Quan tâm

Sau khi tôi và Chaeyoung tạm biệt nhau, tôi đã đến siêu thị để mua rất nhiều nguyên liệu, đột nhiên tôi muốn nấu ăn cho Jungkook.

Nhưng sau khi nghĩ về nó một lúc lâu, tôi nhận ra rằng chúng tôi đã ở bên nhau lâu như vậy nhưng tôi không hề biết anh thích ăn gì.

Tôi chỉ có thể làm mọi thứ trong mơ hồ.

Đã gần tám giờ khi bữa tối đã sẵn sàng, tôi ngồi ở bàn chờ đợi sự trở lại của anh.

Tôi nghĩ anh sẽ hạnh phúc.

Nhưng đợi đến mười giờ, Jungkook cũng không có quay lại.

Tôi nhìn những món ăn trên bàn nguội đi một chút.

Lòng tôi cũng chùng xuống đôi chút.

Anh đã tặng tôi một món quà sinh nhật, tôi cứ tưởng anh đã bình tĩnh lại.

Lúc mười giờ rưỡi, trợ lý của Jungkook  đột nhiên gọi cho tôi.

Anh ta nói rằng Jungkook đã tự nhốt mình trong văn phòng và không ai được phép vào.

Khi tôi vội vã đến công ty thì đã hơn mười một giờ.

Người trợ lý đón tôi ở thang máy và đưa tôi đến tận văn phòng.

Anh ta nói rằng trong bữa tiệc tối nay, Jungkook nhất quyết muốn uống rượu, anh ta không thể thuyết phục nổi anh ấy.

Anh ấy không được khỏe, anh ta lo lắng rằng sẽ có chuyện gì xảy ra nếu anh nhốt mình trong văn phòng một mình như vậy, vì vậy anh ta đã gọi tôi đến như một phương án cuối cùng.

Tôi đẩy cửa phòng làm việc ra, mùi rượu nồng nặc phả vào mặt.

Khắp nơi bừa bộn, nhiều tài liệu nằm rải rác trên mặt đất.

Jungkook nằm xụi lơ trên sô pha, đầu tóc rối bù, hai cúc áo sơ mi mở rộng, mơ hồ có thể nhìn thấy mép vết sẹo trên ngực.

Chiếc cà vạt cũng bị xé toạc và ném lên bàn cà phê bên cạnh.

Dưới bàn cà phê, có những chiếc ly rượu bị vỡ và những chai rượu đã đổ một nửa.

Tôi đến gần, thấy anh nhíu chặt lông mày, sắc mặt cũng có chút đỏ lên.

Trái tim tôi hơi đau.

Tôi từ từ ngồi xổm xuống, nhìn Jungkook từ trên ghế sô pha, đưa tay vuốt ve hàng mi run rẩy, sống mũi cao và đôi môi mỏng của anh.

Đầu ngón tay anh lại trượt xuống cằm, dừng lại trong trái tim anh.

Tôi trầm ngâm nhìn vết sẹo lồi lõm.

Sau đó, tôi muốn cài lại khuy áo sơ mi cho anh.

Nhưng đúng lúc đó, Jungkook đột nhiên mở mắt ra, "Em sợ nó không đập sao!"

Trong mắt tôi hiện lên một tia hoảng sợ, "Không..."

" Jungkook, em không phải có ý đó."

Jungkook nhìn tôi với một chút oán hận trong mắt.

Anh đẩy tôi ra, đứng dậy đi về phía cửa.

Vì không kịp chuẩn bị, tôi ngã ngồi bệt xuống đất, ấn lòng bàn tay vào đống mảnh thủy tinh vỡ, đau vô cùng.

Nhưng tôi không bận tâm, nhanh chóng đứng dậy và đuổi theo anh.

Tôi nắm lấy góc áo anh.

" Jungkook, em tới là vì lo lắng cho anh."

Bước chân Jungkook đột nhiên dừng lại.

Anh quay lưng lại với tôi, tôi không thể nhìn thấy biểu cảm của anh.

Chỉ có thể nhìn rõ khuôn mặt nghiêng của anh, đường viền quai hàm cứng đờ và lạnh lẽo.

"Jungkook."

