C129-130-131-132
Khách sạn Thiên Long. Phòng 203.
- Giờ làm gì? - Nhật Nam nhìn người con gái đang nằm trên giường
- Xử luôn đi. - Hải Kiệt hất hàm
- Nhưng.........
- Sợ? Hèn thế? - Hải Kiệt cười mỉa - Sao thế? Mày nên biết, thứ gì của mày chính là của mày.
- Ukm......... - Nhật Nam nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu
..............
- Trí Nghiên...... - Nhật Nam vuốt má nó - Em phải là của anh.
- Buông bà tay dơ bẩn đó ra khỏi mặt tôi ngay. - nó vẫn nhắm mắt nhưng bật ra câu nói sặc mùi sát khí
- Em....... Em....- Nhật Nam giật mình nhảy cẫng lên
- Cô....... Cô.... - Hải Kiệt chạy đến
- Hai người vui không? - nó ngồi dậy - Hai người có biết tôi là ai không mà chuốc tôi thuốc mê vậy? Lộn người rồi, mấy cưng ơi. Nghĩ sao mà nói là chị sẽ gục trước thứ thuốc mê đó?
- Em diễn kịch rất hay. - hắn từ đâu bước vào.
- MINH TUẤN! - Nhật Nam trợn tròn
- Khá khen cho cô biết báo tín hiệu kịp lúc. - Hải kiệt cười nham hiểm
- Qúa khen. - nó giương mắt tực đắc
- Để khen sau đi. Bốp...... Bốp........ - Sau hai cái vỗ tay của Hải Kiệt, khoảng 100 tên côn đồ mang vũ khí, gậy gộc bước vào phòng.
- Một lũ tép riu. - nó hừ mũi - Bạch Hải đây à?
- Chấp hết. - hắn hừ mũi
................
5ph sau
- Yếu quá! - hắn hất hàm nhìn cả trăm tên đang nằm lê liệt dưới sàn
- Yếu sao? - Hải Kiệt nhanh chóng chạy đến bên cạnh nó, rút con dao ra.- Vậy thì xem đây!
- CÁI GÌ?????????/ - hắn nhìn sang. Lúc này, Hải Kiệt đang đứng cảnh nó, trên tay là con dao sắc. Con dao đang kề vào cổ nó.
- Wendy? - hắn nhíu mày
- Tay chân em... Cử động không được..... - nó lắc đầu. - Không lẽ......... Ngoài thuốc mê ra, ngươi còn cho...............
- Phải. Là Lilthium. Thuốc làm tê liệt chân tay. - Hải Kiệt nhếch môi (tg chế thui nhé, đừng có đi hỏi bác gúc đó hỉ!)
- Chết tiệt. Đồ hèn! - hắn nắm chặt cổ tay
- Mày nên nhớ, con nhỏ này không thể cử động, nếu mày bước lại đây, con dao này sẽ đâm vào cổ nó.
- MÀY MUỐN GÌ????????????? - hắn quát
- Này, nói chuyện với tiền bối thì phải đàng hoàng nhé! - Hải Kiệt giễu. - Bay đâu, dậy đi, xử!
- Anh...... Anh............ - nó căm phẫn
- Con dao này sẽ giết chết cô. - Hải Kiệt lườm nó
- Đồ lòng lang dạ thú, anh không phải con người! - nó gừ
- Thì sao? Cô nhìn đi, bạn trai cô đấy! - hắn bây giờ đang bị lũ kia đánh. Vì nó, hắn sẵn sàng chịu bị đánh mà không hề phản kháng - Vì cô đấy, vì lo cho an toàn của cô mà hắn đã trở thành như thế. Hừ, tình yêu là thế sao?
- Anh........... - lửa giận của nó đã lên đến đỉnh điểm. Nó hận vì nó quá vô dụng. Nó hận vì không thể cho tên kia một cú tát. - ANH IM ĐI! NGƯỜI KHÔNG BIẾT THẾ NÀO LÀ TÌNH YÊU THÌ ĐỪNG CÓ NÓI.
