19: Bánh Mì Nhân Kem Trứng
Từ sau buổi cắm trại hôm đó mọi người trong lớp càng thân thiết hơn, bây giờ trở lại với học tập mỗi ngày đi học đều vô cùng vui vẻ, hòa thuận. Tối qua jaehyun giải đề toán xong muộn nên sáng nay thức dậy bị trễ giờ, lúc đi ra đến đường lớn đã thấy Johnny một thân cao lớn vẫn đứng chờ cậu dưới tán cây to.
"Johnny, nhanh lên! Chúng ta chỉ còn một chuyến xe bus cuối này thôi nếu không phải đến tám giờ mới lại có một chuyến đến"
Johnny đợi cậu cũng không thấy phiền hay bất mãn vì bị trễ giờ học, hắn nhìn chỏm tóc nhỏ trên đầu Jaehyun vẫn còn vểnh lên trông vừa buồn cười lại vừa đáng yêu, như là một nhóc con ngủ dậy muộn chưa kịp chải tóc. Johnny đưa tay ép xuống phần tóc kia, thế nhưng hình như do lúc nằm ngủ không đúng đã để nó thành nếp không thể vuốt mà vào khuôn được, chỏm tóc này vẫn như thế bưởng bỉnh mà một đường vểnh lên. Johnny cười thành tiếng. Jaehyun đang vội vàng, chân chạy những bước nhỏ để kịp giờ xe bus thấy người bên cạnh khi không vố cớ cười lên thành tiếng như vậy thật sự có chút bệnh. Cậu cũng không có thời gian để mà để ý nhiều liên tục nhắc nhở người nọ nhanh chân, nhanh tay lên.
Đến lúc cả hai thành công đuổi kịp thời gian, tiến lên xe bus Jaehyun mới phát hiện lọn tóc của mình vểnh lên thông qua tấm kính xe thật bự bên cạnh, trông hài hước vô cùng. Cậu dùng tay cào cào mấy cái, thấy vẫn không thể khắc phục Jaehyun liền trực tiếp dùng bàn tay đè mạnh nó xuống cả một đường đi giữ im nó như vậy.
"Jaehyun, cậu ăn sáng chưa vậy?" - Johnny hỏi, hắn vốn biết cậu bạn nhỏ này của hắn là một người cực kì lười ăn sáng.
Jaehyun chột dạ, lần trước đã bao nhiêu lần cậu mang chiếc bụng rỗng đi học vì quá lười biếng dậy sớm chuẩn bị đồ ăn, lại thật hay bị Johnny phát hiện được. Johnny đã bắt cậu hứa với hắn rằng sẽ ăn sáng đầy đủ mỗi ngày cho dù là thức ăn nhanh mua ở ngoài cũng đươc bởi vì bữa sáng là rất quan trọng. Thế nhưng hứa thì hứa như vậy Jaehyun luôn nhận đồ ăn sáng mà Johnny mang theo cho cậu để ăn, một lần, hai lần rồi nhiều lần, trở thành thói quen, cậu vẫn sẽ không chuẩn bị mà luôn ôm bụng rỗng đợi xem hôm nay quản gia Johnny mang gì đến cho cậu.
Như đã biết sẵn, Johnny lôi từ trong cặp ra một chiếc hộp nhựa đựng đồ ăn rồi đưa về phía Jaehyun. Lúc tay Jaehyun chạm vào thân hộp nhựa còn nhận được hơi ấm từ chiếc hộp truyền đến da tay. Đúng là Johnny, đợi cậu chuẩn bị lâu như vậy nhưng vẫn giữ được đồ ăn còn ấm nóng. Jaehyun mở hộp ra, mùi thơm từ đồ ăn trong hộp liền xực lên, bên trong hôp đựng hai chiếc bánh mì nhân kem trứng còn ấm, vỏ bánh mì được nướng vàng rụm, phết thêm một lớp bơ bóng loáng. Cậu lấy một chiếc ra, cơn đói khiến cậu không thể trần trừ thêm phút nào mà bắt cậu cắn thật nhanh chiếc bánh thơm ngon kia. Căn một miếng, nhân kem trứng ở bên trong còn ấm, béo ngậy liền chảy tràn ra. Vị ngon như bùng tỏa khắp khuôn miệng, Jaehyun thích thú đến híp chặt hai mắt để cảm nhận vị ngon này.
