7.nhận ra sự khác lạ

Khi Thái Sơn bước vào tuổi dậy thì, cậu bắt đầu cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong cảm xúc và suy nghĩ của mình. Những cảm giác mà trước đây cậu chưa bao giờ hiểu rõ, bây giờ bắt đầu xuất hiện với cường độ mạnh mẽ hơn, đặc biệt khi đối diện với Phong Hào.

Cảm giác này không phải là điều cậu từng mong đợi, nhưng nó cứ len lỏi vào trái tim cậu, khó lòng cưỡng lại được. Thái Sơn nhận thấy sự khác biệt trong cách mình nhìn Phong Hào, không còn chỉ đơn giản là người bạn, người sống cùng nhà nữa. Một phần trong cậu khao khát được gần gũi hơn, muốn cảm nhận sự tồn tại của Phong Hào một cách sâu sắc hơn, nhưng lại không biết làm sao để giải thích những cảm xúc mới mẻ ấy.

Mỗi lần gần Phong Hào, Thái Sơn cảm thấy bồn chồn, cơ thể như có một dòng điện nhẹ chạy qua mỗi khi chạm phải ánh mắt của Phong Hào. Những lần vô tình chạm vào tay, hoặc một cái chạm vai trong lúc đi qua nhau, cũng khiến cho Thái Sơn cảm thấy như một ngọn lửa đang bùng lên trong lòng. Cảm giác ấy không giống những gì cậu từng có trước đây. Đó là một sự khao khát, nhưng cũng đầy bối rối, khó diễn đạt thành lời.

Phong Hào, với sự tự tin vốn có, không hề nhận ra những thay đổi trong thái độ của Thái Sơn. Cậu vẫn chỉ là chính mình, lười biếng, hay bực dọc và đôi khi vẫn thích trêu chọc Sơn, nhưng không hề biết rằng, những trò đùa của mình vô tình làm cho Thái Sơn càng trở nên căng thẳng.

Thái Sơn có những lúc im lặng, nhìn Phong Hào, lòng ngổn ngang những suy nghĩ mà cậu chưa thể tỏ bày. Liệu Phong Hào có bao giờ nhìn mình bằng một ánh mắt khác? Liệu mối quan hệ của họ có thể đi xa hơn tình bạn đơn thuần?

Một buổi tối, khi cả hai đang ngồi xem phim cùng nhau, Phong Hào lại một lần nữa vô tình chạm vào tay Thái Sơn. Cảm giác đó giống như một cú điện giật khiến Thái Sơn không khỏi run lên, và cậu vội vàng rút tay lại. Mặc dù không ai nói gì, nhưng không khí giữa họ có vẻ như đã thay đổi. Thái Sơn có thể cảm nhận rõ sự khác biệt, nhưng Hào thì chẳng mấy để ý.

Chính vào lúc ấy, Thái Sơn chợt nhận ra một điều: có lẽ cậu đã thay đổi, và có lẽ cũng đến lúc phải đối mặt với cảm xúc của chính mình.
Thái Sơn bắt đầu nhận ra rằng cảm xúc của mình đối với Phong Hào không thể dễ dàng che giấu thêm nữa. Mỗi khi ở gần Phong Hào, tim cậu lại đập nhanh hơn, đôi khi chỉ cần một ánh mắt hay một lời nói vu vơ của Hào cũng đủ khiến cậu cảm thấy khó thở. Đó không phải là sự bối rối thông thường mà là một cảm giác mãnh liệt, một khao khát mà cậu không thể kiểm soát được.

Một buổi tối, khi cả hai đang ngồi ăn tối trong bếp, không khí im lặng đến lạ. Phong Hào ăn một cách vội vã, đôi khi nhìn vào điện thoại rồi lại cười khúc khích như những gì cậu vẫn làm mỗi ngày. Nhưng với Thái Sơn, mọi thứ dường như khác. Cậu chỉ lén nhìn Hào, sự im lặng kéo dài giữa họ trở nên nặng nề. Thái Sơn cố gắng lấy lại sự bình tĩnh, nhưng ánh mắt Hào chạm vào cậu như một tia chớp khiến cậu không khỏi bối rối.

