C8
Sáng hôm sau là ngày mà cô,Sun,Ken và anh về nhà chính. Không biết vì sau cô có dự cảm không tốt..haizzz chắc mệt quá rồi sinh ảo giác, nhưng cô cũng nên đề phòng vì cảm giác cô luôn nhạy và đúng. Nhìn Sun đang ngủ trong lòng anh còn Ken thì ngồi ghế trước cũng gật gù mà cô thấy thương. Đúng là cứng đầu lúc đi lên xe một hai dành ngồi ghế trước với bác tài để quan sát gì gì đó mà giờ thành ra vậy.
-“Bác tài dừng lại một lát, khẽ thôi”. Cô nói nhỏ với bác Trung- người tài xế lâu năm của gia đình anh.
Bác Trung dừng xe lại, cô nhìn xung quanh khẽ nheo mài. Nhà chính mà anh nói là ở trêи đồi sau, xung quanh đây toàn cảnh núi rừng âm u. Cô khẽ rùng mình, khum người bế Ken vào lòng mình.
-“Bác cho xe chạy tiếp đi”. Cô cười nói với Bác Trung.
Xe xuất phát tiếp, nhìn Ken trong lòng cô khẽ cựa người tìm nơi thoải mái rồi lại ngủ tiếp, ngủ không biết cậu bé mơ gì mà mỉm cười thế không biết. Vuốt nhẹ tóc Ken rồi cô nhìn ra ngoài cửa kính. 4 người tụi cô xuất phát đi từ 4h sáng, để kịp đến nhà chính là 8h, cô chỉ nghe anh tính sơ sơ như vậy thôi cô cũng không rỏ. Những cảnh vật xung quanh đây thật rùng rợn, lạnh lẽo đến ghê người. Chơt một từ xuất hiện trong tâm trí cô mà cô mong là không phải.
Chạy được một quảng đường nữa thì cô nhìn trêи ngọn đồi cao kia là một cái biệt thự, kiến trúc thật giống tòa lâu đài cổ, thật đẹp. Cô mở to mắt nhìn nơi đó, tòa lâu đài càng gần, càng gần và tới lúc xe dừng lại thì cô mới biết là…. Nhà chính mà anh nói. Ôi trời ơi…cô sẻ phải ở đây sau, tuy đẹp thật đấy nhưng ám khí nặng quá.
Cô quay qua định gọi anh dậy thì đã thấy anh mở mắt, ánh mắt anh lạnh lẽo nhìn chăm chăm vào ngôi biệt thự. Cô không nói gì, nhẹ nhàng gọi Ken dậy:
-“Ken à, tới rồi con, dậy nào”
Ken dụi mắt nhắm nhem, rồi dựa vào người cô lười biếng nói:
-” Người cô thật thơm”
Cô đỏ mặt nhìn Ken, rồi hỏi anh:
-“Mình xuống được chưa?”
-” Đi”. anh lạnh lùng nói, rồi bế Sun đang ngủ xuống xe. Cô cũng lật đật bế Ken xuống xe đi theo anh.
-“cô để con xuống đi”. Ken ôm cổ cô nói nhỏ. Cô nghe vậy để Ken xuống, rồi cũng đi lại chổ anh.
Anh nhấn chuông cửa, thì trong nhà mở ra là một ông lão khoảng 65t, vung kính gật đầu chào anh. Anh không nói không rằng đi một mạch vào nhà, cô cũng đi theo. Nhìn anh và Ken mặt lạnh băng đi vào nhà mà cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, giữa anh và gia đình có mâu thuẩn gì chăng. Dọc đường đi cô thấy có rất nhiều vệ sĩ canh gác, canh phòng ngiêm ngặc, chỉ sợ rằng một con kiến cũng không vào được cửa chính. Rất giống với một tổ chức Xã hội đen. Oa thú vị đây.. Cô nhếch môi cười, đôi mắt lóe sáng.
