iu

Chap 13 (07/09/2012)

Nhìn bộ dạng đau ốm của cô.

Eun Jung nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế cơn kích động muốn ném cô ra ngoài.

Đúng lúc điện thoại trên bàn reo lên, Eun Jung xoay người đi ra ngoài, cứng rắn nói: “Uống thuốc rồi tiếp tục ngủ! Không được phép lên tiếng! Nếu không sẽ trừ thưởng cuối năm của cô!”

Lên tiếng thì trừ tiền lương ……Đây là phương pháp bóc lột độc đáo do Jung đại nhân sáng tạo à?

Ji Yeon lập tức ngậm miệng lại.

Im lặng một lúc, Ji Yeon đột nhiên nhớ ra rõ ràng vừa nãy cô phải đi, sao lại ở lại nhỉ? Có điều nếu bây giờ ra ngoài, để người khác nhìn thấy, có kỳ quá không?

Cuối cùng Ji Yeon nghĩ đến vấn đề này, chống cằm bắt đầu suy nghĩ xem khả năng không bị người khác bắt gặp đang lén lút từ văn phòng Sếp Jung chuồn về nhà là bao nhiêu, sau khi ra được kết luận tính khả thi bằng không, Ji Yeon đã tuyệt vọng rồi.

Vì danh tiết của Sếp, cô vẫn phải đợi người của CCM đều về hết mới chạy, Jung đại nhân hẳn là sẽ không đuổi cô ra ngoài chứ?

Rèm cửa khu vực tiếp khách không biết lúc nào đã bị kéo, cùng với bức bình phong ngăn ra không gian tương đối tối và kín đáo, Ji Yeon đứng dậy, nghĩ tới mệnh lệnh không được lên tiếng của Sếp, rón rén ra kéo tấm rèm, chẳng mấy chốc ánh nắng mùa đông rọi vào phòng.

Ánh nắng mùa đông rất yếu ớt, nhưng chiếu lên người mang lại cảm giác ấm áp, mãnh liệt, uể oải một cách rất dễ chịu, Ji Yeon cứ nhoài người về phía bệ cửa tắm nắng.

Văn phòng rất tĩnh, chỉ có âm thanh của việc lật giấy, thi thoảng có điện thoại gọi đến, giọng nói của Sếp cũng vô cùng dễ nghe.

Ji Yeon lại cảm thấy bản thân hơi hưởng thụ bầu không khí này, khiến lòng cô cảm thấy bình thản một cách ấm áp. Tắm chút nắng, Ji Yeon nghĩ tới thuốc vẫn chưa uống, quay lại lấy cốc nước uống thuốc.

Nước vẫn nóng, cầm cốc nước trong tay ủ ấm cả lòng bàn tay, trong đầu Ji Yeon tái hiện hình dáng Eun Jung mỉm cười rót nước cho cô vừa nãy, đột nhiên tim đập mạnh và loạn nhịp.

Tuy Jung đại nhân hỉ nộ thất thường, nóng lạnh cùng lúc, nắng mưa bất định, lạ lạ kỳ kỳ, có lúc thần sắc lại rất tốt …… nếu hôm nào Jung đại nhân đột nhiên kêu cô từ sau không cần lên nữa, thì liệu cô có cảm giác không quen không?

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, bản thân Ji Yeon bị làm cho giật mình, vội vã gạt bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu.

Chuyện đùa! Nếu thật có ngày như thế, cô đốt pháo ăn mừng còn không kịp.

Đến lúc hơn 5 giờ tan làm, Ji Yeon càng thêm khẳng định ý nghĩ này.

Jung đại nhân lại đòi cô tiền thuốc! Còn tùy tiện đòi 10.000 won!

Mười nghìn won!

Có thuốc cảm nào giá 10.000 won không???

Đúng là bắt chẹt mà! Hóa ra Jung đại nhân kiêm luôn cả xã hội đen ! 

Vì số tiền mang theo không đủ, Ji Yeon oan ức viết giấy nợ, vô cùng đau lòng bước ra khỏi công ty CCM, không kìm được khấn ông trời 101 lần, để cái ngày cô thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ nhanh nhanh đến.

Ji Yeon không ngờ lần này ông trời giữ thể diện đến thế, cô vẫn chưa hết cảm, cơ hội thoát khỏi nanh vuốt quỷ đã tới rồi.

Đó là một ngày hết sức bình thường, nguyên cớ do kế toán viên cao cấp kiểm tra sổ sách, nên buổi tối phần lớn nhân viên phòng kế toán đều ở lại tăng ca, Ji Yeon bị một kế toán cao cấp hỏi tới nỗi váng đầu chóng mặt, không dễ gì mà được lúc rảnh, bê cốc trà chạy vào phòng uống nước.

Chưa vào tới phòng trà, Ji Yeon liền nghe thấy giọng đồng nghiệp A đoán mò này nọ. Đồng nghiệp này bình thường dáng vẻ tinh anh, rất biết dọa người, sau khi tiếp xúc nhiều mới phát hiện ra chuyên đoán mò, có tài soi mói như paparazzi.

“Ây, các cô đã nghe chưa, trưa nay Bae Suzy của phòng nhân sự đã lên xe Ham tổng!”

Phòng trà còn có hai đồng nghiệp tranh thủ thời gian khác, nghe vậy đều nghi ngờ nhìn cô ta, đồng nghiệp A thấy bọn họ không tin, đã sốt ruột: “Các cô không tin phải không? Ngay ở tầng dưới, rất nhiều người đều nhìn thấy!”

Ji Yeon cầm cốc nước ngẩn ra trước cửa, nét mặt đầy kinh hoàng.

Nanh vuốt ma quỷ của JUng đại nhân lại với tới nữ nhân viên khác ! Thảo nào trưa nay ăn một nửa, nhận điện thoại rồi đi, hóa ra là đi bắt lính.

Bae Suzy? Ji Yeon lục lọi trong trí óc, tên này sao mà quen thế.

A, nhớ ra rồi, chính là lần trước đi chơi ở Jeju, So Yeon kể người đó muốn ngồi bên cạnh Jung đại nhân. Sau đó So Yeon còn dò la tên rồi kể lại cho cô.

Trong ấn tượng của cô là một tiểu mỹ nhân hơi gầy yếu, đâu có vẻ kiên trì chịu khổ như cô, chắc chắn không qua được sự giày vò của Jung đại nhân.

Trong đầu Ji Yeon bất giác tái hiện một bức tranh, tiểu mỹ nhân gầy yếu dưới sự uy hiếp của Jung đại nhân, vừa sợ hãi kêu:“Đừng!” “Đừng mà!” vừa đẫm lệ viết giấy nợ và văn tự bán thân……. (nàng tưởng tượng ghê thặt! =.=)

Ji Yeon ngay lập tức căm phẫn dâng trào, chính nghĩa cháy lên rừng rực, tuy trong lòng có chút cảm giác buồn bực khó hiểu, nhưng dưới đại nghĩa, cảm giác này bé nhỏ không đáng kể.

Ji Yeon nắm tay tuyên bố thảo phạt: “Ham tổng thật là quá đáng ghét, sao có thể như vậy?”

“Người ta chỉ mong sao như thế! Cô xem trưa nay Bae Suzy lên xe Ham tổng, đãi ngộ lập tức sẽ khác, hôm nay phòng nhân sự đều tăng ca, chỉ có cô ta được trưởng phòng nhân sự đặc cách cho về!”

“Qúa …… quá đáng mà!” Giọng Ji Yeon run rẩy, đố kị một cách nghiêm trọng rồi.

Nghỉ! Lại có thể nghỉ! Cùng là đầy tớ, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ được nghỉ! Mấy ngày ốm vẫn phải gắp rau! Jung đại nhân cũng không sợ bị lây bệnh!

“A, Ji Yeon!” đồng nghiệp A kinh ngạc kêu lên, cuối cùng nghe ra là giọng ai, chỉ thấy Park Ji Yeon đứng ở cửa, mặt đầy “căm phẫn đố kỵ”, đồng nghiệp A rên thầm hỏng bét, cô ta không cho rằng cô đâm bị thóc chọc bị gạo chứ? nếu không may chuyện này đến tai Ham tổng ……

Nghĩ như vậy, đồng nghiệp A vốn thừa nước đục thả câu, vội vã nói: “Ji Yeon, cô đừng hiểu nhầm, Ham tổng với Bae Suzy chẳng có gì đâu, nghe nói vì nhóm máu cô ta hiếm, em gái Ham tổng băng huyết, phải tiếp máu, liền gọi Bae Suzy đi! Cô nhất định đừng hiểu lầm nhé!”

Băng huyết? Jin tiểu thư chẳng phải đang ở nước ngoài sao?

Ji Yeon vừa ngạc nhiên vừa lo lắng: “Chuyện gì thế? Jin tiểu thư không có việc gì chứ?"

“Nghe người của phòng nhân sự nói hình như không sao rồi!” đồng nghiệp A trả lời, lại mắc bệnh đoán mò, dò hỏi: “Ối giời! tôi nói với cô chuyện này làm gì nhỉ? hàng ngày cô ở cùng với Ham tổng, chả lẽ không biết?”

Nghe thấy Eun Jin không sao, Ji Yeon yên tâm, nhưng cảm giác buồn bực lại xuất hiện, hơn nữa còn mạnh hơn cả vừa nãy. Hóa ra công ty vẫn còn có người có nhóm máu hiếm?