- Hừ.............. Cô......... IM ĐI!!!!!!!!!!!!!! - Hải Kiệt đẩy nó ra
- Cảm ơn....... - nó khó nhọc đứng dậy - Nhưng hình như anh quên, Lithium chỉ có tác dụng trong 10ph, thuốc dsawps hết tác dụng rồi...........
- CÁI GÌ?????????????? - hải Kiệt há hốc mồm
- Anh nên nhớ....... Yan Trần của A&D chính là người đã chế tạo ra loại thuốc này. - nó hừ mũi
- Wendy! - thấy nó thoát khỏi nguy hiểm, hắn mừng rỡ chạy đến ôm chặt lấy nó
- ANH.... NGUY HIỂM!!!!!!!!!!! - Nhật Nam đã rút súng ra và chỉa thằng vào hắn
Pằng.................. Tiếng súng vang lên...............
- KHÔNG!!!!!!!!!!!!!!!!!! - WENDY!!!!!!!!!!!!!! - hắn lay vai nó - SAO EM NGỐC THẾ HẢ????????? SAO EM LẠI ĐỠ ĐẠN GIÙM ANH HẢ???????????????????/
- Không sao, em chỉ không muốn thấy anh bị thương thôi mà................. - nó mỉm cười rồi từ từ nhắm mắt
- WENDY!!!!!!!!!!!!!! EM DẬY ĐI, ĐỂ ANH ĐƯA EM VÀO BỆNH VIỆN! - hắn ôm chầm lấy nó - EM KHÔNG ĐƯỢC NGỦ!!!!!!!!!!!!!!!
- Tôi................. Tôi............... - Nhật Nam thẫn thờ - Wendy!!!!!!!!!!
- ANH............ CÔ ẤY CÓ MỆNH HỆ GÌ THÌ ĐỪNG CÓ MƠ TỚI CÁI MẠNG SỐNG RẺ TIỀN ĐÓ CỦA ANH NỮA........... - hắn quát lên rồi bế nó đi
- WIN/WINDY! - cả bọn chạy ào vào bệnh viện
- Wen sao rồi? - bốn cô nàng kia rưng rưng nước mắt
- Đừng có mít ướt. - Sam khoát tay. - Wendy sao rồi Win?
- Đang ở trong phòng phẫu thuật. Bị Nhật Nam bắn. - hắn gục ở trên ghế.
- SAO?????????????? - năm cô gái nhìn nhau - Là Nhật Nam hả?
- Nhật Nam và Hải Kiệt. - hắn gật đầu
..................
- Ai là người nhà bệnh nhân Nguyễn Trí Nghiên? - vị bác sĩ bước ra
- Là chúng tôi. - Ji, Kull và Yun bật dậy
- Cô ấy sao rồi? - hắn lay vai bác sĩ
- Viên đạn ở lưng đã được lấy ra nhưng cô ấy vẫn còn đang trong tình trạng hôn mê. - bác sĩ lắc đầu - Máu mất quá nhiều, nên chúng tôi e là.............
- BỆNH VIỆN LÀ CÁI GÌ VẬY HẢ? NGHĨ SAO MÀ NÓI LÀ THIẾU MÁU??????????? - hắn quát to
- Không... - Ji trợn tròn mắt - Không............
- Ukm........ - bốn cô nàng còn lại nhìn nhau không nói nên lời
- CHỊ SAO VẬY? - hắn hỏi
- Là........... Nhóm máu hiếm............... - Jin thở dài - Nhóm máu AB, Rh âm tính. Bệnh viện tất nhiên là không có sẵn rồi.
- MỌI NGƯỜI ĐIÊN À? - hắn được dịp quát to hơn - VẬY SAO MỌI NGƯỜI KHÔNG NÓI SỚM?????????????
1s
2s
3s
- A!!!!!!!!!!! EM/CẬU CŨNG LÀ NHÓM MÁU AB, RH ÂM TÍNH. - Sam và ba anh chàng kia nhìn nhau
- Bác sĩ. Cho tôi hiến máu cho cô ấy......... - hắn quay sang nhìn vị bác sĩ
-Mời cậu vào phòng để kiểm tra. - vị bác sĩ kính cẩn.
