Nữ hầu I (Geto Suguru)

Phần truyện này đã có fic riêng, được chỉnh sửa và bổ sung đầy đủ chi tiết hơn. Nếu các bạn quan tâm thì hãy vào trang mình tìm đọc 'Jujutsu Kaisen x Reader [R18] - Nữ Hầu' nhé.

...

Em là nữ hầu gái mới của nhà Geto, gia đình em vừa gặp hỏa hoạn cách đây không lâu và đã từ giã cõi đời, bà quản gia già nua vì thương cảm cho cảnh ngộ của em mà cố ý cưu mang, cho em nơi ăn chốn ở cũng như công việc. Những người làm khác trong nhà rất quý mến em, em siêng năng tháo vát, lại cố gắng hoàn thành nhiệm vụ bởi lẽ đây là cuộc sống được ân nhân ban tặng.

Nghe bảo các nhân vật tên tuổi của gia đình hầu như đều ở nước ngoài, chỉ có thiếu gia Geto Suguru - người chèo lái chính của gia tộc ở lại, cùng bạn mình phát triển kinh doanh trong nước. Mấy chị hầu thường thủ thỉ với nhau rằng thiếu gia và hội bạn thân của cậu ấy rất đẹp trai, đặc biệt là còn giàu sụ, nếu được gả cho một người như vậy họ sẽ không cần lo đến cái ăn cái mặc nữa. Em nghe mà gật gù, cô nhóc ngây thơ khúc hiểu khúc không.

Hôm nay Geto Suguru mời bạn về dinh thự, sau khi bàn bạc gì đó với quản gia mấy người bọn họ liền lên phòng dành cho khách. Em cùng vài chị hầu khác được lệnh mang rượu và thức ăn cho bọn hắn nhằm học hỏi cách phục vụ.

Trong phòng có bốn nam nhân, ngoài thiếu gia ra thì những người còn lại một tóc vàng nghiêm trang chín chắn, một tóc đen với vết sẹo ngay khóe môi vẻ mặt bất cần, một tóc trắng tươi cười như hoa. Em đứng một bên quan sát các chị bày trí thức ăn rồi rót rượu trong khi bọn hắn nói chuyện rôm rả.

"Ủa? Lão Sukuna không đến à?"

"Hắn bảo bận. Ha, không chừng hắn bị con ả đó chơi cho vố rồi."

"Cô nàng gián điệp nóng bỏng mà bên kia cài vào ấy hả?"

"Chậc, đã bảo nhanh chóng xử lí rồi mà không nghe."

"Con ả đó cũng chịu chơi phết, leo cả lên giường hắn để moi thông tin đấy."

"Với cái tính đó thì đời nào lão nhả ra dễ vậy, lão vốn thích chơi đùa kẻ khác mà."

Trước khi vào đây em đã được dặn dù có nghe hay thấy gì thì cũng tuyệt đối không được hé răng nửa lời, gia tộc không chấp nhận những kẻ bề dưới ba hoa hỏng việc, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Em và mấy chị xếp thành hai hàng, phân ra mà đứng sau lưng bọn hắn. Đột nhiên tên tóc trắng ngồi ở đối diện nhìn em chằm chằm, hắn kéo nhẹ cặp kính râm xuống đầu mũi, lộ ra đôi mắt xanh như biển trời. Em lập tức cúi đầu nhìn sàn nhà, khẽ nuốt nước bọt. Chú ý thấy cử chỉ lạ lùng của bạn mình, Suguru quay đầu về phía sau, hơi nheo mắt khi thấy em rồi nhẹ giọng nhắc nhở.

"Satoru, cậu đừng có trêu chọc người hầu nhà tôi nữa được không?"

"Oan quá, tôi đã làm gì đâu? Cơ mà hình như tôi chưa gặp em hầu này bao giờ, người mới à?"

"Chắc thế, đã hai tuần rồi tôi mới về, chuyện này quản gia lo liệu."

