Thế thân (4)
Buổi trưa, Dunk nhận được tin nhắn của Joong, hẹn trưa nay đi ăn cơm, cậu cũng hơi ngại, ở nhà người ta, không lẽ lại ăn không của người ta luôn, nhưng nếu bảo cậu mời hắn ta ăn, cậu cũng không có tiền mời hắn đi ăn mấy nhà hàng sang trọng, một bữa cơm đó có khi bằng cả tháng lương cậu còng lưng ra kiếm cũng nên.
Nhưng rốt cuộc cậu vẫn là không từ chối được, trưa hôm đó hắn hẹn cậu đi xuống bãi đỗ xe của công ty, khi xuống thấy hắn đã đứng trước xe chờ mình, bộ dáng đẹp trai đó làm cậu tim đập mạnh một hồi, không lẽ cậu bị yếu tim?
"Cậu sao lại lâu vậy?" Joong thấy cậu thì vứt đi điếu thuốc đang hút dở vào thùng rác gần đó
"Tôi còn phải chờ thang máy, đông như vậy, lại còn giờ nghỉ trưa, làm gì được như anh đi thang máy riêng" Dunk bĩu môi nói.
"Được rồi, cậu muốn ăn gì?" Joong mở cửa xe cho cậu.
"Ăn gì cũng được, miễn là món Thái, với cả tôi không phải phụ nữ, không cần mở cửa cho tôi đâu"
"À tại tôi quen tay" Joong chột dạ nói.
"Trước đây anh hay làm như vậy với bạn gái?"
"Ừ, mau đi thôi" Joong không muốn nhắc đến chuyện này, đó là điều mà Dunk có thể cảm nhận được, trên xe không khí gượng gạo, cậu im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, còn hắn thì im lặng lái xe.
Xe dừng lại trước một nhà hàng Thái, hắn bảo cậu xuống trước, còn hắn sẽ đi đỗ xe, cậu đứng trước cửa quán chờ hắn, trong lòng loạn như tơ vò, cậu cảm giác, hắn đang chơi đùa với mình vậy, thật là phiền lòng.
"Dunk à?" Có tiếng gọi, cậu quay ra nhìn.
"Ơ P'Zo!? Sao anh lại ở đây?" Dunk bước về phía Zo.
"Đương nhiên là đi ăn rồi, lâu lắm không gặp lại em nha Dunk" Zo là trưởng phòng chỗ làm cũ của cậu, rất tốt với cậu, trước đây khi còn khó khăn, cậu còn được anh cho ở nhờ hơn hai tháng trời, làm cho người yêu của anh còn hiểu lầm cậu là bồ anh ấy.
"Joke không đi với anh à?" Cậu ngó nghiêng tìm bóng dáng của người yêu Zo.
"Hôm nay em ấy bận, mà nhá lâu rồi chả thèm đến thăm bọn anh gì cả" Zo xụ mặt nhìn cậu.
"Được rồi, cuối tuần này em sẽ sang thăm hai người"
"Em nhớ đấy nhé" Zo vui vẻ, Joke nhà anh rất quý Dunk, trước đây tuy có ghen vớ vẩn một chút nhưng sau lại rất quý Dunk.
"Dunk!" Joong cất xe xong quay lại đã thấy cậu đứng với một chàng trai, hắn khó chịu lại gần.
"Ai vậy bé Dunk?" Zo tò mò, đánh giá Joong từ trên xuống dưới, nhìn là biết thuộc dạng con nhà giàu, sao Dunk lại đi ăn với người này? Anh nhớ Dunk thuộc dạng sống khép kín cơ mà.
"Đây là giám đốc công ty em, tên là Joong Archen" Dunk giới thiệu.
"Còn đây trưởng phòng của công ty cũ, anh ấy tên là Zo" Dunk quay sang nhìn Joong.
"Chào giám đốc Joong, mong anh giúp đỡ cho bé Dunk nhà tôi. Nhìn nó vậy thôi chứ chăm chỉ ngoan ngoãn lắm đó!" Zo cười nhìn Joong.
"Yên tâm, tôi sẽ luôn "yêu thương" và "quan tâm" cậu ấy" Joong cũng cười nhìn Zo. Bé Dunk nhà tôi cơ à, hừ.