Phong Hào nhận ra sự khác lạ trong thái độ của Thái Sơn, nhưng lại không hiểu rõ nguyên nhân. Cậu nhướng mày, hỏi:

"Cậu sao thế? Có phải bị cảm không?"

Thái Sơn nhìn cậu, đôi mắt lấp lánh một chút lo lắng, nhưng lại không biết cách diễn đạt cảm xúc đang dâng trào trong lòng. "Không... chỉ là mệt thôi."

Phong Hào không tiếp tục hỏi, chỉ tiếp tục ăn một cách thản nhiên, không để ý nhiều đến sự khác biệt trong hành vi của Thái Sơn. Nhưng với Thái Sơn, khoảnh khắc ấy như một cú đánh vào lòng, làm cậu càng cảm thấy xa cách hơn. Cảm giác khao khát sự gần gũi, nhưng lại không biết phải làm gì để kéo gần khoảng cách giữa họ.

Cả hai người, dù cùng sống chung một nhà, nhưng lại luôn có một khoảng cách vô hình. Thái Sơn vẫn không thể vượt qua được cảm giác lạ lùng ấy - sự đắn đo giữa việc tỏ ra gần gũi hay giữ khoảng cách. Cậu vẫn không dám đối mặt với chính mình, không dám thừa nhận rằng mình đã bắt đầu cảm thấy những điều vượt ra ngoài giới hạn của một tình bạn.

Một tuần sau, vào một buổi tối yên tĩnh, Thái Sơn lại một lần nữa vô tình nhìn vào Phong Hào khi cậu đang ngồi trên ghế sofa, tựa vào thành ghế, đọc một cuốn sách. Hào không để ý đến cậu, mà chỉ chăm chú vào những dòng chữ trên trang sách. Thái Sơn nhìn thấy bóng dáng Hào trong ánh đèn mờ, cậu không thể cưỡng lại sự thôi thúc muốn lại gần, chỉ để ngồi cạnh Hào, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể cậu ấy. Nhưng Thái Sơn không dám. Cảm giác sợ hãi, sợ rằng mình sẽ phá vỡ một điều gì đó quan trọng giữa họ, khiến cậu do dự.

"Cậu sẽ không ngồi xuống à?" - Phong Hào bất ngờ lên tiếng, làm Thái Sơn giật mình.

Cậu quay lại, nhìn thấy Phong Hào đang nhìn mình với ánh mắt tò mò

"Cậu sao vậy? Dạo này lạ quá."

Thái Sơn không biết phải trả lời như thế nào, chỉ lặng lẽ đi về phía sofa và ngồi xuống bên cạnh Phong Hào. Khoảng cách giữa họ lúc này gần đến mức có thể cảm nhận hơi thở của nhau. Nhưng vẫn không có ai nói gì thêm, sự im lặng kéo dài. Thái Sơn ngập ngừng, chợt nhận ra một điều. Mình không thể mãi sống trong cái bóng của sự im lặng này.

Và như thế, sự không hiểu lẫn nhau giữa họ vẫn tiếp tục kéo dài, mặc dù có những khoảnh khắc, Thái Sơn biết rằng mình đã gần như lỡ mất cơ hội.

Phong Hào cũng cảm nhận được sự thay đổi trong không khí, nhưng có lẽ chưa đủ để hiểu được Thái Sơn đang trải qua những gì. Cả hai vẫn tiếp tục sống trong sự mơ hồ đó, chưa thể vượt qua được những cảm xúc không thể diễn đạt thành lời.

Cảm giác đó, giữa họ, giống như một vệt mây mỏng lơ lửng giữa trời, không thể chạm đến nhưng lại chẳng thể phủ nhận.
Mỗi ngày trôi qua, Thái Sơn càng cảm nhận rõ sự thay đổi trong bản thân. Cảm giác đó ngày càng mạnh mẽ, và dù cố gắng che giấu, cậu không thể ngừng nghĩ về Phong Hào. Những lúc Hào vô tình đụng phải cậu, những ánh mắt lướt qua nhau, tất cả đều khiến cho trái tim Thái Sơn đập loạn nhịp. Những gì cậu cảm nhận không phải là thứ tình cảm thông thường, mà là một sự khao khát mơ hồ, không thể diễn tả thành lời. Cậu không thể đơn giản coi Hào như một người bạn nữa.