Đột nhiên anh dừng lại, Bé Sun trêи tay anh đã thức từ lúc nào anh đặt Sun xuống rồi quay đầu nói nhỏ với cô:
-” Lát nữa trông chừng hai đứa nhỏ cẩn thận”. Nói xong anh bước vào phòng khách, trước mắt cô bây giờ là một nhóm người chắc khoảng 8 người. Ngồi đối diện là một cặp vợ chồng trung niên,còn lại là 6 người, 3 nam, 3 nữ. Chắc là anh em họ hàng gì của anh, nhưng tất cả đều đầy sát khí. Anh lên tiếng:
-“Thưa cha con mới về”
-“ừm, ngồi đi”. Ông Phùng- cha anh lên tiếng. Anh ngồi xuống, kế đó là hai đưa nhỏ, dường như quá quen với cảnh này. Sun và Ken đứng trước mặt hai người nói:
-“Chào ông bà nội ạ”
-“ừm”. Ông Phùng nhàn nhạt lên tiếng không thèm nhìn mặt bọn nhóc. Ken thấy vậy kéo nhẹ Sun ngồi vào phần ghế cùng anh. A.. cô phải làm gì bây giờ, mọi ánh mắt đều dồn hết vào cô thế này. Tình thế buộc cô đứng trước mặt tất cả, chào một lược:
-“Xin chào, tôi là Nhất Trí Nghiên”
-“Cô là ai”.Vợ ông Phùng-bà Loan lên tiếng. Cô nghe thôi mà mắc ói, ặc.. tiếng thật chanh chua
-“tôi là bảo mẫu của Sun và Ken”. Cô trả lời lưu loát
-” À thì ra là người ở, nhưng tại sau lại vác đến đây nhở?haha”. Bà Loan liết mắt nhìn cô cười điểu
-“Người của tôi không cần bà lo”- Anh lạnh lùng lên tiếng phá tan bầu không khí xung quanh.
-“Sao con lại nói như vậy, mẹ chỉ là nói đúng thôi mà”. Bà Loan nũng nịu ôm tay chồng mình nói với anh.
-“Đừng xưng là mẹ tôi, bà không xứng” Đôi mắt anh lạnh lùng căm thù nhìn bà ta. Mẹ ư, mẹ anh đã chết vào cái ngày mà người đàn ông kia phản bội mẹ để đến với tình mới là Ả Loan kia. Trong khi anh chưa tròn 5 tuổi, Ông ta không đẩy mẹ ra đường không thương tiết,gắn cho mẹ một cái danh là phản bội. Anh đứa nhóc 5 tuổi thì làm được gì ngoài khóc và chạy theo mẹ. Nhưng ông trời dường như không thương mẹ anh, mẹ đã bị người của ông ta bắn chết ngay trước mắt anh. Thời khắc đó anh không bao giờ quên được
Giờ đây anh nhìn người đàn bà ngay trước mặt mình mà anh cảm thấy kinh tởm, bà ta là cái gì mà dám phán xét người do anh chọn chứ.
-“mày..mày”. bà ta tức giận đỏ mặt. “Anh dám đứng trước mặt người ngoài mà nói bà ta không xứng, được lắm tôi sẻ cho mấy người biết tôi như thế nào, đợi đấy. Hãy đợi món quà mà tôi sẻ dành cho cậu đi Vũ à. Rồi gia sản này sẻ thuộc về tôi thôi..hahah”
-“thôi được rồi. Các con về phòng đi, Vũ một lát vào thư phòng gặp ta”- Nói xong ông Phùng đứng dậy đi, mọi người cũng dần đi ra. Anh nhìn cô rồi bế hai đứa nhỏ lên lầu. Cô nheo mắt lạnh lùng nhìn xung quanh rồi trở về trạng thái bình thường đi theo anh lên phòng nghĩ.
Mọi chuyện sắp được bắt đầu rồi….
+++
“Vũ à, mọi chuyện đừng ôm hết vào mình, chia sẻ với em đi. Có như thế thì em mới thấy em hiện hữu trong anh.
Anh à, thật ra em đang sợ đó”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top