"Thôi được rồi, em đi ăn với giám đốc đi nhé, nhớ cuối tuần qua với anh nha" Zo thấy câu nói Joong mang hàm ý, nhưng cũng mặc kệ, xoa đầu Dunk rồi bỏ đi trước.
"Anh ta với cậu có vẻ thân thiết nhỉ?" Joong khẽ nói, quay sang nhìn Dunk.
"Đúng vậy, anh ấy rất tốt với tôi, còn coi tôi như em trai vậy" Dunk không thấy khuôn mặt Joong đang lạnh băng, còn cười cười vui vẻ nói.
"Sao cậu không giới thiệu với anh ta là tôi với cậu đang hẹn hò?" Joong rốt cuộc là khó chịu nói, hắn có chút ghen khi cậu khen người khác trước mặt mình, mặc dù hắn coi cậu là người thay thế, nhưng hắn rất chiếm hữu, ngay cả vật thay thế cũng chỉ được nghĩ đến hắn mà thôi.
"Sao cơ? À, cái đó tôi nghĩ không nói thì hơn, mau vào ăn thôi" Dunk quay đi, bước vào quán, cậu không muốn nói, rằng anh đâu coi tôi như người yêu, ánh mắt anh khi nói muốn hẹn hò cũng đâu có thật lòng. Chẳng qua cậu tự dối lòng như vậy mà thôi, hắn nghĩ cậu là kẻ ngốc hay sao.
Ăn xong hắn đưa cậu về công ty, cậu mệt mỏi gục xuống bàn, nhắm mắt suy nghĩ. Cậu muốn trước khi lún quá sâu vào tình cảm đơn phương này, hay là cắt đứt trước khi nở rộ, nếu tiếp tục thì chỉ có cậu thương tâm.
Joong thì trong lòng cũng bực mình không thôi, đồ chơi mà hắn kiếm được, không làm theo ý hắn sắp xếp, hắn khẽ hừ lạnh.
Tối hôm đó, khi tan làm, cậu cố gắng chạy vội về, bắt chuyến xe bus rồi đi về nhà mình, nằm trên giường lăn lộn một hồi, nghĩ xem nên nói chuyện như nào với hắn.
*cốc cốc*
Cậu vội chạy ra mở cửa, đúng như dự đoán, là Joong tới tìm, khuôn mặt hằm hằm nhìn cậu, cậu có chút sợ hãi rụt cổ lại, thật đáng sợ mà.
"Sao cậu về trước mà không nói tiếng nào? Còn có, tại sao lại về đây?" Joong là đang tức giận, giọng điệu cực kì đáng sợ.
"Tôi nghĩ chúng ta hay là coi như chưa có chuyện gì xảy ra đi" Dunk gãi đầu nói.
"Ý cậu là sao?"
"Thì là coi như không quen nhau, anh cứ tìm người khác mà chơi đùa, tôi không đủ sức để chơi với anh đâu" Cậu muốn đưa tay đóng cửa thì bị hắn chặn lại được.
"Tôi nghiêm túc" Joong lạnh giọng nói.
"Anh có dám nói là đã quên người yêu cũ, ngay từ lần đầu gặp hẳn là anh đang đau buồn vì người yêu cũ đi, tôi nói này Giám đốc, tôi với anh không cùng tầng lớp, tôi không rảnh mà chơi trò người thế thân này nọ với anh"
*sập*
Cánh cửa đóng lại, cậu ngồi bệt xuống đất, tim quặn lại không thôi, nếu cứ tiếp tục qua lại, khi người yêu của hắn quay lại thì cậu sẽ thành bộ dáng gì, không nghĩ cũng biết là như nào, thôi thì khi cậu chưa hãm sâu vào nó, thẳng tay cắt đứt đi thôi.
Joong đứng ngoài suy nghĩ, hắn thể hiện rõ ràng thế sao? Tưởng là có thể chơi đùa một thời gian, xem ra là không thể rồi. Nhưng khi nghe cậu nói đúng chỗ đau của mình, hắn có chút khó chịu, không phải vì cậu nói đúng mà là vì nghe cậu nói lời xa cách như vậy, hắn thấy rất bực mình, hắn đành bỏ về nhà, trong lòng rối loạn, nhưng không biết nên làm gì.