"Ồ, bà ấy tuy không còn trẻ nhưng mắt vẫn tốt đấy chứ. Bé con, lại đây nào." 

Em chần chừ, nhận được cái gật đầu của thiếu gia nhà mình mới dám bước qua. Tên tóc trắng kéo tay em, em như búp bê gỗ mà ngồi giữa hai đại nam nhân, mắt không dám nhìn ai trong bốn người bọn họ. Hắn choàng tay qua lưng ghế sô pha, mặt ghé sát tai nhỏ, giọng trầm thấp đầy cám dỗ.

"Ta nên gọi em thế nào đây bé hầu?"

"Thưa thiếu gia Gojo, em tên Y/N ạ."

"Y/N à... thật dễ nghe. Còn biết cả tên ta, thích thầm ta sao?"

"E-Em không dám, chỉ là em thấy ngài trên tạp chí."

"Sợ rằng cả cái trái đất này không ai là không biết đến anh đi, anh Gojo?"

Nam nhân tóc vàng bên cạnh sau một khoảng im lặng bấy giờ mới lên tiếng, mắt lạnh liếc xéo tên trăng hoa đang giở thói với cô nhóc. Đúng vậy, bọn họ hầu như ai cũng kín tiếng, ít khi lộ diện trước truyền thông ngoại trừ Gojo Satoru. Một tuần bảy ngày thì hắn lên trang bìa hết bốn ngày, tin tốt thì không nói, đây toàn là bê bối tình ái.

"Anh biết mình nổi tiếng rồi nên cậu đừng như thế chứ Nanami, anh ngại lắm."

"Tai tiếng thì có gì mà hay, anh nên tiết chế lại đi."

"Hehe, nhờ vậy anh mới được bé con để ý, nhỉ?"

Ngón tay thon dài của Satoru vuốt ve gương mặt nhỏ, hắn cúi xuống gần hơn, hít lấy mùi hương nhàn nhạt tỏa ra từ em. Bộ phận bên dưới đũng quần lập tức có phản ứng, hắn cười tà, không chút kiêng nể vùi cả mái đầu vào cổ thon mà ngửi. Hơi thở nam tính phả lên da khiến em rùng mình nhưng không dám cử động, sợ hắn phật ý sẽ ảnh hưởng đến những người khác, đặc biệt là bác quản gia.

"Satoru... đây không phải hộp đêm."

Geto Suguru thở dài, gọi gã bạn thân bằng chất giọng bất lực, hai người còn lại đã quá quen với cảnh này nên không bận tâm, chỉ ngồi đó lật xem một số tài liệu. Gojo Satoru khẽ hôn nhẹ vành tai cô gái nhỏ rồi luyến tiếc ngẩng đầu lên, ánh mắt gian xảo như hồ ly.

"Năm nay em bao tuổi thế cục cưng?"

"Thưa thiếu gia, năm nay em tròn mười sáu ạ."

Hắn nhướn mày, cô bé nhỏ hơn hắn hẳn mười tuổi hơn, thảo nào phản ứng lại dễ thương như vậy. Hắn cười cười, tay nhấc đĩa bánh ngọt, xúc một thìa đưa đến ngay miệng em.

"Nói aaa... đi nào."

"Thiếu gia, đây là chuẩn bị cho ngài, em không thể nhận."

"Vì là của thiếu gia nên mới cho em, không ai dám ý kiến đâu. Bé ngoan, há miệng."

Em nghe lời mở to miệng nhỏ để hắn bón cho ăn, mắt tròn sáng lên, bánh mềm hòa lẫn với kem béo tan ra tạo nên vị ngọt xâm chiếm khoang họng em. Gojo Satoru như tìm được thú vui mới, hắn khoái chí vừa ăn vừa đút trong suốt khoảng thời gian cuộc trò chuyện diễn ra, hắn một thìa thì em một thìa. Em ăn đến no căng, còn được hắn gọi cho thêm ly trà đào.

