80
Tấm lưng mảnh mai trắng mịn của Won Eunji ngồi thẳng dậy, lớp vải tơ lụa của bộ sườn xám tôn lên xu0ng bướm rõ ràng, lúc nghe anh nói hai người kia đã ra khỏi Cục Dân Chính thì cô chẳng hề hốt hoảng, mắt cá chân trắng như tuyết lộ ra dưới làn váy vẫn quấn chặt lấy đôi chân được bọc trong lớp quần tây của anh.
"Em không sợ bị thấy đâu."
Cô im lặng kề sát hơn một chút, cố ý nói nhỏ bên tai Jeon Jungkook : "Jeon Tổng sợ bị thấy à?"
Đôi mắt màu hổ phách của Jeon Jungkook chợt trở nên khiêm tốn, nắm lấy ngón tay thon dài của cô đang chạm vào dây thắt lưng lạnh như băng: "Khơi lửa của anh lên, đến lúc đó đừng có rơi nước mắt đấy."
Won Eunji cũng chỉ giả vờ to gan lớn mật, khóe mắt liếc thấy đúng là có hai bóng người từ cửa Cục Dân Chính đi ra, dù sao cô cũng cần mặt mũi, cúi đầu rũ mái tóc dài xuống dùng hàm răng tinh tế ma sát cần cổ thon dài của người đàn ông hai giây:
"Anh hung dữ quá đi... Còn muốn làm em rơi nước mắt."
Khi Jong Shang còn cách chiếc xe một đoạn rất gần, Won Eunji đã ngồi lại ghế sau như không có chuyện gì, chỉnh sửa lại áo khoác lông mặc trên người. Ngay lúc đó cửa xe bị kéo ra, Jeong Ryeo khom lưng ngồi vào, trong tay cầm một vài tờ hồ sơ chứng nhận ly hôn.
Won Eunji nhận thấy vẻ mặt cô ta không đúng, sau đó lại nhìn thấy giấy chứng nhận vẫn giống như cũ, bèn mở miệng hỏi: "Vì không chuẩn bị đầy đủ sao?"
Nghĩ đến khả năng này không lớn, dù sao Jeong Ryeo đã kiên trì đến đặt lịch hẹn suốt sáu tháng, sao có thể chuẩn bị thiếu giấy tờ cần thiết được.
Jeong Ryeo ở trong Cục Dân Chính nửa tiếng, bây giờ lên xe được máy sưởi thổi ấm một lúc mới cảm giác được nhiệt độ cơ thể trở về bình thường.
"Eunji, cảm ơn cô và Jungkook đã dành ra buổi sáng đến đây cùng tôi." Cô ta nhìn Won Eunji ngồi bên cạnh, trong mắt có gợn sóng, im lặng nửa giây rồi nói tiếp: "Vừa rồi ba tôi bị xuất huyết não phải vào bệnh viện cấp cứu, trước khi hoàn tất thủ tục... ly hôn với Jong Shang ."
Giọng nói của cô ta ngập ngừng, không nói hết câu nhưng cô vẫn hiểu ẩn ý trong đó.
Won Eunji liếc mắt nhìn người đàn ông anh tuấn ngồi ở ghế phụ, hoàn hồn nói: "Sức khỏe của người lớn quan trọng hơn."
Jeong Ryeo đã điều chỉnh tốt cảm xúc, mà chuyện ly hôn tạm thời không thể hoàn thành hiển nhiên đã biến thành cô ta cầu xin Jong Shang . Sau khi sắp xếp lại tất cả giấy chứng nhận trong tập hồ sơ, cô ta nói: "Tôi và Shang còn phải đến bệnh viện thăm ba, không tiện đường với hai người, thư ký sẽ đến đón chúng tôi."
Thái độ của cô ta đã trở nên chủ động, đương nhiên Jong Shang sẽ không tiếp tục trưng ra bộ mặt lạnh lùng nữa.
Ánh mắt lạnh nhạt lướt qua Jeon Jungkook và Won Eunji nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, giọng điệu trầm thấp từ tốn nói: "Ngày khác tôi và Ryeo sẽ mời hai người bữa cơm."
