Chương 33

Điền Chính Quốc mắc phải căn bệnh chung của các diễn viên trẻ.

Thay vì khả năng diễn bằng kỹ thuật cao cấp hơn, cậu nhập vai nhờ vào điểm chung của mình và nhân vật.

Hoàn toàn hòa nhập vào nhân vật trong phim, sẽ dễ dàng thể hiện được nhân vật, biểu hiện trước ống kính cũng có sức thuyết phục hơn, gây được cảm xúc mạnh hơn, nhưng như thế cũng dễ vì ý thức cá nhân quá rõ ràng mà đi quá yêu cầu của đạo diễn, xảy ra chênh lệch lớn trong cách hiểu vai. Nghiêm trọng hơn, khi đạo diễn hô cắt cậu rất lâu không thể thoát ra khỏi nhân vật mình sắm vai.

Kim Thạc Trân cười, "Qua phim thế này thì hại sức khỏe quá."

Không biết vì lạnh hay nghẹn ngào, Điền Chính Quốc vẫn run rẩy, Kim Thạc Trân kéo kéo áo lông, quấn chặt cậu hơn.

Trong áo lông Kim Thạc Trân không mặc nhiều áo, anh ôm Điền Chính Quốc như thế, cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và nhịp tim nhè nhẹ của anh.

Thứ hoóc môn mang tên Kim Thạc Trân bao phủ Điền Chính Quốc, bằng chiếc áo lông của anh, dựng lên một gian phòng nghỉ nho nhỏ chỉ thuộc về riêng cậu giữa trường quay lạnh lẽo thấu xương.

Không lâu sau, khuôn mặt trắng bệch của Điền Chính Quốc hồng hào lên đôi chút.

Điền Chính Quốc bình tĩnh lại, bắt đầu biết xấu hổ.

Trường quay không rộng lớn gì, hai người vẫn đứng trong tầm ống kính, không xa đó là đầy người, tuy ai cũng hiểu rõ Kim Thạc Trân thấy Điền Chính Quốc quay cảnh quan trọng vỡ cảm xúc nên mới đến an ủi, nhưng tư thế của hai người thật quá mờ ám, không cách nào không gây chú ý.

May mà ai cũng sợ Kim Thạc Trân ít nhiều, không dám nhìn chằm chằm hai người.

"Em, em không sao rồi..." Điền Chính Quốc vùng nhẹ ra khỏi cánh tay Kim Thạc Trân, quay lại lui ra vài bước, vuốt mặt, "Cảm ơn anh Kim Thạc Trân..."

Kim Thạc Trân đang định lên tiếng thì phó đạo diễn cầm thức uống nóng ôm áo lông tới, áy náy nói: "Tôi mới đi đốc thúc chuyển cảnh, không kịp sang xem bên này, hôm nay Chính Quốc không dẫn trợ lý theo à? Vậy tôi gọi một nhân viên đến chăm sóc cậu."

"Cảm ơn..." Giọng Điền Chính Quốc vẫn nghèn nghẹn, cậu nhận lấy áo lông phó đạo diễn đưa mặc vào, ôm ly nước nóng cười, "Không cần đâu, lát nữa trợ lý của em đến ngay."

Phó đạo diễn không khỏi khen ngợi, "Cảnh đóng cửa vừa rồi đúng là quá xuất thần! Tôi nghe đạo diễn đang bàn bạc với biên kịch xem nên xử lý cảnh này thế nào, bọn họ đang tính xem có cần thêm một cảnh quay riêng cho cậu không, để nối với cảnh vừa rồi."

Được thêm cảnh ngoài kịch bản trong phim của Nhâm Hải Xuyên với Điền Chính Quốc mà nói là một lời khẳng định không nhẹ, Điền Chính Quốc mừng rỡ, "Thật ạ? Đoạn em tự diễn sau khi đi sẽ được giữ lại ạ?"

"Sao không giữ lại được?!" Phó đạo diễn cười, "Chỉ không biết quay phim có phối hợp được với cậu không, lát nữa phải xem lại hiệu quả qua màn hình, nếu không được thì có thể cậu phải diễn lại, nhưng dù thế nào thì cảnh nhất định sẽ không bị cắt, vừa rồi biên kịch cũng nói phần kết thúc rất tốt, xem như tình cảm mười mấy năm của hai người đã được cắt đứt, triệt để bỏ lại sau cánh cửa."