Mấy chị hầu đứng bên cạnh âm thầm đỡ trán, đừng bón em bé của chúng tôi ăn nữa có được không? Trông ẻm như sắp nôn đến nơi rồi í, tuy chỉ sống chung có hai tuần nhưng tất cả bọn họ đều biết sức ăn của em rất ít, còn thường xuyên bỏ bữa, đã bị quản gia mắng rất nhiều lần. Thiếu gia nhà mình ơi, xin hãy ngăn thiếu gia Gojo lại đi ạ.

Bầu không khí diễn ra khá hài hòa, bọn hắn nêu tình hình công việc rồi thảo luận cách giải quyết. Gojo Satoru thỉnh thoảng sẽ lợi dụng mà động chạm cô hầu nhỏ, chẳng hạn như ngã đầu lên vai em, tay lớn nghịch nghịch tay nhỏ, hoặc vân vê lọn tóc mà khi em búi còn thừa lại. Lúc ra về hắn còn cười rạng rỡ nháy mắt với em.

"Hẹn gặp lại nhé, bé con."

Sau khi bọn hắn rời đi, thiếu gia Suguru trở về thư phòng, chị hầu trưởng nhanh chóng kéo tay em xuống bếp, chị oán thán trong lúc em ngửa cổ uống lọ thuốc tiêu hóa chị chuẩn bị.

"Ngài Gojo thật là, sao lại bón cho em cả đống bánh vậy chứ. Nếu thấy khó chịu quá thì em vào nhà vệ sinh nôn bớt đi."

"Em không sao ạ, cảm ơn chị nhé."

"Ôi cục cưng của chị, em dễ thương thế này chắc chắn sẽ bị bắt đi mất."

Chị hầu trưởng là thật lòng, ở em có một sức hút đặc biệt nào đó mà bọn họ dù là nữ nhân cũng không thể cưỡng lại huống chi những gã đàn ông không thể sống thiếu tình dục như bọn hắn. Dựa theo những gì chị quan sát được hôm nay thì có lẽ thiếu gia Gojo đã để mắt đến con bé rồi, không biết đây là phúc hay họa nữa.

...

Thiếu gia Suguru dạo gần đây bỗng dưng thường xuyên về dinh thự ngủ nhiều hơn, đã thế còn đặc biệt thường xuyên chỉ định em mang đồ ăn thức uống cho hắn. Hôm nay cũng vậy, em gõ cửa, đợi hắn lên tiếng đồng ý rồi mới vào. Như thường lệ, sau khi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi ở bộ bàn ghế sô pha bên cạnh, em tự giác đến bàn làm việc của hắn thông báo.

"Thưa thiếu gia, ngài có thể dùng bữa rồi ạ."

"Ừm. Em giúp ta quét dọn kệ sách một chút nhé."

"Vâng ạ."

Em chăm chỉ hoàn thành nhiệm vụ trong khi hắn xử lí bữa ăn, thỉnh thoảng hắn sẽ nhìn em. Đôi mắt sắc bén như chim ưng không bỏ sót bất cứ chi tiết nào trên người cô gái nhỏ, em diện trên mình bộ đồ hầu gái trông thật đáng yêu, nó giúp tôn lên vóc người nhỏ nhắn một cách hoàn hảo, chắc chắn là quản gia đã may theo số đo của em.

Lúc hắn ăn xong cũng là lúc em trả sách về lại kệ, đột nhiên có một quyển sách thu hút em với trang bìa màu đen được điểm tô bởi những họa tiết đỏ thẫm.

"Heartless, Hoàng Hậu Cơ..."

"Em thấy hứng thú à?"

Em ngẩng đầu, chẳng biết thiếu gia đã đứng cạnh mình từ khi nào, cái cơ thể một mét chín của hắn gần như che phủ cả người một con nhóc chỉ vỏn vẹn có một mét năm như em.