-----------------------------------
- Wendy sao rồi? - hắn từ từ mở mắt
- Giường bên cạnh kìa. - lũ bạn chỉ tay
- Thôi, để tụi này ra ngoài nha. - Sam nháy mắt tinh nghịch
..................
Trong phòng lúc này chỉ còn lại hắn và nó
- Cô bé ngốc này, em có biết là anh đã rất sợ hay không? - hắn ngồi cạnh, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của nó
- Em có biết là anh rất đau khi thấy em nằm trên giường bệnh như vậy không hả?
- Em có biết là em ngốc lắm không? Tại sao hả? Tại sao em lại đỡ đạn giùm anh. Anh đâu có cần...........
- Em..... Anh đau lắm. Anh không muốn em như vậy. Anh không muốn em phải nằm trên giường còn anh lại bất lực ngồi đây nhìn em.
Hắn vẫn ngồi nói một mình.........
Không sao, em chỉ không muốn thấy anh bị thương thôi mà................. - lời nói cuối cùng của nó trước khi nó ngất đi vẫn còn hiễn rõ mồn một trong đầu nó.
---------------
- Các em...... - Sam từ từ bước vào lớp - Bạn Trí Nghiên bị bệnh nên nghỉ học. Và cô sẽ làm giáo viên dạy Anh văn tạm thời của các em.
- Thầy đẹp trai đâu rồi ạ? - lũ con gái nhao nhao
- Uhm........... - Sam cười nhưng trong lòng thì muốn bốc hỏa (ghen.... ♥) - Trí Nghiên là em thầy Huy, em ấy bị ốm thì thầy phải nghỉ để chăm sóc rồi.
- Oh............... - lũ con gái ỉu xìu
- Vậy mà chị lại bắt em đi học. - hắn hậm hực
Chóc........ một viên phấn bay ngay xuống đầu hắn
- Ai da.......... Sao chị ném em?........... - hắn ôm đầu suýt xoa
- Đi học mà cứ đòi nghỉ. - Sam hừ giọng - Mách ba mẹ đấy!
- Xì.......... - hắn bĩu môi ngồi xuống ghế trong ánh nhìn sốc - toàn - tập của cả lớp
- NHÌN CÁI GÌ MÀ DÒM? - hắn quát
- MINH TUẤN. MẤT TRẬT TỰ. - Sam hét lên
- Hai chị em giống nhau kinh. - Jin nói thầm, ngay lập tức đã nhận những cái gật đầu của lũ còn lại
-----------------
Một tuần sau......... Nó tỉnh lại trong bệnh viện
- Ui.......... - nó xoa xoa thái dương rồi từ từ ngồi dậy - Mình đang ở đâu đây?
- Bệnh viện chớ đâu. - David ngồi vắt vẻo trên bàn
- Uả? Sao anh ở đây? - nó nhíu mày
- Không ở đây thì ở đâu. - David khoát tay - Biết mình nhóm máu hiếm rồi mà còn bày đặt làm anh hùng nữa.
- Anh hùng gì cơ chứ! Mọi người đâu?
- Trên trường. Em nghĩ bây giờ là mấy giờ rồi?
- Sao anh không đi dạy? Trốn?
- Con kia, muốn chết à? - David hằm hè - Ông với cậu bận đi Anh Quốc, anh không cho dì Diệp biết, chỉ nói là em bị ốm nên ở nhà. Dì mà biết em nằm bệnh viện như thế này rồi làm um lên. Em nghĩ ông sẽ để yên cho em à? Không biết ơn rồi mà còn........
- Được rồi - nó xua tay - Cảm ơn, được chưa? Ông già.
- Em nói ai ông già? - David giơ nắm đấm
- Hôm nay ngày mấy? - nó giả ngơ
- Em bất tỉnh một tuần rồi. Hôm nay là 2.10.
- 2.10............ - nó gật gù - Vậy là sắp đến ngày rồi?
