two

mark tỉnh giấc với cơn đau lưng như mọi khi. cậu nên xem xét việc mua một tấm nệm mới mà sẽ dễ dàng cho thân thể mỏng manh của cậu và không khiến cậu cảm thấy như mình đang nằm trên một hòn đá. nhưng cậu lại cần số tiền đó để mua thuốc lá, vậy nên cậu vẫn chịu đựng tấm nệm giường ấy.

một vài tia nắng rọi qua ô cửa sổ tồi tàn, mark kiểm tra máy (gần như hết pin) để xem giờ, gần hai giờ chiều rồi.

bạn cùng phòng của cậu chắc chắn đang ở trường đại học vào giờ này.

cậu bật dậy, lười biếng đánh răng và bỏ luôn bữa sáng. cậu kéo mũ áo lên và đi ra khỏi căn hộ trong khi hai tay để trong túi áo.

ngón tay cậu mân mê trên nếp nhăn của bao thuốc lá, bị ướt từ trận mưa đêm qua. cậu chẳng hề để ý mà vẫn đốt chúng lên, đặt một điếu giữa hai cánh môi.

vị nicotin không thơm lắm, nhưng đối với yêu cầu không cao lắm của mark thì như vậy cũng đã ổn rồi.

cậu chẳng biết mình đang đi đâu trong khi đôi chân vẫn đang rảo bước trên vỉa hè ướt sũng. bầu không khí ẩm và tươi mát sau cơn mưa, khác hoàn toàn với làn khói thuốc mà mark đang làm ô nhiễm ngay bây giờ.

cậu đi ngang qua những công ty kinh doanh nhỏ lẻ bên gờ thành phố, một trong số chúng là công ty thu âm. à, một cảm giác buồn bã dội về trong tâm trí cậu, cậu đã từng rất mê đắm với những thứ như vậy khi mới chỉ học cấp ba. những khoảng thời gian tự do và hạnh phúc ấy, khi cậu luôn đứng đầu lớp về các môn và có khả năng thành công cao.

mark đã bị đuổi khỏi đại học.

cậu biết rõ có gì điều gì đó không đúng khi cậu gặp johnny vào mùa hè giữa năm nhất và năm hai đại học.

cậu biết johnny không tốt cho mình. anh chính là người khiến mark bắt đầu hút thuốc, buôn bán thuốc lá, lao đầu vào những thứ sai trái với đạo đức.

nhưng rồi mark vẫn làm.

cậu phải làm, bởi cậu đã trót yêu johnny mất rồi.

mark tìm đến căn hộ của johnny. tầng hai, phía bên tay trái, phòng 24.

cậu nghe thấy những tiếng hét vang lên từ trong phòng, rồi đột nhiên, cánh cửa bật mở, một người phụ nữ giận giữ đi ra. mark chớp mắt trong bối rối.

"đó là bà chủ nhà". johnny nói, một lần nữa, mark lại nháy, nhưng lần này nhanh hơn rất nhiều.

johnny không mặc áo, dựa lưng vào tường không một chút xấu hổ khi anh để mark vào trong.

mark vô thức liếm đôi môi khô khốc của mình trước cảnh tượng ấy, nhưng ngay sau đó tát vào mặt mình để ngăn những ý nghĩ đang nảy ra trong đầu.

sẽ là nói dối nếu cậu nói rằng mình không có những ý nghĩ đen tối với johnny.

"cái bàn ở đâu rồi?" mark hỏi, nhận ra cái bàn tròn hôm qua cả hai ngồi hút thuốc lá đã không còn trong phòng. các vật dụng khác cũng bỗng dưng biến mất như chiếc ghế đã cũ ở phòng khách và bệ tv (chiếc tv vẫn còn, chỉ tại nó đang nằm trên sàn mà thôi).

"anh bán rồi. anh cần tiền để trả phí thuê nhà". johnny trả lời. "sao em đến đây sớm vậy?"

mark nhếch vai. "chỉ là muốn gặp anh thôi".

mark thề là cậu nhìn thấy johnny cong môi nở một nụ cười nhạt. "em muốn xem tv chứ?"

"được thôi"

cả hai cùng ngồi lên tấm thảm, johnny bật ngẫu nhiên vài bộ phim hoạt hình mà mark thật sự không hiểu. họ đang hút thuốc, trao đổi điếu thuốc cho nhau.

cả hai hút hết một điếu, rồi đến điếu thứ hai, thứ ba, con số cứ vậy mà tăng dần lên. cho đến khi mark ném điếu thuốc đã cháy rụi đi ở trên sàn và định lấy thêm một điếu nữa thì mới biết rằng họ đã hút hết cả một bao.

