2


Chạy xe khỏi nhà không xa, Yu Jimin đã đỗ xe vào một tiệm cà phê sau đó liền mở cửa gương mắt nhìn thấy ngoài kia tuyết rơi đầy dính trên cửa kính xe của cô.

Một cô gái ngồi bàn bên cạnh cửa sổ.

Tóc dài, uốn xoăn, sườn mặt hiện lên vẻ ưu nhã, phong thái đềm đạm thản nhiên. Một bàn tay chạm vào ly trắng đem nó lên tới môi, eo nhỏ dựa vào ghế da, quay đầu liếc cô. Hai người cách tấm kính pha lê, khoảng cách không xa không gần.

Đối diện một hồi lâu, cô gái môi đỏ tự nhiên cười mà không nói.

Yu Jimin ngẩn ra trong chốc lát, hơi xấu hổ từ từ mỉm cười.

Cô cúi đầu nhìn lại hình đại diện và tên trong Kakaotalk rồi ngẩng đầu lên nhìn người đang ngồi cách tấm kính pha lê.

Thật trùng hợp. Là cô ấy, bạn đại học lâu không gặp của mình.

Yu Jimin kéo cửa ra tiến vào, thở ra một hơi.

TING

- "Khi nào chị trở về?"

Kakao nhảy ra tin nhắn.

Kim Minjeong rũ mắt, xem đi xem lại, bấm vào rồi lại xóa đi.

TING

Tin nhắn hiện lên là Bố Kim,

Kim Minjeong chỉ có bố, lúc cô còn nhỏ mẹ và bố đã ly hôn, rất nhanh liền tái giá.

Tin nhắn là từ mấy ngày trước gửi đến, Minjeong không trả lời, Bố Kim liền tiếp tục nhắn thêm: "Trở về nhà đi, đều đã lớn rồi không thể dính Jimin unnie cả ngày."

"Jimin có sinh hoạt riêng, kết hôn, sinh con. Con cả ngày đều đi theo Jimin unnie như vậy liền không được."

Kim Minjeong nhìn tới dòng tin nhắn kia, đầu ngón tay lập tức run rẩy, treo ở giữa không trung dừng lại.

ĐINH

Cửa thang máy mở, Minjeong đem điện thoại bỏ vào túi không có trả lời tin nhắn của Bố Kim.

Cô và Jimin nơi ở là chung cư, hai tầng, trang hoàng rất đẹp nhưng không gian lại rất hẹp. Lầu một chỉ có nơi để giày, chật chội tối tăm, cô dẫm giày cao gót dính tuyết thật mau sàn nhà gỗ đã bị ướt.

Yu Jimin mấy năm nay cuộc sống không quá tốt.

Kim Minjeong nhìn xuyên qua cửa sở nhỏ nghĩa: "nhiều năm như, ở nơi nhỏ hẹp nhà là lần đầu tiên cô ở."

Cô thay dép nhìn chăm chú cầu thang. Không khí mơ hồ có mùi của màu mực.

Đối diện cửa sổ nhỏ, dưới cầu thang chất rất nhiều tranh.

Kim Minjeong nhìn tới hai chồng tranh lại nhiều thêm mấy bức. Vẽ trên mặt là núi và một thôn làng nhỏ. Phía dưới chữ ký nhỏ: Karina

Cô cúi xuống nhìn tranh, chóp mũi ngửi chúng, hương vị cùng với Jimin trên người giống nhau, rất mát lạnh.

Kim Minjeong nhắm mắt lại, nghĩ Yu Jimin. Sự ấm áp của người kia khiến người khác yên tâm rất nhiều.

Cô rất lâu đều không có trả lời lại vấn đề của Bố Kim, lúc lâu sau di động liền nổ chuông, lần này còn kèm theo tiếng chuông cửa.

Điện thoại sáng lên: Bố.

Kim Minjeong nhíu mày, tiếp điện thoại:"Bố."

"Minjeong ah, trở về nhà đi, bố không có thân thuộc Gyeonggi cũng không thể ở gần chăm sóc con."

"Jimin unnie ở đây." Minjeong nói.

"Thôi được, tùy con." Bố Kim tựa hồ mệt mỏi chỉ nói: "Buổi sáng bố đã bảo trợ lý Park tới xem con, hắn đã tới chưa."

Kim Minjeong liếc liếc nhìn cửa nhà.

Cửa đã khóa kỹ, từ trong mắt mèo nhìn ra hành lang quả thật có người.

