30
Lần trước khi giúp Jeon Jungkook hẹn cô, Jeong Ryeo đã gửi tin nhắn là chọn địa điểm ở câu lạc bộ Đàn Cung, còn bản thân không xuất hiện.
Lần này, Won Eunji đã nhận được một tấm vé đến rạp hát trước ba ngày. Cô đóng gói sườn xám tinh xảo được may thủ công vào trong hộp, buổi chiều trước khi mặt trời lặn thì bắt taxi đến địa chỉ bên trên.
Địa chỉ này nằm bên trong một con ngõ sâu bên cạnh trung tâm thành phố. Ở một nơi không dễ nhìn thấy có một rạp hát phủ đầy dây thường xuân cùng với tấm biển cũ kỹ ở bên ngoài, hoa văn chạm nổi bên trên gỗ lim đã phai màu khó phân biệt, có một chàng trai trẻ tuổi mặc áo khoác đen đang đứng ở cửa ra vào mời chào khách.
Won Eunji nhận ra, chính là rạp hát này.
Cô tới đúng lúc buổi diễn vừa bắt đầu, đưa vé rồi đi dọc theo cửa chính vào trong, bên dưới sân khấu được xây bằng gỗ, lặng lẽ tìm một góc tối của khán đài ngồi xuống, đặt chiếc hộp bên cạnh váy.
Ánh đèn vàng của rạp hát mờ đi trong chốc lát, màn sân khấu nhung đỏ từ từ được người ta đẩy ra.
Người bước lên sân khấu là một cô gái mặc hí phục lộng lẫy, cô ấy rất xinh đẹp, là vẻ đẹp trường tồn, thoạt nhìn thì không kinh diễm nhưng cũng rất phù hợp với khí chất của hí khúc, giữa tay áo dài lộ ra đầu ngón tay tinh tế, nhẹ nhàng cầm quạt xếp, dáng người duyên dáng yêu kiều đứng ở chính giữa sân khấu.
Vở kịch bắt đầu.
Người tới xem đều tới vì danh tiếng của Jeong Ryeo ở trong giới côn khúc.
Trong tốp năm tốp ba có một số khán giả cũ chuyên đến để cổ vũ, còn mang theo hoa đợi lát nữa lên tặng: "Tại sao không phải hoa hải đường? Cô Jeong rất khó tính, hát xong vở kịch nếu không phải hoa hải đường thì cô ấy chưa chắc sẽ nhận."
"...Cửa hàng đã cắt nguồn cung cấp hoa hải đường rồi, hôm nay chỉ có hoa hồng đỏ."
"Hoa hồng đỏ cũng được, không biết có may mắn nhận được chữ ký của cô Jeong hay không."
"Tôi chưa bao giờ vắng mặt trong các buổi biểu diễn của cô ấy, rất ít khi cô ấy đồng ý tương tác với khán giả, đều là hát xong thì đi ngay vào hậu trường."
"Im lặng xem kịch đi, cô Jeong khi mười lăm tuổi đã nổi tiếng dựa vào Đào Hoa Phiến, buổi biểu diễn hôm nay cũng là Đào Hoa Phiến...gợi nhớ về năm đó."
Mấy người đang nhỏ giọng bàn luận ở hàng phía trước, Won Eunji cũng nghe được một chút, trong lòng lại càng thêm hoang mang. Ngay cả khán giả cũng biết Jeong Ryeo thích hoa hải đường, còn Jong Shang lại khăng khăng muốn chọn mẫu hoa đinh hương cho chiếc sườn xám kỷ niệm tròn năm năm ngày cưới, liệu anh ta có thực sự nhận được tình yêu đích thực của vợ mình không?
Won Eunji rủ hàng lông mi cong vút xuống, sau đó liếc mắt nhìn chiếc hộp gỗ bên cạnh váy.
Cô im lặng trong suốt thời gian đó, ngồi xem hết màn biểu diễn "Đào Hoa Phiến" này.
Giống như khán giả đã nói, Jeong Ryeo kết thúc vở kịch thì không nán lại sân khấu lâu, đèn trong rạp hát vẫn sáng rõ, đến lúc này đã có người lần lượt đứng dậy rời đi, còn Won Eunji vẫn ngồi trong một góc không di chuyển, mãi cho đến khi bên cạnh người có một bóng dáng mảnh mai ngồi xuống.
