16
Chương 16: Trái lời
Suguru dường như rất lo lắng cho em ngay cả khi em vẫn còn đang ở tại thành của mình, trước khi đi còn dặn kĩ quản gia của em, đến những người hầu và cả cậu học trò của mình. Sukuna, Toji có thể tấn công những người trong toà thành, chi ít Yuta có thể cầm chân đám kia để câu kéo thời gian cho em, có thể là cho hắn đến giải cứu.
"Nếu có chuyện gì xin cô hãy gọi cho em."
Cậu thiếu niên tay đặt lên chui kiếm, lịch sự cúi đầu trước em. Vì còn khá ngại, nên em cũng chỉ biết xua tay nói bản thân mình ổn cả.
-Hay là cậu ngồi ở đây đi, làm việc một mình tôi thấy cũng chán.
Yuta có phần hơi dè dặt khi ngồi xuống ngay đối diện em, người hầu bưng trà ra, đem rót cho cậu một tách. Bánh ngọt và bánh mặn cũng được bày ra trước mắt. Hai người chưa từng gặp nhau lần nào, với cả đây chắc cũng là lần đầu tiên Yuta nhìn thấy Asmodeus, tin đồn về "công chúa" duy nhất tại Địa ngục ra là sự thật.
-Cậu thấy tôi là nữ nhân đầu tiên là Asmodeus nên hơi thấy lạ có đúng không ?
"Thật...ra...ý em là...lần đầu em nhìn thấy thật."
-Ai lần đầu gặp tôi cũng đều nhìn như thế.
Em lấy kẹp gắp cho cậu một chiếc bánh socola tròn cho vào dĩa.
-Không sao....Cậu ăn thử đi, riêng tại thành của tôi thì món bánh ngọt là ngon nhất đấy.
"Vâng, cảm ơn cô ạ."
Cậu cho thẳng miếng bánh vào miệng, ngay sau đó là tiếng cậu ngân nga cảm thán vị ngon của món bánh tại đây.
"Vậy là chắc cô rất thích đồ ngọt nhỉ ?"
-Ồ, rất tiếc là không. Tôi thích các món mặn hơn, tôi cho tìm nhiều đầu bếp, công thức làm bánh ngọt hàng đầu thế giới xuống đây là để thu hút một người.
"Vậy là người đó thích ăn đồ ngọt lắm sao ạ ?"
-Ừ, anh ấy là một người siêu thích các món bánh ngọt luôn.
Nghe em nói đến, Yuta bỗng nhiên bật cười đến sáng chói. Không biết trong đầu cậu ta nghĩ gì mà cười như thế, em cũng tò mò muốn biết nữa.
-Cậu cười chuyện gì thế ?
"À, dạ không ạ. Tại vì em cũng biết một người cũng siêu ghiền đồ ngọt luôn."
Khi mà đồng hồ điểm 0 giờ đêm, thành trì của Asmodeus vắng lặng, không người ra kẻ vào. Chỉ còn tiếng bước chân âm thầm của em. Ánh vàng từ ngọn đèn hắt lên bóng hình nhỏ, bước chân dậm nhẹ trên sàn, không gian yên ắng đến nỗi em nghe rõ cả nhịp thở của mình.
Căn phòng ngủ quen thuộc của em đột nhiên bật mở. Theo phản xạ em liền giật thót mình, cả người bật ngã ra sau, nhưng lại có một vòng tay lớn đỡ lấy lưng mình.
-Tại...tại sao...?
Ánh đèn hắt lên gương mặt người đàn ông ấy, vết ẹo trên khoé môi động đậy. Toji tay giữ chặt lấy cơ thể nhỏ, hắn siết eo em, đem em kéo vào căn phòng rồi khoá cửa. Từ lúc nhìn thấy gương mặt hắn, toàn thân em đã run rẩy, tại sao em mãi không thể thoát khỏi cơn ác mộng về những kẻ đã gieo rắc kinh hoàng.
-Ưm....u...
Bàn tay lớn bịt miệng em, chặn mọi âm thanh định tuông ra khỏi cái miệng bé xinh kia. Hắn như sư tử to lớn giữ lấy miếng mồi ngon trong tay, cơ thể con thú ấy đè em ra giữ, hai tay còn chưa kịp phục hồi đã bị hắn giữ lấy, toàn bộ trọng lượng kia ghì nặng cả người em xuống giường.
-Juvian...
Toji hắn nghiêng đầu thì thầm vào tai em, bởi vì ngay bây giờ đến mở mắt em còn không dám. Đôi mắt nhắm chặt, miệng lẩm bẩm gì đó hắn không nghe rõ.
-Juvian...mở mắt nhìn tôi
Nơi khoé mắt của bé con đã chảy nước mắt, hắn hù em sợ rồi sao.
-Tôi xin ngài...đừng...tôi xin ngài...
-Em sao vậy ? Tôi có làm gì em đâu.
Có chắc là không làm không ? Hắn có nhớ hắn đã làm gì em trong mấy tuần trước không, là mấy tuàn trước đấy, không phải là một hay hai năm. Em mở to mắt, tay chân lập tức vẫy vùng đòi thoát. Mấp máy nói lời cầu xin, mặc cho hắn đang ghì cứng em.
-Hức...hức....
Sự bất lực hiện trên gương mặt hắn, Toji đành buông em ra, dù là buông lỏng nhưng tay thì nắm lấy cổ tay gầy kia.
-Tôi đã tưởng Sukuna đã giết chết em rồi...
Tay hắn vươn ra vén mái tóc che đi gương mặt ướt nhoè kia. Trước những hành động kì lạ của hắn, em chỉ biết tránh né trong sợ hãi. Toji là tên khốn người to óc như quả nho, những gì đã xảy ra với em, nhất là những gì hắn đã gây ra làm sao không thể để lại những di chứng tâm lí ám ảnh đến kinh khủng như thế.