- Ukm....... 8 ngày nữa. 10.10. - David đổi giọng - Cuộc thi tranh chấp Chiếc ghế vàng sẽ diễn ra.
- Ukm........ - một bầu không khí im lặng và căng thẳng vây lấy căn phòng
Ngày hôm nay là ngày đầu tiên nó đi học lại..............
- Oài......... Sắp đến ngày rồi đấy! - nó nói với lũ bạn
- Ukm. - lũ bạn gật đầu căng thẳng
................
- OA!!!!!!!!!!!!!!!!!!! XE ĐẸP.................. - cả lớp nó thi nhay nhìn xuống sân trường từ khung cửa sổ
- Gì thế? - cả bọn nhíu mày
- Lumborkini đó. Số lượng có hạn mà. - hs 1
- Ukm....... - Là cô Hạ Nhi vs thầy Quang Huy đấy! - hs 2
- A, còn anh đẹp trai của tớ nữa kìa........... - hs 3 (nữ)
- Xì, đẹp trai gì! - hs 4 (nam)
- Ê ê, sao học sinh toàn trường mình hơn một nửa phải chạy ra ngoài sân trường đứng xếp hàng như vậy
........
1s
2s
3s
4s
5s
- WHAT????????? LÀ NGÀY HÔM NAY SAO????????????????? - nó bật dậy như tốc độ ánh sáng
- Anh Huy chưa nới à? - Ji hỏi
- Là ngày bốn con người đứng đầu thế giới đêm xuất hiện mà. - Kull nhìn nó
- Sao cậu lại quên được? - Yun nhíu mày
- OH NO!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! - nó phi với tốc độ ánh sáng xuống sân trường
---------------------------
- Con nhỏ kia! - David réo ầm ĩ khi thấy nó
- HẢ? - hai hàng duyệt binh dưới sân trường tròn mắt sững sờ - CÔNG CHÚA SAO??????????????
- Thì sao? - Sam quét đôi mắt sắc lạnh nhìn xung quanh. Hôm nay là ngày bốn con người đứng đầu thế giới đêm tái xuất giang hồ. Thông lệ là vậy, mỗi lần trước cuộc tranh cử Chiếc ghế vàng thì bốn con người lừng danh này phải tái xuất trên bốn chiếc xe với những cái hình đề can rồng trên kính xe. Đó chính là những thông báo với thành viên có mặt trong giới giang hồ. Và bây giờ, những thành viên đấy phải đứng xếp hàng chào hỏi bốn con người đứng đầu, xem như là đáp lễ.
- Dạ............. - nó chìa bộ mặt ngây thơ vô số tội ra nhìn ông anh
- Hừ......... - David như muốn bốc hỏa - Em quên hả?
- Dạ? Em có xe đâu! Nhà mình NGHÈO mà anh! - nó nhấn mạnh chữ nghèo là David lẫn Sam đều muốn đứng tim
- Hóa ra đây là lí do mấy năm qua công chúa biệt tăm biệt tích mất dạng sao? - hắn hừ mũi nhìn nó.
- Anh............ - nó cứng họng
- Em định giấu Windy đến bao giờ? - David thì thầm vào tai nó
....................
Nó không nói gì, chỉ nhìn ba chiếc xe Lumborkini: chiếc xe màu đen của David, trắng của Sam, đỏ của hắn. Nó thở dài nghĩ đến chiếc xe y hệt nhưng màu hồng đang nằm trong gara xe của mình.
- Không biết mình phải giả làm học sinh nghèo đến bao giờ? Ngày đầu tiên đi học mà không có bày ra trò này thì bây giờ đâu đến nỗi phải khó xử như vậy. - nó nghĩ thầm rồi cùng hắn tay trong tay đi dọc sân trường đầy nắng mai, giữa những cái cúi đầu kính cẩn của học sinh.
- Nghèo sao? Không thể tin được. Mình phải quyết tìm ra sự thật đằng sau chuyện này mới được - bên cạnh nó, hắn cũng có những suy nghĩ riêng của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top