Lúc này cậu mới để ý người bên cạnh vẫn luôn nhìn mình chằm chằm từ nãy đến giờ, hai bá phồng lên do bánh trong miệng, cậu vừa nhai nhồm nhoàm vừa hỏi: "Johnny cậu ăn chưa mau ăn cái còn lại.... đang lúc nóng!"
Johnny nhìn hai chiếc má phồng lên lại nghĩ tới trái đào non mềm mịn với sắc hồng xinh xắn, hắn cười đến là dịu dàng khiến cho Jaehyun cảm thấy đây là nụ cười của người mẹ hiền từ nhìn đứa con yêu quý của mình sau đó lên tiếng: "Con ăn đi mẹ đã no rồi". Tât nhiên đó chỉ là lời thoại mà trong đầu Jaehyun tưởng tượng ra mà thôi, thực tế Johnny cũng nuông chiều mà nói:
"Hai cái này mang cho Jaehyun, tớ đã ăn ở nhà rồi."
Jaehyun vui vẻ tiếp tục ngấu nghiến ăn bánh của mình.
Xe bus dừng lại, hai người chạy thật nhanh vào cổng trường, thời gian không chờ một ai, cơ bản cả hai đều đã trễ giờ vào lớp, may mắn thay hôm nay bác bảo vệ rất vui vẻ mà hiền từ bỏ qua việc ghi tên hai tên tiểu tử đi học muộn này nhưng cửa ải đối mặt với giáo viên đang dạy học trong lớp mới là cửa ải quyết định. Hai người cứ thế chạy nhanh đến lớp, bị cô giáo dạy môn Lý giáo huấn cho một tràng, nào là người thành công không bao giờ trễ giờ, trễ một giờ thì hệ lụy sẽ rất lớn, bla bla bla..... sau đó cô thành công làm trễ giờ học của toàn thể bạn học đến hai mươi phút rồi mới đồng ý cho hai người về chỗ ngồi học.
Johnny ngồi xuống lấy sách vở để ra bàn rồi lại nhìn cô giáo trên kia đã chăm chỉ quay lưng về phía họ viết bài lên bảng.
"Lần này lại thoát một mạng, nhóc con sau này đừng có thức khuya dậy muộn nữa!"
Jaehuyn vốn dĩ đã quen với cách gọi này của Johnny, ngày thường vẫn gọi cậu là nhóc, cũng không có thành kiến gì bởi vì Johnny vốn dĩ to xác nhất lớp, cũng to lớn hơn cậu, cậu đối với hắn là nhóc cũng có vẻ hợp tình hợp lý. Jaehyun cũng không tính toán nhiều mà thành thật trả lời: " Vẫn là còn may lên kịp chuyến xe bus sát giờ vào lớp nếu không hậu quả cũng không dám nghĩ tới!"
Tiết học cứ như vậy trôi qua êm đẹp, Johnny thành thục lôi từ túi áo ra một chiếc kẹo đào mà thả nó trước mặt bàn bên. Jaehyun cũng thành thục nhận lấy, bóc vỏ rồi nhét vào miệng. Vẫn là hương đào vừa thơm lại không quá ngọt ngấy ấy, Jaehyun vốn dĩ thích ăn kẹo, lại không nhớ là có nói việc này với Johnny hay không nhưng nhớ lại thì dường như mỗi một ngày Johnny đều cho cậu kẹo, lại là hương đào cậu thích nhất, có những ngày họ ở cùng nhau học cả hai buổi đến chiều tối mới về thì ngày hôm đó Jaehyun nhất định nhận được tận ba chiếc kẹo. Lần này ngậm được kẹo lại suy nghĩ một chút, không phải là muốn hãm hại cậu ăn kẹo sâu hết răng? Cũng thật sự không hiểu là vì sao, Jaehyun cố nhớ về những ngày đầu nhận lớp, cậu gặp được Johnny thật sự có để cho hắn biết được sợ thích ăn kẹo hương đào này của mình không, cậu cũng thắc mắc Johnny như vậy mà sẽ nhớ đến sở thích của mình?