Một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến, giống như một làn khói như có như không: "Ngồi ở hàng ghế sau xem kịch có cảm giác như thế nào?"
Won Eunji quay đầu, chợt thấy Jeong Ryeo đã tẩy trang, so với sự nổi bật ở trên sân khấu, khuôn mặt của cô ta dưới sân khấu mộc mạc hơn, hơi mỉm cười.
Một lúc sau, Won Eunji khẽ cong khóe môi nói: "Ngồi hàng sau xem kịch không nhìn thấy rõ vở kịch, nhưng lại thấy rõ người xem kịch."
Jeong Ryeo rửa tai lắng nghe: "Người xem kịch?"
"Bọn họ giúp tôi biết, chiếc sườn xám này không hoàn hảo." Won Eunji từ bỏ suy nghĩ giao chiếc sườn xám hoa đinh hương này, sau đó nhẹ nhàng giơ bàn tay trắng nõn như ngọc lên, nói với người phụ nữ: "Chính thức làm quen một chút, tôi tên là Won Eunji."
Jeong Ryeo hơi giật mình về cô, nhanh chóng nắm lấy bàn tay của Won Eunji : "Tôi tên là Jeong Ryeo , rất vui khi được làm quen với cô."
Hai người quen biết nhau lần này không cần phải thông qua quan hệ với Jong Shang nữa.
Hơn nữa còn mới quen đã thân, rất thích tính cách của nhau rồi làm bạn.
Won Eunji ngồi trên khán đài nói chuyện với Jeong Ryeo , nhắc đến hí khúc, cũng nhắc đến Đào Hoa Phiến: "Cô múa quạt xếp rất đẹp."
Jeong Ryeo lấy chiếc quạt xếp lúc nãy ra, dịu dàng kiên nhẫn dạy cho cô: "Trước tiên quét nửa vòng bên tay phải để mở ra, lực của ngón tay phải nhẹ nhàng linh hoạt một chút, xoay cổ tay tạo thành hình tròn...Đúng rồi, sau đó quay ngược lại, che mặt bằng cánh quạt xinh đẹp, ngón tay của cô rất đẹp, rất thích hợp xoay quạt."
Won Eunji rất thành thạo kỹ năng này, lần thứ hai đã học được.
Jeong Ryeo dạy cho cô xong, thời gian cũng không còn sớm nên đứng dậy chuẩn bị đi thay bộ hí phục lộng lẫy trên người, lại nhẹ nhàng hỏi một câu: "Cùng nhau ăn tối nhé?"
Won Eunji hiếm khi gặp được một người hợp tính, gật đầu nói: "Được."
Khi rời khỏi rạp hát, bên ngoài sắc trời đã dần tối, ngay cả gió đêm thổi tới cũng có chút lạnh lẽo.
Won Eunji mang theo chiếc hộp gỗ nhỏ nhắn tinh xảo, trên vai lại khoác một chiếc áo vest màu đen của đàn ông, làm cho chiếc váy dài trắng càng thêm bắt mắt. Jeong Ryeo gọi xe tới, khi liếc mắt nhìn cô bên cạnh, cô ta cười nói: "Đây là quần áo của Jungkook ."
Gần đây nhiệt độ càng về đêm càng lạnh, Won Eunji thấy rất tiện lợi, đi đâu cũng đều mang theo áo vest của Jeon Jungkook .
Chỉ là hơi rộng chút, nhưng mà lấy ra làm thứ để chắn gió và chóng lạnh cũng không thấy quá kỳ lạ.
Chỉ là Jeong Ryeo đã nhận ra ngay lập tức, chỉ chỉ vào kiểu dáng của nó rồi nói: "Tôi đã từng thấy Jungkook mặc rồi."
Won Eunji không giấu được, đành phải nói sự thật: "Tiện tay lấy ra từ tủ quần áo của anh ấy."
Cũng may Jeong Ryeo là người nhẹ dạ, không nhiều chuyện. Ở trong mắt cô ta, trai chưa vợ gái chưa chồng hưởng thụ hạnh phúc trên thế giới này là chuyện bình thường, không nên bị ràng buộc bởi các quy tắc do người khác đặt ra.