Tôi khẽ gọi tên anh, "Em muốn ở bên anh..."

" .... "

Tôi còn chưa nói xong, Jungkook đột nhiến quay người lại, một tay túm lấy cổ tôi, từng bước một ép tôi vào tường.

Trong mắt anh hiện lên một tia lạnh lẽo.

Khuôn mặt anh tiến lại gần, mùi rượu phả ra nồng nặc.

Anh nghiến răng nghiến lợi nói: " Kim Ami! Em còn muốn tra tấn tôi như thế nào nữa? Mỗi lần đều cho tôi hi vọng sau đó lại tự tay hủy hoại nó!"
"Đủ rồi!"
"Tôi thật sự rất hối hận, ngay từ đầu tôi không nên lấy trái tim này, cho dù tôi có chế.t đi, cũng tốt hơn bây giờ bị em hành hạ."
Càng nói anh càng trở nên kích động.

Tôi bị anh ấy bóp cổ đến nỗi mặt đỏ bừng, nhưng tôi không đành lòng đẩy anh ra.

Có một tầng sương mờ trong mắt anh, nó thật đau đớn: " Ami, đôi khi tôi thật sự rất hận mình! Tôi biết em không yêu tôi, nhưng tôi lại không thể buông bỏ em.
"Cuối cùng tôi vẫn nguyện ý bị em tra tấn."

Tôi nhìn tia sang trong mắt Jungkook hơi mờ đi, sau đó tôi mới thực sự hiểu ra mình đã làm anh tổn thương sâu sắc.

Anh vội buông tay ra.

Tôi đặt tay lên ngực, ho hai lần sau đó thở hổn hển.

Tầm mắt anh rơi xuống bàn tay đang chảy máu của tôi. Lông mày anh nhíu chặt lại, nhìn thêm lần nữa, rồi anh liếc nhìn chiếc ly rượu bị vỡ cạnh bàn.

Anh lại ngước lên nhìn tôi. Có một chút bất lực giữa lông mày và đôi mắt của anh ấy. Sau vài giây đấu tranh, Jungkook nắm lấy cổ tay đang chảy máu của tôi, dẫn tôi đến bàn làm việc và gọi cho trợ lý.

Một lúc sau trợ lý mang hộp thuốc vào. Anh đưa tôi đến ghế sofa và ngồi xuống lần nữa, làm sạch vết thương cho tôi, từ đầu đến cuối vẫn không nói lời nào.
Tôi cũng im lặng ngồi đó, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh ấy, chợt phát hiện ra.
Trên thực tế mặc dù khuôn mặt họ từng khá giống nhau, nhưng cách thể hiện lại rất khác.
Họ khác nhau.

Ngay khi anh băng bó vết thương cho tôi và chuẩn bị đứng dậy, tôi liền nắm lấy tay anh.

"Jungkook, thật xin lỗi."

Anh quay mặt đi, tôi không thể nhìn thấy vẻ mặt của anh.

Tôi chỉ có thể cảm thấy cánh tay của anh đang căng ra.

Tôi hơi căng thẳng: "Em biết bây giờ nói với anh câu này là vô nghĩa, nhưng có một chuyện em vẫn muốn nói với anh."

Tôi nuốt nước bọt, giọng hơi run: "Thật ra... em có bệnh. Em hoang tưởng, luôn không khống chế được bản thân, em không cố ý muốn hại anh."
Tôi đang nói sự thật.
Mặc dù tình trạng đã ổn định, nhưng đôi khi nó vẫn nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi.

Giống như đêm hôm đó ở ngôi nhà cũ nhà họ Jeon, tôi đã mất kiểm soát và hét vào mặt quản gia.
Tôi nghĩ Jungkook sẽ rất ngạc nhiên.

Nhưng anh chỉ khịt mũi lạnh lùng, anh nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt giếu cợt: "Nếu không phải vì bệnh của em, em cho rằng vì sao Jungkook tôi phải chịu nhục ở bên cạnh em?"

Nói xong, anh hất tay tôi ra và bỏ đi không thèm ngoảnh lại.
Anh thực sự ... biết hết tất cả sao?

Jungkook vẫn không về nhà. Anh chỉ bảo tài xế chở tôi về. Nhưng từ hôm đó, anh bắt đầu tránh mặt tôi.