Cả hai ngồi cùng bàn đã lâu, lúc mới quen toàn là Johnny đeo bám lấy cậu, luôn bắt cậu kết thân với hắn, dần dần rồi cũng quen, tính hai người vốn dễ chịu như nhau, Johnny thật sự còn là một người bạn tốt luôn chiều theo ý cậu, làm việc này việc kia khiến cho cậu vui vẻ, còn hết sức quan tâm cậu. Jaehyun cũng dần dà mà cảm nhận ý tốt của người bạn to con này, mặc dù đôi chút giữa hai người có gì đó rất kì lạ nhưng nếu là cậu không để ý thì mọi thứ lại ổn thỏa đâu vào đấy.
Giữa giờ giải lao, Johnny nằm bẹp xuống bàn học mà ngủ, hiếm khi hắn ta ngủ vào những giờ giải lao, Johnny toàn là sẽ ngủ vào những tiết học còn giờ giải lao thì sẽ nhõng nhẽo đòi Jaehyun đi ra sân chơi bóng hay đá cầu với hắn, lại nói còn nhõng nhẽo đòi đi vệ sinh chung dù cậu không hề có nhu cầu hay là hai người sẽ đến canteen để mua nước uống, đồ ăn vặt,... Nghĩ rằng Johnny hôm nay chắc mệt nên cậu cũng giữ im lặng để im cho hắn ngủ như vậy. Vai Johnny rất rộng, lúc khoanh tay cuộn lên bàn làm gối đầu áo sơ mi đồng phục như ôm sát lấy phần vai khoe trọn điểm đẹp mắt này. Jaehyun bỗng nhìn người bên cạnh ngủ lâu thêm một chút, nhìn tới khung vai và tấm lưng rộng như là đang thưởng thức một cảnh đẹp ý vui.
Đợi Johnny tỉnh lại, trong tiết toán, Jaehyun dịch ghế sát lại bên khiến Johnny có chút giật mình, khó hiểu nhìn người bên cạnh. Jaehyun vẫn thật thận trọng, mắt cậu vừa do thám giáo viên môn toán trên bục giảng lại linh hoạt khẽ khàng nhích ghế của mình lại gần hơn một chút. Thấy khoảng cách đủ gần, cậu khẽ đưa người qua phía Johnny, hai mắt vẫn nhìn thẳng hướng về giáo viên, miệng lại khẽ khàng như một điệp viên mật:
"Johnny.... Chiều nay cùng đến thư viện một chuyến?"
Johnny nhìn người ngồi bên đang làm chuyện cực kì ngốc nghếch tại sao qua mắt hắn lại là một vẻ đáng yêu moe moe như vậy?, hắn không kìm nổi nụ cười, lại hùa theo người này tiếp tục diễn trò mật thám, Johnny cũng vươn người ghé sát đầu mình vào tai người ngồi bên cạnh, hắn cố tình vừa nói thật khẽ vừa hà hơi vào tai người kia:
"Chiều theo ý cậu!"
Đợt khí này khiến tai Jaehyun truyền đến một trận ngứa ngáy, thật ra tai Jaehyun vốn là điểm nhạy cảm nhất trên người cậu, chỉ cần bị tác động nó liền đỏ lên, nóng hổi. Cậu vội né tránh đợt khí truyền tới kai trước khi ngồi thẳng lưng lại còn nghe được một tiếng cười khe khẽ, cố gắng xua tan đi không khí quỷ dị kia. Đây cũng chính là những lúc kỳ lạ, không được bình thường mà cậu đã nhắc đến trước đó. T_T
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top