Đến một nhà hàng tư nhân bốn tầng trang nhã ở quảng trường Busan, lúc đi vào ông chủ đã tự mình ra nghênh đón, trong sảnh lớn còn có thực khách, đi dọc lên theo cầu thang, tầng trên yên tĩnh đã được dọn sạch.
Khi nhìn thấy một vài người ngồi trong phòng riêng rộng rãi trên tầng ba, Won Eunji mới biết được tối này là ngày kỷ niệm năm năm ngày cưới của Jeong Ryeo và Jong Shang .
Tất cả mọi người đang ngồi ở đây hiển nhiên đã quen biết nhau trong giới.
Cho nên khi nhìn thấy Won Eunji đến đều có chút bất ngờ, thậm chí có người thấp giọng hỏi: "Người đứng bên cạnh chị Ryeo là ai nhỉ, nhìn có chút quen mắt."
"Ôi mẹ ơi..." Điếu thuốc rơi khỏi bàn tay đang run rẩy của Bae Yuk, kinh ngạc nói: "Người của Jeon Jungkook ."
Won Eunji nhiều lần lên hot search, ai dùng mạng cũng sẽ nhìn thấy, cách đây không lâu một người bạn gái nổi tiếng nổi tiếng của anh ta cũng đọc được, còn nói muốn tham gia chương trình này, cho nên Bae Yuk đã nhận ra gương mặt xinh đẹp có chút lém lỉnh của Won Eunji, ngay sau đó ánh mắt nhìn về phía Jong Shang : "Tình huống gì đây, vợ của anh và vợ của JungKook chơi với nhau từ khi nào vậy?"
Jong Shang vì chúc mừng ngày kỉ niệm kết hôn với Jeong Ryeo , tối nay đã cố ý thay bộ vest màu trắng đã mặc khi cử hành hôn lễ. Đã nhiều năm trôi qua nhưng phong thái vẫn ngời ngời như trăng thanh của năm đó, vẻ mặt rất ung dung bình tĩnh đi lên phía trước chào hỏi với Won Eunji.
Ngay sau đó, ánh mắt lại rơi trên chiếc váy dài thướt tha của Jeong Ryeo , không quá tự nhiên hỏi cô ta: "Tại sao không thay sườn xám?"
Won Eunji khẽ nhếch miệng, muốn giải thích rằng cô tạm thời hơi hối hận.
Jeong Ryeo cũng đã tiếp lời, giọng nói rất bình tĩnh: "Em thích mặc như vậy hơn."
Vẻ mặt của Jong Shang không thay đổi, quan sát biểu cảm của cô ta một hồi lâu, không chút gợn sóng nói: "Mọi người đều đang đợi nhân vật chính là em đấy, nhanh cùng anh qua đó đi."
Bầu không khí trong căn phòng rất náo nhiệt, ông chủ cũng lần lượt bưng lên tất cả món ăn đặc trưng của nhà hàng.
Tối nay mọi người tới đây cũng là vì chúc mừng ngày kỉ niệm của Jeong Ryeo và Jong Shang , nên tất nhiên chủ đề cũng xoay quanh hai người, người đã nhận ra thân phận của Won Eunji trước đó là Bae Yuk nói: "Lúc đầu tôi đã nói rồi, đừng chọn địa điểm này, đi cổ vũ cho hoa khôi của trường chúng ta diễn sẽ vui hơn biết bao, nhưng anh Jong ngăn cản không cho, nói là sẽ ảnh hưởng đến khán giả nghe hí khúc."
Jeong Ryeo và Bae yuk là bạn học, trong giới cũng chỉ có anh ta gọi cô ta là hoa khôi của trường.
Bae Yeo ghét bỏ đẩy vai của anh ta: "Anh ngậm miệng lại đi."
Bae Yuk không chịu ngậm miệng: "Anh vẫn còn muốn làm quen với cô Won." Người ở đây đều nhìn Won Eunji bằng ánh mắt vô cùng mờ mịt, không dám trắng trợn lại gần.
Trên thực tế ai cũng tò mò muốn chết, chỉ là vợ chồng Jong Shang cũng không chủ động giới thiệu, để Won Eunji ngồi ở bên cạnh chủ nhà giống như khách quý.
Bae Yuk vừa hỏi như vậy, ánh mắt Bae Yeo hơi phức tạp nhìn về phía Won Eunji đang uống trà. Chiếc áo vest rộng lớn trên người cô là của Jeon Jungkook , có thể thấy được quan hệ rất không bình thường.