"Quyển sách có bìa đẹp quá ạ thiếu gia."

"Ta mới được tặng cách đây không lâu, vẫn chưa có thời gian xem qua, cùng đọc nhé?"

"Vậy cũng được ạ?"

"Tất nhiên."

Nói rồi hắn kéo tay em đến bàn làm việc, bản thân ngồi xuống chiếc ghế xoay, tay to vòng qua eo nhỏ mà ôm em vào lòng, để em ngồi trên đùi hắn.

"Thiếu gia, hay là em lấy thêm cái ghế nữa, ngồi như thế này ngài không thấy nặng sao?"

"Không nặng. Mà em đã ăn gì chưa?"

"Em ăn rồi ạ."

"Tốt."

Geto Suguru từ tốn lật từng trang sách đọc cho em nghe mặc dù hắn biết em có thể tự mình đọc, nhìn ánh mắt cô gái nhỏ sáng lên mỗi khi tình tiết truyện gây bất ngờ khiến lòng hắn bồi hồi. Đặc biệt là lúc em phấn khích, hai chân thon đong đưa, cậu nhóc bên dưới đũng quần hắn liền không yên phận mà giật giật.

Bốn chương đã trôi qua, hắn không nhịn được lập tức cúi đầu hôn lên gáy cô hầu nhỏ. Em khẽ 'ưm' một tiếng, giật mình gọi hắn.

"T-Thiếu gia?"

Hắn không đáp, một tay siết lấy eo mảnh, tay còn lại nắn bóp bầu ngực qua lớp áo hầu. Hắn vẫn tiếp tục hôn gáy em, sau đó dời môi gặm lên vành tai đã phiếm hồng tự lúc nào. Từng tiếng rên ư ử em nén lại trong cổ họng chính xác truyền vào màng nhĩ của hắn.

"Y/N... giúp thiếu gia một việc."

"V-Vâng?"

Suguru nhẹ nhàng bế em đặt xuống sàn nhà, ngay khoảng trống dưới bàn làm việc, em ngồi quỳ giữa hai chân hắn. Hắn nhanh chóng kéo khóa quần, giải phóng dương vật đã sớm cương cứng không chịu nổi.

Em khẽ nuốt nước bọt, khi còn học ở trường em đã từng thấy nó trong sách giáo khoa, là bộ phận sinh dục của con trai, vì lí do nào đó mà cô giáo cho qua luôn bài này. Không nghĩ ngoài đời lại khác hoàn toàn đến thế, những sợi gân xanh tím nổi rõ, trên đỉnh còn tiết ra ít chất dịch trắng.

"Em phải làm gì thưa thiếu gia?"

"Bé ngoan, há miệng ngậm nó đi."

Em hơi chần chừ nhưng vẫn nghe lời, tay nhỏ cầm lấy côn thịt, há miệng ngậm lấy nó như hắn nói. Mùi thật nồng, có chút khó chịu đối với em. Chuyện này cũng được xem như bổn phận hầu gái nhỉ?

"Dùng môi ấy, đừng để răng em chạm vào. Rồi từ từ di chuyển."

Khả năng học hỏi của em khá nhanh, môi mọng cứ thế bao bọc vật nam tính mà sục. Suguru ngửa đầu tận hưởng, dù miệng em chỉ chứa được phần đầu nhưng vẫn khiến hắn sung sướng.

"Tay em, xoa hai hòn bi phía dưới."

Tay nhỏ nhận lệnh liền nhiệt tình xoa nắn giúp hắn, đầu lưỡi đảo đảo xung quanh quy đầu, em nghe thấy tiếng hắn thở nặng nhọc ở phía trên. Rồi hắn khẽ vén nhẹ tóc mái, ngắm kĩ gương mặt bầu bĩnh mang nét trẻ con của em đang phục vụ cho hắn. Dễ thương thật.

