49

Bầu không khí trong nhà ăn dường như đông cứng lại, ngón tay mảnh mai như ngọc của Won Eunji khẽ gõ lên mặt bàn, lặng lẽ xoa dịu cuộc chiến không có khói thuốc này.

Trước tiên cô nghiêng mặt qua nói với Jeon Jungkook : "Em tự lên trên uống thuốc, không cần làm phiền Kim Somi phải đưa đi."
Won Eunji nói muốn đi uống thuốc, Won Tahan đương nhiên sẽ không cản đường.
Lúc đi ngang qua, đôi mi cong cong của cô rũ xuống, lơ đễnh nhìn vào mắt Kim Somi , sau đó im lặng rời khỏi hiện trường.
Kim Somi tiếp tục dựa lưng vào ghế cầm điện thoại đọc tin tức, thuận tay vén vài sợi tóc rủ xuống ra sau tai.
Từ thang máy về đến tầng cao nhất cũng mất hai phút, vừa đi ra ngoài điện thoại đã khôi phục lại tín hiệu bình thường, Won Eunji nhìn thấy cuộc gọi thoại của Kim Somi gọi tới đúng lúc, đầu ngón tay lành lạnh của cô lướt qua, mím môi không phát ra âm thanh, ngay cả khi đi giày cao gót cũng rất nhẹ nhàng.
Trong hai phút ngắn ngủi kia không biết Jeon Jungkook và Won Tahan đã nói gì, nhưng mỗi một câu nói tiếp theo đều truyền vào chiếc điện thoại di động này.
Chỗ Kim Somi đang đứng cách khá xa Won Eunji, cho nên giọng nói của cậu ấy có chút không rõ.
"Cái mạng này của anh cho dù có róc xương xuyên tim, cả đời này cũng không bao giờ biết được đại ân đại đức của chị tôi đối với anh.

Jeon Jungkook , anh cảm thấy mình có bao nhiêu cơ hội có thể khiến chị tôi yêu anh đây?"
"Sự dựa dẫm trong tiềm thức của chị ấy đối với anh, chẳng qua chỉ là một số thói quen được tạo thành lúc còn nhỏ vẫn chưa bị xóa bỏ hoàn toàn khỏi trí nhớ, chỉ thế thôi."
"Người đã có thể quên được mười năm, sau này cũng có thể tiếp tục quên thêm mười năm, một trăm năm..."
Giọng điệu của Won Tahan rất từ tốn nhưng cũng vô cùng lạnh lẽo, đến mức gần như có thể đâm thủng xương tủy máu thịt của người đàn ông.

