"Anh hiểu"

Buổi chiều, ánh nắng vàng ấm áp xuyên qua tán cây, tạo thành những đốm sáng lung linh trên mặt đất. Thành An và Phong Hào ngồi trên bậc thềm của một quán cà phê nhỏ, xung quanh là những tiếng cười nói rôm rả của những người trẻ tuổi. Nhưng giữa không khí vui tươi ấy, nhóc nhỏ lại cảm thấy nặng trĩu trong lòng.

Thấy Hào im lặng, Thành An không kìm được, lên tiếng "Này, sao tự dưng mày lại trầm tư vậy? Có phải lại nghĩ về Thái Sơn không?"

Hào thở dài, gật đầu "Ừ, tao vẫn đang lo lắng về anh ấy. Gần đây, anh ấy có nhiều mối quan hệ mới, đặc biệt là với những cô gái trong lớp. Tao cảm thấy mình như bị bỏ rơi, nhưng mà tao không dám nói..."

Thành An nhíu mày, ánh mắt đầy nghiêm túc. "Hào, nếu Thái Sơn thật sự yêu mày, thì nó sẽ tự tránh xa các mối quan hệ khác giới. Chỉ cần nó muốn mày thắng, thì sẽ không để mày thua bất kỳ ai!"

"Nhưng..." Hào lưỡng lự "Có phải yêu là phải hy sinh không? Tao không muốn anh ấy phải cảm thấy khó xử. Nếu anh ấy cần cô gái nào đó, tao không muốn mình là rào cản."

"Mày đang tự làm khổ bản thân đấy" Thành An cắt ngang, giọng kiên quyết. "Tình yêu không phải là sự hy sinh mù quáng. Nếu Sơn thực sự yêu mày, nó sẽ biết phải làm gì để giữ mày bên cạnh"

"Nhưng anh ấy nói là muốn có nhiều bạn bè" Hào lầm bầm, lòng đầy hoang mang. "Tao không thể ích kỷ, không thể ép buộc anh ấy phải chọn giữa tao và những người khác"

"Không phải là ép buộc. Thứ mày đang mong đợi là sự ưu tiên của Thái Sơn chứ không phải là sự lựa chọn, đúng không?" Thành An đáp, nghiêng người về phía Hào. "Mày phải đặt ra cho mình những tiêu chuẩn. Nếu nó không tôn trọng mày, thì có đáng để yêu không?"

"Tao biết, nhưng..." Hào ngập ngừng. "Tao không muốn mình là nguyên nhân gây ra sự chia rẽ. tao muốn anh ấy hạnh phúc."

"Và mày nghĩ là để anh ấy hạnh phúc thì phải hy sinh bản thân mình?" Thành An hỏi, ánh mắt vẫn kiên định. "Yêu không phải là làm mọi thứ chỉ để giữ người khác bên cạnh. Nếu Sơn không biết quý trọng mày, thì đó không phải là tình yêu!"

Hào cảm thấy lòng mình trào dâng những cảm xúc mâu thuẫn. "Vậy tao phải làm gì bây giờ? Tao phải nói với anh ấy thật sao?"

"Đúng, hãy nói ra cảm xúc của mình. Đừng để tình yêu của mày trở thành một thứ gánh nặng. Nếu Sơn thực sự yêu mày, nó sẽ không ngần ngại nghe những gì mày muốn nói" Thành An khuyến khích.

"Nhưng tao sợ..." Hào lắp bắp "Sợ rằng nếu tao nói ra, mọi thứ sẽ thay đổi. Tao không muốn mất anh ấy."

"Đôi khi, mất mát là điều cần thiết để tìm thấy những gì thật sự xứng đáng!" Thành An đáp, nhẹ nhàng vỗ vai Hào. "Mày phải mạnh mẽ hơn, Hào. Không phải vì Sơn, mà vì chính bản thân mình"

Hào ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Thành An. "Được rồi! tao sẽ thử. Tao sẽ nói với anh ấy về những gì tao cảm thấy"

Thành An mỉm cười, nét mặt đầy tự hào. "Đó mới là Hào mà tao biết! Dù thế nào, mày cũng phải tự tin vào giá trị của bản thân. Nhớ, tình yêu chân thành không chỉ là nhường nhịn, mà còn là sự tôn trọng lẫn nhau"

"Cảm ơn mày, Thành An. Mày luôn biết cách khiến tao cảm thấy bản thân mình có giá trị và giúp tao mạnh mẽ hơn, yêu bạn quá đi" Hào nói, lòng tràn đầy sự cảm động và biết ơn.

"Đó là lý do tại sao tao ở đây. Hãy tự tin bước tới, và dù có chuyện gì xảy ra, tao sẽ luôn ủng hộ mày"

Khi Phong Hào và Thành An tiếp tục cuộc trò chuyện, không ai để ý đến bóng dáng của Thái Sơn ngồi ở góc khuất của quán cà phê, nơi mà ánh nắng không thể chiếu tới. Anh lặng lẽ lắng nghe từng lời nói của nhóc nhỏ nhà mình và Thành An, cảm xúc trong lòng dâng trào.