Nước bọt cùng dịch nhờn ngày càng tiết ra nhiều hơn, khi sắp lên đỉnh, hắn lập tức cố định tay sau đầu em, tự mình đứng dậy động hông. Dương vật cứng cáp liên tục mạnh mẽ đâm thọt làm em suýt nghẹt thở. Hắn gầm nhẹ, đẩy sâu, xả hết vào miệng em. Em ho sặt sụa, tinh trùng tràn khỏi khuôn miệng rơi vãi khắp váy hầu. Hắn vuốt vuốt lưng em, giúp em lấy lại nhịp thở.

"Nuốt vào, đừng nhổ ra."

Hai ngón tay thon dài của hắn quẹt tinh trắng quanh khóe môi em rồi thọc vào miệng nhỏ kéo kéo lưỡi hồng. Em ngoan ngoãn nuốt hết, cái vị tanh nồng làm em suýt nôn. Hắn cười cười, bế em đặt lại trên bàn làm việc. Tay to véo nhẹ đầu mũi be bé xinh xinh, không nhịn được liền cúi xuống gặm nhấm môi mọng.

"Nói thiếu gia nghe, đã có ai khen em rất dễ thương chưa?"

"Có bác quản gia và các chị hầu ạ."

"Ừm, em đáng yêu lắm. Giúp ta thêm một chút nữa nhé? Thiếu gia của em đang rất khó chịu."

"Thiếu gia, ngài đổ bệnh rồi sao?"

"Ừm, chỉ em mới giúp ta chữa được."

"Em sẽ cố hết sức ạ."

Suguru xoa xoa mái đầu nhỏ, để em nằm trên bàn rồi cởi bỏ giày cùng tất chân của em, lộ ra bắp thịt thon ngọc ngà. Hắn như một kẻ du mục mà khám phá cơ thể em, từ tốn đẩy cao váy hầu, đùi mịn đến quần lót đều phơi bày trước mặt hắn.

Hắn khom người, khớp tay kéo nhẹ đáy quần em, âm hộ hồng hào non trẻ lập tức bị hắn áp môi liếm mút, thơm... rất thơm. Cái mùi hăng hăng ngọt lịm của bé gái độ tuổi dậy thì làm hắn phát điên.

"Ưm... T-Thiếu gia..."

Tiếng rên rỉ thốt ra từ miệng em chỉ khiến hắn muốn nhiều hơn, lưỡi to càng đào sâu trong lỗ âm đạo. Hắn thuận thế chen một ngón tay vào, ngọ nguậy khuấy đảo liên tục trong khi đầu lưỡi gẩy gẩy hạt đậu nhỏ bên trên.

"T-Thiếu gia... em... em... lạ lắm."

Hắn vẫn lặp đi lặp lại cho đến khi em đạt giới hạn, đùi thon chụm lại kẹp chặt đầu hắn, khẽ rên lớn một tiếng, dịch nhờn ồ ạt tuông ra. Mắt ưng quan sát tỉ mỉ từng phản ứng không bỏ sót bất cứ chi tiết nào, có vẻ rất hài lòng với tác phẩm của mình.

"Em biết không? Cách để chữa bệnh này là em phải cùng thiếu gia chịu đau trong một khoảng thời gian nhất định. Sau khi kết thúc, ta sẽ được thoải mái."

Geto Suguru thề hắn đây là lần đầu tiên phải lừa phỉnh một bé gái, có hàng tá những cô nàng xinh đẹp nóng bỏng với mọi kiểu cách ngoài kia muốn ngủ với hắn nhưng tại sao? Tại sao em lại cuốn hút hắn đến vậy mặc dù em chẳng làm gì cả?

Đầu óc hắn rối bời mà tròng cái bao cao su vào, cọ cọ thân dài của dương vật lên cửa âm hộ để bôi trơn. Chết tiệt! Hắn muốn chơi trần. Nhưng hắn biết em không được phép mang bầu ở cái tuổi này, nó sẽ giết chết em.