Điền Chính Quốc không ngờ cảnh mình tự phát huy lại được khẳng định như thế.

Thân là diễn viên, không ai không quan tâm đến sự thừa nhận của mọi người về khả năng diễn xuất của mình, đặc biệt là với đạo diễn lớn như Nhâm Hải Xuyên, Điền Chính Quốc hồ hởi lắm, cậu hưng phấn nhìn Kim Thạc Trân, nụ cười chợt đọng lại.

Cảnh vừa rồi, tự bản thân cậu biết là do mình nhập vai quá sâu, vô thức hành động bảo vệ Kim Thạc Trân, nhưng với những người không biết, có thể sẽ cảm thấy là có ý định khác.

Điền Chính Quốc luôn rất hiểu chuyện nhận thức rõ vị trí của mình trong bộ phim này: Không kéo chân Kim Thạc Trân là được.

Tuy được đoàn phim cất nhắc, xếp mình lên vai chính ngang hàng với Kim Thạc Trân, nhưng Điền Chính Quốc hiểu, Kim Thạc Trân mới là chủ chốt ở đây, cậu chỉ là bạn diễn của anh thôi.

Nhưng cảnh vừa rồi, mình có dấu hiệu tranh ống kính.

Trong giới giải trí, người ta rất tị hiềm việc này.

Chỉ cần Kim Thạc Trân hơi ít độ lượng một chút thôi, lúc này mặt anh đã sa sầm rồi.

Mà phó đạo diễn còn đứng khen cậu mãi không ngừng, lâu lắm mới chịu đi, Điền Chính Quốc cười gượng với Kim Thạc Trân, miễn cưỡng tự giải thích: "Vừa rồi em... hoàn toàn nhập vai, ăn may..."

Kim Thạc Trân ngẩn ra, lập tức hiểu ra nỗi lo của Điền Chính Quốc.

Kim Thạc Trân bật cười, trong giới thịt tươi đang nổi, hiểu chuyện đến trình độ của Điền Chính Quốc thật sự quá hiếm

Chỉ tiếc Kim Thạc Trân không hàm ơn, cũng không biết quan tâm, Điền Chính Quốc càng để ý cách nhìn của anh, anh càng ngứa ngáy trong lòng, muốn ra vẻ để bắt nạt Điền Chính Quốc.

Kim Thạc Trân cố nhịn cười, im lặng một lúc rồi lặp lại: "Ăn may?"

Điền Chính Quốc vội gật đầu.

Kim Thạc Trân nheo mắt, đột nhiên gằn giọng nói: "Vậy cậu đi nói với đạo diễn, yêu cầu cắt cảnh vừa rồi đi, không được đưa vào phim."

Ngay giây sau quả nhiên Điền Chính Quốc quay đầu định đi tìm Nhâm Hải Xuyên.

"Ngốc quá vậy hả?" Kim Thạc Trân không kiềm được nữa, sợ Điền Chính Quốc đi thật nên vội kéo lại, cười to: "Sao thế? Tưởng tôi giận hả?"

"Không có... ạ?"

Điền Chính Quốc sửng sốt, rốt cuộc cũng hiểu ra Kim Thạc Trân đang đùa, mình lòng dạ tiểu nhân rồi, đỏ mặt nói: "Dạ không, em chỉ... em..."

"Chậc chậc." Kim Thạc Trân cười, "Bạn nhỏ tự tin quá, cảm thấy mình đã đủ khả năng giành ống kính với tôi rồi à?"

Mặt Điền Chính Quốc đỏ như gấc, xấu hổ lắc đầu liên tục, "Không có không có!"

Điền Chính Quốc phát rồ trong lòng, mình điên rồi à?! Lại dám lo Kim Thạc Trân để ý chút nổi bật le lói của mình! Mình trong trạng thái xuất thần cũng không so với Kim Thạc Trân có biết chưa?

Điền Chính Quốc âu lo xin lỗi: "Vừa rồi em quá nhập vai, tới giờ não vẫn chưa tỉnh táo, anh đừng để ý."

Kim Thạc Trân cười nhìn Điền Chính Quốc, "Yên tâm, tôi không nhỏ mọn vậy đâu, bất quá..."