"hết rồi". cậu nói với johnny khi anh quay đầu lại. lông mày nhăn lại, anh nhẹ nhàng lấy bao thuốc từ tay mark và dốc nó để kiểm tra xem có điếu nào sẽ rơi ra từ đó không.

không có gì rơi ra.

"đ*tm*".  johnny chửi rủa trong cuống họng, chất giọng trầm khiến các đốt cơ mark run lên. anh ném bao thuốc rỗng lên tấm thảm cùng với các điếu thuốc đã tàn. "hãy mua thêm đi".

mark nuốt nước bọt, vẫn gật đầu làm theo. cậu không mang chút tiền nào bên mình cả.

họ rời căn hộ sau khi johnny mặc lên chiếc hoodies và đi dọc vỉa hè, tay trong tay. mặt trời đã biến mất sau màn mây, những chiếc xe băng qua trên đường phố bấm còi inh ỏi.

trông họ như những kẻ có tội, mark nghĩ vậy, thế nhưng điều đó làm tăng sự kích thích bên trong mạch máu cậu. làm tất cả những việc sai trái này với johnny khiến cậu cảm thấy bản thân mình tốt hơn, nó có chút kì cục.

sau hai mươi phút, cả hai bước tới "ngôi nhà trung chuyển" (johnny gọi nó như vậy bởi thuốc lá ở đây được bán với cái giá rẻ hơn rất nhiều so với hàng thuốc lá thật ngoài kia) và gõ lên cửa, lặng lẽ chờ đợi phản hồi.

"em có tiền chứ?"

mark lắc đầu, im lặng. môi johnny mím lại thành một đường thẳng, thả tay mark ra sau khi bóp nó thật chặt vào lúc cánh cửa mở ra.

một cô gái chào đón họ, cùng với mái tóc rối mù và trang phục chỉ có một cái áo cùng chiếc quần lót.

"johnny", cô ta tặc lưỡi, mắt đảo qua thân hình anh. cô ta để cả hai vào, mark ngồi lên chiếc ghế đã sờn cũ như mọi khi.

"hôm nay cậu có gì?" cô ta hỏi, bước qua ghế và ngồi phụp xuống bên cạnh johnny.

"hôm nay chúng tôi không có tiền. tôi có thể làm một hiệp để trả cho năm bao được chứ?" johnny không chút do dự trả lời, nghe được những từ ngữ ấy khiến ngực mark cảm giác như bị hàng ngàn mũi dao đâm vào.

"đồng ý". người bán hàng trả lời, cô ta liếm môi khi cả hai cùng rời khỏi ghế. khi đang đi đến phòng ngủ, johnny bắt được ánh mắt của mark, anh mấp máy khẩu hình miệng "mười lăm phút thôi".

mark gật đầu. cậu lấy máy ra và nhìn vào thời gian, lờ đi hết những cuộc gọi nhỡ và tin nhắn từ bạn cùng phòng-những người đang không ngừng "làm loạn" thông báo của mark lên.

năm phút trôi qua.

mark đã có thể nghe thấy những tiếng rên đầy lẳng lơ phát ra từ ả bán hàng, thế nhưng theo đó cũng là những tiếng gầm gừ.

mark run rẩy, cậu luôn tự hỏi rằng khi làm tình với johnny thì sẽ như thế nào. có thể sẽ tuyệt vời lắm, ít nhất thì trong những ảo mộng của cậu nó sẽ là như vậy.

mười phút.

mark cảm thấy không thoải mái. bầu không khí giữa hai chân cậu bây giờ căng cứng đến bất ngờ, chết tiệt, cậu cương rồi. cắn chặt môi, mark luồn tay vào trong chiếc sweatpants.

hai mươi phút.

ồn quá. mark có thể nghe rõ tiếng va đập của hai cơ thể, tiếng rên rỉ và chửi thề. cậu tăng tốc độ của đôi tay, môi cắn chặt thể ngăn tiếng rên phát ra.

bỗng một tiếng nức nở vang lên, tất cả âm thanh xung quanh đều trở nên im lặng. mark vẫn tiếp tục, đôi mắt nhắm nghiền.

"johnny". tên người đàn ông thoát ra khỏi miệng mark khi cậu bắn. cậu thở dốc, nhìn xuống dưới đũng quần, một chấm nhỏ ở trên nhưng hầu hết tinh dịch đều dính lên tay mark.

cậu mong johnny sẽ không để ý.

cậu kiểm tra máy, đã bốn mươi phút rồi. ngay khi đồng hồ điểm mười lắm phút, johnny bước ra phòng ngủ, trên tay cầm năm bao thuốc.

"đi thôi". giọng anh khàn khàn, từng hơi thở thoát ra. chết tiệt, giọng nói ấy gợi cảm quá.

mark nhấc mình khỏi chiếc ghế, cả hai rời khỏi nhà của người buôn thuốc.

máy cậu hết sạch pin.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top