Ji Yeon vô thức nhìn xuống mạch máu ở cổ tay.

Theo thói quen của Jin tiểu thư, ngày mai có lẽ sẽ có người mang cơm gan lợn cho Bae Suzy đây, sau đó qua phòng Ham tổng ăn, nhân thể làm osin cho Ham tổng……

Rồi sau này cô không cần phải đến trình diện Jung đại nhân nữa, hoàn toàn được giải thoát rồi.

Việc mong đợi từ lâu như giấc mộng đẹp trở thành hiện thực, Ji Yeon vui mừng, nhưng cũng chỉ là vui mừng một chút, tâm trạng nhanh chóng suy sụp xuống.

Có kẻ chết thay rồi, rõ ràng đáng là việc vui, sao cô lại cảm thấy đau lòng, không thể nâng tinh thần lên được nhỉ?

Tại sao …… lại có cảm giác bị mất người thân?

Sau khi tan làm về nhà, Ji Yeon vẫn chưa thoát khỏi chuyện khiến mình khó chịu. Đi lại trong phòng mấy vòng, Ji Yeon nhấc điện thoại lên, gọi cho bạn thời cấp ba.

“Bây giờ tâm trạng tớ rất không tốt!”

“Sao thế?”

“Hừ ~” Ji Yeon thở dài một tiếng, có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. “Thế này, tớ giả sử nhé!”

“Nói đi, tớ đang nghe!”

“Ngày xưa có một con Heo, bị một con Cáo bắt về nuôi, Cáo nói với heo rằng, nuôi nàng để tương lai muốn ăn thịt, Heo nhỏ vừa không tình nguyện, lại sợ hãi, nhưng nàng đánh không lại Cáo, đành phải ngồi yên để cho Cáo vỗ béo. Cứ như vậy trong suốt một khoảng thời gian, càng ngày Heo càng béo, lúc này Cáo lại thả nó ra, bắt một con heo khác để ăn, con Heo kia thấy rất khó chịu, cậu bảo, con Heo kia nên làm gì bây giờ?"

“Ừm…… Vậy làm một con Heo tự do đi !”

Ji Yeon vẻ mặt sa sầm: “Cậu căn bản vẫn không hiểu rõ trọng tâm! Không bị ăn chẳng phải là rất tốt sao? Tại sao con heo kia lại cảm thấy khó chịu chứ?”

“Oa! Tớ biết! Vậy chắc chắn là con heo kia đã yêu con cáo! Tình yêu vượt qua cả ranh giới chủng tộc nha, thật là lãng mạn!”

“…… Lee Ji Eun! Cậu thật ngốc!”

Ji Yeon không nhịn được gác máy.

Ban đêm Ji Yeon không thể ngủ ngon nổi, câu nói đó của người bạn: “Tình yêu vượt quả ranh giới chủng tộc” khuấy đảo đầu óc cô loạn cả lên. Ngày thứ hai, Ji Yeon đi làm với đôi mắt thâm quầng, tinh thần ủ rũ, đưa tới sự thăm hỏi quan tâm của các đồng nghiệp và ánh mắt cảm thông hiểu biết của đồng nghiệp A.

Lúc ăn cơm trưa, Ji Yeon biết điều không lên văn phòng Sếp Jung, nhoài người lên bàn mình.

Hôm nay không có cơm trưa cho cô rồi!

Phải vui, phải vui, Park Ji Yeon, mày cuối cùng cũng tự do rồi.

Lại ủ rũ một chút, Ji Yeon cuối cùng dựa vào sinh lực nhỏ mạnh mẽ, phấn chấn trở lại. Đang định đi tới nhà bếp bổ sung năng lượng, điện thoại trên bàn reo lên, Ji Yeon tiện tay nhận, giọng nói hoàn toàn không vui vẻ chút nào của Sếp vang lên trong điện thoại: “Yah!Park Ji Yeon! Cô lại dám bãi công?”

Hử?

Biết ngay Jung đại nhân không thể nào bỏ qua nhân viên thạo việc là cô.

Trong văn phòng Sếp, Ji Yeon vừa gắp rau vừa oán thầm theo thói quen, tiện thể xem thường bản thân một chút, vừa rồi sao lại buồn phiền vì sau này không phải đến đây?

Jung đại nhân hôm nay hình như tâm trạng không tốt, không khí lúc ăn cơm có chút nặng nề.

Ji Yeon ăn vài miếng, không nén được hỏi Eun Jung: “Ham tổng, Jin tiểu thư không sao chứ?” ”

Eun Jung hơi ngạc nhiên: “Cô biết rồi à?”

Trong lòng bất giác có chút không vui. Cô nhân viên đó có phần không được ý tứ, việc hôm qua mới xảy ra mà đến Park Ji Yeon cũng đều biết. Việc Eun Jin sinh non dẫn đến băng huyết tuy không phải việc không thể nói, nhưng Eun Jung vô cùng không thích bị nhân viên bàn luận.

Eun Jung nói đơn giản: “Cô ấy không sao!”

“Ờ, vậy thì tốt rồi!” Ji Yeon im lặng một lúc, lại lúng túng hỏi: “Ham tổng, vậy ngài và Jin tiểu thư định làm thế nào để cảm ơn Bae Suzy?”

“Cô hỏi cái này làm gì?” Ánh mắt Eun Jung sáng rực.

“À, cái đó ……”

Đúng rồi, cô hỏi chuyện ấy làm gì? Chẳng lẽ nói cô muốn biết sau này có thêm bạn cùng ăn không?

Dáng vẻ úp úp mở mở không nói rõ ràng của Ji Yeon không ngờ lại lấy được lòng Eun Jung, Jung không làm khó cô nữa, trực tiếp nói: “Chi phiếu!”

Ji Yeon ngẩn người, hỏi theo phản xạ: “Vậy sao lúc đầu ngài không tặng tôi chi phiếu?” 

Eun Jung bỗng bực mình, lạnh lùng nói: “Park Ji Yeon cô ngốc à? Cô không thể thả sợi dây dài câu con cá lớn ư?”

Lẽ nào chi phiếu còn đáng tiền hơn Jung?

Park Ji Yeon ngơ ngẩn nhìn Jung, dường như hiểu mà lại như không hiểu lời Jung nói, động tác đưa rau vào miệng rất chậm chạp, bộ dạng hoàn toàn bị sét đánh.

Đột nhiên, sắc mặt cô biến thành vô cùng đau đớn gập khom xuống.

Eun Jung tuy hơi bực, nhưng vẫn hỏi: “Sao rồi?”

Ji Yeon rất khó khăn nói: “…… bị ……hóc…… xương ……cá ……rồi……”

__________________

Chap 14 (08/09/2012)

Vị bác sỹ của công ty được Eun Jung gọi lên nén cười giúp Park Ji Yeon lấy xương cá ra, sau đó Ji Yeon và vị bác sỹ kém may mắn kia bị Jung đại nhân khó chịu ném ra khỏi văn phòng.

Ji Yeon mày chau mặt ủ trải qua một buổi chiều. Câu nói kia của Jung đại nhân: “thả dây dài câu con cá lớn” luôn luôn quanh quẩn trong đầu cô, nhưng cứ nghĩ đến con cá to là cô lại nhớ cảm giác bị hóc xương cá ……

Vì vậy ……

Hay là đừng nghĩ nữa.

Con người Jung đại nhân kỳ lạ như thế, nói ra những câu kỳ lạ là chuyện rất bình thường, vì những lời của Jung mà nghĩ đông nghĩ tây mới là có bệnh.

Nghĩ như vậy, Ji Yeon liền thanh thản cách thức hóa lời của Jung đại nhân, sau đó bắt đầu lại, là một Park Ji Yeon không có phiền não ^_^

>_<

Kỳ thực vẫn có một cảm giác có chút lạ lùng.

Hôm nay là thứ sáu, lúc sắp tan làm, nhân viên khó tránh khỏi hơi mất kiên nhẫn, ông trưởng phòng lại đi sang phòng khác, đồng nghiệp A công khai rời khỏi chỗ ngồi, đứng cạnh Ji Yeon tán gẫu.

“Ji Yeon, ngày mai cô mặc quần áo gì?”

Trong đầu Ji Yeon vẫn còn đầy các con số, nhất thời chưa phản ứng lại, ngẩng đầu lên nhìn cô ta.

“Tối mai là họp thường niên, cô tăng ca nhiều quá nên ngốc à?”

Ji Yeon lúc này mới nhớ ra, tối mai trụ sở chính của công ty tổ chức họp thường niên, đã thông báo từ tuần trước.

Nghĩ đến họp thường niên, tinh thần Ji Yeon bất giác dao động, nước bọt tuôn trào.

Nghe các nhân viên cũ nói, họp thường niên hàng năm của CCM đều tổ chức với quy mô lớn, không chỉ đặt tiệc ăn xa hoa tại khách sạn 5 sao, trong tiệc ăn còn có rút thăm trúng thưởng rất lớn. Giải thưởng năm ngoái là một chiếc xe hơi, giải thưởng nhỏ nhất cũng là một cái máy ảnh kỹ thuật số đời mới.

Cuộc họp thường niên năm nay vẫn tổ chức tại khách sạn 5 sao, tiệc buffet. Thành tích kinh doanh năm nay của CCM cao hơn năm ngoái, mọi người đoán giải thưởng chắc chắn không thể kém năm ngoái.