Một buổi chiều muộn, Thái Sơn đang ngồi một mình trên ban công, nhìn về phía đường phố vắng vẻ bên dưới. Mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng cậu lại cảm thấy một sự bình yên lạ thường khi ở một mình. Tuy nhiên, sự tĩnh lặng này lại bị phá vỡ khi Phong Hào bất ngờ xuất hiện bên cạnh.

"Ngồi một mình à?"

Phong Hào hỏi, ánh mắt có phần tò mò. Cậu ngồi xuống cạnh Thái Sơn mà không hề bận tâm đến không gian xung quanh.

Thái Sơn gật đầu, nhưng không biết phải nói gì. Cậu có thể cảm nhận được sự gần gũi của Hào, và dù muốn giữ khoảng cách, nhưng lại cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ muốn chia sẻ với Hào những suy nghĩ trong lòng. Cậu thở dài, rồi cuối cùng mở lời:

"Anh... đã bao giờ nghĩ đến việc mọi thứ giữa chúng ta sẽ thay đổi không?"

Thái Sơn không thể kiềm chế mình nữa. Những câu hỏi đã chất chứa trong lòng cậu suốt thời gian qua, và giờ đây, cuối cùng cậu cũng phải thốt ra.

Phong Hào quay sang nhìn cậu, ánh mắt hơi lạ lùng nhưng không đầy nghi ngờ.

"Thay đổi à? Chẳng lẽ cậu nghĩ mình và cậu sẽ không giống như bây giờ sao?"

Thái Sơn cắn môi, mắt nhìn xuống, cảm thấy hơi ngượng ngùng. "Có lẽ tôi đang nghĩ quá nhiều. Chỉ là... dạo này tôi cảm thấy có gì đó khác biệt, nhưng không thể nói rõ được."

Phong Hào không đáp ngay lập tức, chỉ lặng lẽ quan sát Thái Sơn. Cậu nhận ra rằng có gì đó không ổn, có một sự thay đổi rõ rệt trong thái độ của Thái Sơn, nhưng cậu không hiểu hết được nguồn cơn của nó.

"Cậu không cần phải lo lắng quá đâu,"

Phong Hào nói, giọng có chút nhẹ nhàng hơn bình thường. "Chúng ta vẫn là bạn mà."

Thái Sơn gật đầu, cảm thấy lòng mình có chút thổn thức. Phong Hào nói vậy nhưng Thái Sơn biết, có lẽ mình đang đối mặt với một tình cảm không thể quay lại được. Cảm giác này không phải là tình bạn nữa. Nhưng cậu không thể nói rõ với phong Hào lúc này.

Một lúc lâu sau, không khí giữa họ lại im lặng, nhưng lần này, không có sự căng thẳng. Dù gì đi nữa, cả hai đều hiểu rằng, dù tình cảm có thay đổi, những điều chưa thể nói ra sẽ vẫn còn đó.

Vào lúc đó, Phong Hào bất ngờ đứng dậy, quay lại nhìn Thái Sơn và nói một cách bâng quơ, như không có gì quan trọng:

"Cậu muốn ra ngoài đi dạo không? Ngày hôm nay trời đẹp mà."

Thái Sơn nhìn Phong Hào một lúc, rồi gật đầu. Cậu không biết đó là điều gì, nhưng một phần trong lòng cảm thấy vui vì những hành động nhỏ nhặt ấy của Hào. Cả hai đứng dậy và rời khỏi ban công, đi ra ngoài như một thói quen, nhưng trong lòng Thái Sơn lại đầy xáo trộn.

Dần dần, họ đi qua những con phố vắng vẻ, không lời nói nào thêm ngoài vài câu chuyện vu vơ. Nhưng Thái Sơn biết, một phần trong cậu mong muốn cái gì đó sâu sắc hơn thế. Một mối quan hệ không chỉ là bạn bè, mà có thể là một cái gì đó gần gũi hơn. Nhưng liệu Phong Hào có bao giờ nhìn cậu như vậy không?