Vào một ngày nọ, tôi vô tình đi ngang qua một cửa hàng đồng hồ. Có một chiếc đồng hổ thạch anh cổ điển trên cửa sổ ở cửa, rất đơn giản nhưng sang trọng.

Tôi đã thích nó ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tôi nghĩ rằng nó rất phù hợp với Jungkook.

Chúng tôi đã ở bên nhau lâu như vậy và tôi vẫn chưa tặng quà cho anh ấy.
Tôi nghĩ, tại sao mình không mua nó cho anh ấy.

Nhưng khi tôi dùng đồng hồ đến công ty tìm anh ấy, tôi mới biết anh đã ngất xỉu trong phòng họp hai tiếng trước và được đưa đến bệnh viện.

Jungkook bị xuất huyết dạ dày.

Khi tôi chạy đến phòng bệnh, anh vừa mới mổ xong và vẫn đang ngủ.

Đêm khuya.

Jungkook bị sốt cao đột ngột sau ca phẫu thuật.

Tuy đã được tiêm thuốc hạ sốt, nhưng nhiệt độ của tôi vẫn không thể hạ xuống.
Cơ thể anh bắt đầu có xu hướng co giật. Bác sĩ nói thuốc hạ sốt không nên dùng quá liều, bản thân anh mắc bệnh tim, sợ sẽ gây khó chịu cho cơ thể. Nhưng tôi rất lo lắng, nếu cứ tiếp tục như vậy anh sẽ kiệt sức mất.

Bác sĩ cuối cùng cũng đề nghị làm mát vật lý.
Tôi vừa thay từng chậu nước ấm vừa không ngừng lau người cho anh ấy. Anh run lên vì lạnh.

Tôi chỉ có thể leo lên giường, ôm anh thật chặt và giữ ấm cho anh, chờ cho đến khi anh ấy hết run.

Tôi tiếp tục hạ nhiệt cho anh bằng nước ấm.

Nhiều lần...

Cho đến khi bình minh, nhiệt độ cơ thể của anh mới có xu hướng giảm xuống.

Tôi nhìn Jungkook sắc mặt tái nhợt nằm trên giường.

Lần đầu tiên tôi cảm thấy anh thật mỏng manh.

Không biết là bởi vì khó chịu hay là cái gì khác, cho dù là hôn mê, lông mày của anh cũng nhíu chặt.

Tôi giơ tay, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào lông mày của anh, cố gắng làm giãn nó cho anh.

Nhưng anh sửng sốt, nhìn đi chỗ khác.

Tay tôi đơ ra giữa không trung, không hạ xuống cũng không thả ra.

Tôi chợt muốn khóc, tôi sụt sịt, cố kìm nén nước mắt.

Sau đó, Jungkook hạ sốt.

Tôi mệt đến nỗi ngủ thiếp đi trên giường.
Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng y tá đến đo nhiệt độ đã đánh thức tôi dậy.
Mở mắt ra, tôi phát hiện Jungkook đã tỉnh lại.
Sắc mặt của anh ấy vẫn rất tệ, nhưng đã tốt hơn nhiều so với đêm qua.

Khi anh nhìn tôi, ánh mắt không thực sự dịu dàng. Khóe môi của tôi đang cong lên vì vui mừng hơi mím xuống, tôi đột nhiên cười không nổi.

Y tả lấy nhiệt kể từ nách Jungkook, "Tốt hơn rồi, không có nguy hiểm nữa."

Cô ấy cất nhiệt kể đi, cười nói với Jungkook : "Tối hôm qua anh sốt cao, khiến bạn gái anh rất sợ hãi, cô ấy bận rộn cả đêm, không ngừng làm mát cơ thể cho anh. Anh thật may mắn khi tìm được một người bạn gái yêu mình như vậy."

Jungkook giật giật khóe miệng: "Thật sao?"
Anh nhìn tôi với ánh mặt không rõ ý tứ: "Thật là hạnh phúc."

Tôi biết anh ấy đang châm chọc tôi.
Tôi dùng hai tay nắm lấy góc áo, cúi đầu xuống, cảm thấy hơi buồn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top