Ji Yeon bất giác tưởng tượng ra bức tranh bản thân mình lấy được phần thưởng cao nhất, không biết phần thưởng lớn nhất năm này là gì nhỉ, nếu như là xe, vậy bán xừ đi, hắc hắc hắc…… đang tự sướng vui vẻ, Ji Yeon đột nhiên nhớ ra, phần thưởng cao nhất là do Jung đại nhân trao tặng……

Trong mắt lóe lên gương mặt tối sầm Jung đại nhân chiều nay, Ji Yeon không nhịn được run lên một cái.

Bỏ đi, phần thưởng cao nhất dành cho người khác vậy, cô giành phần thưởng thứ hai cũng tốt rồi 

Trong lúc Ji Yeon ngẩn người, lại có một nữ đồng nghiệp khác cảm thấy hứng thú, nhảy vào thảo luận với đồng nghiệp A là ngày mai mặc cái gì, Ji Yeon vừa nghe các nàng nói chuyện phiếm, vừa nhăn mặt như quả mướp đắng.

Suýt quên, họp thường nhiên tuy vừa có cái ăn vừa có cái lấy, nhưng lại có yêu cầu biến thái là tất cả nhân viên đều phải mặc trang phục chính thống!

Thật không biết người nào biến thái nghĩ ra cái chủ ý này, bây giờ toàn gần 0 độ thôi có biết không hả? Mặc lễ phục có thể bị đóng băng lắm chứ.

Ji Yeon không nén được than phiền hai câu với bọn họ, đồng nghiệp phản đối: “Chuyện đó có là gì, năm nào chẳng như vậy! cô không định mặc đồng phục thể dục để khiêu vũ chứ? hơn nữa trong khách sạn có lò sưởi mà!”

Còn có khiêu vũ……

Xem ra ăn xong phải chuồn ngay lập tức.

Đồng nghiệp A nói: “Vả lạ, trong cuộc họp thường nhiên còn chọn ra ‘Nữ nhân viên xinh đẹp, thanh nhã nhất’! phòng tài vụ chúng ta toàn người giản dị, không có suy nghĩ đó, nhưng những nhân viên nữ của phòng khác vì giải thưởng này mà ai ai cũng trang điểm lộng lẫy! chúng ta cũng không thể để mất thể diện được!

Những lời đồng nghiệp A nói, kéo theo rất nhiều tiếng tán thành.

Ji Yeon đã sớm nghe họ nói qua, họp thường niên hàng năm đều do các đồng nghiệp nam bỏ phiếu chọn ra một “Nữ nhân viên xinhđẹp, thanh nhã nhất”, người đạt danh hiệu này có thể được phần thưởng là một trăm nghìn won.

Có điều Ji Yeon xem thường giải thưởng này.

Cô chỉ cần đảo mắt là biết, đây chắc chắn là âm mưu của các đồng nghiệp nam.

Nghĩ mà xem, nếu xinh đẹp, thanh nhã, vậy có thể thoải mái ăn uống no say không? Chắc chắn không thể, vậy những thức ăn ngon thì ai ăn hết đây? Đồng nghiệp nam! (nàng thì lúc nào cũng chỉ có ăn)

Thật là xấu xa!

Chỉ một người đạt giải thưởng mà làm hại tất cả các đồng nghiệp nữ đều không thể thỏa thích ăn.

Có điều, phát hiện này Ji Yeon không thể nói ra, cô cũng định nhân cơ hội tốt này ăn nhiều hơn chút hắc hắc. 

Nói đi cũng phải nói lại, nếu có suy nghĩ đó, chả lẽ cô cũng không phải là người tốt ư? 

“Ji Yeon, ngày mai cô phải mặc đẹp hơn chút …… Cô không muốn cơ hội khiêu vũ rơi vào tay người khác chứ?” Đồng nghiệp A thần bí nháy mắt với cô.

Cơ hội khiêu vũ gì chứ? Ji Yeon mê muội.

Đồng nghiệp A nhìn nét mặt ngỡ ngàng của cô, kinh ngạc nói: “Cô không thể không biết đấy chứ? nữ nhân viên xinh đẹp, thanh nhã nhất sẽ được khiêu vũ cùng Ham tổng!”

!

Nhìn đi, nhìn đi! Đã biết một trăm nghìn won không dễ cầm mà.

Lại còn có loại cực hình này.

Quyết định rồi! Tuy bình thường cô đã bị chôn vùi trong đám người, nhưng ngày mai nhất định càng phải nỗ lực chôn vùi trong đó……

Thế là thứ 7, Ji Yeon ngủ thẳng một mạch tới trưa mới dậy, lại động bên này một chút, động bên kia một chút, rồi cũng qua buổi chiều. Lúc gần 5 giờ, Ji Yeon thủng thỉnh lấy áo khoác trong tủ ra thay.

Hôm qua đã nghĩ mặc cái gì rồi, sẽ mặc lại bộ lễ phục đến nhà Jin tiểu thư lần trước. Tuy hơi mỏng và chỉ dài tới đầu gối, nhưng tiết kiệm tiền là tiêu chí đầu tiên. Tiền lương trong thẻ của cô phải mang về khoe với cha mẹ cô, không thể tiêu linh tinh.

Ji Yeon vừa run cầm cập, hai hàm răng đánh vào nhau, vừa mặc quần áo, sau đó …… Ji Yeon đần ra.

Sao lại …… sao lại, không thể kéo khóa lên?

Lần trước không phải vẫn vừaaaaaa ?

Ji Yeon xót xa nhìn vào gương, lần đầu tiên đau lòng vì béo ra.(Jung đại nhân vỗ béo giỏi quá )

Đều do Jung đại nhân đại gian đại ác!

Ji Yeon nghiến răng nghiến lợi tiếp tục kéo khóa, tới lúc này rồi, có đi mua thì cũng không kịp. Sau cố gắng hít vào N lần, cuối cùng cũng gắng gượng kéo lên được, chỉ là phần ngực hơi chật một chút.

Ừm…… chỗ đó chật, chắc không ảnh hưởng tới việc ăn cơm đâu nhỉ?(Khủng long heo )

Nhìn vào gương, chắc chắn bản thân trang điểm đã phù hợp phép tắc, sẽ không thất lễ, Ji Yeon choàng cái áo lông dài rồi xuất phát.

Ji Yeon vốn dĩ muốn ngồi xe bus công cộng đến khách sạn, nhưng suýt bị gió lạnh bên ngoài thổi bay, nên đành ngoan ngoãn gọi xe. Đến khách sạn, vừa vào cửa thang máy thì gặp So Yeon.

So Yeon đánh giá cô từ trên xuống dưới, mặt đầy kinh ngạc nói: “Ji Yeon, em cứ như vậy ư? Dù sao cũng phải long trọng hơn chút chứ!”

Ji Yeon nói: “Được rồi mà!”

Không phải một bữa cơm thôi mà, cô đã gội đầu rồi, còn không long trọng ư?

So Yeon lắc đầu, bắt cô đi vào phòng trang điểm để chỉnh lại đầu tóc, Ji Yeon vội vàng từ chối. Đùa à, chút nữa cô muốn ăn uống no say, nếu hóa trang, lúc ăn, phấn trên mặt sẽ rớt vào thức ăn, như vậy rất mất vệ sinh nha.

So Yeon chẳng còn cách nào với cô, nghĩ thầm bình thường cô cũng không trang điểm, nói không chừng Ham tổng lại thích bộ dạng đó, liền không ép cô nữa, chỉ nói: “Chút nữa cô đến hội trường sẽ biết ngay thôi!”

Đến phòng tiệc, Ji Yeon phát hiện những lời So Yeon nói đều đúng, các đồng nghiệp khác quả nhiên coi trọng họp thường niên, người nào người nấy đều trang điểm lộng lẫy, nhìn đâu cũng thấy “mỹ nữ”.

Ji Yeon bất giác nhìn trái nhìn phải trong đám đông, chính bản thân cũng không biết đang tìm gì. So Yeon cười nói: “Ham tổng vẫn chưa đến, có điều Ji Yeon, hôm nay sao em không đến cùng Ham tổng?”

Ji Yeon giật mình, nói: “So Yeon, trước khi ăn đừng nói tới chuyện đáng sợ như vậy được không?” 

Sau đó chạy như bay tới xem các món ăn.

Đồ ăn của cuộc họp thường niên quả nhiên hết sức phong phú, màu sắc hấp dẫn, mùi thơm nức mũi, xếp hàng loạt dài khiến Ji Yeon thèm nhỏ dãi.

Ji Yeon vừa nhìn món ngon vừa không ngừng liếc cửa hội trường.

Jung đại nhân, ngài mau đến đi! Chúng tôi bây giờ hết sức mong nhớ ngài, nhất định đừng đến muộn đấy ~~~

Nếu không những thức ăn này… để nguội sẽ mất ngon. 

Đến lúc cô nhìn gần hết các món ăn hôm nay, thì nghe thấy một trận ồn ào náo động trong hội trường, đoán rằng có nhân vật quan trọng nào đến.

Ji Yeon ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là Jung đại nhân đang bị vây chặt bởi mấy vị lãnh đạo cấp cao, bước vào phòng.

Chap 15 (08/09/2012)

Ji Yeon mải nhìn Eun Jung trong đám đông mà quên cả chớp mắt.

Ngài Ham tổng thật đúng là……

Khuôn mẫu của nhân loại.