-Dù sao thì em cũng chưa chết...
Tin tức em quay về rõ ràng đã giữ rất kín, nhưng lại có một con chuột nhắt nào đó dám tuông ra. Rất nhanh chuyện đó lan tới tai của kẻ đứng đầu. Lucifer từ dạo hôm đó đến giờ gã vẫn rất cay cú em, đốt thành, bỏ trốn, gã quy chụp tất cả những lỗi lầm hôm đó đặt lên đầu em. Tất cả là tại em.
Đại tội kiêu ngạo hùng hồn tiến đến thành Asmodeus, những người hầu thấy gã lần lượt nhanh chóng chạy đi báo cho vị quản gia thân cận để cho vị chủ nhân mình chạy trốn. Có lẽ nó điều đó là quá trễ, vị quản gia chỉ kịp cấp báo với Yuta.
"Rika...giúp tớ, hãy đưa ngài Asmodeus chạy trốn."
Thực lực, sức mạnh, kinh nghiệm rõ ràng cậu thấy mình hoàn toàn thua kẻ trước mắt. Nhưng nhiệm vụ bảo vệ ngài ấy, vì ngài ấy là đức tin, là tình yêu mà người thầy cậu yêu nhất. Tình yêu mà, Yuta tuy trẻ nhưng hiểu rõ đều đó. Vì thứ mà cậu vừa gọi tên một cách thân thương ấy-Rika, người cậu yêu nhất.
-Ngươi có biết ngươi đang đứng trước ai không ?
Người trai trẻ trước mắt gã thủ thế, hiên ngang không sợ chết, nó khiến gã sôi máu.
-Thưa ngài, tôi biết. Nhưng tôi là người sẵn sàng đứng ra bảo vệ thứ gọi là tình yêu.
Yuta cậu ta tin rằng mình bảo vệ em an toàn cũng chính là bảo vệ đức tin, tình yêu của người thầy mình.
-Một thằng nhóc như ngươi mà biết cái gì.
Gã vung tay, toàn bộ đèn dọc dãy hành lang vụt tắt. Ngay vài giây sau đó, đèn được thổi sáng trở lại. Kẻ chiến thắng trực tiếp lướt qua cậu trai trẻ, Yuta với chiếc áo trắng nhuộm đỏ, tay chống lấy thanh kiếm thở nặng.
-Đối với ta...tình yêu là thứ vô nghĩa.
"Yuuuutaaaaa...."
Lucifer bước ngang vườn hoa hồng đen, rồi bỗng nhiên một đám dây leo bò ngoằn ngèo dưới chân gã, những dây gai từ từ siết lấy cổ chân kẻ mạnh ấy. Đây cứ như một món vũ khí, thường ngày gã chỉ thấy đó là một cái vườn bông vớ vẫn do em bỏ thời gian vô bổ vào nó. Đâu ngờ, nay nó là thứ cản chân Ryomen Sukuna.
-Lắm trò !
Chân gã giẫm mạnh lên đống dây gai, một ngọn lửa cháy bừng lan rộng. Ấy thế mà đống dây ấy không chịu thua trước ngọn lửa đỏ, bọn nó vì chủ nhân mình mà gồng sức giữa cái nóng phực hoả ngục vươn người trói chặt cổ chân gã.
Thế nhưng, đám dây ấy vẫn đã cố hết sức bảo vệ chủ nhân mình, ngọn lửa cháy mãi không tàn của kẻ đứng đầu đã thiêu rụi một vườn hoa.
-Ha...
-Aaaaaaa....
Thuật dịch chuyển cùng với mùi hương của hoa hồng làm gã dễ dàng đánh hơi được vị trí của em. Một tay gã bóp chặt cổ, một tay gã giữ chặt eo nhỏ, đôi mắt dữ tợn nhìn dọc cơ thể nhỏ đang run rẩy trong tay. Đầu ngón tay gã phực lửa, đóm lửa trên ngón tay gã cháy rực, từng chút gã rê đóm lửa ấy trên gương mặt em giống như một cách thức đe doạ.
-Sợ à ?
Da thịt tất nhiên là bị nóng lên, mồ hôi em đổ nhễ ra, nhưng nếu gã cứ tiếp tục làm như thế không sớm thì muộn chính em sẽ bị bỏng mất.
-Lucifer...
Cái cách gọi ấy và cả dáng vẻ run sợ đấy của em bị gã coi như là một cái gai trong mắt. Hơi thở trầm đục đục kẻ mạnh phả lên gò má thiếu nữ, đóm lửa trên ngón tay gã cũng đã tắt. Nhưng đổi lại bàn tay ấy lại túm chặt tóc của em giật ngược ra sau.
-Có biết cái kết của việc làm trái ý tôi là gì không ?
Em còn chưa kịp cất tiếng trả lời thì gã đã đấm thục vào bụng em, ai cũng biết rằng gã vốn không muốn nhẹ nhàng, uy lực cú đấm ấy khiến em choáng váng. Từ miệng phun ra ngụm máu, cả người không đứng vững loạn choạng té ngã. Tranh thủ lúc đấy gã túm tóc em lôi sộc đi.
-Em nên nhớ, dưới Địa ngục này chỉ có ta là nhất.
-----------
Ngay sau khi em vừa bị bắt đi, chỗ của Geto Suguru cũng có chuyện.
Leviathan hay Geto Suguru, đột nhiên biến mất trong một xoáy không rõ. Nhưng chỉ vài giây sau hắn lại trở ra, kì lạ hơn là trên đầu hắn xuất hiện một vết sẹo không rõ nguồn gốc.
---------
8/8/2024
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top