Họ dừng lại bên một quán cà phê nhỏ ven đường, nơi mà cả hai hay đến. Thái Sơn ngồi xuống bàn, mắt nhìn vào ly cà phê của mình, những suy nghĩ cứ lẩn quẩn trong đầu. Hào không nói gì, chỉ chăm chú vào màn hình điện thoại, đôi khi lướt mắt lên nhìn cậu. Thái Sơn cảm thấy lòng mình nặng trĩu.

Cuối cùng, khi họ đứng dậy để rời đi, Phong Hào vỗ nhẹ vào vai Thái Sơn, một cử chỉ đơn giản nhưng lại khiến Thái Sơn bất ngờ. "Đi thôi, đừng nghĩ ngợi quá nhiều. Chuyện gì cũng sẽ qua."

Thái Sơn im lặng đi theo Phong Hào, trong lòng cậu dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Có lẽ đây là cách Phong Hào thể hiện quan tâm, dù cậu chưa bao giờ nói ra. Nhưng trong mắt Thái Sơn, những hành động ấy có thể có ý nghĩa gì đó sâu xa hơn. Chỉ là, cậu không thể chắc chắn được.

Vào cuối tuần, mẹ của Phong Hào - bà Nhi - quyết định tổ chức một chuyến đi biển cho gia đình, với lý do thư giãn và nghỉ ngơi sau những ngày làm việc căng thẳng. Thái Sơn, mặc dù không mấy hào hứng về chuyến đi này, nhưng cũng không thể từ chối khi bà Nhi đã mời cậu. Mẹ Hào đã khéo léo sắp xếp phòng khách sạn cho họ, và dù Thái Sơn có một chút ngại ngùng, nhưng lại không thể phản đối được.

Khi đến nơi, không khí mát mẻ của biển khiến cả ba người cảm thấy thư giãn hơn. Bà Nhi vui vẻ đi dạo trên bãi biển, còn Thái Sơn và Phong Hào thì tản bộ bên nhau, nhưng vẫn giữ khoảng cách. Cả hai không nói nhiều, nhưng có một sự dễ chịu lạ lùng khi cùng nhau dạo chơi giữa không gian rộng lớn của biển cả. Thái Sơn cảm nhận rõ cái cảm giác nặng nề trong lòng, nhưng cũng không thể nào phủ nhận sự gắn bó đang ngày càng lớn dần giữa mình và Hào.

Khi tối đến, bà Nhi thông báo rằng họ sẽ nghỉ lại trong một khách sạn gần biển. Các phòng đã được sắp xếp, và điều khiến Thái Sơn bất ngờ là bà Nhi đã sắp cho cậu và Phong Hào chung một phòng.

"Hai đứa sẽ ở chung một phòng đêm nay, cứ thoải mái đi" bà Nhi nói một cách vui vẻ, không hề hay biết về những sự bối rối đang diễn ra trong lòng Thái Sơn.

Trong phòng khách sạn, không gian khá rộng rãi và trang trí rất hiện đại, nhưng điều duy nhất khiến Thái Sơn cảm thấy khó chịu là cái cảm giác gần gũi này. Cậu ngồi xuống giường, không biết phải làm gì để xóa đi sự căng thẳng trong không khí. Phong Hào thì đi tắm, để lại Thái Sơn một mình trong phòng.

Chờ mãi đến khi Phong Hào tắm xong và ra ngoài, cậu lại lặng lẽ ngồi xuống giường, nhìn vào điện thoại mà chẳng hề để ý đến Thái Sơn. Dù sao, Thái Sơn cũng không thể phủ nhận rằng mình đang có một cảm giác kỳ lạ khi ở gần Hào, như thể trái tim cậu đang đập mạnh hơn bình thường.

Khi Phong Hào leo lên giường, cả hai không nói gì thêm. Thái Sơn nằm xuống giường, cố gắng kiềm chế sự bồn chồn trong lòng, nhưng cậu biết rằng mình không thể ngủ yên.