Won Eunji làm sao cũng không ngờ bởi vì chiếc áo vest này đã khiến nhiều người hiểu rõ hơn, cũng may cô có thể giả vờ thản nhiên như không có chuyện gì, thấy có người nhắc đến mình thì mỉm cười lễ phép, chào hỏi: "Tôi họ Won, tên Eunji, là bạn của Ryeo ."
Cô nói một câu ngắn ngủi đã rũ sạch quan hệ khách hàng của mình với Jong Shang .
Bae Yeo uống một hớp rượu, nói: "Tôi biết cô."
Won Eunji dựa theo nơi phát ra giọng nói, nhìn về phía cô gái xinh đẹp đang ngồi chéo đối diện, thấy cô ta nói: "Khoảng thời gian trước anh Jungkook là vì cô Won đây mới hỏi tôi về sở thích của Ryeo ."
Đúng là có chuyện này, nhưng Won Eunji không hỏi Jeon Jungkook phần tài liệu đưa cho cô là lấy từ đâu.
Bae Yeo biết lời nói của mình ít nhiều cũng khiến cho Won Eunji khó xử, lại phối hợp nói: "Lần đầu tiên tôi thấy anh Jungkook đối xử tốt với một cô gái như vậy, không có ý gì khác."
Won Eunji khẽ cười: "Đây cũng không phải bí mất gì không thể cho người ngoài biết, anh Jong mời tôi làm một bộ sườn xám cho Ryeo , mà tôi muốn biết thêm về sở thích của khách hàng nên đã nhờ Jeon Jungkook giúp đỡ."
Cô nói xong, chủ động bưng ly rượu trước bàn lên, nghiêng người nói với Jeong Ryeo : "Nếu có chỗ nào mạo phạm, ly này tôi xin nhận lỗi."
Jeong Ryeo không để cho Won Eunji phải nhận lỗi, nhẹ nhàng nói thẳng: "Khi cô cho tôi nhìn kiểu dáng của hoa hải đường, tôi đã đoán được."
Nếu như giận Won Eunji thì đã không chủ động mời cô đến nghe một vở kịch, còn làm bạn với cô nữa.
Bae Yeo cũng tự phạt một chén rượu, nói theo: "Là do tôi đã hỏi, muốn trách lỗi thì cũng phải thêm một suất của tôi."
Uống rượu xong chuyện này cũng coi như bỏ qua.
Thế nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được Jeong Ryeo không mặc sườn xám đến thì ngầm hiểu với nhau là không nhắc đến nữa, còn Bae Yeo cũng biết lời nói vô ý vừa rồi của mình suýt chút nữa đã khiến cho Won Eunji phải mất mặt, sau đó cũng nhiệt tình nói chuyện phiếm với cô.
Trong toàn bộ quá trình, Jeong Ryeo là nhân vật chính ngồi im nở nụ cười trên mặt, lâu lâu cũng cùng với Jong Shang đứng lên mời rượu mọi người.
Hình mẫu điển hình của các cặp vợ chồng yêu thương nhau trong giới này chưa bao giờ thay đổi.
Chỉ có Won Eunji trong lúc lơ đãng liếc mắt nhìn qua phía bên cạnh, để ý thấy lúc Jong Shang cúi đầu nói chuyện với Jeong Ryeo , bàn tay mang nhẫn cưới duỗi ra muốn nắm lấy đầu ngón tay của cô ta, không đến một giây sau Jeong Ryeo đã đưa tay bưng ly rượu.
Sau nhiều lần như vậy, ánh mắt Jong Shang nhìn Jeong Ryeo cũng tối lại ba phần, dịu giọng hỏi: "Hôm nay biểu diễn chắc mệt mỏi rồi, trạng thái của em không được ổn lắm."
Jeong Ryeo nhìn về phía anh ta, đôi mắt đó trước đây tràn đầy tình cảm dịu dàng như sóng nước miên man trượt vào lồng ngực anh ta, còn bây giờ cảm xúc đã ít đi một chút, ngay cả ý cười dưới ánh đèn cũng lộ ra vài phần qua loa: "Shang."