Quy đầu nhẹ nhàng chen chúc xuyên qua lỗ âm đạo chật hẹp, hắn nghe em rên rỉ gọi hắn, tiếc cho em, hiện tại hắn chính là chiếc xe lao dốc không phanh. Hông khẽ động, côn thịt liền hướng thẳng mà tới, xé toạc màng trinh mỏng bên trong. Em thét lên, đau đến chảy cả nước mắt, mếu môi muốn khóc.

"Đau lắm đúng không? Ta cũng vậy, bé ngoan đừng khóc, tí nữa sẽ hết."

Hắn vừa nói dối không chớp mắt vừa dỗ dành cô gái nhỏ, thân dưới bắt đầu mạnh mẽ ra vào. Em khóc nấc cả lên, tay hắn kéo vai áo hầu, cúi đầu bú mút da thịt trơn mịn. Rồi lại di chuyển sang môi đào, lưỡi quấn lưỡi, dây dưa không dứt.

Âm đạo nhỏ bé chưa phát triển hoàn toàn của em bóp chặt như muốn cắn đứt của quý của hắn. Nhưng hắn thích, cảm giác sướng đến không thể sướng hơn. Hắn điên mất, lí trí hắn dần dần bị bào mòn, hông tự động theo bản năng mà tăng lực. Em thì lơ mơ không biết gì, chỉ cảm giác được rằng nỗi đau đã chuyển sang một thứ gì đó khác và em không ghét nó.

"Thiếu gia... ưm..."

"Ừ, ta đây."

"E-Em..."

"Không sao, cứ mặc kệ và để ta lo liệu."

"Vâng..."

Hắn hôn nhẹ tai em, khuôn mặt nhỏ bầu bầu giờ đây phủ thêm một lớp má hồng, khóe mắt ần ận nước, môi sưng đỏ, mái tóc vốn được búi gọn đã xõa tung tự lúc nào. Hắn không thể kiềm chế, nhấc chân thon gác lên vai rồi hung hăng thúc côn thịt to lớn, giày xéo em đến tận tử cung.

Lúc hắn đạt cao trào, lúc hắn rút ra, trong suốt quá trình hai chân em vẫn không ngừng run rẩy, bệnh của thiếu gia thật đáng sợ. Em thấy thiếu gia đeo một cái màng khác vào sau đó bế em đến sô pha, cả hai lại tiếp tục chịu đau cùng nhau, nhưng lạ là lần này không còn đau nữa, ngược lại cảm giác rất thích.

Hắn dường như ôm em đi khắp phòng, cự vật dày cộm luôn ở trong em. Từ bàn làm việc đến sô pha, từ sô pha đến sàn nhà, từ sàn nhà đến kệ sách. Nếu bây giờ bảo đây là thư phòng chắc chắn sẽ không ai tin, dâm thủy của em và hắn vương vãi mọi nơi, đồ đạc thì bừa bộn khỏi nói.

Lúc em tỉnh giấc đã thấy bản thân được thay một bộ quần áo ngủ đơn giản thơm tho, bên dưới em là chiếc giường cỡ lớn, khung cảnh hoàn toàn xa lạ, không phải nơi dành cho nữ hầu mà em hay lui về mỗi tối. Em lê lết cơ thể ê ẩm mở cửa ra khỏi phòng rồi quay đầu nhìn lại, ơ...  đây chẳng phải là phòng ngủ của thiếu gia nhà em sao? À đúng rồi, thiếu gia đã khỏi bệnh chưa nhỉ?

Mấy chị hầu nháo nhào cả lên ngay khi thấy em từ trên lầu bước xuống, em đã ngủ tận hai ngày. Có trời mới biết bọn họ hoảng hồn như thế nào khi nghe thiếu gia gọi đến phòng ngài chăm em, nhìn sơ thôi ai cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Em bé đã bị cầm thú nhắm đến rồi, hụ hụ, bọn họ đề phòng thiếu gia Gojo nhưng tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, ai ngờ thiếu gia nhà bọn họ lại hóa thú chứ.