Kim Thạc Trân chỉ hận sắt rèn không thành thép, cốc mạnh lên đầu Điền Chính Quốc, "Cậu nghe lời quá nhỉ, bảo xóa là xóa, không tiếc à?"

Điền Chính Quốc rụt vai, không dám xoa, trong lòng nghĩ dù sao cũng vì anh nên mới diễn ra được, nghe anh bảo xóa thì xóa.

Làm anh vui quan trọng hơn.

Nhưng câu này thì không nói với Kim Thạc Trân được, Điền Chính Quốc rũ mắt, ngoan ngoãn nghe Kim Thạc Trân dạy dỗ.

Kim Thạc Trân thở dài: "Nghe lời như vậy thì phải chịu bao nhiêu thiệt thòi hả?"

Nghe lời cũng chỉ là với anh thôi...

Điền Chính Quốc chợt nhớ ra gì đó, nói nhỏ: "Anh Thạc Trân, lúc trước... Khi ở nhà anh, em có nhận được điện thoại."

Kim Thạc Trân chưa hiểu, "Ừm?"

"Đàn em em nói, Tinh Quang có ý ký hợp đồng với em."

Lẽ ra Điền Chính Quốc không định nói chuyện này với Kim Thạc Trân, công ty đối phương chưa liên hệ rõ ràng với mình, đột nhiên nhắc với Kim Thạc Trân, cứ như đang biến tướng nhờ anh ra mặt cho mình vậy.

Nhưng bây giờ khác rồi, ngay hôm qua, người của Truyền Thông Tinh Quang đã liên hệ với Điền Chính Quốc thông qua cậu đàn em, cho cậu biết chi tiết hợp đồng.

Chuyện này cơ bản đã chắc tám chín phần.

Cuối cùng cũng được khoe với Kim Thạc Trân rồi!

Mặt Điền Chính Quốc vẫn đỏ, nói nhỏ: "Em... rất vinh hạnh."

Nụ cười trên môi Kim Thạc Trân lan dần lên đáy mắt, anh nhìn quanh, nói: "Không biết đến bao giờ mới quay cảnh sau, không chờ ở đây nữa, vào phòng nghỉ của tôi nói."

Điền Chính Quốc xấu hổ mím môi, đi theo Kim Thạc Trân.

Cách đó không xa, Cảnh Thiên vẫn thon thót trong lòng nghe rõ Điền Chính Quốc nói ra hai chữ "Tinh Quang", sợ toát cả mồ hôi, anh ta thấy hai người đi, sốt ruột sợ Kim Thạc Trân tiết lộ gì với Điền Chính Quốc, nói ra chuyện anh ta giấu cậu, vừa nhìn theo hướng hai người đi vừa nóng lòng nghĩ cớ đi cùng Điền Chính Quốc vào phòng nghỉ của Kim Thạc Trân.

Nghĩ tới chuyện xuất hiện trước mặt Kim Thạc Trân anh ta cũng ngàn lần không muốn, từ khi đến trường quay anh chỉ đối mặt với Kim Thạc Trân một lần, ánh mắt anh băng, nửa cười nửa không, nhìn thẳng vào một giây thôi Cảnh Thiên đã thấy sắp giảm thọ, không biết sao Điền Chính Quốc lại đi thích loại người đó...

"Anh Cảnh..."

Sầm Văn thấy Cảnh Thiên định theo Kim Thạc Trân vào phòng nghỉ liền đi tới lịch sự ngăn lại, "Thật ngại quá, có thể Kim Thạc Trân định thay đồ, không tiện cho anh theo vào."

Sầm Văn miệng mỉm cười mà lòng đã thóa mạ Kim Thạc Trân một chục ngàn lần.

Ức hiếp Điền Chính Quốc lúc không có ai thì thôi đi, bây giờ ngay trước mặt người đại diện của người ta cũng chẳng biết bớt lại cho, đụng tay đụng chân ôm ôm ấp ấp nghệ sĩ của người ta, đúng là gây hấn trắng trợn! Cảnh Thiên nhịn được suốt buổi đúng là kỳ tích, nếu có người dám trêu chọc đùa giỡn Kim Thạc Trân trước mặt An Á như thế thì An Á sẽ trực tiếp lột da đối phương luôn.