Cậu ấy vẫn đang nói tiếp, Won Eunji đã vô thức siết chặt điện thoại, hô hấp cũng chậm lại một chút.
Đến khi cậu ấy lạnh giọng nhấn mạnh một câu chị tôi không yêu anh, Jeon Jungkook cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện, giọng nói rõ ràng đã lạnh đi: "Cậu Won, chuyện này nhà họ Won cậu làm chủ được sao?"
Đối với Won Tahan xuất thân từ một gia tộc có truyền thống thừa kế nghiệp cha mà nói, cậu ấy không bằng một người độc lập như Jeon Jungkook , chính bởi vì như vậy, phong cách làm việc của Jeon Jungkook hoàn toàn không chịu sự ràng buộc của bất cứ người nào, giọng nói bỗng nhiên trầm xuống: "Tôi có thể khiến gia phả của nhà họ Jeon bắt đầu viết lại từ cái tên Won Eunji, đây chính là những gì tôi sẽ làm cho cô ấy."
Mấy chữ đằng sau nghe không rõ lắm, giọng nói của Kim Somi xen vào trong điện thoại: "Cậu Won đừng tức giận, chuyện tình yêu nam nữ...người làm em trai như cậu cho dù có liệu trước tính sau thì cũng đâu có thể dập tắt ham muốn của người khác? Jeon tổng nhà tôi bình thường đều giữ mình trong sạch, cậu Won đừng mang theo thành kiến với anh rể tương lai như vậy."
Có lẽ Kim Somi cầm điện thoại lại rất gần, Won Eunji không khỏi đứng sững trước cửa phòng, tia sáng yếu ớt trên đầu phản chiếu nét mặt cô, biểu cảm phức tạp, nghe thấy hai câu nói rất rõ ràng của Won Tahan truyền đến.
"Anh rể tương lai?"
"Ba tôi trước đây không lâu đã tự chọn cho chị ấy một mối hôn sự, đối phương họ Do, Jeon tổng đã đổi họ từ lúc nào vậy?"
Lời nói của Won Tahan vừa dứt,Won Eunji cảm thấy choáng váng vì kinh ngạc, đột nhiên trong lúc vô thức nhấn khóa cảm ứng ở trước cửa, âm thanh trong trẻo vang lên, theo đó là giọng nói kinh ngạc của Kim Somi ở đầu bên kia điện thoại: "Hôn ước? Vậy Jeon tổng nhà tôi không phải sẽ trở thành một người đàn ông không có thân phận sao?"
Một giây sau, cho dù là Won Eunji không cẩn thận bị bại lộ, hay là mấy người đang nói chuyện trong nhà ăn kia đều đồng thời im lặng.
...
"Jeon tổng, anh đừng cách chức tôi mà, tôi cũng không biết tại sao điện thoại lại bấm gọi cho cô Won, là không cẩn thận bấm nhầm thôi, không tin thì anh cứ thử hỏi cô Won có phải chuyện này...."
Trong phòng khách rộng lớn, sau khi Kim Somi đối mặt với cảnh bị bắt ngay tại trận ở nhà ăn, còn phải tốn sức phủi sạch quan hệ cho mình.
Cô ấy nhìn về phía Won Eunji như muốn cầu xin sự giúp đỡ, vừa định nói lại bị ánh mắt của Jeon Jungkook nhìn chằm chằm.
Kim NamJoon ở bên cạnh trước đó đã từng bị cách chức một lần, sau đó trở lại chức vụ cũ do thành tích xuất sắc trong dự án, rất có kinh nghiệm an ủi: "Hồ Ly, chỉ cần mở thêm mấy dự án hợp tác vài trăm triệu là được rồi,Jeon tổng niệm tình sẽ không cắt lương đâu."
Kim Somi ném một cái gối dựa qua: "Ngậm miệng!"

Bình thường ở xó xỉnh nghe lén gì đó Jeon Jungkook đều dễ dàng tha thứ cho hành động nhỏ nhặt của cô ấy, nhưng lần này cô ấy lại giúp Won Eunji dùng điện thoại nghe lén, thái độ mạnh mẽ rõ ràng muốn trách phạt.
Cuối cùng Kim Somi thừa nhận sai lầm của mình và viết bản kiểm điểm, nhưng đều vô dụng, bèn cam chịu nhường lại chức thư ký trưởng cho Kim NamJoon bên cạnh đang cười trên nỗi đau của người khác, trợn tròn mắt nói: "Tôi không đáng thương, có người đàn ông trở thành tiểu tam đào khoét góc tường người ta mới đáng thương."
Kim NamJoon thăng chức phát tài, không biết xấu hổ nói: "Đừng dùng lời như thế để mỉa mai Jeon tổng của tôi, nói không chừng em trai của cô Won đang nói lung tung đấy."
"Là sự thật."
Won Eunji ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon làm bằng da thật, mím môi nói ra ba chữ này, lập tức thu hút được ánh mắt kì quái tò mò của nhóm thư ký.

Cô cầm điện thoại lên, trên giao diện trò chuyện là tin nhắn của Won Tahan vừa gửi tới.
"Trước đây không lâu, một bác trai của gia đình quyền thế đã qua lại với nhà họ Won nhiều năm đến đề nghị kết thông gia, chính miệng ba tôi đã đồng ý."
Lần này Won Tahan bỏ công việc đang làm xuống, có chuẩn bị mà đến.
Dùng một câu không nặng không nhẹ nói cô đã có hôn sự, trong nháy mắt đưa mối quan hệ giữa cô và Jeon Jungkook trở lại như lúc đầu.
Won Eunji giương mắt nhìn về phía người đàn ông tuấn tú đang đứng trước cửa sổ sát đất lần nữa, sắc mặt anh có vẻ không được tốt lắm, Kim Somi và Kim NamJoon đứng ở đằng sau cũng không dám trêu đùa, rất biều điều mà rời khỏi phòng trước.
Không còn người ngoài ở đây, Jeon Jungkook cũng không đè nén sự phiền muộn giữa lông mày nữa, ngón tay mảnh khảnh dùng sức kéo lỏng cà vạt, yết hầu sắc sảo khẽ nhấp nhô, quay người đi tới duỗi cánh tay muốn ôm cô vào lòng, giống như làm thế này có thể xoa dịu đi một chút.
Won Eunji vẫn ngồi im bất động, bàn tay chống đỡ lớp âu phục lạnh lẽo được làm từ sợi tổng hợp trên bờ vai anh, mặt quay sang một bên để tránh hơi thở nóng rẫy truyền đến, mím môi nói: "Như thế này không thích hợp."
Đôi mắt sâu thẳm của Jeon Jungkook khóa chặt cô lại, giọng nói khàn khàn truyền ra từ yết hầu: "Em muốn thực hiện hôn ước này sao?"
Won Eunji không hiểu tại sao lại có thêm một hôn ước và một người chồng chưa cưới trên danh nghĩa, tất nhiên là cô không đồng ý.