Dưới ánh đèn lung linh trong đại sảnh, Eun Jung khoan thai tiến vào hội trường, Jung mặc một bộ vest rất đẹp, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác đen, trông vô cùng mạnh mẽ, chói mắt.

Ánh mắt của Ji Yeon cứ tự nhiên dõi theo Jung, cho đến khi tầm nhìn bị chắn lại bởi dáng người cao to của vị quản lí thì mới sực tỉnh. Ji Yeon thu tầm mắt về, quan sát xung quanh, thì ra mọi người cũng đều đang nhìn không chớp mắt, thậm chí có người còn kiễng cả chân lên để nhìn, trong lòng có chút gì đó không thoải mái.

Coi thường!

Sếp Jung này lại làm ra vẻ lạnh lùng rồi!

Dẫn ong dụ bướm thật chẳng ra sao, ăn diện như thế này, Jung nghĩ là đang trình diễn thời trang đấy à?

Ji Yeon đang lầm bầm, đột nhiên phát hiện ánh mắt của Sếp Jung hướng về góc cô đang đứng.

Ừm………..

Cô nghĩ đi nghĩ lại, không biết Jung có phát hiện ra không? Chẳng lẽ trong đầu Sếp Jung có cài đặt hệ thống cảm biến sóng não?

Ji Yeon lạnh lùng quay đi, nhìn chăm chú vào miếng bít tết trước mặt.

Bít tết ơi bít tết~~

Mày làm sao mà lại là một miếng bít tết? 

Eun Jung vừa vào đến hội trường, hai người nam nữ dẫn chương trình liền lên sân khâu tuyên bố buổi liên hoan cuối năm bắt đầu, sau khi người dẫn chương trình nói một hồi dài những lời chúc mừng khai mạc vui vẻ, Eun Jung lên sân khấu phát biểu.

Sau một tràng vỗ tay nhiệt liệt, cả hội trường vốn ồn ào lúc trước bỗng nhiên yên lặng hẳn.

Ji Yeon thầm bĩu môi, trong lòng nghĩ quả thật bất cứ Sếp nào cũng đều có kỹ năng răn đe, làm mọi người phải sợ ~~, cô ngước lên nhìn Eun Jung đang phát biểu, nghe giọng nói trầm tĩnh của Jung, dần dần, đột nhiên cảm thấy người trên bục thật xa lạ.

Mặc dù thường xuyên gặp Eun Jung, nhưng đây là lần đầu tiên Ji Yeon thấy Jung nói chuyện trước nhiều người như vậy, cứ cảm thấy có gì đó khang khác. Lúc này cả con người Jung tóat ra một thứ khí chất đặc biệt, đơn giản mà trấn át được toàn trận, nắm giữ toàn cục, làm cho người ta phải ngưỡng mộ. Phong thái của Jung tự tin và duyên dáng, không hề có những động tác khoa trương, mỗi câu Jung nói ra làm cho người ta tin phục lại có cảm giác được cỗ vũ.

Thực ra thì đâu là điểm khác biệt nhỉ? Ji Yeon bối rối nghĩ.

Có lẽ là …….Tự dưng cảm thấy xa cách quá……

Tiếng vỗ tay bắt đầu rộ lên, Ji Yeon mới phát hiện ra Eun Jung đã phát biểu xong, nên cũng vỗ tay vài cái theo mọi người.

Sau đó….. Khụ…….

Thông thường tâm trạng nặng nề và phức tạp chỉ ở lại trong lòng Park Ji Yeon không quá ba phút , và khi tiếng vỗ tay vừa dứt, Ji Yeon lập tức bỏ lại cái tâm trạng bực bội kỳ quái lại phía sau, liền bưng chiếc đĩa vui vẻ chạy khắp nơi.

Bò này, dê này, càng cua này ~~ (lộ quá nàng ơi )

Quà tặng như mây cuối trời, bốc được thì bốc, không bốc được thì tính sau, đồ ăn trước mặt mới chính là thứ đáng quan tâm!

Ji Yeon đang ăn uống thoả thích thì đột nhiên nghe có tiếng gọi đầy ngạc nhiên của một người đàn ông ở phía sau.

“Park tiểu thư!”

………..Tí nữa thì nghẹn.

Ji Yeon cố gắng nuốt miếng thức ăn trong miệng, quay đầu lại, thì ra là chồng của Eun Jin tiểu thư, hình như tên là Lee Joon.

Ji Yeon lễ phép chào anh ta: “Xin chào, anh Lee Joon!”

Lee Joon là tổng giám đốc của chi nhánh công ty nhưng không thường xuyên đến tổng công ty, lần này anh ta xuất hiện trong cuộc họp thường niên của tổng công ty với tư cách là lãnh đạo cao cấp, từ sau bữa tiệc đầy tháng đến giờ Ji Yeon mới gặp lại anh ta.

Lee Joon nhìn thấy cô, rất xúc động: “Park tiểu thư, cuối cùng cũng gặp được cô. Vợ chồng tôi không biết phải cảm ơn cô thế nào mới đủ? thực sự chúng tôi nợ cô quá nhiều!”

Ơ? Cái gì mà nợ cô quá nhiều? Chẳng phải là một lần truyền máu sao? Hơn nữa cũng đã cảm ơn từ lâu rồi mà.

Ji Yeon có chút ngạc nhiên nói: “Anh Lee, anh khách sáo quá, không có gì đâu mà!”

“Sao lại không có gì?” Vẻ mặt Lee Joon vẫn rất xúc động "Lần trước khi Jinnie có chuyện, tôi lại đang đi công tác ở nước ngoài, ôi, cũng may mà lại có cô giúp đỡ, nếu không tôi sẽ ân hận cả đời!”

Lee Joon nói: “Jinnie bây giờ vẫn còn đang nằm viện, đợi khi cô ấy khoẻ lại, chắc chắn là phải mời cô ăn một bữa cơm!”

Ji Yeon chớp chớp mắt, cuối cùng cũng hiểu ra ý của Lee Joon, chẳng lẽ anh ta cho rằng lần thứ hai cũng là cô cho máu à? Ji Yeon vội vàng giải thích: “Anh Lee này, hình như anh nhầm rồi, tôi ……”

“Lee Joon!”

Lời giải thích của Ji Yeon bị cắt ngang bởi tiếng gọi.

Sếp Jung?

Ji Yeon nhìn về hướng phát ra tiếng nói, vô thức đặt đĩa thức ăn hỗn độn đang ăn dở trên tay xuống chiếc bàn phía sau lưng. Eun Jung cũng không nhìn cô, mà chỉ nói với Lee Joon: “Andy đang tìm cậu đấy!”

Lee Joon quay đầu ngó nghiêng một hồi rồi cười nói với Ji Yeon: “Park tiểu thư, tôi phải đi trước đây, lần sau lại nói chuyện tiếp!”

“Ồ, vâng, tạm biệt!” Ji Yeon gật đầu.

Lee Joon đi rồi, trong góc đấy chỉ còn lại Park Ji Yeon và Ham Eun Jung, đột nhiên yên lặng hẳn. Ji Yeon gọi một tiếng “Ham tổng!”, Eun Jung chẳng thèm để ý đến cô, cầm lấy ly rượu từ chiếc bàn bên cạnh, nhìn về phía trung tâm hội trường, nhàn nhã thưởng thức ly rượu.

Jung đang làm cái quái gì đấy? Chẳng lẽ lại phải để cô cung tiễn rồi mới chịu đi sao?

Không khí trầm lắng làm Ji Yeon có cảm giác không ổn, nhớ ra chuyện lúc nãy, Ji Yeon vội vàng nói: “Ham tổng, anh Lee hình như đang hiểu lầm, hình như anh ấy nghĩ rằng lần này cũng là tôi hiến máu cho Jin tiểu thư!”

“Hiểu nhầm thì cứ để cho nhầm luôn đi!” Eun Jung đặt ly rượu xuống và dặn dò cô: “Nếu sau này anh ta có nói gì thì cô cũng không được phủ nhận đấy!”

“Á?” Ji Yeon không hiểu nổi, “Tại sao?”

Giống như lấy mất thành quả lao động của người khác vậy, Ji Yeon cảm thấy có tội.

“Không cần hỏi nhiều như vậy!” Eun Jung lạnh nhạt nói. Jung đương nhiên là có những dự định lâu dài của mình, nhưng cũng không cần phải nói với cô làm gì, có nói thì cô cũng chẳng hiểu nổi.

“À!”

Cái vẻ cô không cần phải biết của Jung khiến Ji Yeon cảm thấy buồn bực. Tâm trạng phức tạp đã được gạt bỏ lúc trước bây giờ lại mơ hồ quay lại.

Không nói thì thôi, giỏi lắm à? Dù sao người nói dối cũng không phải cô, nhiều nhất thì cô cũng chỉ bị coi là tòng phạm, nhưng do bị uy hiếp thôi. Ji Yeon rầu rĩ, tìm bừa một cái cớ nói: “Ham tổng, tôi đi tìm So Yeon, không làm phiền nữa!”

Cô nói và chuẩn bị bỏ đi.

“Từ từ!” Eun Jung gọi cô lại: ” Ai nói là cô có thể đi?”

Sếp nói với cái giọng cực kỳ “vênh mặt hất hàm sai khiến”: “Cô đi với tôi, giúp tôi uống rượu!”

Ji Yeon lặng cả người.

Giúp uống rượu???

