Silver apparations
Trải qua nỗi mất mát một mình là điều đau đớn hơn bất cứ thứ gì. Vậy mà người lại nỡ ra đi, tất cả những gì để lại cho cậu chỉ là một tấm ảnh thấm đẫm ánh trăng khuya.
--------------------------
Có một sự thật tàn nhẫn rằng cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, và nó sẽ không dừng lại bất kể lý do nào đi chăng nữa. Vậy nên con người cũng chỉ còn cách tiếp tục bước đi, tiếp tục chiến đấu. Cậu biết, cậu thừa biết điều đó chứ. Lựa chọn duy nhất lúc này chính là đứng lên mà tiến về phía trước, mà dường như cậu cũng chẳng thể làm được điều tưởng chừng đơn giản ấy.
Không màng bất cứ hiểm nguy, không ngại những gì sắp phải đối mặt. Ngài ấy lúc nào cũng thế, cương quyết ngay từ đầu vậy nên cuối cùng mới có thể ra đi một cách thanh thản. Suy nghĩ vẩn vơ về người ấy, Aesop bất giác luồn những ngón tay thon gầy vào mái tóc bạc. Hình như cậu lại để tóc dài ra chút rồi...
Dù biết rằng đó không phải một thói quen tốt, nhưng hiện tại cậu còn tâm trí nào cho chuyện tóc tai nữa? Aesop cũng đã nhiều lần thử buộc tóc lên, vậy mà nhìn bản thân tự buộc tóc trong gương cậu lại nhớ đến những khi người ấy dịu dàng chải tóc cho cậu. Hơn ai hết cậu biết rằng có níu giữ kí ức mãi thì mọi chuyện cũng chẳng khác được đâu! Trong lòng đã xác định phải tiếp tục mà sống, thế nhưng tại sao nước mắt cứ rơi, tại sao lại càng không muốn chấp nhận sự thật thế này?
Ánh trăng bên ngoài tràn vào cửa sổ, không biết vô tình hay hữu ý mà rọi thẳng vào tấm ảnh được đặt trên chiếc bàn cạnh giường. Aesop đưa ánh mắt vô hồn nhìn tấm ảnh ấy. Có khi cậu đã định sẽ rời trang viên này mà không đem theo di vật duy nhất của người, bởi càng nhìn bức ảnh lòng cậu lại càng ngổn ngang cảm xúc.
Nhiều đêm dài cậu ngẩn ngơ đi đi lại lại trong khu vườn một mình, tự mường tượng ra khi trở về phòng, sẽ có một người ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng sưởi ấm đôi bàn tay tê cóng vì sương đêm. Cậu xứng đáng được hưởng điều ấy, nhưng những thứ đó đã trở thành thứ gì đó quá xa xỉ với cậu, thứ mà có ao ước mãi cậu cũng không bao giờ với tới được.
Phải, bây giờ lựa chọn duy nhất chính là rời khỏi trang viên này. Nhưng cậu đã quen cái việc được bao bọc trong những điều kì diệu mà cậu chưa từng được nếm trải trước khi đến nơi đây. Cậu hạnh phúc khi ở đây, bởi ở đây đã từng có người thật lòng yêu thương cậu. Không phải người cũng đã đi rồi sao? Ở lại còn nghĩa lí gì đâu mà cứ phải đấu tranh nội tâm dữ dội vậy? Aesop đã cố để quên đi, cuối cùng lại tự đưa mình vào ảo cảnh với người ấy. Càng mơ ước nỗi đau chỉ càng day dẳng. Thế mà nỗi đau ấy lại như thứ thuốc phiện, nếm thử một lần chỉ muốn đắm chìm vào mãi mãi, không thể nào dứt ra được.
Những vầng mây giăng giăng khắp trời hoá sương khói, để lộ ra vầng trang ngời ngợi đang rót mật xuống khắp căn phòng.
"Bé con..." Trong một khắc, Aesop dường như không thể nhận ra giọng nói ấy là ảo giác hay là sự thật? Đau quá... Âm thanh kia như đang cào xé lồng ngực cậu vậy... "Ta đã dặn em phải tự chăm sóc bản thân rồi kia mà." Một bàn tay lạnh lẽo khẽ vuốt vuốt mái tóc cậu, rồi từ từ di chuyển xuống cái cổ trắng nõn. Aesop bất giác rùng mình. "Không phải em đã sống vì ta, sẽ cười vì ta sao?"
"Nhưng ngài đã đi thật rồi" Cậu thấy cổ họng mình đau rát, giọng nói run lên vì phải chịu sự kích thích. "Ngài đã nói dối em..." Aesop tự động thu mình vào vòng tay dịu dàng kia, giương đôi mắt nhìn con người dù rất gần nhưng cũng thật xa xăm. "Ngay từ đầu ngài đã biết mọi chuyện sẽ thành ra thế này..."
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, cứ như có sự sắp đặt trước vậy.
Thời gian ban đêm dường như luôn kéo dài hơn. Cái nhìn đầy quyến rũ của Joseph khiến tim Aesop như trật một nhịp. Joseph hôn lên mái tóc bạc thơm mùi sương đêm, giọng nói trầm ấm vờn bên tai cậu. "Ta nhớ em nhiều lắm."
"Em cũng luôn nhớ ngài, ngài Joseph." Aesop luồn ngón tay vào mái tóc Joseph, như một thói quen mà tháo chiếc dây buộc ra. Mái tóc tuyệt đẹp xoã tung, vô thức thu hút ánh nhìn của cậu hệt như đêm đầu tiên đó vậy.