Nhìn thấy hai người này giải hòa, sau đó biến thành hình thức vợ chồng yêu thương lẫn nhau như trước, lúc xuống xe cũng sóng vai đi cùng nhau. Won Eunji nhìn chằm chằm một lúc lâu, đầu ngón tay nhấn nút kéo cửa sổ xe lên, nói với Jeon Jungkook : "Chuyện này cũng kịch tính như phim ảnh quá nhỉ, bây giờ đổi thành Jong Shang đồng ý ly hôn, kết quả Jeong Ryeo không thể ly hôn vì chuyện gia đình."
So với sự ngạc nhiên của cô, ngược lại vẻ mặt Jeon Jungkook lại vô cùng bình tĩnh, lúc anh khởi động xe chạy ra khỏi Cục Dân Chính mới mấp máy đôi môi mỏng: "Lợi ích của nhà họ Jeong và nhà họ Jong bị buộc rất chặt, chuyện làm ăn kinh doanh rất rắc rối phức tạp, nếu bọn họ lén ly hôn thì còn được, nhưng cố tình lại để lộ tiếng gió, đương nhiên sẽ có người tìm mọi cách ngăn cản."
Dù sao ba của Jeong Ryeo có bị xuất huyết não nhập viện cấp cứu hay không không quan trọng.
Quan trọng là hành động này đã chứng tó thái độ của nhà họ Jeong về cuộc hôn nhân của hai người.
Won Eunji nghĩ thầm, vẫn cảm thấy tiếc nuối thay Jeong Ryeo : "Bây giờ lại trở thành cô ấy cầu xin Jong Shang đừng ly hôn?"
Jeon Jungkook liếc mắt nhìn cô ngồi ở hàng ghế sau qua kính chiếu hậu:
"Vậy phải xem ba của cô ấy bị xuất huyết não đến lúc nào không thuốc tự khỏi."
Won Eunji bỗng nhiên cảm thấy yêu ba của mình hơn gấp bội, bên trong xe không có người ngoài, cô cũng không cần giả vờ đoan trang nữa, đá rơi giày cuộn chân ngồi trên ghế: "Jeon Jungkook , em thấy yêu ba của mình vô cùng."
Nếu cô cảm thấy cuộc hôn nhân của mình bất hạnh, chỉ cần có chút suy nghĩ này, nhất định ba sẽ cứu cô ra khỏi lồng giam.
Chứ không phải giống như ba của Jeong Ryeo , vì lợi ích của dòng họ mà chôn vùi hạnh phúc nửa đời của con gái.
Nghĩ vậy, Won Eunji vươn tay cầm điện thoại, gửi cho "phụ thân đại nhân" đang đi công tác xa mấy cái biểu cảm tình yêu.
Trong lúc cô không để ý Jeon Jungkook đã lái xe về biệt thự, đỗ lại trong gara.
Xung quanh không có người khác, ánh sáng cũng u ám.
Won Eunji ngẩng mặt nhìn ra bên ngoài, sau đó xoay người tìm giày cao gót mang vào định xuống xe.
Ai ngờ Jeon Jungkook đã nhanh chóng mở cửa ghế sau của cô ra, nhưng anh lại chẳng có ý định thả cô xuống.
Dáng người thon dài thẳng tắp che lấp ngoài cửa, cánh tay phải gác bên trên, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào cô.
Chỉ qua một ánh mắt Won Eunjip đã lập tức nhìn thấu ý đồ gây rối của anh, mũi chân trắng nõn rụt vào trong làn váy, tuy biết rõ còn cố hỏi: "Anh ức hiếp em như vậy... Để ba mà biết chắc chắn sẽ bị răn dạy."
Jeon Jungkook mím môi mỉm cười, càng kề sát lại gần cô hơn, giọng nói cũng trở nên trầm thấp hơn: "Ba em không quản được sinh hoạt vợ chồng của chúng ta đâu."
Ai bảo vậy!
Won Eunji vừa định dỗi thì cánh tay đã bị anh giữ chặt, không xuống xe, vậy thì làm ngay trên ghế sau bọc da này vậy.
Jeon Jungkook đã bị cô khơi lửa từ lúc còn ở trước cửa Cục Dân Chính, đến lúc này anh không thèm quan tâm có trễ làm hay không, nhanh chóng c0i nút bọc sườn xám của người phụ nữ ra, để lộ bờ vai trắng như tuyết.
Dần dần, Won Eunji bị mùi hương gỗ tuyết tùng nồng đậm trên người anh làm ướt sũng, vì thế cũng phối hợp vươn tay ôm anh: "Nếu em mà khóc là phải dừng lại."
