C29-30-31-32
Cả tuần trôi qua rất tẻ nhạt. Ji vẫn còn nằm trên bệnh viện, Jin lại đòi ở bên nhỏ để chăm sóc cho nhỉ nên nghỉ học. Yun và Kull cũng phải bay về Mỹ để chuẩn bị cho buổi tình diễn thời trang sắp tới. Chỉ còn nó đi học một mình. Ken không có Kull để ngắm thì cứ hai tay hai nàng mà đi dạo khawpos trường (lăng nhăng lộ rõ). Yin không hiểu sao cứ bám riết lấy nó:
- Wendy ơi! Mình mua cho bạn đồ ăn nè! - Yin chìa đồ ăn ra trước mặt nhỏ
- Bạn khát nước không? - Yin chìa chai nước ra trước mặt nhỏ
.......
Điều ấy làm tụi con gái rất tức tối.
Khi thấy Yin bán riết lấy nó, hắn ức lắm nhưng cứ tỏ ra bình thản. Hắn bị mấy thằng bạn bỏ rơi nên không thèm nói chuyện, cứ lấy ngồi gác chân lên bàn (chiếm cả phần bàn của nó) để nghe headphone. Nó đã nhắc nhở nhưng hắn vẫ chứng nào tật nấy. Sang đến ngày thứ năm, ở dưới căn tin lên, thấy hắn vẫn gác chân lên bàn, không chịu nổi nữa, cơn giận trong nó bùng nổ.....
RẦM........ Hắn chụp ếch giữa lớp.......
- CÔ LÀM GÌ VẬY? - Hắn lồm cồm bò dậy
- Không biết. - nó thản nhiên ngồi vào bàn, lôi mấy cuốn sách Kính vạn hoa mới mua hôm trước ra đọc
- CÔ...... CÁI ĐỒ NHÀ NGHÈO MÀ PHÁCH LỐI. CÁI ĐỒ CHẢNH. CÁI ĐỒ GIỮ NHƯ BÀ CHẰN. TIẾC THAY CHO CÁI MẶT XINH ĐẸP CỦA WEN!- Hắn tuôn một tràng mà không biết rằng, nó ghét ai gọi nó là bà chằn.
- ANH MỚI NÓI GÌ ĐÓ? - Mặt nó tối sầm lại, cả lớp đứng đó, ai cũng cảm thấy lạnh sống lưng. Khung cảnh lớp nó lúc đó giống như đang ở trên Nam Cực (nhiệt độ hạ thấp đột ngột, vì vừa mới xuất hiện môt tảng băng cực đại - nó đó!)
- Tôi nói thế thì sao? - hắn hất mặt lên trời - Tôi thấy cô giống bạn gái tôi thật đấy nhưng cô ấy xinh xắn ,hiền dịu, dễ thương chứ không giống cô. ĐỒ BÀ CHẰN LỬA. NHƯ THẾ Ế LÀ PHẢI!!!!! TÔI CẦU CÔ Ế SUỐT ĐỜI LUÔN.
- ANH Ỷ ANH GIÀU RỒI ANH LÁU À? TÔI KHÔNG CẦN CÁI MÁC GIỐNG BẠN GÁI CỦA ANH. CÁI ĐỒ NGANG NGƯỢC, PHÁCH LỐI. CÁI ĐỒ CHẢNH CHỌE, Ý THỂ..... abc.....xyz.................. - nó hét lên rồi bỏ ra khỏi lớp
- HAHAHAHA! Tôi sẽ cho xô biết thế nào là lễ độ. - Hắn mỉm cười, một nụ cười lạnh giá làm cả lớp nó phải lạnh sống lưng lần hai (lớp mới xuất hoieenj thêm một tảng băng vĩ đại - là hắn) - Tôi sẽ làm cho cô yêu tôi.
Lúc ấy Ken cũng bất ngờ vì thằng bạn không bao giờ tranh chấp với con gái có ngày lại phải chửi lộn với một đứa con gái NGHÈO KIẾT XÁC như thế. May là lúc nãy không có Yin ở đó chứ không là........