Cô không nghe nhầm đấy chứ? Đây chẳng phải là việc của Sếp hay sao? Sếp lại bắt cô đi làm! Ji Yeon phẫn nộ. Quả nhiên các nhà tư bản đều sử dụng con người ta như thế!

“Ham tổng, tôi không phải là thư ký của ngài!”

Thấy cô từ chối, Eun Jung lập tức thấy không vui, lạnh nhạt nhắc nhở cô: “Tiền thưởng cuối năm của cô!”

Quá đáng lắm rồi! Lại lấy cái đấy ra mà doạ cô! Ji Yeon nổi giận, lấy hết dũng khí nói: ” Ham tổng, tôi, chúng tôi có công đoàn!”

Nên Jung không thể tuỳ tiện trừ tiền! Nếu không tôi kiện Jung đấy!

” Công đoàn?” Eun Jung nhướn lông mày lên, nhàn nhã nói :” Ai trả lương cho họ?”

Tại sao lúc trước lại cảm thấy Sếp thật quá xa vời?

Jung quả thực nên cút ra xa tận bên kia vũ trụ!

Chap 16 (08/09/2012)

Tại sao lúc trước lại cảm thấy Sếp thật quá xa vời?

Jung quả thực nên cút ra xa tận bên kia vũ trụ!

Lần thứ hai rơi vào ma trảo của Sếp, Park Ji Yeon đau khổ cầm ly rượu đi theo sau Sếp, liên tục tươi cười, chạm cốc và nói những câu khách sáo.

Không được ăn đã là bi kịch rồi, lại còn phải đi đi lại lại trên đôi giày cao gót. Được rồi, những cái này cô có thể chịu đựng, nhưng có một số thứ thực sự là khó có thể chịu đựng được nhaaaaa!

Ví dụ như ông già mặc đồ vest trước mặt.

“Park tiểu thư hôm nay thật là rực rỡ, trông khác hẳn ngày thường, chút nữa chắc chắn sẽ phải bầu một phiếu cho cô!”

Rực rỡ…… Cái ông già này! Ông thật đúng là nói dối không chớp mắt!

“Cảm ơn, ông quá khen rồi!” Ji Yeon mỉm cười.

Hay lại cái ông già mặc đồ kiểu cổ này nữa.

“Park tiểu thư trời sinh thanh tú, trẻ trung sinh động…….( rút gọn từ đồng nghĩa)….A! Giống như ……( rút gọn so sánh gây buồn nôn)! Cùng với Ham tổng …….. ( rút gọn so sánh vô vị)….A!"

” Cảm ơn, cảm ơn!” Ji Yeon bề ngoài thì ra vẻ được yêu mến mà vừa mừng vừa lo, trong lòng thì vô cùng khâm phục — Giỏi thật đấy! Nói điêu mà không chớp mắt là giỏi rồi, đằng này lại còn ngâm thành thơ nữa! 

Đợi cho ông già mặc đồ kiểu cổ đi xa, Ji Yeon kéo kéo tay áo Eun Jung hỏi: “Ham tổng, có phải chức vụ của ông già mặc đồ kiểu cổ cao hơn ông mặc vest đúng không?"

Eun Jung gật đầu.

Ji Yeon đắc ý nói ” Biết ngay mà!”

Không đợi cho Eun Jung hỏi tại sao, đã nhanh chóng nói với Jung: “Vì khả năng nói điêu không chớp mắt của ông ta cao hơn!”

Eun Jung bật cười, nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô. Cô ta say rồi thì phải, những lời như thế này, bình thường cô ta không có gan dám nói, hơn nữa ….

Jung nhìn những ngón tay của cô trên tay áo Jung …..lại còn dám kéo tay Jung…..

Jung bất giác nảy ra một ý tưởng, vẫy tay gọi người phục vụ, lấy một ly rượu mới đưa cho cô.

“Đây là cái gì?” Ji Yeon nhìn vào cái ly chất lỏng màu sắc rực rỡ trong tay Jung.

” Loại cocktail này nồng độ cồn thấp hơn!” 

” Cảm ơn Ham tổng!”

Ji Yeon vô cùng cảm kích nhận lấy li rượu, hoàn toàn không nghĩ ra rằng trước mắt chính là Sếp cao nhất của hai ông già lúc nãy, khả năng nói điêu không chớp mắt còn cao siêu hơn họ rất nhiều. (Cáo ơi là Cáo )

Loại cocktail này khi uống thì vị rượu rất nhạt, nhưng nồng độ cồn cao gấp nhiều lần loại lúc trước.

Eun Jung tâm trạng vui vẻ ngắm nhìn Ji Yeon, một lúc sau chợt chau mày hỏi: ” Hoa cài ngực áo của cô đâu?”

Khi bước vào hội trường, mỗi phụ nữ đều được phát một bông hoa cài ngực áo, phía dưới có đánh số, các quý ông sẽ căn cứ vào mã số đó bỏ phiếu bầu chọn người phụ nữ duyên dáng nhất. Thế nên những người có ý định giành danh hiệu “Người phụ nữ duyên dáng nhất” đều đang đi xã giao khắp hội trường, nếu như người ta không biết mã số của mình thì dù có ăn mặc đẹp đến mấy chăng nữa thì cũng chẳng ăn thua gì.

Ji Yeon lạnh toát cả người, cô không thể nói với Jung là vì cảm thấy đeo hoa trên ngực thấy rất ngốc nên vứt đi rồi…..

Tuyệt đối không thể nói!

” Ừ nhỉ! Hoa đâu rồi?” Ji Yeon kêu lên ngạc nhiên, ngó nghiêng xung quanh đi lần tìm, sau đó báo cáo với Sếp: ” Rơi mất rồi!”

“…..Hoa cài ngực rơi lên trời rồi à?”

” Á…..không thể nào?”

” Thế lúc nãy cô nhìn lên trần nhà làm gì?”

Ji Yeon : “……”

Eun Jung vẫy tay gọi người phục vụ : “Lấy cho cô Park một bông hoa cài ngực áo khác!”

Ji Yeon vội vàng ngăn lại: “Ham tổng! hay là thôi không cần nữa!”

Eun Jung chỉ nói gọn lỏn hai từ : “Tiền thưởng!”

Tiền thưởng ….tiền thưởng là ghê gớm lắm à? Người không màng lợi lộc như cô, chẳng thích thú gì với cái của bất chính làm cho toàn toàn bộ chị em phụ nữ phải chịu đói, được chưa!

>_<

Đương nhiên, nếu có thích thú thì cũng không thể lấy được …..

“ Ham tổng, tôi không thể được chọn đâu!” Ji Yeon thật thà nói. Cô hiểu bản thân mình chứ, vốn dĩ cô đến là vì để ăn một bữa thịnh soạn, nên không hề trang điểm.

“ Tại sao lại không được?” Eun Jung nhìn một vòng toàn bộ hội trường, chầm chậm nói: ” Mặc dù cô thực sự cũng không có gì đặc sắc lắm, nhưng những người khác còn xoàng hơn!”

Ji Yeon trợn mắt, há cả miệng ra kinh ngạc.

Sếp …..Jung độc ác quá, vì hạ nhục một mình tôi mà lôi kéo tất cả chị em phụ nữ vào à?

Lúc này người phục vụ đã đem đến một bông hoa cài ngực khác, dưới ánh mắt đe doạ của Sếp, Ji Yeon bất đắc dĩ phải đeo bông hoa lên ngực. Trong đầu Ji Yeon bỗng có một ý tưởng mơ hồ, lúc trước cô cứ đứng ở trong góc nên đương nhiên là không ai nhìn thấy mã số của cô, thế nghĩa là từ bỏ cuộc bầu chọn này, bây giờ Sếp bắt cô phải đeo hoa đi theo khắp hội trường chúc rượu……

Ji Yeon buột miệng: “Ham tổng, ngài không phải là đang giúp tôi chơi ăn gian đấy chứ?”

Eun Jung kinh ngạc nhìn cô, mỉm cười:“Nói như vậy cũng được!” Sau đó ngắm nhìn gương mặt tái mét của cô rồi bổ sung thêm một câu.

“Lấy được phần thưởng thì chia, tôi bảy cô ba!” 

Lại….Thật sự……có ý nghĩ đấy…….

Còn muốn chia phần…….Gian thương đến mức đấy cơ à!

Ji Yeon có cảm giác sắp ngất xỉu.

Để cho cô ngất xỉu rồi chờ người ta khiêng ra ngoài đi, dù sao cũng còn tốt hơn là chút nữa bị mất mặt! Nếu như biết trước Sếp có lòng tin với cô đến thế, lại còn nghĩ ra có một chủ ý giàu trí tưởng tượng như vậy, thì dù có phải phá sản, cô cũng sẽ phải trang điểm cho ra dáng một chút .

Bây giờ cô ăn mặc bình thường thế này, nếu như giành được cái giải thưởng gì gì biến thái kia thì rõ ràng là cô ăn gian rồi, mất mặt quá!

Điều quan trọng nhất với một kế toán là phải thành thật! Cô không làm giả dưới con mắt của mọi người được….Hơn nữa Sếp cũng thật là không có mắt nhìn người, lại đầu tư vào cô…..

Cô đang nghĩ cái gì đây nhỉ ……..?

Tóm lại, nhanh chóng làm cho cô ngất xỉu đi………

Nhưng đáng tiếc là Ji Yeon quá khoẻ, mặc dù bị Sếp vô tình kéo đi khắp hội trường nhưng vẫn kiên cường không gục ngã.