Cứ như vậy, cậu và hắn thực sự coi chuyện đó như chưa xảy ra và cho vào dĩ vãng. Cậu đương nhiên chỉ là bề ngoài như vậy, thật ra trong lòng vẫn quặn đau khi nghĩ về hắn.
"Đi uống không?" Phuwin khoác vai cậu, dạo này tâm tình Dunk không tốt, anh đương nhiên là nhìn ra được.
"Được" Cậu gật đầu, hôm nay phải uống quên luôn tên tra nam Joong Archen đáng ghét kia đi mới được, tự nhiên xuất hiện làm cậu đau lòng như vậy.
"Cậu mấy hôm nay sao vậy?" Phuwin thấy cậu im lặng uống rượu thì lên tiếng hỏi.
"Có sao đâu?" Dunk giả ngu nói, uống không ngừng.
"Tôi nói này Dunk, nếu là vì công việc thì chúng ta còn trẻ, đừng nóng vội quá, mệt mỏi vì công việc thì có thể tìm bạn gái cho khuây khoả, còn nếu vì tình yêu thì hết cô này chuyển sang cô khác, cậu cứ ủ dột như vậy tôi thật không quen" Phuwin khẽ nói.
"Đều không phải, tôi thật sự không có chuyện gì" Dunk lắc đầu nói, uống không ngừng.
"Haizzz, cậu thật là" Phuwin sầu não nói, chỉ có thể cản lại chai rượu thứ 3.
"Uống thế thôi"
"Tôi khát"
"Khát thì gọi nước hoa quả uống"
"Tôi muốn uống rượu, chỉ có thế tôi mới có thể quên được người kia" Mắt cậu long lanh, nước mắt trực trào ra.
"Là ai?"
"Có thể là tôi" Joong bỗng từ đâu thình lình nói, ngăn lại chén rượu Dunk định uống.
"Cậu ấy cứ để tôi lo" Joong trầm mặc nhìn Dunk.
"Không muốn, Phuwin cậu đừng bỏ tôi lại nha" Dunk đáng thương nhìn Phuwin.
"Cái này..." Phuwin khó xử, nhìn là biết hai người này có chuyện cần giải quyết rồi, mà đây lại còn là giám đốc công ty anh đang làm việc nữa, nếu làm trái lời sếp, e rằng...
"Vậy thì hai người ngồi nói chuyện đi, tôi sang bàn bên cạnh ngồi" Phuwin đứng lên, đến bàn cách đó một đoạn, im lặng uống.
"Cậu sao vậy?" Joong khó chịu nhìn Dunk.
"Sao trăng cái gì?" Dunk mặc kệ Joong, cúi đầu uống rượu.
"Cậu vì tôi mà làm khổ mình như vậy?" Joong ngồi xuống bên cạnh.
"Ai bảo tôi vì anh? Đừng đánh giá cao bản thân quá được không? Anh nghĩ là mình đẹp trai nhà giàu thì ai cũng sẽ phải lòng anh chắc?" Dunk tức giận quay sang.
"Cậu uống say liền khó chiều như vậy?" Dunk lấy lại chén rượu trên tay Joong, uống một hơi.
"Anh phiền quá đấy, mau đi tìm người khác chơi đi, tôi không rảnh chơi trò người thay thế với anh" Dunk loạng choạng đứng dậy, Joong vội đỡ, liền bị cậu hất ra.
"Không cần anh quan tâm" Cậu hừ lạnh, vẫy tay phục vụ muốn thanh toán tiền.
"Tôi đúng là muốn cậu thay thế người yêu cũ của tôi, nhưng là còn chưa làm gì cậu cả, giờ cậu cứ làm khổ mình như là tôi lừa dối cậu vậy"
"Thì sao? Anh thấy chuyện tôi phát hiện ra bị anh chơi đùa rồi tức giận là sai à?" Dunk nhìn Joong, đầu cậu choáng váng, mắt có hơi mơ hồ không nhìn rõ.
"Là tôi sai, nhưng cậu không cần phải làm khổ mình như vậy" Joong thấy Dunk như này, lòng có chút không đành lòng.