-----------------------
Nó hậm hực ôm cuốn truyện ra bãi cỏ ngồi đọc (bùng tiết đó ạ!) thì một đứa con gái học lớp 12 đến chỗ nó:
- Con nhỏ kia? - nhỏ đó khinh khỉnh
- ........ - nó vẫn cắm cúi đọc (tai có headphone nên không biết)
- CON NHỎ KIA! - Nhỏ đó đã bắt đầu rít lên giận dữ
- Dạ? Chị gọi em ạ? - nó rút tai phone ra (lễ phép thế???)
- HAHAHAHA! Mới vào trường mà đã lên mặt rồi hả? Nghèo mà láu hả mày?
- Chị nói gì cơ ạ? - nó vẫn mỉm cười dù trong lòng đã muốn cho con nhỏ trước mặt một trận rồi. - Em không hiểu?
- Mày không hiểu thật hay là giả vờ không hiểu vậy? Một con nhỏ nghèo hèn như mày mà dám lớn tiếng với anh Windy của tụi tao à?
- HẢ??????????? ANH?????? THẬT NỰC CƯỜI - Bây giờ nó mới đứng phắt dậy, nở nụ cười khinh Bỉ - Chị không có lòng tự trọng hay sao mà kêu một đàn em bằng anh như vậy chứ???? Tơm tớp à!!!!!!
- MÀY NÓI GÌ HẢ? ............. Chát...... - Trên gương mặt xinh đẹp của nó hiện lên 5 ngón tay
- Ha...... Cảnh Nguyệt Anh (bảng tên trên áo nhỏ đó), con giá chủ tịch tập đoàn Cát Tường hả? Chỉ là một tập đoàn nhỏ xíu thuộc chi nhánh của Đại Phong thôi mà láu hả? - nó cười nhưng gương mặt thì trở nên ác quỉ - Chị có tin là Cát tường yêu dấu của chị trở thành một đống đổ nát không hả? Chị có tin là chị cuốn gói khỏi đây không hả?
- Không! - con nhỏ kia cười đắc thắng - Cái hạng con gái đi quyến rũ anh Yin này á, tao nói mày nghe, anh ấy sẽ đá mày thôi. Nghèo mà làm phách!
- Để rồi xem - nó rút điện thoai ra - Nội ơi, xóa sổ Cát Tường giùm cháu. Tại con nhỏ con gái của ông già chủ tịch đó tát cháu gái cưng của nội nè nôi. Không có lí do gì cả. Cô ta bảo cháu dám lên giọng với cái tên bồ của cô ta. Rồi nội nói bác Diệp đuổi cô ta luôn nha! Cảm ơn nội, con yêu nội nhất!
5s sau, điện thoại nhỏ đó reo
- Con nghe ạ? Dạ? Phá sản sao????? - con nhỏ đó bắt máy
- Gia đình cô trở thành ăn mày rồi đó! Cố gắng tận hưởng giây phút cuối cùng ở bên cạnh anh Gió quỉ của cô đi! - nói rồi nó bước đi hợm hĩnh
- Mày là ai?????? - con nhỏ đó gằn giọng
- Nguyễn Thị Trí Nghiên, nữ sinh học bổng. Vậy thôi! - nó cưới rồi bỏ đi
Sau gốc cây đối diện, một tên con trai đứng nhìn nó, cười đắc thắng.
- Haha! Trí Nghiên sao!!!!! Cô bé này có điều gì bí ẩn lắm đây! Càng ngày càng thích. Mình phải cưa đổ cô nàng này mới được
8h tối, một chiếc BMW màu đỏ chói (hình như tất cả nhân vật đều đi xe này thì phải) đang chạy trên đường với tốc độ kinh khủng (ai muốn chết thì ra đường mà đứng). Chiếc xe ấy dừng lại ngay trước một khu biệt thự lớn nằm trên một ngọn đồi nhỏ. Khu biệt thự ấy gồm 8 căn biệt thự sang trọng và quí phái (của ai thì từ từ sẽ biết). Đi tới cuối khu biệt thự, rẽ vào một con hẻm nhỏ, một càng trai tựa thiên thần bước ra khỏi xe. Đi hết con hẻm ấy là một cánh đồng hoa Lan màu hồng hiện ra.