Bữa ăn gần xong, hai người dẫn chương trình tuyên bố, bốc thăm trúng thưởng bắt đầu.

Bắt đầu từ giải thưởng thấp nhất.

Tất cả những giải thưởng thấp nhất …..đều không có phần của Ji Yeon.

Những giải thưởng thấp tiếp theo ……vẫn không có.

………………….

…………..

Cuối cùng, giải nhất…..cũng bị một người luôn cười ngây ngô nhận lấy từ tay Sếp…..

Ji Yeon không hề cảm thấy chút tiếc nuối nào, trong đầu cô chỉ còn nghĩ được đến cái giải thưởng người phụ nữ duyên dáng nhất, làm ơn đừng có mà chọn cô đấy, đàn ông các anh chắc sẽ không mất phong độ đến mức khuất phục uy quyền của Sếp chứ…….?

Giải nhất đã trao xong, hai người dẫn chương trình bắt đầu kẻ hát người múa phụ họa:

“Tiếp theo đây sẽ là công bố giải thưởng được mong đợi nhất trong đêm nay!”

“Chính xác, đối với tất cả các chị em có mặt trong hội trường này, đây có lẽ là giải thưởng còn được mong chờ hơn cả giải nhất lúc nãy!”

“Được rồi, không nói thêm nhiều lời nữa, mọi người đều đã sốt ruột rồi, hãy nhanh chóng thông báo giải thưởng người phụ nữ duyên dáng nhất đêm nay thôi!”

” Người được số phiếu nhiều nhất đêm này là …….”

Ji Yeon nín thở.

“Bae Suzy , phòng nhân sự!”

Chap 17 (08/09/2012)

Ha ha ha ha! Không phải cô, không phải cô!

Ji Yeon thiếu chút nữa thì lệ tràn khóe mi, hạnh phúc quá, thế gian này quả là vẫn còn chính nghĩa.

Ji Yeon bỗng nhiên thấy tràn ngập lòng tin với thế giới này, cùng mọi người vỗ tay nhiệt liệt.

Trong tiếng vỗ tay, Bae Suzy mặt đỏ bừng đứng yên tại chỗ, ngượng ngùng nhìn sang Eun Jung.

Eun Jung mặt lại không chút biểu cảm Ji Yeon nghĩ trong bụng Sếp đầu tư thất bại rồi nên chắc chắn trong lòng không thoải mái, chưa biết chừng lại còn “giận chó đánh mèo’’ trút giận vào “phía đối tác” là cô cũng nên, đang nghĩ là phải nhanh chóng chuồn khỏi nơi này, thì bị Eun Jung lườm cho một cái rồi nói: “Cô đứng yên đây, đừng có chạy lung tung đấy!”

>_<

Quả nhiên là bị trút giận rồi.

Mình thì đi khiêu vũ với người đẹp, thế mà bắt cô đứng ngốc ở đây.

Những giai điệu đầu tiên của vũ khúc đã nổi lên.

Eun Jung đi về phía Suzy ở giữa phòng, lịch thiệp làm động tác mời nhảy với cô, Suzy e thẹn đặt tay mình vào tay Jung.

Hai người lướt đi trên sàn nhảy.

Bae Suzy hôm nay thật nổi bật,chắc chắn tốn không ít công sức để trang điểm. Cô mặc một chiếc váy vải sa trắng tinh bồng bềnh để hở vai, trước ngực là một lớp ren trắng trong suốt, vừa trong sáng vừa hấp dẫn. Trên mái tóc cô là một chiếc vương miện nhỏ dát phalê cài lệch, sáng lấp lánh, càng làm tăng thêm vẻ mềm mại thướt tha.

Cô ngẩng đầu nhìn người trước mặt, ánh mắt trong sáng e thẹn.

Ji Yeon đứng bên ngoài nhìn hai người nhảy, rồi ánh mắt dần dần chuyển xuống chú ý vào eo của Suzy, bàn tay của Sếp đang để ở đó.

Không trong sáng! Rất không trong sáng!

Cái vụ khiêu vũ này là do kẻ háo sắc nào phát minh ra chứ? rõ ràng là để cho nam nữ đường đường chính chính vụng trộm với nhau mà………….(nàng ghen r' )

Trên sàn nhảy, Eun Jung và Suzy liên tục quay mấy vòng một cách duyên dáng, bọn họ không chóng mặt, nhưng Ji Yeon nhìn mãi nhìn mãi lại cảm thấy chóng mặt.

Ừ……, chắc chắn là do uống nhiều rồi, thôi cứ ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đã.

Ji Yeon đến bàn lấy một ít thức ăn còn lại rồi bắt đầu ngồi xuống ăn, bổ sung năng lượng mới là nhiệm vụ hàng đầu. Vừa nãy ngốc thật, lại đi nghe lời Sếp mà đứng đần ra ở đó.

Đang ăn, bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng nói.

” Park tiểu thư!”

………..Cái người này làm cô nghẹn hai lần rồi.

Ji Yeon ngẩng đầu lên mỉm cười chào: “Anh Lee!”

Lee Joon nói rất gallant: “Không biết tôi có thể vinh dự mời Park tiểu thư nhảy một điệu được không?”

Ji Yeon bối rối: ” Cái đấy…… tôi không biết nhảy!”

Lee Joon cười rất quan tâm: “Thế thì cùng nói chuyện cũng được!”

Anh ta nói rồi liền ngồi ngay đối diện với Ji Yeon, Ji Yeon hỏi một cách quan tâm: “Jin tiểu thư đã ổn chưa ạ?”

Lee Joon nghe cô nhắc đến Eun Jin, khuôn mặt rất cảm kích: ” May có cô giúp đỡ! Cô ấy đã không còn nguy hiểm nữa! Bây giờ chỉ cần từ từ bồi dưỡng, không thể vội vàng được!”

Chết rồi……….nghe anh ta nói đến chuyện này, Ji Yeon chột dạ, nhưng Sếp lại không cho phép cô phủ nhận, Ji Yeon cuống lên tìm vội một chủ đề để nói: ” Nghe nói đợt trước Jin tiểu thư ở châu Âu, cô ấy về nước lúc nào ạ?”

” Châu Âu?” Lee Joon ngạc nhiên nói: ” Chúng tôi qua đó hưởng tuần trăng mật, hai năm rồi vẫn chưa quay lại, cô thích đi du lịch à? Trước kia Jinnie cũng có dự định đi nghỉ, hay là đợi cô ấy khoẻ lại chúng ta cùng đi luôn!”

Ji Yeon lặng cả người.

Điệu nhảy đầu tiên đã sắp đến lúc kết thúc.

So Yeon và Qri không nhảy mà ngồi bên cạnh sàn nhảy tán gẫu. So Yeon ngưỡng mộ cái phần thưởng một trăm nghìn won, trong giọng nói có chút gì đó không cam lòng, Qri nghe thấy thế liền cười nói: “Em không cam lòng cái gì, số tiền mà người ta bỏ ra còn gấp mười lần của em đấy!”

So Yeon kinh ngạc: ” Qri, đồ của em cũng không rẻ đâu!”

Qri cười to rồi nhìn về phía sàn nhảy, lần lượt đọc tên nhãn hiệu của từng món đồ trên người Suzy, rồi hỏi So Yeon: “Thế nào, phục chưa?”

So Yeon đến nước này thì hoàn toàn cam lòng, than thở: “Cô ta cũng chỉ là một nhân viên bình thường, thật là dám tiêu tiền!”

Qri nói đầy hàm ý:“Người ta say không chỉ bởi vì rượu đâu!”

So Yeon cười hiểu ý. “Nhưng em dám cá, cô ta mà có bỏ thêm ra mười lần số tiền đấy cũng chẳng ăn thua gì, điệu nhảy tiếp theo chắc chắn Ham tổng sẽ mời Ji Yeon!”

Trên sàn nhảy, nốt nhạc cuối cùng của vũ điệu đầu tiên kết thúc, Eun Jung buông tay, lịch sự gật đầu chào rồi chuẩn bị bước ra, Suzy vội vàng gọi với theo: “Ham tổng!”

Eun Jung dừng bước nhìn cô.

Giai điệu của điệu nhảy thứ hai đã nổi lên.

So Yeon kinh ngạc phát hiện ra Ham tổng không nhảy với Ji Yeon như dự đoán của cô, mà là tiếp tục nhảy điệu thứ hai với Suzy.

Những người khác cũng vô cùng kinh ngạc, suy nghĩ: Chẳng lẽ hôm nay vẻ đẹp của Suzy đã thực sự làm Ham tổng động lòng sao?

Ánh mắt đồng tình của mọi người đều không hẹn mà gặp hướng về phía Park Ji Yeon, người được coi là “Bạn gái chính thức”đang bị bỏ rơi sang một bên, chỉ thấy cô ngồi ngơ ngác, bộ dáng như mất hồn, hiển nhiên là đã bị giáng cho một đòn rồi.

Nhưng trên thực tế, Ji Yeon không hề chú ý tới không khí khác thường trên sàn nhảy, cũng như ánh mắt của mọi người, cô thậm chí còn không biết là điệu nhảy thứ hai đã bắt đầu. Từ khi Lee Joon đi ra ngoài nghe điện thoại, cô ngồi nguyên một tư thế, ngây người ra.