Tuy Sầm Văn không nghĩ Cảnh Thiên có lá gan lột da Kim Thạc Trân, nhưng giờ Kim Thạc Trân kéo người về phòng nghỉ rồi, không biết lại định làm gì, lỡ Cảnh Thiên bắt gặp cảnh không nên bắt gặp, làm lớn chuyện lên...

Đây là trường quay, còn rất nhiều người nhìn vào, không thể để scandal nổ ra.

Sầm Văn ngượng ngùng nói: "Thật ngại quá."

Tuy Sầm Văn chỉ là trợ lý tư, nhưng cũng là người của Kim Thạc Trân, Cảnh Thiên không dám đắc tội, cố cười nói: "Tôi chỉ nói vài câu với Chính Quốc..."

"Chính Quốc cũng không ở lâu trong đó đâu, lát nữa anh vào phòng nghỉ của cậu ấy, hai người nói chuyện riêng không phải tốt hơn sao?" Sầm Văn cười cười, "Bên đó còn có người, cũng không phải chỗ để nói chuyện."

Cảnh Thiên còn định lằng nhằng thêm, nhưng Sầm Văn quá kiên định vững chãi, ra chiêu nào tiếp chiêu đó, đỡ hết toàn bộ.

Sắc mặt Cảnh Thiên càng lúc càng tệ, hai người đã đi vào lâu lắm rồi, chắc chắn đã nói hết những gì cần nói, anh ta sợ Điền Chính Quốc ra tìm mình chất vấn, bất an bảo: "Vậy được rồi... Tôi, thật ra còn có việc... Phiền cô nói với Chính Quốc một tiếng, tôi đi trước, cô vất vả rồi."

Cuối cùng Sầm Văn cũng thở phào, gật đầu cười nói: "Được chứ, không có gì đâu, anh cũng chú ý sức khỏe, sắc mặt anh trông không được tốt."

Cảnh Thiên cười suy nhược, trong lòng tự biết cứ nơm nớp thế này mà về mình càng không nghỉ ngơi nổi.

Trong phòng nghỉ, Điền Chính Quốc lặp lại chi tiết điều kiện kí kết người của Tinh Quang nói lại cho Kim Thạc Trân nghe.

Kim Thạc Trân nghe xong gật đầu, đại khái là hài lòng.

Kim Hoa Quyền không nói lấy lệ với anh, chú ấy thật sự có thành ý với Điền Chính Quốc,

Kim Thạc Trân nhìn Điền Chính Quốc: "Vậy ý cậu thì sao? Muốn đi không?"

Dám nói không thử xem.

Mắt Điền Chính Quốc lóe hưng phấn, gật nhẹ đầu.

Kim Thạc Trân thả lỏng người tựa vào sofa, lòng nghĩ dễ lắm à, mãi cũng chờ được đến lúc cậu gật đầu.

Kim Thạc Trân nhướng mày nhìn Điền Chính Quốc, chợt hỏi: "Biết mối quan hệ giữa tôi và chủ tịch Tinh Quang không?"

Thân là người hâm mộ kiêm đồng nghiệp, đương nhiên Điền Chính Quốc biết, thật thà đáp: "Nghe nói là chú của anh."

"Chú ruột." Kim Thạc Trân khẽ cười, "Cho nên, tuy tôi không còn là nghệ sĩ trực thuộc Tinh Quang nữa, nhưng Tinh Quang... cũng xem như công ty ruột của tôi."

Kim Thạc Trân chộn rộn hồi hộp nhìn Điền Chính Quốc, chờ cậu nói ngọt lấy lòng mình, nịnh nọt mấy câu dễ nghe.

Chỉ tiếc Điền Chính Quốc đang vui quá độ, không hề nắm bắt được ý Kim ảnh đế muốn truyền tải, ngược lại còn thiển cận chỉ thấy cái trước mắt mà muốn thể hiện với nửa ông chủ tương lai đang ngồi trước mặt, nhỏ giọng bảo đảm: "Anh yên tâm, em sẽ làm việc chăm chỉ, cố gắng kiếm nhiều tiền cho công ty... Em nhất định sẽ nỗ lực, không sợ vất vả."

Kim Thạc Trân: "..."

"Có bị bắt nạt hay muốn tài nguyên nào..." Kim Thạc Trân thở dài bất lực, không nhịn được đưa tay vò vò tai Điền Chính Quốc, "Thì đến tìm tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top