Hắn ngồi xuống một chiếc xích đu màu hồng đã cũ, đôi mắt vô cảm nhìn lên bầu trời với ánh trăng tròn vằng vặc.....
- Moon ơi, mỗi lầm đến đây là mỗi lần anh lại nhớ em. Ở trên ấy chơi với chị Hằng, em vui lắm phải không? ANH XIN LỖI! Anh xin lỗi vì đã làm em khóc, anh xin lỗi em mà..... Anh xin em, xin em hãy tha thứ cho anh.... Moon à..... ANH NHỚ EM!!!!!! - hắn ngồi cười một mình, một nụ cười vô hồn. Trong nụ cười ấy xuất hiện hình bóng một người con gái có gương mặt thiên thần..............
Nhìn bầu trời một lúc nữa, hắn đi hái một bó hoa Lan.Hắn bước đến, một cái dốc cao. Hắn thả từng cành hoa lan xuống cái dốc ấy:
- Đây là nơi em đã ra đi, anh hái cành hoa lan này tặng em. Đây là hoa em thích nhất mà, phải không Moon????? - hai giọt nước mắt rơi xuống, hòa cùng màu hồng phấn của hoa lan. Đứng bất động ở đấy một lát sau, hắn nằm dài giữa cánh đồng hoa. Đôi mi từ từ khép lại, hắn chìm vào giấc ngủ.......
Ngay lúc ấy, cũng trong khu biệt thự ấy.......Căn biệt thự nhìn có vẻ mới nhất............. Căn biệt thự được trồng đầy hoa lan mà hồng..........
Nó đang ngồi trên một chiếc xích đu màu hồng............ Nhìn nó lúc này cũng khiến ối tên con trai phải đổ gục......
Một vầng trăng tỏ, treo trên đỉnh trời. Bay về đầu thế đàn cò trắng ơi?
Bà ơi chú Cuôi, có nhớ nhà không?
Sao như cháu thấy, sao như cháu thấy, chú đang xuống trần?
Nghìn năm rồi nhỉ, bên gốc cây đa. Cuội ơi em hỏi, trăng non hay già?
Nghìn năm rồi nhỉ, bên gốc cây đa. Cuội ơi em hỏi, trăng non hay già?
(Vầng trăng cổ tích)
Nó ngồi hát thầm một mình............. Nó rất thích ngắn trăng..... Đặc biệt là ngắm trăng giữa một khu vườn trồng đầy hoa lan như thế này. Điều ấy làm nó cảm thấy rất yên bình............... Nhưng ngay lúc này đây, trong lòng nó cảm thấy rất lộn xộn. Nó nhớ cách đây tám năm, lúc ấy nó tỉnh dậy trong bệnh viện, nhưng trước đó thì nó không còn nhớ gì cả. Ông nó bảo nó mất trí nhớ.
Nó biết sau nhà nó là một cánh đồng đầy hoa lan hồng rất đẹp - loài hoa mà nó thích - nhưng ông nó không cho nó ra đấy, ông bắt nó ở trong nhà, ông bảo mọi người trồng hoa lan như vậy cho nó ở trong vườn nhưng tuyệt đối không cho nó ra cánh đồng chơi. Nó rất tò mò về nơi ấy. Nó có cảm giác nơi ấy là một nơi rất quen thuộc với nó. Cảm giác ấy càng mạnh mẽ hơn khi nó gặp một tên ngốc ngang tàng như hắn. Nó cảm thấy hắn rất quen thuộc nhưng nó không thể nhớ rõ hắn là ai................ Nó đã hỏi mấy đứa bạn nhưng không ai có thể trả lời cho nó........
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top