Cô vẫn không để anh ôm, cánh tay thon dài trắng lạnh của Jeon Jungkook thuận theo bờ vai mảnh mai trượt xuống cổ tay, lòng bàn tay đụng phải chiếc vòng ngọc đã thấm đẫm nhiệt độ cơ thể cô, đổi thành nắm chặt tay: "Người em trai này của em rất thông minh, đúng là khó chơi hơn so với Em Gái của em."
Anh nghiêm túc chững chạc như vậy mà còn gọi Won Tasung là Em Gái, chẳng biết tại sao lại khiến Won Eunji buồn cười.
Đôi mắt trong veo hơi cong lên, nhìn anh một hồi lâu: "Ai bảo anh dùng tư cách người có quyền lực khiêu khích một người thừa kế như Tahan chứ, cảm thấy địa vị đã lấn át em ấy sao? Đáng tiếc một chiêu của người ta đã khiến anh phải ngậm đắng nuốt cay."
Nhìn thấy Jeon Jungkook như mây đen kéo kín cả bầu trời, cô nở nụ cười, duỗi đầu ngón tay trắng nõn ra miêu tả đường nét khuôn mặt tuấn tú của anh, giống như đang nghiên cứu bảo vật được cất giữ trong viện bảo tàng, từ phần xương lông mày tinh xảo đang nhíu lại di chuyển xuống dưới rồi dừng lại trên đôi môi mềm mại của anh, cuối cùng nhẹ giọng nói: "Xem ra em phải về Busan một chuyến, bảo ba hủy bỏ mối hôn sự này."
Ngón tay thon dài của Jeon Jungkook nắm chặt tay cô, cảm xúc lạnh như băng trong mắt biến mất sạch sẽ.
Won Eunji không nói ra nhưng lại rất dịu dàng, không cần nói cũng biết chọn từ bỏ cuộc hôn nhân này vì anh.
Chỉ là nói như vậy cũng không sai, dưới tình huống bản thân vẫn còn có hôn ước thì không nên thân thiết gần gũi với anh, đôi chân tinh tế mảnh mai dưới lớp váy lúc hơi di chuyển không cẩn thận đụng phải quần tây lạnh buốt của người đàn ông.
Khóe mắt cô để ý, sau khi cô nói sẽ hủy bỏ mối hôn sự này xong, thân thể Jeon Jungkook đã có phản ứng.
Không khí trong phòng khách dần nóng lên, ánh mắt nóng bỏng của anh dính chặt vào cô không rời, cũng khiến cho Won Eunji đỏ mặt, đúng lúc này Won Tahan lại gọi điện thoại tới, gián tiếp cắt ngang bầu không khí càng ngày càng ám muội của hai người.
"Chị, chị có hôn ước không nên ở chung phòng với người đàn ông xa lạ, xuống dưới đi, em sẽ thuê một phòng mới cho chị."
Giọng nói lạnh nhạt của Won Tahan từ trong điện thoại truyền đến, hiển nhiên là sau khi cho cô và Jeon Jungkook có chút thời gian để nói chuyện riêng mới thúc giúc.
Won Eunji nhấc mắt liếc nhìn Jeon Jungkook , dưới cái nhìn im lặng của anh, cô khẽ mấp máy môi: "Không cần thuê phòng khác đâu, Tahan, hôm nay chị sẽ về Busan cùng em."
Cô biết Won Tahan ngày thường đều trăm công ngàn việc, không thể nán lại nơi này quá lâu.
Hoặc là gọi Won Tasung tới tiếp tục làm người mách lẻo, hoặc là sẽ để lại mấy vệ sĩ để theo dõi, nếu đã như vậy thì không cần phải tiếp tục ở lại chỗ này nữa.
Cúp điện thoại.
Won Eunji đặt điện thoại sang bên cạnh, ngón tay hơi cong lại, khi Jeon Jungkook lặng lẽ cúi xuống thì cô khẽ đụng vào bông hoa thêu trên cúc áo sơ mi thứ hai của anh, giọng điệu dịu dàng nói: "Chờ em hủy hôn xong sẽ tới tìm anh."