Tiếng chuông cửa vẫn như cũ kiên nhẫn reo lên.

Kim Minjeong than nhẹ, treo điện thoại. Mở cửa.

Ngoài cửa là trợ lý Park Sung của bố. "Tiểu thư, chủ tịch kêu cô về nhà."

............

Yu Jimin, chân mày nhíu lại, nhấc mí mắt lên không có kiên nhẫn mà nhìn qua.

Bên cạnh bàn cô liền có mấy nam nhân bàn chuyện tình ái ồn ào.

"Như thế nào?"

Người phụ nữ ngồi đối diện nhướng mày. Ánh mắt xem kỹ mà nhìn cô.

Nàng lông mày rất dài, mi sắc nhọn nhìn có chút dọa người, vô hình trung liền mang theo một cảm giác rất áp bách.

Cô gái tên Giselle, con lai Hàn – Nhật.

Yu Jimin ổn định tinh thần, xin lỗi nói: "Không có gì, tớ...."

"Đã suy xét chưa?"

Giselle hơi hơi mỉm cười, môi đỏ cong lên, ánh mắt nhu hòa nói: "Công tác hiện tại không xứng với cậu."

"Không có." Yu Jimin vội lắc đầu.

Cô vén tóc lên bên tai, mặt rũ xuống: "Ở hiện tại, không thể nói xứng hoặc không xứng được. Tớ có công tác như vậy đã được rồi."

Giselle ngẩn ra, nhìn tay cô, thở dài: "Một đôi tay tài hoa để vẽ tranh—thật đáng tiếc."

Đáng tiếc sao dù gì cũng đã là quá khứ.

Yu Jimin năm đó cùng Giselle làm phụ tá cho một phòng vẽ tranh, thầy giáo lúc đó cảm thấy Yu Jimin là một người có tiềm năng. Hiện tại tay phải bị hủy hoại không thể vẽ tiếp.

"Không có gì đáng tiếc."

Yu Jimin thản nhiên nói: "Ai cũng có cách sống khác nhau."

Giselle từ trong túi lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho cô: "Cậu có nghĩ sẽ đổi chỗ công tác không? So với công việc hiện tại nhẹ nhàng, dễ thở hơn." Nói xong liền nhìn cô cười.

Yu Jimin biết Giselle từ hồi đại học, hiểu biết cũng rất nhiều.

Trường nghệ thuật rất nhiều nữ sinh cũng không tránh khỏi việc yêu nhau. Giselle tính cách rất tốt, ôn nhu, thân hình cũng rất tuyệt, trong thời gian đại học cũng thường cầm tay bạn gái đi ở trong trường.

Yu Jimin nhiều năm như vậy vẫn nhớ rất rõ nhưng không phải vì đẹp hay cái gì khác. Chỉ đơn giản là Giselle từng theo đuổi cô.

"Cảm ơn." Yu Jimin nói: "Tớ sẽ suy nghĩ lời đề nghị của cậu."

Giselle bưng ly cà phê trong tay lên uống một nhụm, nhấp môi nói: "Nếu biết trước là mình, cậu sẽ đến sao?" Không khí trong nháy mắt trở nên vi diệu "Sẽ đến." Yu Jimin cười khẽ: "Có quan hệ gì sao? Là cậu, tớ càng nên tới."

Giselle kinh ngạc, ngước mắt lên, đáy mắt có chút biến đổi nhè nhẹ.

Yu Jimin nói: "Đều là bạn học, vì cái gì tớ không nên đến."

A.

Giselle nhìn chằm chằm cô một lúc sau liền đêm chủ đề chuyển đi: "Hiện tại cậu thế nào?Ở đâu? Tớ bên kia có nhà, yêu cầu ........ ."

"Cảm ơn, không cần cậu lo cho tớ nhiều như vậy.". Cô lắc đầu, từ từ giải thích: "Tớ hiện tại đang cùng người khác ở chung, không có nhu cầu chuyển đi."

"Cùng ai."

Ju Jimin đáp: " Cùng một người bạn."

"Bạn?"

"Em ấy họ Kim."

---

Kim Minjeong đang chờ ở nhờ, trên bàn ăn còn chưa dọn thức ăn ra.

Thời gian trôi qua, tuyết cũng từ từ tan.

- "Đã ăn sao?"

Màn hình điện thoại sáng lên, là người lúc nảy ở dưới công ty đang theo đuổi cô.