"Aesop..." Joseph hôn lên đôi môi của cậu, một nụ hôn thật lạnh lẽo nhưng lại rất cuồng nhiệt. Aesop đắm chìm tận hưởng nụ hôn đó, rồi như có một lực vô hình xô cả hai ngã xuống giường. Cậu vươn tay định cởi chiếc áo ngoài của Joseph, nhưng đối phương đã nhanh hơn mà khoá chặt tay cậu lại. Bàn tay kia lại có chút vội vã, tiến thẳng xuống bên dưới Aesop.
Cổ họng Aesop nghẹn lại tiếng thở. Rất nhanh, Joseph kéo mạnh quần cậu xuống. Tiếng rên rỉ yêu kiều vang lên khi Joseph mơn trớn khắp cơ thể cậu. Ngài không báo trước mà khẽ động thân, thúc thẳng vào bên trong cậu.
Aesop hét lên một tiếng, hông cũng vô thức đưa lên cao.
Những mảnh kí ức ùa về theo từng nhịp đưa đẩy. Cơ thể gầy yếu bị người bên trên khoá chặt. Aesop thở gấp gáp, đôi mắt đẹp phủ mờ một màn sương. Từng tiếng rên tràn đầy dục vọng vang lên khắp căn phòng. Ngón tay cậu trườn trên khuôn mặt thanh tú của Joseph. Sự khoái lạc khiến cho đầu óc cậu như tê dại, một góc ý thức hầu như cũng không còn. Nhưng Aesop luôn cố gắng để nhìn thẳng vào đối phương. Cậu sợ rằng, khi nhắm mắt lại, biết đâu ngài ấy lại có thể biến mất lúc nào không hay.
Joseph biết tất cả các điểm nhạy cảm trên cơ thể Aesop. Ngài rất biết cách để yêu chiều cậu, đưa cuộc tình này đến đỉnh điểm của sự cao trào. Đôi mắt ngài dịu dàng nhìn con người dưới thân thể mình, chất chứa trong ấy là niềm hạnh phúc xen lẫn nỗi đau đớn cùng cực.
Joseph cười nhẹ một tiếng, cúi xuống hôn khắp cơ thể cậu, phần thân bên dưới vẫn mạnh mẽ ra ra vào vào bên trong đối phương. Aesop tức thời không chịu được sự kích thích đó, phía trước bắn ra thứ chất lỏng màu trắng đục, vài giọt còn chảy xuống hai bên đùi. Cậu nở nụ cười đầy ướt át, khẽ ngẩng lên chủ động hôn Joseph. Ngài bắt được một ánh nhìn mãn nguyện trong đôi con ngươi màu xám nhạt kia.
Joseph dường như vẫn chưa thoả mãn thú tính, lại thô bạo đè cậu xuống dưới thân mình. Giây tiếp theo hai chân cậu đã được để vắt chéo quanh eo ngài, nhịp thở cũng dồn dập hơn theo từng cú thúc. Aesop chẳng thể chống cự, ngoan ngoãn để mặc người bên trên chi phối cơ thể mình. Cậu vô thức quơ tay nắm lấy mái tóc của ngài. Mái tóc mượt mà bị vò đến rối tung, nhưng Joseph chẳng hề bận tâm điều ấy. Cuộc hoan ái vẫn cứ kéo dài mãi, thời gian dường như chẳng còn là khái niệm để kết thúc cuộc vui này.
"Bằng một cách nào đó, tôi vẫn sẽ luôn ở bên em." Cơ thể Joseph nhẹ dần. Hơi ấm của ngài đáng lẽ ra đã biến mất trong căn phòng này từ lâu, nhưng Aesop như có thể cảm nhận mùi hương quyến rũ ấy còn vương vít đâu đó quanh cậu. "Khi trăng lại tròn, ta sẽ quay lại. Trăng tròn là thời điểm duy nhất ta có thể gặp Aesop, nhưng ta sẽ luôn dõi theo em." Mặt trời bên ngoài dần ló rạng, bao bọc lấy thân thể dần trong suốt của ngài.
"Em chưa bao giờ muốn ngài rời đi." Aesop cố gắng chấp nhận sự thật này, chầm chậm nhắm mắt lại. "Nhưng ngài đã đi thật rồi" Chuyến xe dần đưa cậu đi khỏi trang viên này. Chỉ đến lúc đó cậu mới bật khóc, những giọt lệ thi nhau trào ra khỏi khoé mắt. Hàng vạn mảnh kí ức vụn vặt về người ấy như hiện ra trước mắt cậu, rồi lại lặng lẽ tan ra trong ánh nắng ban mai.
"Đừng nghĩ về việc ấy nữa" Giọng nói ấy khẽ thoang thoảng bên tai cậu. "Chỉ cần em nhắm mắt và cảm nhận về ta thôi. Ta vẫn luôn ở đây, bé con à. Vẫn luôn ở bên em mỗi khi em cần, ở bên em cho đến khi em buộc phải sang thế giới bên kia."
Aesop khẽ vươn tay, như muốn chạm đến người ấy, muốn ôm lấy người ấy chặt hơn. Cậu đã biết điều mình muốn. Thà rằng cậu cứ gắn trọn cuộc đời với một bóng ma còn hơn là tiếp tục đấu tranh một mình. Vì yêu, cậu tình nguyện ở bên người trong suốt những tháng năm sau này.
END.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top