Một lúc sau, khi Phong Hào đã gần như ngủ say, Thái Sơn vẫn thức. Cậu nhìn vào bóng dáng của Phong Hào, không thể rời mắt khỏi cậu. Và trong khoảnh khắc đó, một cơn sóng cuộn trào trong lòng cậu.

Cảm giác mơ hồ của tình yêu, của sự khao khát đã dâng trào trong Thái Sơn. Cậu không thể hiểu được tại sao lại như vậy, nhưng khi nhìn thấy Hào ngủ ngon lành, trong lòng cậu chỉ còn lại một cảm giác khó tả. Cảm giác đó khiến cậu không thể kiềm chế.

Với một cử chỉ nhanh chóng và lén lút, Thái Sơn nghiêng người về phía Phong Hào, nín thở, và nhẹ nhàng chạm môi mình vào môi của Hào. Một nụ hôn vội vàng, không có sự chuẩn bị, không có sự đồng ý, chỉ là một hành động xuất phát từ những cảm xúc không thể kiểm soát. Cậu nhanh chóng rụt lại, cảm giác hồi hộp và lo lắng tràn ngập trong lòng.

Thái Sơn thở dốc, trong lòng không khỏi hoang mang, không biết Phong Hào sẽ phản ứng ra sao khi thức dậy. Nhưng trong giây phút đó, cậu không thể kiểm soát được bản thân, chỉ muốn thử làm điều đó một lần. Nhưng khi nhìn vào mặt Hào, cậu không thể không cảm thấy ân hận.

Phong Hào vẫn nằm yên, dường như không hề biết gì về những gì vừa xảy ra. Thái Sơn nhẹ nhàng ngồi dậy, nhìn về phía cậu, ánh mắt đầy lo lắng và bối rối.

"Liệu mình đã làm sai?" Thái Sơn tự hỏi trong lòng, cảm giác hoang mang và sợ hãi bao trùm cậu. Cậu không thể tiếp tục sống trong sự lo lắng này, nhưng lại không biết phải đối mặt với Hào như thế nào khi mọi thứ chưa rõ ràng.

Khi sáng hôm sau, Phong Hào thức dậy, cậu không nói gì về chuyện đêm qua. Cả hai vẫn như mọi ngày, tuy nhiên, một phần trong lòng Thái Sơn vẫn không thể xóa bỏ được cảm giác ấy. Cậu không thể quên được nụ hôn đó, dù nó chỉ là một khoảnh khắc lén lút, nhưng lại khiến cậu cảm thấy mình đang tiến một bước xa hơn trong tình cảm này.

Phong Hào vẫn không nói gì vào sáng hôm sau, khiến không khí trong phòng trở nên nặng nề. Cả hai ăn sáng một cách im lặng, như thể mọi chuyện đêm qua chưa từng xảy ra. Thái Sơn cảm thấy như mình đang mang một gánh nặng trong lòng. Dù cậu biết mình đã hành động thiếu suy nghĩ, nhưng không thể phủ nhận rằng cảm giác đó vẫn còn mãi, như một vết thương chưa lành.

Khi họ rời khách sạn, Phong Hào có vẻ như bình thường, vẫn đi lại với bước chân nhẹ nhàng, thỉnh thoảng cười nói với mẹ mình, nhưng Thái Sơn biết rằng sự im lặng của Hào không phải là sự thờ ơ. Cậu có thể cảm nhận được sự thay đổi nhỏ trong thái độ của Hào, một sự dè dặt không rõ ràng nhưng đủ để khiến Thái Sơn phải lo lắng.

Cả ba người đi dạo trên bãi biển, nhưng không ai thực sự tận hưởng không gian xung quanh. Thái Sơn cố gắng làm như không có gì xảy ra, nhưng trong lòng cậu, mọi thứ đều lộn xộn. Phong Hào không ngừng nhìn về phía mẹ mình, nói chuyện với bà một cách vui vẻ, nhưng những cử chỉ ấy lại làm Thái Sơn cảm thấy như cậu không còn là người quan trọng trong cuộc sống của Phong Hào nữa.