Kim Minjeong nhíu mày, không trả lời.

Người kia vừa mới tốt nghiệp được mấy năm , so với cô cũng không lớn hơn bao nhiêu. Mỗi lần cùng nói chuyện phiếm đều là từ người kia bắt đầu, cô phụ trách kết thúc.

Kim Minjeong liếc nhìn mặt bàn, chụp ảnh gửi qua cho hắn.

- "Chờ chị ấy trở lại cùng nhau ăn."

- "Bạn cùng phòng sao?"

- "Xem như là vậy."

- "Hai người quan hệ thật tốt? Là người lúc nảy đón em có phải hay không."

- "Đúng vậy."

- "Mỗi ngày đều đến đón em?"

- "Đúng."

Người kia lại gửi đến thứ gì đó, Kim Minjeong liếc liếc điện thoại, cảm thấy nhạt nhẽo, không hứng thú.

Lại qua một lúc, người kia liền gửi đến, nội dung mang giọng điệu trêu chọc: "Hai người quan hệ thật không bình thường." Cô nhìn đến dòng tin nhắn đó, nhíu mày, không thể hình dung được.

Kim Minjeong tính cách xưa nay khá lạnh lừng, thường ngày nói chuyện cũng không nhiều lắm, người theo đuổi cô đều cảm thấy lạc lõng, khó thành. Người kia muốn nhân cơ hỏi để hỏi thử nhưng rất lâu đều không có hồi âm, luống cuống, nhắn: "Xin lỗi, chỉ giỡn với em một chút."

Kim Minjeong đầu ngón tay ngưng đọng, không biết nói gì, một lát sau liền hồi: "Chị ấy là nữ." Cô không nghĩ sẽ cùng người kìa tiếp tục trò chuyện, nhưng người kia lại gửi đến.

- "Em có người thích phải không?"

- "Vì lý do gì vẫn luôn độc thân."

Kim Minjeong nhìn, có chút mờ mịt. Cô rời khỏi giao diện trò chuyện, cầm điện thoại một hồi lâu lấy lại tinh thần liền gọi cho Yu Jimin.

Bên trong điện thoại vang lên tiếng ghitar không nhanh không chậm. Qua cở 10 giây, liền có người bắt máy.

"Chị nghe." Bên trong điện thoại truyền đến âm thanh mềm mại, ấm áp.

" Khi nào chị trở về."

Kim Minjeong hỏi.

Nhạy bén phát hiện, bên kia có tiếng đàn violon nhẹ nhàng cùng với âm thanh của người con gái khác.

"Đêm nay không trở về."

Yu Jimin nhẹ giọng nói: "Đừng chờ cửa chị, đi ngủ sớm một chút."

Kế tiếp điện thoại liền treo.

Không trở về.

Đừng chờ chị.

Buổi tối không về nhà?

Yu Jimin .......

---

Một giờ trước.

Tiệm cà phê thật yên tĩnh, tiếng của hai người nhẹ nhàng mà nói.

"Là gái thẳng đi."

Cô gái đối diện cười khẽ: "Cậu nói người bạn kia, họ Kim." Câu nói mang giọng điệu trêu chọc, không chút để ý: "Cậu thích người ta."

Yu Jimin đột nhiên ngước lên, cảm xúc kinh ngạc, có chút hoảng loạn.

"Không có." Cô vừa thẹn thùng vừa lắc đầu.

Nhưng trong lòng lại hỏi: "Cậu ấy sao lại biết."

"Tớ đoán." Giselle liếc mắt liền nhìn thấu, cười cười: "Đừng nhanh phủ nhận như vậy. Cùng cậu nói giỡn."

Nói giỡn?

Phía xa người phục vụ đi đến đặt bánh kem lên bàn: "Mời hai vị."

Yu Jimin dựa vào cửa, im lặng.

"Thật là tớ đoán đúng đi."

Tiếp lại nói: "Đoán sai sao?"

Yu Jimin hít sâu một hơi: "Đó là sự tình của rất lâu về trước. Hiện tại tớ cùng người đó là bạn bè."

"Ỏ."

Giselle mỉm cười: "Cậu từ bỏ người đó."

"......."

Yu Jimin cúi đầu, không nói.

Nhưng tiếp theo, người đối diện không có tạm tha mà hỏi: "Bất quá, cậu có nghĩ sẽ thăm dò một tí."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #bh#jmj