22

Cuối cùng thì tôi cũng đã vượt qua được tuần học cuối cùng dài đằng đẳng trước khi bước vào kì nghỉ ngắn hạn.

Tôi đã dành trọn ngày nghỉ đầu tiên chỉ để ngủ, và ngủ. Tôi ngủ bù cho những ngày đi học vất vả cũng như những ngày tháng tối mặt, tối mũi sắp tới. Rồi những ngày nghỉ kế tiếp thì về nhà với gia đình, thăm ngoại.

Và còn dành ra vài ngày cho những cuộc hẹn với vài người bạn cũ lâu rồi chưa gặp, hoặc gặp hoài cũng không sao. *cười*

Vào một hôm bia bọt chỉ có những đứa con gái đội lốt đàn ông như thường lệ, chúng tôi cùng nhau nhâm nhi vài lon bia, kể cho nhau nghe vài câu chuyện về cuộc sống. Đám chúng tôi lớn lên cùng nhau, học cùng nhau tận mấy năm trời, cùng nhau hò hét om sòm khắp sân trường ngày còn cấp ba. Cho nên thân thiết với nhau nhiều lắm, có điều gì tôi cũng chia sẻ cho chúng nó biết. Tuy nhiên chỉ có mỗi việc tôi thích chị ấy thì vẫn được giữ lại trong lòng. Nói là như vậy nhưng vẫn có Yuri biết điều này, nhưng chỉ biết được một nửa câu chuyện, tôi chưa từng kể cho Yuri nghe về người tôi thích mắt mũi miệng, dung nhan ra làm sao.

Cũng vào cái ngày hôm đó, đứa bạn thân nhất của tôi, trong người có chút men đã lôi chuyện tôi thích một người nào đó ra để nói.

"Mày"_Nó chỉ thẳng vào tôi. "Dạo này còn thích người ta không?"

Rồi một tiếng 'ồ' lớn được phát ra từ đám bạn ngồi xung quanh, hơi chấn động một chút!. Tôi biết ngay là thể nào chuyện này cũng diễn ra như vậy mà.

"Còn!"_Tôi cá chắc tụi bạn của tôi sẽ cảm thấy hơi ngạc nhiên một chút. Ngày trước ở trường cấp 3, hầu như những đứa bạn của tôi đều cặp kè một hoặc một vài chàng trai cao ráo ở trường. Nhưng cho dù chúng nó có cặp được một trăm anh đi nữa thì tôi cũng không có lấy một mảnh tình vắt vai. Ngày đó cũng có kha khá người đến gặp tôi và đề cập đến việc hẹn hò, nhưng tôi vẫn không là không. Chưa từng có ai khiến tôi rung động nhiều hơn mức bạn bè dù chỉ là một chút. Bọn nó thường đùa nhau rằng tôi là thằng có trái tim sắt đá, cứ như vậy thì có mà đơn thân đến cuối đời. Rồi còn tỉ tỉ thứ khác về việc tôi không hề rung động trước một ai. Cho nên đến lúc này khi nghe tôi biết thích một người nào đó chúng nó ngạc nhiên là điều dễ hiểu.

"Người đó như thế nào?"_Một đứa bạn vừa hỏi vừa tán đầu tôi. "Chắc cũng soft (mềm) lắm hả?"

"Ngon không?"

"Theo đuổi người ta sắp thành chưa?"_Tiếp theo đó là cả tá câu hỏi được đặt ra từ đám bạn tôi.

"Đủ rồi chúng mày."_Yuri lên giọng chen ngang. "Wonyoung."_Nó lại hướng mắt về phía tôi một lần nữa. "Mày vẫn còn thích trong khi người ta đã có người yêu hả?"

Không khí đột nhiên trở nên ngột ngạt ngay lúc đó, tất cả mấy đứa bạn đều quay sang nhìn tôi. Nhưng với tính cách của những đứa đột lốt con trai thì làm gì có việc dễ dàng đồng cảm hay thông cảm các thứ như khi những cô nàng thực sự ngồi cùng nhau.

"Gắt vậy hả bạn?"_Một đứa lên tiếng.

"Rồi định đập chậu cướp bông khi nào? Nhớ nói để tao giúp."_Một đứa bạn khác vỗ vai tôi vài cái.

"Thôi đi."_Tôi đặt tay lên trán một cách chán chường vì những thứ đang diễn ra xung quanh mình ngay lúc này. "Chúng mày không thể nào hỏi từng người một sao?"_ Tôi quắc mắt nhìn mấy đứa bạn của mình, rồi thở dài chán ngán với tụi nó. "Người tao thích xinh xinh, trắng trắng, mặc dù thấp hơn tao một cái đầu và vẫn dễ thương, nhưng không soft lắm, 'cứng như đá' kiểu vậy, ok chưa?"

Tôi không biết tôi diễn tả buồn cười đến mức nào, nhưng chúng nó thì bắt đầu cười nghiên ngả.

"Rồi sao. Vẫn muốn tiếp tục thích hả? Người yêu của người ta thì sao.?"_Yuri tiếp tục hỏi.

"Lúc trước thì tao cũng hơi mệt mỏi về việc này. Nhưng lúc này đối phương đã chia tay rồi."_Nhắc đến việc này khiến tôi không thể nhịn mà cười hứng khởi. "Đầu tuần sau tụi tao cùng nhau đi du lịch, biết đâu."_Tôi nhún vai.

"Mẹ!!!"_Đó là tổ hợp âm thanh do những đứa bạn thân của tôi tạo ra, bất ngờ chăng, có lẽ!

"Vậy thì đừng có ngu như vừa rồi nữa nha. Cố lên bạn yêu."_Đó là câu nói cuối cùng mà Yuri gửi đến tôi sau khi kết thúc chủ đề là tôi. Rồi cả đám "con trai" bắt đầu chuyển sang chủ đề khác là người yêu Yuri.

"Wonyoung"

"Wonyoung, nhanh nào."

Tôi giật mình, quay người sang hướng người đang gọi tôi ngay lúc này. Chị Minju đang vội vội vàng vàng lấy hai cái vali của cả tôi và chị ấy xuống. Trong lúc tôi đang nhập tâm thì máy bay đã đáp xuống từ lúc nào, trên khoang máy bay dường như cũng chỉ còn lại hai chúng tôi cùng với vài nhân viên hàng không.

"Lúc nãy nhóc nhớ về ai mà sao không nghe tôi gọi vậy."_Minju cười nhẹ với tôi.

"Em chỉ là nghỉ vớ vẩn thôi."_Tôi xua tay từ chối, rồi tiếp tục vẫy gọi taxi để về đến khách sạn.

Jeju mùa này, dân du lịch hay người ở phương khác thường không ưu tiên chọn là địa điểm nên đến, nên đường phố được cho là thông thoáng, dễ chịu. Và chỉ mất một ít thời gian là đã đến khách sạn nơi chúng tôi đã đặt trước.

Chúng tôi đặt một phòng lớn giường đôi, và tôi còn yêu cầu nhân viên khách sạn chọn cho chúng tôi phòng có ban công hướng ra biển. Tôi khá là ưng ý với thiết kế căn phòng, tao nhã nhẹ nhàng, có lẽ là hợp với kiểu người như tôi. Có điều duy nhất khiến tôi hơi khó hiểu một chút là cái tủ lạnh màu xanh lại được đặt không một chút ăn nhập nào cả.

Nhưng tôi cũng chẳng muốn bận tâm đến nó nhiều làm gì, tôi chỉ muốn ngã người xuống và nghỉ ngơi trước đã.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top