Cô ta gọi tên của Jong Shang , giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Năm năm....Vào ngày kỉ niệm kết hôn hàng năm đều là anh tặng quà cho em, lần này đổi lại là em tặng quà cho anh được không?"
Sự dịu dàng và quan tâm mà Jong Shang dành cho cô ta rất vừa phải, bình tĩnh hỏi: "Em muốn tặng gì cho anh?"
Jeong Ryeo khẽ cười, nhìn về phía bạn bè thân quen đang có mặt ở đây một lần nữa.
Ánh mắt của cô ta không khỏi khiến cho không khí náo nhiệt trong nháy mắt yên tĩnh lại.
"Em vốn dĩ muốn đợi anh đem hoa đinh hương đến rồi sẽ nói." Jeong Ryeo khẽ mở miệng, khóe mắt liếc qua thư ký ở bên ngoài đang ôm một bó hoa đinh hương trắng nõn trong ngực định đẩy cửa bước vào, sau đó trong mắt có chút mỉa mai: "Ngày kỉ niệm mỗi năm đều có tất cả bạn bè tới chứng kiến cuộc hôn nhân hoàn mỹ của tôi và Jong Shang , mọi người là người tận mắt nhìn thấy cuộc hôn nhân của tôi và anh ấy bắt đầu, thì bây giờ mọi người cũng nên là người thấy nó kết thúc."
Cô ta mặc một chiếc váy dài thướt tha đứng dậy, khẽ cúi đầu chào những người có mặt trong căn phòng, sau đó tiến đến chỗ của Jong Shang , nhẹ giọng đưa phần quà đến: "Em biết anh đã sớm chán ghét cuộc hôn nhân tẻ nhạt này, Shang...ly hôn đi."
Ly hôn đi.
Ba chữ này từ trong miệng của Jeong Ryeo nói ra vô cùng hư ảo.
Khuôn mặt của Jong Shang không hề động đậy, giống như bản thân đang trong một cuộc đàm phán, chuyện lớn cỡ nào cũng có thể bình tĩnh giải quyết: "Ryeo, nếu em muốn gì ở anh thì em có thể nói, nhưng chuyện ly hôn này không phải trò đùa."
Jeong Ryeo đã sớm quen với dáng vẻ lạnh lùng này của anh ta, ngón tay vịn vào mép bàn: "Vẫn còn chưa đủ sao? Năm năm, cuộc sống của tôi biến thành một trò đùa, trong giới đều biết tôi không thích hoa đinh hương, còn anh thì trong mỗi buổi biểu diễn của tôi đều đưa tới, ngày kỷ niệm kết hôn và tất cả ngày lễ đều đưa tới...Jong Shang , bây giờ tôi chỉ cần ngửi thấy mùi hoa đinh hương là sẽ cảm thấy buồn nôn."
Mỗi một lời nói của cô ta đều rất nhẹ nhàng, từng chữ rất rõ ràng quanh quẩn bên trong căn phòng.
Không ai dám chen vào, ngay cả người thân quen cà lơ phất phơ như Bae yuk cũng biết im miệng vào thời khắc quan trọng này.
Jeong Ryeo cố nén hơi thở đang run rẩy, cuối cùng cố chấp nhìn chằm chằm vào đôi mắt hơi tối sầm lại của Jong Shang : "Đó là lỗi của tôi, năm đó đã dùng lợi ích liên hôn của gia tộc để ép anh phải đưa ra lựa chọn..."
...
Ngày kỷ niệm kết hôn long trọng cuối cùng lại kết thúc không vui, Won Eunji nhìn thấy tình trạng của Jeong Ryeo không ổn đã kịp thời đi ra ngoài cùng, thứ mà cô nhìn thấy chính là gương mặt đẫm nước mắt dưới ánh sáng mờ ảo của đèn đường ban đêm.
Những ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của Jeong Ryeo đang cắm vào lòng bàn tay đã bắt đầu run lên, ban đầu khi nói ra chuyện ly hôn thì giả vờ bình tình, nhưng khi không có ai cuối cùng mới không nhịn được, cô ta cầu xin Won Eunji đã đuổi theo sau lưng: "Có thể đưa tôi rời khỏi đây được không, đến một nơi không có ai tìm được tôi cả."
Won Eunji nghĩ tới một nơi, nhẹ nhàng gật đầu: "Đi theo tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top