Mỗi lần Phong Hào đi qua, Thái Sơn lại có cảm giác như bị bỏ lại phía sau. Cảm giác đó cứ dâng lên trong cậu, khiến cho mọi thứ trở nên càng tồi tệ hơn. Cậu không thể hiểu tại sao mình lại hành động như vậy đêm qua. Một phần trong lòng cậu muốn được gần gũi Hào, muốn cảm nhận sự ấm áp từ cậu, nhưng cũng chính phần đó lại làm cậu sợ hãi. Sợ rằng mình đã vượt qua ranh giới của tình bạn.

Dù vậy, Thái Sơn vẫn không thể buông tay được. Cậu muốn Hào hiểu rằng mình không chỉ đơn thuần là người bạn mà Hào vẫn coi cậu là. Nhưng làm thế nào để nói ra những cảm xúc này khi Hào vẫn chưa hề có một chút dấu hiệu nào về sự quan tâm đặc biệt đến cậu?

Cả ba tiếp tục chuyến đi trong sự im lặng lạ lùng. Bãi biển đẹp, gió mát, nhưng Thái Sơn lại cảm thấy như mình đang đứng ngoài cuộc. Hào thỉnh thoảng quay lại nhìn cậu, nhưng ánh mắt đó không còn như trước, không còn cái sự thoải mái và vui vẻ. Thái Sơn không thể không nhận ra sự thay đổi ấy.

Khi chiều xuống, bà Nhi quyết định về lại khách sạn, chuẩn bị cho bữa tối. Trên đường về, Thái Sơn có cảm giác như mình đang ở giữa một thế giới hoàn toàn khác, nơi mà mọi thứ không còn như xưa nữa. Cậu muốn nói gì đó, nhưng không thể. Phong Hào vẫn giữ im lặng, đôi mắt của cậu có chút mệt mỏi, như thể không muốn nói gì thêm.

Khi về tới phòng khách sạn, Thái Sơn không dám nhìn vào mắt Hào. Cậu ngồi xuống giường, cố gắng tìm một lý do để làm việc gì đó, nhưng không có gì có thể giúp cậu quên đi cảm giác lo lắng trong lòng. Cậu biết rằng mọi chuyện chưa kết thúc, nhưng lại không biết phải làm gì để đối mặt với Hào.

Phong Hào lại tắm, và Thái Sơn chỉ còn lại một mình trong phòng. Cảm giác của cậu lại dâng trào, nhưng lần này, cậu không còn hành động vội vàng như đêm qua. Cậu chỉ ngồi đó, nhìn vào bóng tối ngoài cửa sổ, cảm nhận sự bất an trong lòng.

Khi Phong Hào trở lại phòng, cậu nhìn Thái Sơn một lúc, rồi ngồi xuống giường. Phong Hào không nói gì, chỉ vươn tay lấy điện thoại, bắt đầu lướt qua màn hình. Thái Sơn biết rằng, trong những lúc như thế này, Phong Hào không muốn nói chuyện. Nhưng Thái Sơn cũng không biết phải làm gì, ngoài việc giữ im lặng.

Một lúc sau, Phong Hào quay sang nhìn Thái Sơn, ánh mắt lướt qua cậu một cách lạ lùng. "Cậu... vẫn ổn chứ?" Phong Hào hỏi, giọng không lạnh lùng nhưng cũng không quá thân mật.

Thái Sơn không biết phải đáp lại như thế nào, chỉ lắc đầu nhẹ. "Tôi ổn."

Nhưng trong lòng Thái Sơn, mọi thứ không hề ổn. Cậu biết rằng mình đã làm một điều sai lầm, nhưng không thể quay lại được. Và dù sao đi nữa, cậu cũng không thể thay đổi được tình cảm đã nảy sinh trong lòng mình dành cho Hào. Cảm giác ấy quá mạnh mẽ, và cậu không thể từ bỏ.

Cả hai ngồi yên lặng trong phòng khách sạn, không ai nói gì thêm. Không khí trôi qua một cách im lặng, như thể cả hai đều hiểu rằng, dù có gì xảy ra đi nữa, mọi thứ giữa họ sẽ không bao giờ giống như trước nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top