Sếp …….rõ ràng là lừa cô? Jin tiểu thư hoàn toàn không đi châu âu! Thế mấy tháng sau này cơm trưa là do ai tặng?

……………..Chẳng lẽ lại là Sếp?

Thế nhưng vì cái gì?

Là tìm lý do để bóc lột cô, nô dịch cô? Hay là….hay là………..

Ji Yeon đột nhiên cảm thấy bất an, tim đập thình thịch, dường như có một cái gì đó sắp thoát ra khỏi kén.

A a a! Không được, không được, Ji Yeon vội vàng nhét cái đó trở lại. Chắn chắn là do cô uống nhiều nên mới nghĩ ngợi lung tung như thế! Rượu quả là một thứ tồi tệ, lại còn làm cho cô nảy sinh ra những suy nghĩ kỳ quặc như vậy…..

Bất giác cô nhìn về phía sàn nhảy, Eun Jung và Suzy vẫn đang tiếp tục nhảy, vừa đúng lúc Eun Jung quay lưng về phía cô, Suzy nhìn thấy cô, mỉm cười dịu dàng.

Ji Yeon hoàn toàn không chú ý đến cô ta, cô ngắm nhìn tấm lưng rắn rỏi của Eun Jung, cảm giác đầu ngày càng nặng, Ji Yeon nghĩ tốt nhất là đi ra ngoài cho tỉnh táo một chút, cứ tiếp tục ở trong này thì sẽ tẩu hoả nhập ma mất.

Thế là, những người từng giờ từng phút chăm chú theo dõi ở xung quanh đã nhìn thấy rõ ràng, Park Ji Yeon nhìn Ham tổng và Suzy trên sàn nhảy một lúc với ánh mắt “ghen tị”, rồi sau đó “giận dữ” đứng dậy, một mình “như người mất hồn” rời khỏi hội trường.

Chap 18 (08/09/2012)

Ji Yeon đẩy cánh cửa lớn của khách sạn.

Bên ngoài gió tây bắc lạnh thấu xương, Ji Yeon bị gió thổi lạnh co ro một lúc, liền vội vàng quay trở vào bên trong.

Lạnh quá! Cô làm sao mà lại đi xuống tầng dưới thế này nhỉ? Ji Yeon ôm lấy cánh tay trần run cầm cập.

Dù sao về sớm một chút cũng tốt, cũng muộn rồi………..

Đang nghĩ ngợi, chuông điện thoại trong ví reo lên, Ji Yeon lấy điện thoại ra, nhìn số điện thoại đang nhấp nháy trên màn hình, lặng cả người, rõ ràng trong đầu đã nghĩ là không nghe, nhưng tay thì chẳng biết tại sao lại ấn vào nút nhận cuộc gọi.

Giọng nói của Eun Jung vọng tới với vẻ không vui : “Cô đang ở đâu đấy?”

“………..Ở dưới sảnh.!”

“Đã bảo cô đừng có chạy lung tung cơ mà?” Eun Jung càng có vẻ không vui, “Đứng đấy chờ, tôi xuống ngay đây!”

“Chờ đã!” Cảm giác Eun Jung sắp sửa dập điện thoại, Ji Yeon vội vàng gọi với. Dù sao thì cũng chẳng chạy thoát, chi bằng chết cho thoải mái, Ji Yeon mặt dày nói : ” Ham tổng,……..ngài có thể lấy giúp tôi cái áo lông xuống đây không?”

Một lúc sau, Ji Yeon nhìn thấy Eun Jung từ thang máy đi ra, trên tay cầm chiếc áo lông của cô, đôi mắt sắc bén chỉ đảo lướt qua là tìm ngay được cô. Ji Yeon vội vàng chạy tới, vừa cảm ơn vừa giật lấy áo của mình từ trong tay Jung.

“Cô xuống dưới này làm gì?”

” À, tôi nhức đầu, muốn đi về!” Ji Yeon chột dạ nói.

Eun Jung nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, sắc mặt dịu xuống “Để tôi đưa cô về!”

Sau đó đi thẳng ra ngoài không cho cô từ chối.

Ji Yeon sửng sốt trong giây lát rồi mới theo kịp. Sếp thật là quá khách khí……Như thế này thì cô sẽ suy nghĩ lung tung mất thôi……

Ji Yeon vẫn nghĩ lung tung khi bước lên xe.

Chiếc xe đua màu trắng chạy êm ru trong đêm, cả hai người ngồi trong xe đều không nói gì.

Một lúc sau, cuối cùng Ji Yeon nhịn không được liền đem sự nghi ngờ của mình ra hỏi: ” Ham tổng, anh Lee nói, mấy tháng gần đây Jin tiểu thư không đi Châu Âu!”

” Ừ!” Eun Jung lạnh nhạt trả lời, “Rồi sao nữa?”

Jung lại còn hỏi cô rồi sao nữa? Ji Yeon trợn to mắt lên nhìn Jung, có người bị phát hiện ra nói dối mà vẫn còn thản nhiên thế cơ à?

Sếp chắc chắn là lão yêu nghìn năm!

“ Thế, vậy tại sao ngài lại nói với tôi là cô ấy đi Châu Âu?”

Eun Jung lạnh lùng nói: ” Park Ji Yeon, cô có thể ngốc hơn nữa đi!”

'= =

Lại còn nói cô là ngốc! Thái độ của tên nghi phạm này thật là quá hung hăng!

Hơn nữa, cô không ngốc mà, chỉ là, chỉ là nếu như điều cô nghĩ là sự thật, thế thì đáng sợ quá. Người ta là Sếp, cảm giác giống như là ngăn cách cả một vũ trụ, ai lại có thể nghi ngờ một người ngoài hành tinh…..Thích mình chứ?

Ji Yeon nghĩ ngợi lung tung, trong xe yên tĩnh trở lại, Eun Jung ra vẻ buột miệng hỏi:“Chuyện khiêu vũ lúc nãy cô đừng hiểu lầm!”

Trước đấy, Suzy đã không nhận chi phiếu, sau khi điệu nhảy thứ nhất kết thúc đã đề nghị Jung nhảy thêm với cô một điệu nữa. Thái độ e thẹn của Suzy có hàm chứa ý tứ gì làm sao Eun Jung lại không nhận ra? nhưng nhảy thêm một điệu nữa thì có thể thay đổi được gì đâu? Hơn nữa trong những sự kiện như cuộc liên hoan cuối năm này, Jung khó có thể khiến cô – người đã từng hiến máu cho Eun Jin mất mặt, bất đắc dĩ nhảy với cô điệu thứ hai.

Sau đó lại thấy Park Ji Yeon đi ra ngoài.

Kinh nghiệm cho Eun Jung biết, Park Ji Yeon chắc chắn sẽ không bỏ ra ngoài bởi vì một lý do thông thường nào đó, nhưng Jung vẫn quyết định giải thích một chút. Tuy rằng sự giải thích của Jung thực sự là quá hàm súc, chỉ nhắc đến rồi thôi luôn.

Ji Yeon cảm động sự sai xót ngẫu nhiên này. Cô hoàn toàn không biết Eun Jung và Suzy nhảy điệu nhảy thứ hai, cho rằng Eun Jung giải thích với cô về điệu nhảy thứ nhất cơ.

Đến chuyện phải nhảy với người con gái khác theo thông lệ mà Sếp cũng đều giải thích với cô, nói cô đừng có hiểu lầm…………

Chẳng lẽ, chẳng lẽ, thực sự………….thực sự…………

Ji Yeon xúc động, men rượu bốc lên, cả ý nghĩ cũng tỏa nhiệt hỏi: “Em có hiểu nhầm không, Jung thích em à?”

Bàn tay nắm vô lăng của Eun Jung khẽ động, mắt vẫn hướng thẳng về phía trước nhìn đường, nói rất nghiêm trang: “Thỉnh thoảng hiểu nhầm một chút cũng không sao!”

Á…..Tuy rằng lời nói của Sếp có hơi ngoắt ngoéo, nhưng ý của Jung là …….Jung thật sự thích cô?

A a a!!!!!!!

Đột nhiên Ji Yeon cảm thấy vô cùng lóng ngóng, dường như không biết phải để chân tay vào chỗ nào, không gian trong xe bỗng trở nên quá nhỏ, tiếng tim đập to đến nỗi mình cũng nghe thấy, mặt nóng rần lên, trong ngực tựa như có cả một đàn chim đang hót…..

Ji Yeon ……..Xấu hổ rồi!

Yên lặng một chút, Ji Yeon nói: ” Sếp, Jung lái chậm một chút được không?”

” Say xe à?”

” Không >_<, chỉ là nhanh quá thôi!”

Tim đập nhanh quá.

Thế nên, chiếc xe đua có vận tốc tối đa là 400km/h đưa Ji Yeon về đến khu nhà thuê với tốc độ chậm như rùa.

Xe dừng lại, không khí trong xe đột nhiên được hâm nóng trở lại, trái tim nhỏ bé của Ji Yeon vừa mới bình tĩnh một chút lại bắt đầu đập thình thịch. Đúng vào lúc này, Sếp đột nhiên cúi người vào cô ……….

Á! Jung định làm gì thế! Ji Yeon căng thẳng nhìn Jung chằm chằm………

” Căng thẳng như thế làm gì?” Trong mắt Eun Jung ánh lên một tia cười, ” Tôi giúp em tháo dây an toàn!”