"Không cần anh quan tâm, trách là trách tôi quá ngây thơ, còn ngu ngốc khi trao trái tim cho anh" Dunk bực mình nói.
"Cậu nói cái gì?"
"Chả có gì, nhưng tôi sẽ kiếm người khác, yêu nhau hạnh phúc, cho anh lác mắt ra, đồ tra nam đáng ghét nhà anh." Dunk thanh toán tiền, loạng choạng bước đi, được Phuwin kịp thời đỡ lấy, cùng đi ra phía cửa, Joong nhìn theo bóng dáng cậu, trong lòng ngổn ngang.
Cậu nói yêu hắn, nhưng là sẽ quên đi hắn và yêu người khác? Hừ, làm gì có chuyện đơn giản như vậy.
Hắn chạy theo hai người, giữ lấy tay cậu, quay sang nói với Phuwin.
"Tôi có chuyện muốn nói với cậu ấy, anh cứ về trước, nếu có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm"
"Được rồi" Phuwin thấy cậu không còn gay gắt như lúc nãy, mới gật đầu bỏ đi.
"Anh có chuyện gì mau nói, tôi còn về nghỉ ngơi" Dunk đứng đó nhìn hắn.
"Đi theo tôi" Hắn đưa cậu vào xe mình, quay sang nhìn cậu một lúc, mới cất tiếng.
"Tôi không cho phép cậu quên tôi" Joong nói giọng chắc nịch, giọng điệu bá đạo.
"Cái đấy không đến lượt anh nói. Anh có quyền gì mà ngăn cấm tôi?" Giọng nói Dunk đanh lại, hơi bực tức.
"Tôi sẽ không nói lại một câu đến hai lần"
"Rồi sao?" Dunk khó chịu nhìn hắn.
"Cho nên cậu bây giờ phải làm người yêu của tôi và ở bên tôi"
"Anh điên rồi, tôi đâu phải con rối của anh, tôi về đây" Dunk quay sang mở cửa, nhận ra chốt bị khoá.
"Mau mở cửa để tôi còn về" Dunk gằn giọng lại.
"Tôi đã nói cậu phải ở bên tôi mà, để tôi đưa cậu về" Joong vẫn là một bộ dáng lạnh lùng nói, không cho phép Dunk thoả hiệp.
"Đừng làm tôi thêm ghét anh, giám đốc Joong!!!!" Cậu dùng giọng điệu xa lạ nói với hắn.
"Tôi không cho phép cậu như vậy" Joong tiến tới, kéo cậu vào một nụ hôn mạnh bạo, cậu ngậm chặt miệng lại, liền bị hắn luồn lách, cắn nhẹ lên cánh môi, cậu bị đau liền hé môi, hắn nhanh chóng luồn lưỡi vào bên trong, không ngừng chọc ngoáy, nụ hôn mang theo mùi máu tanh kéo dài thật lâu, đến khi mặt cậu đỏ ửng vì thiếu dưỡng khí, hắn mới buông ra.
"Tôi không biết là tôi có thích cậu hay không, nhưng có một điều tôi rất chắc chắn, đó là tôi không muốn cậu biến mất khỏi tầm mắt tôi, vậy nên từ giờ cậu phải ở bên cạnh tôi, mặc kệ là cậu có muốn hay không, Dunk Natachai, cậu là của tôi" Joong bá đạo nói, Dunk mệt mỏi nằm trên ghế, không lên tiếng.
Chiếc xe lao vút đi trong màn đêm, mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình, Dunk nhắm mắt muốn ngủ, môi hơi đau làm cậu nhớ đến nụ hôn vừa nãy, thật sự cậu không hiểu sao hắn lại làm vậy với cậu.
Còn Joong cũng không hiểu sao bản thân lại làm vậy, trước đây hắn luôn là người dịu dàng với người yêu, không hiểu sao khi nghe cậu muốn quên hắn, còn không thèm để ý đến hắn, hắn liền khó chịu, cuối cùng là bá đạo làm cậu đau và bắt cậu bên hắn như vậy, hắn chỉ biết là không muốn mất cậu mà thôi, ham muốn này còn mãnh liệt hơn khi ở bên Pea.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top