Jeon Jungkook bỏ toàn bộ lộ trình công việc của ngày hôm nay, tự mình đưa cô đến sân bay, trước khi lên máy bay hai người đều không nói gì, cô đã thay chiếc váy dài ngồi ở trên băng ghế, những hành khách đi ngang qua đều tò mò liếc nhìn, nhưng không dám nhìn kỹ.
Bởi vì chỉ riêng vệ sĩ và thư kí mặc đồ tây đen cộng lại đã có hơn mười người, khí thế nhìn vào đã biết không dễ trêu chọc.
Won Tahan tới đây đúng là bị Won Eunji dự đoán được, mang thêm mấy người vệ sĩ thân cận nhưng cũng không dùng.
Cậu ấy bảo đám người này đứng cách xa nơi này một chút, để tránh gây nên sự chú ý không cần thiết.
Chẳng mấy chốc khu vực nghỉ ngơi ở bên này chỉ còn lại mấy người, Jeon Jungkook đưa một bình nước cho cô uống: "Làm ẩm cổ họng."
Won Eunji nhận lấy bình thường, cúi đầu uống, một chốc sau đã bị Won Tahan bên cạnh lấy đi ném vào thùng rác.
Ngoại trừ chuyện tiếp xúc hoàn toàn không được coi là thân mật này ra, cũng không có cơ hội được tiếp xúc riêng.
Bóng dáng Jeon Jungkook đứng cách đó không xa, thỉnh thoảng sẽ liếc mắt nhìn thời gian trên đồng hồ, mặt hướng về ki-ốt sân bây bên ngoài cửa sổ sát đất.
Kim Somi cũng đang ở đây, kéo vali vội vàng chạy tới.

Cô ấy đã bị cách chức nên chẳng muốn ở lại thành phố này đi công tác với Jeon Jungkook nữa, kêu là muốn quay về tìm Jeon Junghoon tố cáo!
Còn Won Eunji là một trong những người trực tiếp khiến cô ấy bị cách chức thì rất xấu hổ, mà Won Tahan cũng đoán được suy nghĩ trong lòng cô nên đã ra tay hào phóng cho Kim Somi vé máy bay khoang hạng nhất.
Cứ như vậy, toàn bộ hành trình Kim Somi đều muốn đi theo Won Eunji, mang theo tâm lý muốn phục thù cứ nhìn thấy đàn ông là ngứa mắt, cho nên cô ấy đã trêu chọc tất cả nam giới có mặt ở đây, bao gồm cả Won Tahan có thân phận cao quý.
"Cảm ơn khoang hạng nhất của cậu Won, cậu Won thật sự là người tốt, tôi quay về sẽ thắp hương bái Phật xin Bà Quan Âm ban cho cậu khả năng "làm việc" mà tất cả đàn ông trên thế giới phải ghen tị..."
Không đợi Won Tahan nhổ sạch lông của hồ ly đang gây chuyện này, Won Eunji đã kéo Kim Somi qua, ho nhẹ rồi cười nói: "Cảm ơn nha, nhà tôi vẫn đang đợi cậu ấy nối dõi tông đường....kế thừa hương hỏa, cô có lòng rồi."
Hồ ly Kim Somi chớp chớp mắt, đột nhiên hỏi: "À, Jeon tổng cũng muốn Bà Quan Âm ban cho khả năng "làm việc" mạnh mẽ chứ hả?"
Won Eunji không ngờ câu tiếp theo của cô ấy lại dữ dội như vậy, đang ngẩn người thì đúng lúc bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của Jeon Jungkook đã khóa chặt lấy cô từ lúc nào, ngẫm nghĩ một lúc, trước khi lên máy bay cô để lại một câu cuối cùng: "Anh ấy...chắc là không cần Bà Quan Âm ban cho đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top