Quản lý của tôi (5)

Joong bảo Dunk đi thông báo với đạo diễn cho bọn họ nghỉ 1 tiếng ăn trưa xong, cả hai cùng vào phòng chuẩn bị riêng cho Joong ăn cơm trưa mà Dunk đã chuẩn bị.

Trong phòng có điều hoà mát rượi, ăn no bụng xong, đôi mắt Dunk díu lại, cậu lúc này chỉ muốn nằm xuống ngủ thôi, nhưng lại không dám ngủ, Joong còn chưa được nghỉ, cậu nào dám nghỉ ngơi, nên Dunk bây giờ nhìn có chút đáng yêu và hơi ngốc.

Dunk cố trợn mở mắt, không để bản thân ngủ gật, cậu hết lấy tay vỗ mặt, rồi lại lén lút cấu đùi mình.

"Buồn ngủ thì ngủ đi, dù sao lát tôi quay phim, cậu cũng không có việc gì" Joong thấy Dunk gật gà gật gù muốn ngủ thì thấy hơi buồn cười, đành chủ động nói.

"Vậy, tôi ngủ một lát thôi" Dunk được Joong cho phép, liền ngồi dựa vào ghế nhắm mắt ngủ. Joong sau khi ăn no, nhìn điện thoại vẫn còn khá sớm, còn tận hơn 40 phút nữa mới quay tiếp, mà anh cũng không buồn ngủ.

Căn bản là bình thường anh quen ngủ ít, làm việc nhiều, vậy nên cũng không hay ngủ nhiều, thói quen ngủ trưa càng không có. Ánh mắt lơ đãng nhìn một vòng, rồi cuối cùng dừng lại trên sườn mặt của Dunk. Cái má hơi phính ra của cậu nhìn thật đáng yêu. Dunk do mỏi cổ, đã tìm tư thế thoải mái hơn mà ngủ, nhìn cậu bây giờ như con mèo, nằm ngủ ngon lành trên ghế dựa. Thật không nỡ làm phiền.

Dunk mở mắt ra, đầu tiên là bị mỏi cổ làm đơ một lúc, xoay xoay khớp cổ cho đỡ đau cậu mới giật mình nhìn đồng hồ trên tường, thế mà đã 3 giờ hơn, không ngờ cậu thế mà ngủ lâu như vậy.

Vội chạy đến phim trường, may mắn Joong vẫn đang bận quay phim, nếu không, cậu xấu hổ chết mất.

"Này cậu quản lý, nếu tôi mà là chủ của cậu, có lẽ cậu đã bị đuổi việc lâu rồi. Ai đời đi làm quản lý, thế mà lại trốn trong phòng bây giờ mới ló mặt" Lin vẫn còn khó chịu chuyện lúc trưa, đương nhiên không buông tha Dunk dễ dàng thế được.

"À cái này, tôi.." Dunk xấu hổ không dám ngẩng mặt lên.

"Tôi cho phép cậu ta nghỉ trong phòng, một người ngoài như cô không cần xen vào, tự đi quản lý người của mình đi" Joong bước đến, lạnh giọng nói.

"P'Joong, anh đừng quá chiều cấp dưới như vậy, bọn họ sẽ được đà mà lộng hành đó" Lin không hài lòng nói thêm.

"Cũng không liên quan đến cô. Còn không mau lấy nước lạnh cho tôi đi!" Lúc nãy khi đóng phim, Joong cũng đã thấy Dunk bước đến, ở xa nên không nghe rõ hai người nói chuyện gì, nhưng nhìn thấy thái độ của Lin, rồi anh thấy Dunk cúi gằm mặt xuống, Joong lại thấy trong lòng gợn sóng. Anh không thích nhìn bộ dạng khổ sở đó của cậu, nó làm anh khó chịu.

"Vâng" Dunk vội lấy chai nước lọc, mở nắp rồi đưa cho Joong.

Uống xong vài ngụm nước, anh quay sang dặn cậu, "Về phòng chờ thu dọn đồ, lât nữa quay xong chúng ta cuzng về luôn"

"Vâng ạ" Dunk vội vàng cúi chào rồi chạy đi làm việc của mình.

Thật ra Joong cố tình đuổi khéo cậu đi, không muốn cậu ở đây rồi lại bị người khác ức hiếp. Vậy mà Joong không nhận ra rằng, mình thế mà lại nghĩ cho Dunk nhiều như vậy. Anh cứ thế mà vô thức đặt Dunk vào trong lòng lúc nào không hay.

Trên đường về, Joong im lặng không nói gì, vẻ mặt đăm chiêu, phía trước tài xế cũng im lặng, Dunk thấy vậy thì càng yên tĩnh, cố làm cho cảm giác tồn tại của bản thân xuống mức thấp nhất, cậu cảm giác Joong tâm trạng không tốt, nên không muốn làm phiền.

Thật ra tâm trạng của Joong không phải là xấu mà là anh đang mải suy nghĩ mà thôi. Cũng không phải anh không nhận ra là bản thân anh đang quá quan tâm đến Dunk, nhưng anh cũng không hiểu sao bản thân lại như vậy nữa, truớc đây anh luôn được mọi người gọi là người không cảm xúc.