"Được."
"Làm bình thường..."
"Được."
——
Cho dù cô nói gì Jeon Jungkook cũng đều đồng ý, nhưng sau đó lại chẳng nương tay chút nào.
Trong lúc ý thức mơ hồ, Won Eunji cảm giác cả người mình như bạch ngọc tẩm trong nước, chỉ cần ngón tay người đàn ông hơi siết chặt là miếng ngọc sẽ vỡ vụn.
Chờ đến khi nằm lên chiếc giường lớn ấm áp thoải mái trong phòng ngủ ngủ một giấc, đến khi cô thức dậy thì ánh hoàng hôn màu cam ngoài cửa sổ đã chiếu ngập tràn trong phòng.
Cô ôm chăn quay người, chỉ cảm thấy eo mỏi chân đau, không muốn đứng dậy.
Im lặng vài giây, Won Eunji hơi ngẩng đầu lên, mặt mày dịu dàng như muốn tan thành nước, để ý thấy điện thoại đang đặt bên cạnh đang reo vang.
Vươn tay ra xem, phát hiện trên màn hình là một dãy số lạ.
Cô nhận cuộc gọi, còn chưa nói chuyện, quả nhiên người ở đầu bên kia đã lễ phép giới thiệu: "Tôi là phó đạo diễn bộ phim điện ảnh Vị Khách Trong Mưa, xin hỏi cô là Won Eunji sao?"
Mấy chữ Vị Khách Trong Mưa này Won Eunji vừa nhìn thấy trên Kakao sáng hôm nay.
Cô lập tức tỉnh táo lại, trùm chăn ngồi dậy, hắng giọng nói: "Là tôi."
Phó đạo diễn thấy không tìm sai người, bèn nói vài câu đơn giản thuật lại chuyện đoàn phim tìm người múa thế cho ảnh hậu Park Boyung , đúng lúc đó có không ít người hâm mộ đến nhắn tin cho Kakao đoàn phim đề cử cô.
Đoàn phim cũng đã xem video múa lần trước của Won Eunji một lần rồi, cảm thấy cô có nền tảng rất vững, vì thế mới liên hệ với cô: "Gần đây cô Won có rảnh đến đoàn phim thử vai không?"
Trước lời mời của phó đạo diễn, Won Eunji không đồng ý ngay, mà nói: "Để tôi suy nghĩ đã."
Sau đó kết thúc cuộc gọi.
Cô liên hệ với người đại diện của mẹ là Cha Nyeo, gửi tin nhắn dò hỏi đã tìm được người múa thế phù hợp chưa.
Bên kia còn chưa trả lời, có lẽ là đang bận.
Thật ra Won Eunji cũng không gấp gáp, đặt điện thoại lên tủ đầu giường, dẫm lên tấm thảm đi thẳng đến phòng tắm tắm rửa.
Sắc trời bên ngoài dần tối đen giống như một bát mực, bên trong câu lạc bộ Đàn Cung lộng lẫy ánh đèn, trong phòng riêng là cảnh tượng hoa lệ náo nhiệt, bên phía toilet, Thịnh Hựu An cẩn thận đóng cửa lại ngăn cách với thế giới bên ngoài, sau đó mới vặn vòi nước rửa tay.
Sau đó ông ta lấy một tờ khăn giấy trong hộp lau khô nước trên mu bàn tay, rồi móc điện thoại ra.
Tìm số liên lạc có ghi chú là vợ, bắt đầu gọi đi.
Người bên kia nhanh chóng nghe máy, giọng dịu dàng của Thi Di vang lên: "Hựu An, chuyện làm ăn tối nay đã bàn bạc thành công chưa?"
Dưới ánh sáng chói lóa, Thịnh Hựu An nhíu mày để lộ nếp nhăn, nói:
"Bàn chuyện làm ăn với đám người Jeon Jungkook chỉ cần bất cẩn sẽ bị dụ ngay, rượu đã kính không ít mà thái độ cứ mập mờ mãi."
"A Di à, em còn chiêu gì để ứng phó với cậu ta không?"
Hơi thở của Thi Di rất nhẹ, giống như vừa mới ngủ thiêm thiếp: "Quan hệ giữa em và Jeon Jungkook không thân nhau lắm, có thể giúp anh mở được vòng này là nhờ Jeon Jungkook có giao tình tốt với anh ta... Nhưng phần ân tình này chỉ được đến đây, em không biết cách đối phó với Jeon Jungkook ."