Nghe Hào bộc bạch nỗi lòng, Sơn cảm thấy như một nhát dao cứa vào tim. Anh đã biết rằng Hào cảm thấy không an toàn trong tình yêu của mình, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng Hào lại có thể nói ra những điều như vậy. Lời nói của Thành An vang lên như tiếng chuông cảnh tỉnh "Nếu Thái Sơn thật sự yêu mày, thì nó sẽ tự tránh xa các mối quan hệ khác giới"

Sơn nắm chặt tay, lòng đầy dằn vặt. Anh nhớ lại những khoảnh khắc khi Hào luôn cố gắng để không làm phiền anh, luôn nghĩ cho anh trước hết. "Mình đã vô tâm đến mức nào?" Sơn tự nhủ, không thể nào tự tha thứ cho bản thân. Anh thầm hối hận vì đã không nhận ra sự tổn thương mà nhóc nhỏ nhà mình phải chịu đựng.

Khi Hào đứng dậy chuẩn bị ra về, Sơn không thể giữ im lặng thêm nữa. "Phong Hào!" anh gọi, giọng nói đầy căng thẳng.

Hào giật mình quay lại, đôi mắt mở to như thể không thể tin rằng Sơn đang đứng trước mặt mình. "Thái Sơn, anh... anh nghe hết rồi sao ạ?" Hào lắp bắp, cảm giác bất an trào dâng.

"Anh nghe hết rồi" Sơn thừa nhận, bước lại gần Hào, ánh mắt của anh tràn đầy sự chân thành. "Anh xin lỗi vì đã để em phải cảm thấy như vậy. Anh không biết rằng em đã chịu đựng những gì"

Thành An nhìn họ, thấy tình hình đang trở nên căng thẳng. Bé nhẹ nhàng lùi lại, tạo không gian cho hai người "Tao sẽ ở gần đây nếu cần cứ gọi tao nhé" Thành An nói, rồi nhấc ly cà phê lên, bước ra ngoài để lại không khí riêng tư cho Hào và Sơn.

"Em x-xin lỗi ah" Hào nói, giọng run run. "Em chỉ muốn anh Thái Sơn hiểu em thôi"

"Anh hiểu" Sơn đáp, ánh mắt của anh kiên định. "Anh đã để những mối quan hệ khác lấn át em. Anh đã sai. Anh không muốn em phải ghen tị hay cảm thấy không an toàn. Nhưng anh thật sự yêu em, anh sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra thêm lần nào nữa"

Hào ngạc nhiên khi nghe Sơn nói vậy. "Nhưng... anh còn có bạn bè khác, em không muốn can thiệp vào sự tự do của anh"

"Yêu không có nghĩa là kiểm soát, nhưng cũng không có nghĩa là bỏ mặc nhau đầu nhóc nhỏ ạ" Sơn nói, nhẹ nhàng nắm lấy tay Hào. "Anh sẽ không để em cảm thấy như một người thay thế. Anh sẽ làm mọi thứ để em cảm thấy được yêu thương và trân trọng!"

"Anh có chắc không?" Hào hỏi, đôi mắt long lanh, như thể không thể tin vào những gì mình vừa nghe. "Em sợ rằng anh sẽ lại quên em như những lần trước..."

"Không đâu" Sơn khẳng định, ánh mắt trở nên nghiêm túc. "Anh đã học được rằng tình yêu cần sự nỗ lực từ cả hai phía. Anh sẽ làm tất cả để chứng minh cho em thấy rằng em là người duy nhất trong lòng anh"

Cảm giác nhẹ nhõm tràn về trong lòng Hào. "Nếu thật sự như vậy, em sẽ cố gắng tin tưởng anh" Hào nói, nhưng vẫn còn một chút e dè.

"Vậy thì hãy cho anh cơ hội để chứng minh điều đó nhé" Sơn cầu xin, ánh mắt của anh ánh lên sự chân thành. "Anh sẽ không chỉ tránh xa những mối quan hệ khác, mà sẽ dành tất cả thời gian và tình cảm cho em. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thứ"

Hào cảm thấy tim mình đập nhanh, sự hạnh phúc nhẹ nhàng len lỏi trong từng câu nói của Sơn. "Em luôn tin Thái Sơn mà" Hào nói, nở một nụ cười nhẹ. "Nhưng nếu anh không giữ lời hứa, em sẽ không ngần ngại bỏ anh đâu! Quăng Thái Sơn cho cá mập ăn luôn"

Sơn gật đầu, nắm chặt tay Hào hơn. "Anh sẽ không làm em thất vọng. Từ giờ, em là ưu tiên số một trong cuộc đời anh"

Hai người đứng đó, cảm giác gần gũi, ấm áp bao trùm. Mối quan hệ của họ đang dần được hàn gắn, và tình yêu chân thật của họ cuối cùng cũng tìm thấy con đường trở lại.

Thành An đứng ở cửa quán cà phê, quan sát từ xa. Nhìn thấy nụ cười của Hào và ánh mắt ấm áp của Sơn, bé cảm thấy hạnh phúc cho cả hai. "Cuối cùng thì, tình yêu chân thành vẫn có thể chiến thắng," bé thầm nghĩ, mỉm cười với hy vọng cho tương lai tươi sáng của họ.

________
tui bị bệnh lười xâm chiếm rồi mấy bà ơi😔

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top