Những quản lý trước đây luôn sợ hãi anh, vì anh không quan tâm họ bao giờ, dù họ có làm tốt đến đâu anh cũng không một lần khen ngợi, mà làm sai dù chỉ một lỗi nhỏ thì sẽ tự động mà nghỉ việc. Nhưng Dunk thì lại khác, được anh quan tâm, khi thấy cậu bị Lin bắt nạt, anh đã vô thức mà chạy đến giúp cậu giải vây, chính anh cũng không rõ tại sao bản thân mình lại nóng vội như vậy, chỉ biết, anh khó chịu khi thấy cậu bị bắt nạt.

Rồi khi Lin nói rằng tại sao anh lại quá mức quan tâm đến cấp dưới như vậy, anh mới chợt nhận ra là bản thân đã vô thức mà để ý đến cậu nhiều như vậy. Là cậu đặc biệt hơn họ ở chỗ nào? Hay chỉ là vì anh quý cậu hơn những người khác?

Những thắc mắc của Joong còn chưa được giải đáp thì một đống công việc ập đến. Bộ phim đã bắt đầu bước vào những cảnh quay cuối, nên càng ngày công việc càng dày đặc, đến giấc ngủ cũng đã bị rút ngắn đi. Bọn họ còn phải đến tỉnh B ở hẳn, tập trung quay phim cho xong, vì quay phim bận, cộng thêm thức ăn ở đây không hợp khẩu vị với người khó tính như Joong, nên anh bị gầy đi không ít.

Nhìn khuôn mặt của anh hốc hác, Dunk khẽ đau lòng, nếu fans của anh mà biết anh gầy đi, hẳn sẽ đau lòng lắm đây, cậu nhìn mà còn xót nữa là bọn họ. Nhưng vì công việc ngày càng gấp rút, cũng chẳng thể làm thế nào được. Nốt ngày mai là hoàn thành cảnh cuối, tối mai là có thể quay về thành phố, ai cũng phấn chấn hẳn lên.

Nam chính và nữ chính đang hoàn thành nốt những cảnh quay cuối, nhìn khuôn mặt ôn nhu của Joong, Dunk như mê muội, thật tò mò không biết ai có thể nhận được sự ôn nhu này, thật sự là đẹp trai chết mất. Chỉ cần một lần anh nhìn cậu như vậy, bảo cậu chết cũng toại nguyện.

Joong vô tình thấy được vẻ mặt mê trai của Dunk thì khẽ khinh bỉ trong lòng. Nhưng ngoài mặt vẫn chuyên nghiệp đóng nốt cảnh cuối cùng.

"Cắt...Được rồi!" Tiếng đạo diễn vang lên, cuối cùng cũng quay xong rồi.

Tối mai có buổi liên hoan đoàn phim đóng máy. Bọn họ có thời gian hai tiếng về phòng dọn dẹp đồ đạc, sau đó thì làm thủ tục trả phòng và ngay trong tối nay bọn họ sẽ về thành phố. Vì mai là được ăn liên hoan ở khách sạn 4 sao, nên ai nấy cũng vui vẻ.

"Dunk, mai cậu nhớ đến nhé" Đạo diễn trước khi rời đi thì nói với Dunk như vậy. Đạo diễn rất quý cậu, nên đã ngỏ lời mời cậu đến ăn liên hoan.

"Vâng ạ" Dunk không ngờ cậu vậy mà lại được đi ăn ké, vui vẻ gật đầu. Lúc thu dọn đồ đạc, cậu còn khe khẽ hát, làm Joong khẽ bĩu môi.

"Anh sắp về với em rồi đây thành phố thân yêu ơi!"

"Nhanh còn xuống trả phòng đi, còn ở đấy mà hú hét cái gì" Thấy cậu vui vẻ quá, Joong ngứa mắt quát. Làm Dunk vội vàng tăng tốc độ thu dọn, cậu thầm nghĩ, vì mai được ăn ngon, bị mắng một chút cũng được.

Thấy cậu vẫn không thu hồi vẻ mặt tươi cười kia đi, Joong khẽ thở dài, tên này không những mê trai lại còn tham ăn, nhưng vì cậu đáng yêu nên tôi tha cho cậu hôm nay, hừ.

Một người thì hí hửng thu dọn đồ đạc, một người thì nhìn kẻ kia hí hửng mà bất giác mỉm cười, bọn họ rất nhanh đã xong, ra xe chuẩn bị về thành phố xa cách đã gần 2 tháng nay.

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, quay phim cả ngày trời nên Joong cũng mệt, rất nhanh anh đã ngả đầu ra ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Dunk bên cạnh cũng im lặng nhìn đường, rồi mắt cậu cũng díu lại sau một lúc, nghiêng ngả nhắm mắt ngủ gật.

Cộp

Joong bị một thứ gì đó đập mạnh vào vai đau điếng, anh mở mắt nhìn, thấy đỉnh đầu của Dunk đang dựa vào vai mình, mùi thơm của dầu gội thoang thoảng nơi cánh mũi.

Nếu là bình thường, có lẽ anh đã nhanh tay đẩy đầu cậu ra rồi, nhưng lúc này đây, bỗng dưng Joong lại không nỡ, đành cứ để yên cho cậu ngủ. Đang trong cơn buồn ngủ, Joong đành cứ thế dựa đầu mình lên đầu cậu, nhắm mắt tiếp tục giấc ngủ còn dang dở.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top