Thịnh Hựu An nghe xong thì lập tức im lặng.
Không biết vì sao mà ánh đèn trong phòng vệ sinh trở nên cực kỳ chói mắt, ông ta nhìn bản thân trong gương, tuy rằng khuôn mặt góc cạnh rõ ràng nhưng làn da đã hơi nhão, rồi giống như có đốm đồi mồi trên da, nhìn kỹ lại thì lại như hoa mắt.
Nhưng đến tuổi này, dáng người ông ta đã bắt đầu không bì được với những người trẻ tuổi đang ngồi thẳng lưng ngay ngắn bên trong phòng riêng kia.
Người đến tuổi trung niên, kiêng kị nhất chính là phát hiện mình đã già.
Thịnh Hựu An thấy Thi Di cũng không có cách, có hỏi tiếp cũng vô ích, giọng điệu hơi hòa hoãn lại: "Em ngủ đi, tối nay anh không về sớm đâu, đừng thức đêm chờ."
"Em cũng phải viết một bản thảo xong mới nghỉ ngơi được... Hựu An, anh uống ít thôi, em hầm canh nhân sâm bao tử heo cho anh."
Thi Di thỏ thẻ nói vài câu quan tâm ông ta, năm sáu phút sau mới cúp điện thoại.
Căn biệt thự trống trải, lầu trên lầu dưới đều không có một chút hơi ấm.
Cô ta đứng bên cửa sổ nhìn màn đêm một lúc lâu, đến tận khi ống tay áo lạnh lẽo mới rụt tay lại, cầm điện thoại liên lạc cho người bạn được xem như có quan hệ không tệ trong giới quyền quý Busan.
Hỏi những người này, mọi người ngoại trừ chỉ biết Jeon Jungkook thích thu thập sách cổ và vòng ngọc ra thì không tìm hiểu được anh yêu thích gì nữa.
Thi Di đi qua đi lại trong căn phòng ngủ tối đen, cuối cùng đứng lại.
Ngón tay cô ta nhẹ nhàng lướt trên màn hình, gõ tin nhắn: ⌈Anh Shang, gần đây có rảnh tụ họp một chút không?⌋
...
Jong Shang vẫn chưa trả lời, trong khoảng thời gian này Thịnh Hựu An luôn cố gắng trà trộn vào vòng giao tiếp của Jeon Jungkook , mọi người tò mò không biết ông ta định bàn mối làm ăn to thế nào, nhưng hỏi thăm thì lại chẳng ra manh mối gì.
Thịnh Hựu An không trà trộn vào vòng giao tiếp cùng vai vế với mình, cũng không muốn gia nhập vào vòng giao tiếp của Won Taejin .
Ngược lại muốn kết bạn với những nhà tư bản trẻ tuổi như Jeon Jungkook , hành động này khiến Won Eunji cảm thấy rất khó hiểu, nhất là khi nhận được mẻ cá tự nhiên được Thịnh Hựu An phái người đưa tới.
Cô cảm thấy Thịnh Hựu An đã xum xoe quá mức, bèn đi hỏi tình huống ở phía Won Tahan.
Won Tahan trả lời rất ngắn gọn: ⌈Thịnh Hựu An vẫn chưa đủ tư cách để bàn chuyện làm ăn với ba.⌋
Won Eunji lại hỏi: ⌈Ông ta có tìm em không?⌋
Won Tahan: ⌈Có, muốn bàn chuyện làm ăn với em, cũng không đủ tư cách.⌋
Đầu ngón tay Won Eunji hơi dừng lại, nghĩ thầm không hổ là ông chủ nhà họ Won trong tương lai, giọng điệu đủ ngông cuồng, suýt nữa cô đã cho rằng Won Tahan bị Em Gái nhập rồi.
Cô híp hàng lông mi cong vút, chậm chạp gõ chữ trả lời: ⌈Thịnh Hựu An không tìm đến chỗ Em Gái đó chứ?⌋
Won Tahan: ⌈Gần đây ngày nào Won Tahan cũng chạy tới bệnh viện, cứ rãnh là đến làm phiền em chồng chị dưỡng bệnh, chị không biết sao?⌋
Won Eunji: ⌈!!!Còn có chuyện này á?⌋
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top