...

Khúc nhạc dạo nhanh chóng trôi qua, thời tiết bắt đầu chuyển mùa từ thu sang đông. Cơ thể em rất nhạy cảm với việc này, và thế là em đổ bệnh. Quản gia phê duyệt cho em nghỉ ngơi ở căn nhà phụ phía sau biệt thự - nơi ở dành cho người hầu.

Thiếu gia Geto gần đây thường xuyên bận bịu, chỉ dặn dò quản gia để ý em thật kĩ. Bà cũng biết chuyện xảy ra giữa em và hắn, nhưng thân phận của bà không thể giúp gì được cho em ngoại trừ việc chăm sóc và giảng dạy.

Người ta thường nói cái gì mình sợ nhất thì nó sẽ đến, tim bà suýt nhảy vọt cả ra ngoài khi thấy thiếu gia Gojo Satoru ghé thăm. Bà đã nghe phong phanh một cách 'rất chi tiết' từ nữ hầu trưởng, không thể không đề phòng, vì bà biết thiếu gia Gojo thậm chí còn đáng sợ hơn cả thiếu gia nhà bà.

"Quản gia, Suguru có ở đây không?"

"Thưa thiếu gia Gojo, thiếu gia nhà tôi đã đi công tác rồi ạ."

"Vậy sao? Thế còn Y/N?"

"Xin thứ lỗi nhưng... ngài tìm con bé có việc gì không ạ?"

"Không có gì, chỉ muốn tán gẫu một chút."

"Thật tiếc thưa ngài, con bé đã về quê rồi ạ."

"Gì vậy? Tôi bay sang Anh cả tháng trời mới về mà ai cũng bỏ đi hết là sao? Thôi chịu, cho tôi tá túc chút, từ sân bay phóng thẳng đến đây đuối quá."

"Vâng, ngài cứ tự nhiên ạ."

Nhưng quản gia đã quên mất, Gojo Satoru chính là kiểu người sẽ không bao giờ ngồi yên một chỗ quá lâu, hắn ngồi ở sô pha chán chê liền rảo bước ra sân vườn ngắm cây ngắm cảnh. Hắn đốt điếu thuốc mà rít, cảm nhận cái vị đăng đắng nơi vòm họng. Rồi Hắn đột nhiên dừng lại khi thấy căn nhà nhỏ dành cho người hầu, hắn biết vì nhà hắn, hay nói đúng hơn mỗi gia đình thuộc một gia tộc hùng mạnh lâu đời đều xây nhà theo kiểu như thế.

Hắn tự hỏi mỗi tối bé con đều lui về đó mà ngủ sao? Hay hắn bảo Suguru chuyển em qua cho hắn nhỉ? Hắn cười khoái chí, tự cho mình rất tài ba khi nghĩ ra sáng kiến hay đến vậy. Không biết trời xui đất khiến như nào, hắn lại vững vàng thẳng tiến đến đó. Giờ này người hầu đều tập trung ở biệt thự, chắc chắn không có ai ở đây, nếu có thì hắn cũng chẳng bận tâm.

Kính râm yên vị trên sóng mũi cao được tháo xuống, đôi mắt xanh sâu thông qua cửa sổ mà liếc vào, cũng khá rộng đấy nhỉ? Nhưng em ở cạnh hắn vẫn là tốt nhất.

Mày rậm khẽ nhíu lại khi thấy có người nằm trên giường. Hắn cố mà dòm, đến khi nhìn rõ là ai, các khớp ngón tay trắng muốt không tự chủ lập tức bóp nát cả cái kính đáng thương. Hắn day day mi tâm, cố trấn tĩnh bản thân, khóe môi nhếch lên đầy tà ác.

"Quản gia... bà thật là..."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top