14
Tôi không biết điều gì được cho là tồi tệ. Nhưng đối với tôi ngay tại thời điểm này, tồi tệ là khi không thể điều khiển được cảm xúc của bản thân.
Chúng tôi cùng nằm trên một chiếc giường, dùng chung một chiếc mền, nhưng lưng đấu lại với nhau, không ai nhìn ai, không ai nói với nhau nữa lời. Không biết lúc này chị ấy đã ngủ hay chưa, cũng không dám quay lại nhìn xem là chị ấy đang làm gì. Cũng muốn biết là lúc này chị ấy vẫn còn nói chuyện với người yêu mình không hay đã ngủ mất vì mệt mỏi.
Và rồi tôi cũng có được câu trả lời, tôi cảm nhận được tiếng thở đều đều từ người bên cạnh. Hôm nay chị ấy đã ở cạnh tôi, chăm sóc cho tôi, điều này chắc có lẽ đã làm cho chị ấy mệt mỏi.
"Chị Minju"_Tôi gọi, chị ấy không trả lời.
"Chị Minju"_Tôi lại gọi, và chị ấy vẫn không trả lời.
Tôi chuyển mình, ngồi dậy tựa lưng vào thành giường nhìn chị ấy. Bóng tối bao trùm lên khắp căn phòng, nhưng tôi vẫn có thể thấy được mái tóc đen mềm mềm rủ xuống che đi một bên mặt của chị Minju, rồi nghe tiếng thở từ chị ấy, và chiếc điện thoại cũng đã được tắt hẳn.
"Vậy chị ngủ ngon.!"_Tôi chạm nhẹ lên phần tóc của Minju.
"Chị có biết không?"_Tôi đang nói chuyện cùng với chị ấy, tuy nhiên lúc này chị ấy sẽ không nghe được và cũng không thể biết được những gì tôi nói. "Cảm giác trong lòng em lúc này thật sự là khó chịu lắm. Em biết em cố gắng nuôi dưỡng tình cảm này là một quyết định không tốt. Và em biết đối với mối quan hệ của chúng ta hiện tại thật khó để nói ra tình cảm này."
Không có câu trả lời từ chị ấy, thay vào đó là tiếng thở, và chị Minju hơi chuyển mình một chút.
"Chị đã có người mà chị yêu, hơn nữa cô ấy lại rất xinh xắn, dịu dàng. Nhưng nếu chị không có người yêu, thì em cũng không biết là em có đủ khả năng nói với chị điều tôi canh cánh trong lòng hay không nữa. Vả lại cả hai chúng ta đều nhận định mối quan hệ hiện tại là chị em. Vậy đó! Chuyện tình cảm này em biết phải giãi bày làm sao đây? Em biết phải nói thương chị như thế nào đây?."
Tôi thở dài!
Tôi vừa muốn chị ấy biết rằng tình cảm tôi dành cho chị ấy nhiều đến mức nào. Nhưng tôi lại vừa muốn che dấu đi tình cảm này.
Hôm nay tôi ngủ hơi nhiều nên lúc này tôi không tài nào ngủ được, tôi cũng không thể cố ép mình ngủ thêm được nữa. Tôi chợt nhớ đến việc tôi phải sửa sai lầm của mình với cô bạn cùng lớp. Tôi vội mở IG rồi bắt đầu soạn tin nhắn:
[Mình thật sự xin lỗi cậu.Mình là một đứa tồi tệ đúng không? Vừa hôm qua mình đã bảo chúng ta sẽ tìm hiểu nhau. Nhưng bây giờ mình muốn dừng lại. Cậu đừng thích mình nữa nhé. Mình không nghĩ là nó sẽ có kết quả.]
Tôi xóa vội những dòng tin nhắn cuối mà tôi định gửi cô ấy. Tôi cảm nhận rằng mình là một đứa chỉ biết nghĩ cho bản thân khi type ra những dòng chữ như vậy. Tôi nói với cô ấy rằng "đừng thích tôi nữa" nhưng rồi lại nghĩ, nếu chị Minju cũng nói với tôi như vậy thì tôi biết phải làm thế nào. Tôi nói với cô ấy rằng "sẽ không có kết quả" nhưng rồi lại nghĩ về việc tôi cũng âm thầm bên cạnh Minju, và biết chắc là cũng sẽ không có kết quả. Và nếu chị ấy nói với tôi như vậy, thì tôi lại không biết làm như thế nào.
Jang_Wonyoung: Mình thật sự xin lỗi cậu. Mình là một đứa tồi tệ đúng không? Vừa hôm qua mình đã bảo chúng ta sẽ tìm hiểu nhau. Nhưng bây giờ mình lại muốn dừng lại. Mình biết làm như vậy sẽ làm tổn thương cậu. Mình hiểu rõ cảm giác này mà ! Nhưng cho mình xin dừng lại nhé. Dừng lại trước khi tình cảm lớn dần lên. Mình xin lỗi.
Mi_a: Mình đã làm gì sai sao?
Jang_Wonyoung: Cậu không! Người sai là mình, chỉ một mình mình.
Mi_a: Vậy mình đợi cậu được chứ.
Giá như tôi là người có thể dứt khoát được tất cả mọi thứ, để cả tôi lẫn cô bạn không ai phải chịu đau khổ. Hơn nữa tôi lại còn là một đứa cứng đầu, tôi cứ cố chấp đợi chị ấy, rồi tôi lại bắt một người khác phải đợi mình.
Jang_Wonyoung: Cậu không biết rằng bản thân cậu dễ thương đến nhường nào đâu. Mình biết là có rất nhiều người muốn có được cơ hội bên cậu. Dùng thời gian đợi mình để gặp gỡ một người tốt nhé.
Mi_a: Chúng ta vẫn có thể nói chuyện thường xuyên chứ?
Jang_Wonyoung: Nếu cậu muốn, mình hoàn toàn sẵn lòng. Mình chỉ mong cậu ổn với lựa chọn này.
Tôi không muốn cho cô ấy hy vọng như cách chị Minju đã làm cho tôi vô tình hy vọng. Nếu cô ấy hy vọng nhiều thì nỗi đau sẽ càng nhiều.
Mi_a: Vậy thì tốt quá.! Vậy mình có thể rủ cậu đi chơi với tư cách bạn bè chứ?
Jang_Wonyoung: Tất nhiên.
Mi_a: Ừm! Mà không phải là cậu đang bệnh sao? Cậu không mau ngủ đi.
Jang_Wonyoung: Cậu cũng ngủ sớm. Ngủ ngon.
Mi_a: Ngủ ngon.
Đoạn hội thoại của chúng tôi kết thúc nhanh chóng, và chóng vánh như cách chúng tôi từng bảo rằng sẽ tìm hiểu nhau vậy đó. Tôi mong cô ấy sẽ tìm được người nào đó yêu thương cô ấy thật nhiều.
Tôi vứt điện thoại sang một bên giường, rồi một lần nữa vuốt nhẹ lên mái tóc của chị Minju. Tôi cũng chẳng biết là điều gì đã thúc đẩy tôi, khiến tôi chồm người tới trước, thơm nhẹ lên phần tóc của Minju. Cho em xin giữ cho mình một chút mùi hương của chị vậy.
Tôi trằn trọc thêm một hồi lâu nữa rồi cũng ngủ thiếp đi.
......
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top