuộc chiến nhưng khi chúng trở nên liên quan đến con bé thì mọi thứ bỗng trở nên khác biệt.

"May mắn thay, Zenin Tatsuya đã đến ứng cứu kịp thời, nhưng mà lúc đó con bé cũng đã bị thương nặng," Ieri Shoko thông báo.

Nghe vậy, Gojo Satoru chỉ thở dài một hơi, lòng dâng trào cảm xúc phức tạp.

"Lại là Zenin Tatsuya." hắn nghĩ thầm, sự ghen tị len lỏi trong tâm trí. Tại sao mỗi lần rắc rối xảy ra, gã luôn là người kề vai sát cánh bên con bé? Tại sao gã luôn có cơ hội bảo vệ Asumi, trong khi hắn chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn vào?

Gojo không thể hiểu nổi, rốt cuộc Zenin Tatsuya...gã, gã có cái điểm gì hơn kẻ mạnh nhất là hắn chứ ?

Hắn thích thầm Inoue Asumi, nhưng trong khi đó, Asumi lại đang dành tình cảm cho Zenin Tatsuya. Điều đó như một nhát dao đâm sâu vào lòng hắn. "Liệu mình có thể làm gì hơn?" Hắn tự hỏi, cảm giác ngột ngạt lan tỏa.

Zenin Tatsuya lại không thích con bé.

Thấy con bé ngày qua ngày ấp ủ hy vọng nên Gojo Satoru không nỡ phá hoại mối quan hệ giữa con bé và gã nên hắn chỉ dám đứng ra bảo vệ, dõi theo con bé từ xa.

Hắn vốn định sẽ chôn vùi thứ tình cảm ngang trái này vào tận tâm can và không bao giờ nói ra.

Nhưng mỗi ngày nhìn thấy con bé vui vẻ bên người khác như vậy...

Thử hỏi ai mà không ghen tị cho được chứ ?

Hắn ngồi và im lặng hồi lâu, cố gắng gạt những suy nghĩ về Zenin Tatsuya qua một bên và tập trung vào chuyện chính.

Càng nghĩ, gân xanh trên trán hắn càng nổi lên. Hắn cảm thấy bức bối trước tình huống này, một nỗi tức giận không thể lý giải được.

"Hiện tại, cao tầng đang truy nã tên phản đồ ấy. Nếu bắt được hắn, chắc chắn sẽ ban án tử". Shoko cất giọng lạnh lùng, như thể đang hạ quyết tâm.

"Vậy...đã truy ra danh tính của tên đó chưa?" Giọng hắn trầm ngâm.

"Vẫn chưa. Zenin Tatsuya nói rằng không nhìn rõ mặt thủ phạm", Ieri Shoko trả lời, đặt điếu thuốc cháy dở vào cái gạt, điều này không làm cô cảm thấy dễ chịu hơn.

"Tớ hiểu rồi." Giọng Gojo Satoru trầm lắng nhưng lại ẩn chứa sự tức giận. Hắn không thể cứ để mọi thứ lơ lửng như vậy

Hắn thề sẽ tìm ra tên thủ phạm đó, sẽ khiến hắn phải trả giá cho những gì đã làm với Asumi. Hắn sẽ lóc thịt lột da kẻ dám động đến bé con của hắn, không dung cho bất kỳ ai dám làm tổn thương người mà hắn yêu thương nhất.

Nỗi tức giận này không chỉ là vì sự bất lực, mà còn vì tình cảm sâu sắc mà hắn dành riêng cho Asumi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top