“Cách” một tiếng, dây an toàn đã được tháo ra, có một cái dây đàn nào đó trong đầu Ji Yeon cũng đứt luôn……

Dây an toàn………

Sếp phục vụ thật là chu đáo.

Ha..ha, cười với vẻ ngượng nghịu, Ji Yeon ấp úng nói: ” Jung…. à… em….. sao trước đây Jung không nói?”

Thật là! Jung thích em thì cứ nói ra, Jung không nói thì làm sao em biết là Jung thích em chứ…..

Nụ cười trong mắt Eun Jung càng lấp lánh, Jung ung dung nói: ” Cái này, chẳng phải là sẽ do người có ý đồ trước nói ra sao?”

Có ý gì? Ji Yeon ngẩn người ra. Ý của Sếp là cô có ý đồ với Jung trước à?

” Em?” Ji Yeon ngơ ngác chỉ tay vào mình, đàn chim nhỏ lúc nãy vẫn đang ca hát trong tim Ji Yeon giờ đây đã vẫy cánh bay đi mà không thèm ngoảnh đầu nhìn lại.

” Chẳng lẽ không phải sao?” Eun Jung lại giở cái vẻ doạ dẫm mà Ji Yeon đã quen thuộc ra, nhìn cô thúc giục.

Jung có ý định tranh thủ lúc cô uống say trêu chọc cô, ai bảo trước kia cô chẳng nhận ra. Nhưng Jung quên mất một điều, con chuột nhút nhát bình thường nhìn thấy mèo là chạy mất, nhưng khi uống say rồi thì có thể dám đánh lại cả mèo đấy!

” Em, Em, Em…………………..”

Đúng vào giây phút Ji Yeon sắp sửa phục tùng sự doạ dẫm của Eun Jung như thường lệ, cô nghĩ ra một vấn đề mấu chốt!

Bây giờ Sếp thầm yêu(?) cô!

Thế thì cô là to nhất mới đúng chứ! Jung định làm gì nào?

Ji Yeon đột nhiên vui sướng trở lại, cái vui sướng này không giống cái vui sướng của cô gái nhỏ e thẹn lúc nãy, nó giống như giai cấp công nhân được giữ bom nguyên tử vậy!

Lòng dũng cảm đột ngột dâng lên! Đàn chim nhỏ lại bay về rồi, dõng dạc cất tiếng ca vang trong đầu Ji Yeon: Vùng lên! Những người dân không chịu làm nô lệ!

Không thể không thừa nhận, quốc ca đúng là quốc ca, có tác dụng cổ vũ lòng người vô cùng lớn lao, Ji Yeon được cổ vũ rồi, nhìn thẳng vào Eun Jung, nói một cách dũng cảm phi thường: ” Tôi, tôi mới không thích Jung!” 

Trong khi Eun Jung còn đang kinh ngạc, Ji Yeon nói luôn một hơi:” Bởi vì Sếp à, ngài quá ngây thơ!”

Cả thế giới chợt yên ắng.

Không còn từ nào có thể dùng để miêu tả vẻ mặt của Eun Jung, Jung nghiến răng thốt ra ba từ: ” Park Ji Yeon!”

Ji Yeon dường như nhìn thấy ngọn lửa đang cháy ngùn ngụt trên đỉnh đầu Sếp.

Tôi, tôi sợ Sếp chắc!

Giỏi thì Sếp đuổi việc tôi!

Ji Yeon lắp bắp tuyên bố tiếp: ” Nếu vì chuyện này mà ngài đuổi việc tôi, ngài lại càng ấu trĩ!” (bá đạo lại r' nhé)

Ban đầu Eun Jung còn căng cả người, rồi sau đó từ từ thoái mái trở lại, nghe đến đây thì mỉm cười.

” Tôi không đuổi việc em đâu!”

Ji Yeon bị nụ cười của Jung làm cho rùng mình, “Tôi, tôi phải về đây!”

” Ừ!” Eun Jung dễ tính đột xuất , mở chốt cửa xe.

Ji Yeon vội vàng xuống xe chạy trốn, khi đến cầu thang, đột nhiên Eun Jung gọi cô lại.

“ Ji Yeonnie!”

Cái gì thế? Ji Yeon ngập ngừng quay đầu lại. Còn nữa, đừng có gọi thân mật như thế, tôi vừa mới từ chối Jung đấy.

Eun Jung mở cửa xe, bước xuống, trên tay cầm chiếc áo lông của cô.

” Em quên không cầm áo lông!”

Rồi Jung mở chiếc áo khoác, vô cùng cẩn thận chu đáo giúp cô khoác lên người.

” Ji Yeonnie, chúng ta còn nhiều thời gian mà!” Jung mỉm cười và nói khẽ bên tai cô.” Ngủ ngon!”

“……ngủ ngon!”

Ji Yeon run rẩy nhìn theo chiếc xe màu trắng chạy khuất trong bóng đêm, một phần vì lạnh, một phần là, nụ cười Sếp sao mà đáng sợ thế…..

Nhưng, bây giờ cô chẳng sợ Jung nữa! Ji Yeon lại tràn đầy hào khí ngất trời.

Sếp, Jung cứ đợi đấy! Ngày mai sẽ cho Jung biết thế nào là tiểu nhân đắc chí, a, không được, cô không phải là tiểu nhân, nên gọi là cái gì nông nô vùng lên……

Cũng không đúng!

Ôi trời, mặc kệ, mặc kệ! Tóm lại là tâm trạng cô đang vô cùng sung sướng.

Sung sướng chạy lên gác.

Sung sướng mở máy tính đánh boss.

Sung sướng đi ngủ.

Lại đến cõi mộng mơ.

Vẫn là đồng cỏ xanh ngút tầm mắt.

Con Cáo nhè con thỏ trắng từ trong mồm ra, nói rất đắc chí: “Thì ra cậu thích tớ!”

Con thỏ trắng ngạc nhiên nói: “Làm sao mà cậu biết?”

Con Cáo đắc chí vung vẩy cái đuôi: ” Bởi vì tớ vừa mới ăn cậu vào trong tim rồi!”

Cái con Cáo này chẳng có tí văn hoá nào, con thỏ trắng khinh khỉnh nhìn nó. Đồ ăn nuốt vào thì đi xuống dạ dày chứ, không phải là vào tim.

Nhưng……cũng không chắc, suy cho cùng Cáo vẫn là Cáo, không phải là thỏ trắng, nói không chừng Cáo hơi kỳ quái một chút?

Thế thì, cái chỗ thình thịch kêu lên ” thỏ trắng” ” thỏ trắng” chính là tim của Cáo à?

Con Cáo phe phẩy đuôi, mời con thỏ trắng: ” Cậu có muốn đến vườn hoa của tớ không, vườn hoa của tớ rất rộng rất đẹp, rất thích hợp cho thỏ trắng sống đấy, lại còn có rất nhiều cỏ ngon nữa!”

Có rất nhiều cỏ ngon à? Con thỏ trắng động lòng, nhưng vẫn còn do dự: “Nhưng mà, nhưng mà……”

” Nhưng mà cái gì? Nói nhanh lên!” Con Cáo sốt ruột dậm chân……..

” Nhưng cậu không được bắt nạt tớ.” Con thỏ trắng nói một cách dũng cảm: “Cậu phải nghe lời tớ, không được bắt tớ làm cái nọ cái kia, hơn nữa, cậu phải ăn cỏ cùng tớ!”

” Ăn cỏ?” Con Cáo có vẻ rất không thoải mái.

” Đúng! Ăn cỏ!” Nếu không ngày nào đó cậu ta ăn thịt mình thì sao?

Con thỏ trắng nói: “Không được kén chọn, không được cỏ này thì ăn, cỏ kia không ăn!”

” Được rồi, được rồi, nghe cậu tất!” Con Cáo xua xua chân nhanh chóng đồng ý. “Thế thì cậu có thể cùng mình đi đến vườn hoa của mình rồi?”

” Được!” Con thỏ trắng gật đầu, ngượng ngùng cụp tai xuống.

” Cậu cưỡi lên lưng tớ, tớ đưa cậu đi!”

” Thế thì cậu quỳ xuống, cậu cao thế này, tớ không với được!”

Con Cáo to lớn ngoan ngoãn quỳ xuống bãi cỏ, thỏ trắng nhảy lên, túm lấy lông trên lưng con Cáo, rất oai phong nói: ” Cáo, đi thôi, chạy nhanh lên!”

Con Cáo cõng thỏ trắng phóng như bay qua đồng cỏ, vượt qua sông hồ, xuyên qua rừng sâu, ra khỏi rừng là đến vườn hoa tươi đẹp của Cáo.

Con Cáo nghĩ, đợi khi đến khu vườn, nhất định phải nói với thỏ trắng —-

Nếu một con Cáo đối xử với thỏ trắng rất hung dữ, có nghĩa là nó sẽ ăn một miếng hết con thỏ.

Nếu một con Cáo đối xử với thỏ trắng rất dịu dàng, có nghĩa là nó sẽ vỗ béo con thỏ, rồi ăn thịt nó từ từ.

Còn nữa, nhất định sẽ dần dần làm cho con thỏ thích ăn thịt………

Ánh trăng trong thành phố nghiêng nghiêng rọi vào mỗi căn phòng ngủ không kéo rèm.

Ji Yeon ôm gối, ngủ say dưới ánh trăng dịu dàng, trên môi vương vấn một nụ cười ngọt ngào.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: