HAI THÁNG_P2
Minjoo thì thầm, trầm và khàn đến mức suýt khiến Yujin ngã ngửa. Cô thề rằng tim mình đã ngừng đập trong giây phút đó, khi Minjoo đột nhiên nói vậy, cô bắt đầu cảm thấy hoảng loạn.
Minjoo nhận thấy Yujin đang bị đóng băng vì shock nên rất hoảng sợ, cô tự dưng cảm thấy có lỗi, sao cô có thể trơ trẽn như vậy được chứ?
Chết tiệt, cô sẽ không bao giờ đụng đến rượu bia nữa, nó hoàn toàn làm mọi thứ rối tung lên.
"X-Xin lỗi, tôi nghĩ là tôi đã uống hơi nhiều. Quên những gì tôi vừa nói đi. " Người phụ nữ tóc hồng lắp bắp, cúi thấp đầu xấu hổ nhưng ngực lại nhói đau vì thất vọng và buồn bã. Cô định bỏ đi thì Yujin đã bắt lấy tay cô trước khi cô có thể tới cửa. Người lướt sóng nhẹ nhàng kéo cô ấy trở lại trước mặt mình và nở một nụ cười tinh quái khiến Minjoo toát mồ hôi hột.
"Tại sao chị lại bỏ chạy sau khi đề nghị tôi một điều như vậy? Tôi vẫn chưa đưa ra câu trả lời mà, " Cô gái tóc xanh nói, tiến lên một bước, cao ngất ngưởng so với Minjoo. Cô hơi cúi lưng xuống để vừa tầm mắt, chăm chú nhìn vào ánh mắt người kia.
"Hôn tôi đi..." Yujin thì thầm, ánh mắt nhìn xuống môi khiến Minjoo nuốt nước bọt.
"Nào, Minjoo, hôn tôi. ...
Chị không biết tôi đã mơ tưởng đến cảm giác được hôn chị như thế nào đâu. Chị không biết rằng chị đã ám ảnh tôi ngay cả trong những giấc mơ. Tâm trí tôi ngày nào cũng tràn ngập hình bóng của chị ". Người lướt sóng nói, giọng cô ấy thật khàn và đầy cám dỗ.
Nó lại nữa rồi, trái tim Minjoo lại tiếp tục đập loạn nhịp nhưng bây giờ thậm chí còn đập nhanh hơn, khó khăn hơn rất nhiều, ngực cô ấy cứ đập thình thịch, thình thịch.
Những câu nói của Yujin vừa nãy, nó đang dần chìm sâu vào đầu Minjoo và cô ấy vẫn không thể tin được. Tình cảm này là từ 2 phía. Nó không phải từ một mình cô..
Yujin nhích lại gần, người phụ nữ tóc hồng khẽ run lên một chút, hoảng hốt khi nhận thấy khoảng cách của họ, thậm chí cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của cô gái kia đang phả vào mặt mình.
"Hôn tôi,.. ngay bây giờ, Kim Minjoo." Người lướt sóng thì thầm khàn khàn, nửa van xin, nửa đòi hỏi.
Minjoo không để cô phải nói lại. Như bị thôi miên bởi đôi mắt quyến rũ ấy, cô cúi người, chiếm lấy khoảng không gian nhỏ khó chịu giữa đôi môi của họ.
Cầu vồng.
Giống như trái tim của Minjoo thực sự vỡ òa trong một hố cầu vồng và niềm vui sướng khi đôi môi của họ chạm vào nhau. Cô ấy không có cảm giác như thế này khi hôn người khác, chỉ có Ahn Yujin mới khiến cô cảm thấy điên cuồng như vậy.
Trong khi môi họ đang khóa chặt, người lướt sóng luồn tay qua vòng eo thon gọn của Minjoo và kéo cô ấy lại gần hơn cho đến khi không còn khoảng trống giữa cơ thể họ nữa, hoàn toàn đỏ bừng để có thể cảm nhận được hơi ấm cơ thể và nhịp tim nhanh của nhau.
Yujin bắt đầu di chuyển môi trước, chậm rãi và nhẹ nhàng để thăm dò và khi Minjoo đáp lại nụ hôn của cô, Yujin dùng tay còn lại ôm lấy má của người kia để giữ ổn định trong khi Minjoo vòng tay qua cổ cô ấy. Nụ hôn của họ có vị như bạc hà và mùi thuốc lá, 1 chút vị bia vì những gì họ đã uống trước đó nữa, nhưng nó vẫn ngọt ngào. Minjoo có vị vani và đôi môi của cô ấy mềm mại đến mức Yujin không thể cảm thấy đủ với nó.
Nụ hôn không kéo dài lâu, người lướt sóng đã rời khỏi nụ hôn trước vì cô ấy nhận thấy rằng Minjoo đang khó thở do thiếu không khí. Cô áp trán họ vào nhau và hôn vào mũi người kia, cười khúc khích một chút trong khi cũng đang thở hổn hển.
Nó thật hoàn hảo, mọi thứ đều quá hoàn hảo...
Nhưng những hạnh phúc đó không tồn tại được bao lâu. Thực tế lại ập đến với cô như một chiếc xe tải mười bánh.
Minjoo, cô không nên dính líu đến ai đó, bởi vì.. cô chỉ tạm thời ở đây thôi. Tại sao cô ấy lại đặt cảm xúc của chính mình lên trên như vậy chứ? Cô sẽ phải rời đi sớm, điều này có nghĩa rằng bản thân cô không nên bị đắm chìm về phía người lướt sóng như vậy, bởi vì cuối cùng....cuối cùng....cô ấy sẽ chỉ làm tổn thương chính mình và cả Yujin.
Tại sao cô không nghĩ đến kết cục của chuyện này trước chứ? Tại sao cô ấy lại đột nhiên hành động thiếu suy nghĩ như vậy?
Tệ thật... tệ quá .
Minjoo ngay lập tức tách mình ra khỏi Yujin như thể vừa bị đốt cháy, cô thở hồng hộc khi nhìn chằm chằm vào cô gái tóc xanh, người đang mang vẻ mặt bối rối và lo lắng trước hành động đột ngột của mình.
"Minjoo?" Người lướt ván hỏi, tiến lại gần cô nhưng Minjoo chỉ lùi thêm một bước nữa.
"Chuyện này không nên xảy ra," Minjoo thở hổn hển, ôm lấy ngực.
Chân mày Yujin cong lên, trái tim cô đau nhói.
"...? Chị hối hận vì đã hôn tôi sao? " Cô cáu kỉnh nghiến răng. Minjoo lắc đầu nguầy nguậy, nhìn người lướt sóng với đôi đồng tử đang run rẩy.
"Y-Yujin, chúng ta không thể để bản thân lún sâu vào điều này." Người phụ nữ tóc hồng lắp bắp, nuốt nước bọt khi Yujin nhìn cô ấy,
một cái nhìn khó chịu,..
một cái nhìn đầy thất vọng khiến trái tim Minjoo đau nhói.
"Vì vậy, ý của chị là tình cảm này không phải đến từ hai phía? Chị không thích tôi??... Là vậy sao? ...
Đừng nói dối, tôi nhận thấy tình cảm của chị qua nụ hôn vừa rồi, Minjoo! " Cô bực bội.
Khi mà yujin nghĩ rằng mọi thứ giữa mình và Minjoo sẽ suôn sẻ thì mọi chuyện lại trở nên rối tung như thế này. Cô cảm thấy đau quá, rốt cuộc Minjoo chỉ muốn họ dừng lại ở một thứ gì đó gọi là bình thường thôi sao? Hoàn toàn không có gì nữa?
"K-Không, Yujin-ah! Chị cũng thích em, hiểu không? " Minjoo khẳng định sự thật, ngực cô đau nhói khi thấy Yujin trông như sắp khóc, cô rất buồn và thất vọng.
"Nhưng Yujin,.." cô ấy nói thêm, vai gục xuống vì cảm nhận được sự thất bại.
"Chúng ta không thể tiến xa hơn, chúng ta không thể đi quá xa như thế này. Chị chỉ ở đây tạm thời thôi. Chị sẽ phải trở về Seoul vào tháng sau ".
Cô trút ra sự nặng nề của mình, trượt tay dọc theo lọn tóc màu hồng, nắm lấy và giật mạnh nó một cách bực bội.
Yujin nhìn thấy điều gì đó trên mắt Minjoo, ánh sáng lấp lánh trong con ngươi của cô ấy.
Đó là nỗi sợ hãi sao... Cuối cùng..., thì ra là sợ làm tổn thương nhau.
Người lướt sóng hiểu được cảm xúc của Minjoo và đã giảm bớt sự bực tức nhưng cô ấy không thể từ bỏ như thế này, đặc biệt là khi cô biết được tình cảm của người phụ nữ tóc hồng cũng dành cho mình. Cô ấy sẽ không bao giờ để cơ hội này vụt mất.. .khi mà bản thân cô, cũng đã rơi sâu vào đoạn tình cảm ấy..
Cô với lấy bàn tay của Minjoo đưa nó lên môi, đặt lên đó một nụ hôn rất ngọt ngào trước khi nhìn thẳng vào mắt người trước mặt.
"Tôi sẽ nắm lấy cơ hội của mình," cô thì thầm.
"Chị không cần quan tâm đâu, ..tôi chỉ muốn ở bên cạnh chị thật hạnh phúc, dù chỉ là một tháng hay bao lâu đi nữa. Làm ơn.., Minjoo,... không cần danh phận hay bất cứ thứ gì, chỉ cần... hãy chấp nhận tôi ". Yujin cầu xin, đôi mắt rực lửa yêu thương và đầy quyết tâm.
"Chỉ cần đối xử với tôi như là người yêu, hoặc... một mối tình qua đường ,. Miễn là chúng ta ở bên nhau cho dù chỉ là tạm thời cũng được, hãy cùng nhau trải qua khoảng thời gian hạnh phúc và yêu thương đó... Làm ơn." Người lướt ván thở dốc cầu xin, giọng nói khàn khàn và tuyệt vọng. Minjoo nuốt nước bọt, cô ấy nghĩ đến điều đó, nhưng nó sẽ đồng nghĩa rằng trái tim cả hai phải đánh cược, và chắc chắn khi chia tay nhau, họ sẽ rất đau đớn.
Nhưng. ..
Nếu Minjoo không chấp nhận lời tỏ tình này , chắc chắn cô ấy sẽ hối hận cho đến hơi thở cuối cùng. Còn nếu cô chấp nhận, nó có thể đau nhưng cô không hối hận và sẽ trân trọng điều này suốt đời. Minjoo sẽ là người hạnh phúc nhất cho dù chỉ là tạm thời đi chăng nữa. Thời gian không thành vấn đề, miễn là cả hai cùng nhau trải qua những ngày tháng còn lại một cách hạnh phúc. Vì vậy...
Minjoo cũng sẽ nắm lấy cơ hội...
Đôi khi trong cuộc sống, bạn cần phải chấp nhận rủi ro ngay cả khi bạn đặt trái tim và cảm xúc của mình lên trước, đúng không?
"Được rồi," Người phụ nữ tóc hồng thì thầm, bị đánh bại, cô ấy khuất phục trước khao khát của trái tim mình.
"Tốt thôi." Hy vọng rằng cô ấy sẽ không lún sâu quá nhiều và cũng không yêu sâu đậm hơn nữa.
Nhưng người chúng ta đang nói đến là ai cơ chứ...
là Ahn Yujin.... chắc chắn sẽ rất khó, rất khó....
--------------------------------------------------------
-"ashhhhh!" Minjoo bật dậy khỏi giường, cầm lấy cây gậy bóng chày bên cạnh vào tư thế chiến đấu khi nghe thấy tiếng động ở bên ngoài ban công.
Cô đang mải miết chơi điện thoại thì nghe thấy tiếng gõ cửa kính, sau đó là một tiếng gọi nhỏ khiến cô thực sự sốc. Cô ấy không thể nhìn rõ người lạ trên ban công của mình vì trời rất tối, chỉ thấy có một bóng người cao lớn bên ngoài. Cô định lấy điện thoại gọi cho bà Jo thì người kia lên tiếng.
"Minjoo, là tôii....Yujinn," Người có giọng nói khàn khàn rất quen thuộc .
Người phụ nữ tóc hồng thở dài nhẹ nhõm và bước đến cánh cửa trượt để mở nó ra, để lộ Yujin đang mỉm cười với mình rất hạnh phúc. Cô ấy bối rối không hiểu tại sao Yujin lại ở đây vào giờ này và làm thế nào mà cô ấy thậm chí còn leo được lên ban công?
Người lướt sóng nhận ra biểu hiện của cô và cười khúc khích, chui vào trong phòng khi Minjoo đóng cửa lại.
"Có một cái thang ở bên cạnh nên tôi đã sử dụng nó, cửa sau bị đóng tôi không thể lẻn vào," Cô ấy giải thích, cởi áo khoác khi nhìn quanh căn phòng của Minjoo, huýt sáo và đánh giá cao cách ngăn nắp gọn gàng của căn phòng. cô ấy thậm chí có thể ngửi thấy mùi hoa nhài xung quanh nữa.
"Tại sao em lại ở đây?" Minjoo hỏi, ra hiệu cho Yujin ngồi bên cạnh cô trên giường, người lướt sóng tuân theo, ngồi xuống trong khi nở một nụ cười cún con.
"hmmm, tôi đã không thể gặp chị dạo gần đây vì quá bận, và thật tệ là tôi nhớ chị rất nhiều!!!?" Yujin nói, vuốt đi phần tóc tua rua khỏi khuôn mặt trước khi đối mặt hoàn toàn với Minjoo mặt đã đỏ bừng.
Đã hai ngày kể từ khi nụ hôn đó xảy ra, và chính thức là một tháng kể từ khi họ ở đây, tại Jeju.
Minjoo đảo mắt tinh nghịch.
"Cô gái? Chúng ta chỉ chưa gặp nhau có một ngày thôi, và sẽ như thế nào nếu chị rời đi vào tháng sau...- " Cô ấy bị chính Yujin cắt lời với một ngón tay lên môi, ngăn không cho cô tiếp tục.
"Chẳng phải tôi đã nói với chị rằng đừng đề cập đến chuyện thời gian hay sao, chỉ cần trân trọng những lúc bên nhau mà không cần lo lắng về tương lai, được chứ?" Người lướt sóng thì thầm, tiến lại gần ôm má Minjoo rồi kéo người kia vào lòng. Cô nép vào cổ Minjoo, rúc sâu hơn vào người cô và thở dài hài lòng thoả mãn khi ngửi thấy mùi hương hoa nhài quen thuộc..
Nó an ủi Yujin rất nhiều, mùi hương đó làm cho cô ấy nghiện. Cô ấy chắc chắn sẽ thèm và nhớ mùi hương dễ chịu này rất nhiều .
Minjoo mỉm cười kéo Yujin lại gần mình, ôm lấy cô ấy như con gấu bông và đặt một nụ hôn lên thái dương của người phụ nữ tóc xanh. Mọi thứ chỉ đơn giản vậy thôi nhưng cả hai đều thích thú lắm.
Chỉ ôm ấp nhau, cảm nhận hơi ấm của nhau.
Nó thân mật, ngọt ngào. Cả hai đều thích ở gần nhau nhưng họ cần phải giảm bớt sự đeo bám của mình khi đi chơi với những người bạn còn lại.
Đúng vậy, họ quyết định giữ bí mật chuyện này, một bí mật đáng yêu mà chỉ cả hai người họ mới biết. Tốt hơn là theo cách này, những người khác chắc chắn sẽ lo lắng và miễn cưỡng về mối quan hệ phức tạp của họ, vì vậy có lẽ là họ nên giữ nó cho riêng mình.
Một giờ trôi qua và Yujin quyết định về nhà vì đã là nửa đêm.
"Tôi muốn ở lại lâu hơn nữa nhưng Eunbi-unnie chắc chắn sẽ tra khảo tôi bằng những câu hỏi và đá đít tôi mất, tôi cần phải nghỉ ngơi vì ngày mai sẽ phải đi câu cá, và chị cũng cần phải ngủ sớm." Người lướt sóng nói, lấy chiếc áo hoodie của cô và mặc nó vào trong khi Minjoo bước lại gần cô ấy.
"Em thường câu cá lúc mấy giờ?" Minjoo hỏi và Yujin ậm ừ.
"Tôi và bạn bè thường lên thuyền vào khoảng năm giờ sáng? sao vậy?" - Cô hỏi, sửa lại cái áo hoodie của mình.
Người phụ nữ tóc hồng mỉm cười ngọt ngào với cô gái lướt sóng.
"Chỉ để đảm bảo rằng em sẽ gặp chị khi quay trở lại thôi" Cô ấy nói, cười khúc khích trước vẻ mặt kinh ngạc của Yujin.
"Chị nói thật sao? lúc đấy sẽ vẫn còn rất sớm." Yujin nói trong khi Minjoo chỉ nhún vai.
"Không thành vấn đề, chị chỉ muốn gặp em sớm thôi. sao? em không muốn?? " Người phụ nữ tóc hồng trêu chọc, giả giọng khó chịu khiến người lướt sóng hoảng sợ "
"không...ý tôi là... được rồi, ngày mai gặp lại nhé" Yujin nói khi cả hai bước ra ban công. Minjoo gật đầu, khẽ vẫy tay với người cao hơn nhưng cô gái tóc xanh chỉ bĩu môi mà vẫn không leo trở lại thang.
"Chuyện gì vậy?" Cô ấy hỏi một cách lo lắng nhưng Yujin thậm chí còn giận dỗi hơn
"Chị đang quên mất thứ gì đó,..unnie" Yujin nói, chỉ vào môi mình.
Minjoo đỏ bừng mặt ngay lập tức, cô ấy rít lên vì cách trái tim mình phản ứng với tình yêu chết tiệt này, nghiêm túc thì tim cô ấy có thể sẽ bị ngừng đập nếu người lướt ván tiếp tục làm những điều như vậy.
Đi về phía người kia đang đợi, cô nhón chân và đặt lên môi người kia một nụ hôn. Khi rời ra, mặt cô ấy đã đỏ điên cuồng trong khi Yujin đang mỉm cười hạnh phúc.
"Tốt hơn nhiều. Hẹn gặp chị vào ngày mai. Ngủ ngon, tình yêu ~ "Cô ấy nói trước khi leo xuống sân sau trong khi Minjoo chỉ đứng nhìn từ ban công.
Cô khịt mũi khi Yujin suýt ngã vì vấp phải một cái cây trong lúc đang cố gắng chạy, cô ấy trèo lên tường một cách dễ dàng và vẫy tay với Minjoo trước khi nhảy ra bên ngoài.
"Dễ thương," Minjoo lẩm bẩm trước khi bước vào phòng, chuẩn bị sẵn sàng nằm xuốngg giường và chìm vào giấc ngủ sớm, cô không thể nào phá vỡ lời hứa của mình với em ấy được.
---------------------------------------------
-Khi Yujin xuống thuyền, cô ấy ngay lập tức phát hiện ra người phụ nữ tóc hồng bên bờ biển, cô ấy đang nói chuyện cùng với một số người dân địa phương tốt bụng trong khi chờ đợi chiếc thuyền của cô cập bến.
"Ồ, là Minjoo." Chaeyeon thốt lên khi nhận ra mái tóc hồng bắt mắt đó. Yujin ậm ừ để đáp lại, giúp Chaeyeon khiêng chiếc hộp lớn chứa đầy cá xuống bờ. Những người dân địa phương bắt đầu túm tụm bên những con cá mới đánh bắt và mua trong khi Minjoo kiên nhẫn đợi Yujin, người đã quay trở lại thuyền để cảm ơn những ngư dân khác và lấy chiếc giỏ của mình trước khi cùng Chaeyeon đi về phía cô.
"Chào buổi sáng hai người," Minjoo chào cả hai .
Chaeyeon mỉm cười. "Buổi sáng tốt lành, cô gái xinh đẹp." Cô vừa nói vừa lau mồ hôi bằng khăn trắng.
"Chị không thể ở lại quá lâu vì chị cần giao những con cá này cho ông Jung, hẹn gặp lại hai đứa." Chaeyeon nói và bỏ đi, để lại đôi uyên ương một mình giữa biển.
Yujin cười rạng rỡ với cô.
"Chào," Minjoo cũng cười và chào lại.
"Chào..."
Cả hai người đi cạnh nhau dọc bờ biển và nói chuyện bâng quơ.
"Chaeyeon unnie cũng đi cùng em sao ?" Minjoo tò mò hỏi và Yujin ậm ừ.
"Ừ, cả hai chúng tôi đều phải làm thêm. Yena và Hyewon thuộc gia đình khá giả nên không cần phải nhận thêm những công việc khác như tôi và Chaeyeon-unnie ". Cô ấy trả lời. Mặc dù cô tò mò về cuộc sống cá nhân của Yujin nhưng minjoo quyết định gạt bỏ những suy nghĩ đó đi, cô ấy đã nghe Chaeyeon và Yuri nói một lần rằng Yujin không thực sự nói nhiều về cuộc sống và những thứ của cô ấy, cô ấy là một người rất riêng tư và Minjoo tôn trọng điều đó .
Khi Minjoo nhận ra rằng họ đang ở xa tầm mắt của nhiều người và không có ai xung quanh, cô ấy bước đến trước mặt Yujin, khiến Yujin dừng lại. Cô gái tóc xanh đang bối rối, nhìn chằm chằm vào Minjoo thì đột nhiên, hành động tiếp theo mà Minjoo đã làm thực sự khiến trái tim cô rung động.
Tiến gần hơn với Yujin, cô lấy chiếc khăn quàng ở vai rồi lau khuôn mặt và cổ đầy mồ hôi của cô ấy. Yujin mỉm cười trước cử chỉ ngọt ngào, cảm thấy lồng ngực mình nóng lên.
"Tôi thực sự sẽ ôm chị ngay bây giờ nếu tôi đang không bị ướt đấy. Tôi nhất định sẽ ôm chị sau ". Người lướt sóng nói, cười khúc khích và Minjoo cười lại, quay về phía Yujin khi họ tiếp tục đi trên đường đến khu resort .
"Ừ, nghe cũng hay đấy." Minjoo lẩm bẩm và tiếp tục nói về những thứ khác cho đến khi tới nhà.
----------------------------------
"Em nghe nói có một cuộc thi lướt sóng hôm nay." Wonyoung nhấm nháp ly trà đá và Sakura ậm ừ.
"Ừ, chị đã nghe Chaeyeon nói ngày hôm qua. Đội tuyển lướt ván nữ cũng sẽ tham gia nữa". Cô trả lời.
Minjoo im lặng, cô ấy đã biết trước chyện này vì Yujin đã nói điều đó với cô ngày hôm qua. Tất nhiên, Yujin sẽ lại tham gia cùng bạn bè của mình. Người kia thậm chí còn khoe khoang về việc giành vị trí đầu tiên hai lần liên tiếp và nói rằng cô đã đánh bại rất nhiều vận động viên lướt ván chuyên nghiệp khác trong cuộc thi.
"Nó sẽ bắt đầu vào khoảng 3 giờ chiều. chắc chắn sẽ rất thú vị! Lần trước Yujin đã khiến rất nhiều người đàn ông kiêu ngạo đó phải xấu hổ. " Yuri kêu lên khiến Minjoo càng thêm phấn khích. Đó sẽ là một cảnh khá thú vị khi Yujin làm nhục những người đàn ông đánh giá thấp kỹ năng của cô và những nữ vận động viên lướt sóng khác. Minjoo cắn môi dưới suy nghĩ.
Thời gian trôi qua thật nhanh và bây giờ họ đã ở bãi biển.
Có rất nhiều người ở đây giống như họ, mọi người cũng đang chờ đón buổi biểu diễn . Bốn người họ đã cố gắng tìm đội nữ lướt ván nhưng không thấy đâu. Minjoo không thể nhắn tin hay gọi điện cho Yujin bởi vì, bạn có thể tin hoặc không tin nhưng cô gái lướt sóng đó không dùng điện thoại, yujin chỉ có Nintendo Switch, một chiếc máy chơi game mà thôi. Vận động viên lướt sóng cho biết cô ấy không sử dụng những thứ đó vì dù sao thì cô ấy cũng không quan tâm đến mạng xã hội, cô chỉ muốn chơi Switch hơn là lướt internet. Ahn Yujin thực sự là một trong những người có một không hai lun a.
"Chờ đã, chờ chút, tôi sẽ cố gắng tìm họ ở nhà của Yena." Yuri nói trước khi đi về hướng khác. Cả ba chỉ đứng đó giữa đám đông, Wonyoung nhìn thấy một ít ngô nướng và mắt cô ấy lấp lánh lên.
"Unnie! Em muốn ăn ngô nướng! " Cô nói, nhảy như một con thỏ trước khi kéo Sakura đến quầy ngô gần đó và Minjoo lặng lẽ theo sau họ. Khi người phụ nữ tóc hồng tiến lên một bước, một người đàn ông bất ngờ va vào cô khiến cô suýt loạng choạng lùi về phía sau nếu người đó không kịp nắm lấy cánh tay cô ấy. Minjoo nhìn lên, có chút khó chịu. Anh chàng mặc một chiếc áo bảo hộ màu đen và quần đi biển, mái tóc đen nhánh và bù xù. Mặc dù vậy, anh ấy trông có vẻ hiền, có vẻ như anh ta cũng rất ngạc nhiên vì không có ý định đụng vào cô ấy.
Minjoo phải thừa nhận rằng, anh ta hấp dẫn và đẹp trai, người đó cũng có một cơ thể săn chắc nhưng cô ấy không còn hứng thú với người khác nữa kể từ khi cô ấy nhìn thấy Yujin rồi.
"Tôi thực sự xin lỗi, thưa cô. Tôi đã không nhìn thấy cô ở đó vì tôi đang mải ngắm nhìn phong cảnh". Anh chàng hấp dẫn đã xin lỗi chân thành để Minjoo cho qua. Người phụ nữ tóc hồng nở một nụ cười ngượng nghịu.
"Không sao đâu, chỉ là tai nạn thôi mà ." Cô lầm bầm rồi quay đi, định đến chỗ Wonyoung và Sakura.
"Uhm, chờ đã, thưa cô." Anh chàng lại gọi nên cô quay lại, lông mày nhướng lên.
"Hả" Cô lịch sự hỏi, nhìn chằm chằm khi anh ta ngại ngùng xoa gáy .
"Cô đang đi cùng với ai đó hay...?" Anh hỏi, cắn môi dưới.
"Tôi đang đi cùng với bạn bè của tôi," Minjoo trả lời, và anh chàng bĩu môi.
"Ồ, tôi tưởng rằng cô đang ở một mình. " anh ta thêm vào.
"Nhân tiện, tôi có thể biết tên của cô không?
Anh ấy trông rất ngây thơ, và Minjoo không có tâm trạng để thô lỗ với bất kỳ ai hôm nay nên cô ấy đã trả lời nhanh chóng.
"Minjoo." Cô ấy nói và đôi mắt của anh chàng lấp lánh lên trong sự ngưỡng mộ.
"Cô có một cái tên thật đẹp, nó phù hợp với cô." Anh ta khen với nụ cười hồn nhiên. Nó làm cho má Minjoo nóng lên một chút.. uhm anh chàng này quả thật là một người quyến rũ.
Sau đó anh ta duỗi tay ra, yêu cầu 1 cái bắt tay cho mình
"tôi là kim daeyoung " Daeyoung nói và cười khúc khích, Minjoo chỉ khẽ cười với anh ta và định đưa tay đáp lại thì nghe thấy một giọng nói từ phía sau mình.
"Minjoo," Người phụ nữ tóc hồng ngay lập tức quay lại, môi cô ấy cong lên thành nụ cười khi nhìn thấy Yujin đứng phía sau, tay cầm ván lướt sóng.
"Yujin-ah!" Cô líu lo nhưng ánh mắt của Yujin không nhìn vào cô mà nhìn vào người đàn ông Minjoo mới gặp chỉ một phút trước, ánh mắt Yujin bắt đầu trở nên sắc lạnh.
"Ồ," Daeyoung thốt lên.
"Hai người quen nhau sao?" Anh mỉm cười hỏi và Minjoo gật đầu.
"Đúng? Hai người cũng biết nhau à? " Cô tò mò hỏi, xen kẽ liếc nhìn cả hai. Anh chàng cười khúc khích rồi gật đầu.
"Tất nhiên, tôi biết Yujin-ssi rất rõ. Cô ấy là người duy nhất từng đánh bại tôi trong môn lướt sóng. Thật vui khi gặp lại cô trong năm nay, Yujin-ssi. " Anh nói, nhếch mép khi bắt gặp ánh nhìn của Yujin.
Môi Yujin cong lên thành một nụ cười tự mãn.
"Rất vui được gặp lại anh, Daeyoung ssi. Sẵn sàng để bị thua bởi tôi một lần nữa chưa? " Cô ấy hỏi, nghiêng đầu một cách rất thách thức làm cho nụ cười nhếch mép của DY chùn lại và nghiến chặt hàm trước những gì người lướt ván kia đã nói với mình.
"Wow, Yujin-ssi, Cô ngày càng trở nên kiêu ngạo nhỉ, chắc chắn tôi sẽ đánh bại cô lần này, tôi đã luyện tập và tiến bộ rất nhiều. Tôi cũng đã đến nhiều quốc gia khác nhau để tham gia các cuộc thi lướt sóng, nhất định tôi sẽ vô địch năm nay ". Anh ta khoe khoang, thách thức với cái nhìn chăm chú của Yujin. Cả hai người họ đã có một cuộc chạm mắt dữ dội. Minjoo nhận thấy sự căng thẳng giữa họ và ngay lập tức hành động.
"A-Ahh, DY-ssi, rất vui được gặp anh nhưng chúng tôi cần phải đi bây giờ." Người phụ nữ tóc hồng bào chữa, kéo cổ tay Yujin nhưng cô ấy không nhúc nhích, chỉ trừng mắt nhìn DY. Anh chàng hướng ánh nhìn về phía Minjoo, mắt trở nên dịu dàng hơn và nở một nụ cười ngọt ngào với cô ấy.
"Rất vui được gặp cô, Minjoo-ssi. Hy vọng chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau, cô gái xinh đẹp ". Anh nói, nháy mắt với Minjoo trước khi bước đi trước. Minjoo nhìn sang Yujin và thấy người lướt sóng vẫn đang nhìn chằm chằm vào lưng DY, hàm cô ấy nghiến chặt lại.
"Tên khốn đó." Cô thì thầm trong hơi thở của mình.
"Này, đừng chửi bới như vậy!" Minjoo la mắng nhưng Yujin vẫn không hề bận tâm. Khi người sau quay lại nhìn cô, Minjoo đã sửng sốt vì ánh mắt của Yujin quá lạnh lùng.
"Đừng dính dáng gì với anh ta hay bất kỳ người đàn ông nào khác."
Yujin lạnh lùng nói trước khi bước đi khiến Minjoo chết lặng. Có vẻ như vận động viên lướt sóng đang rất tức giận nhưng Minjoo cũng bực bội, không hiểu tại sao cô ấy lại hành động như vậy với mình. Minjoo sải bước đi theo cô gái tóc xanh và đến trước mặt buộc cô ấy dừng lại. Cô nhướng mày.
"Tại sao em lại thái độ với chị như vậy?" Cô hỏi nhưng Yujin chỉ nhìn sang chỗ khác.
"Tránh ra, tôi cần phải đến chỗ Hyewon." Yujin lanh lùng trả lời khiến Minjoo nheo mắt.
"Khỉ thật," Cô ấy giận dỗi, đảo mắt.
"Sao cũng được." Minjoo thì thầm trước khi quay đi, cô nghiến răng nghiến lợi bước về phía nhà nghỉ.
Cô ấy sẽ nhỏ nhen và không xem cuộc thi nữa. Mỗi người đều có những tính xấu của riêng mình. Đối với Minjoo, một trong những vấn đề chính trong tính cách của cô là nhỏ nhen và hay hờn dỗi, cô ấy cũng rất dễ buồn. Minjoo thậm chí không thèm nói chuyện với Wonyoung và Sakura. Cô ấy sẽ chỉ nhắn tin cho họ khi về đến nhà, cô không có tâm trạng để nói chuyện với bất cứ ai hay giải quyết bất cứ điều gì lúc này cả.
Minjoo vừa đi được một nửa đường thì cảm thấy cổ tay mình bị nắm lại, cô quay lại và khuôn mặt trở nên tối sầm khi nhìn thấy người đã gây ra mọi sự bực tức này, nhưng dù sao tim cô vẫn xốn xang khi nhìn thấy người đó. Và well, trái tim chết tiệt của cô lại phản ứng như vậy mặc dù cô hiện đang khó chịu với người này.
Yujin kéo cô ấy lại gần hơn, kéo cô vào lòng nhưng Minjoo không chịu. Cô vặn vẹo dưới sự kìm kẹp của người kia, cố gắng thoát ra khỏi vòng tay đó.
"Buông tôi ra! Không phải em đã nói rằng tôi nên tránh xa em sao?! " Minjoo hét lên, vẫn cố gắng hết sức để thoát khỏi cái ôm của cô ấy nhưng Yujin mạnh hơn rất nhiều.
"Này này, tôi xin lỗi, được chứ? Hãy tha thứ cho tôi ". Yujin nhẹ nhàng nói bên tai đang đỏ bừng của Minjoo, cố gắng hết sức để cô bình tĩnh lại.
Minjoo dừng động tác của mình .
"Tôi chỉ không hiểu tại sao em lại có thái độ như vậy với tôi ...?" Cô gái tóc hồng thì thầm. Không hiểu sao, với giọng nói nhẹ nhàng đó của Yujin trái tim cô cũng dịu lại. Ảnh hưởng của Yujin đối với cô ấy thực sự không thể tin được.
"Tôi và Daeyoung đã có một quá khứ tồi tệ vì lướt sóng. Nhìn thấy đối thủ của mình cố gắng tiếp cận chị khiến tôi tức giận hơn. Chúa ơi, tôi đang ghen đấy, Minjoo. Tôi ghét nó, " Yujin thành thật thú nhận, cắn môi dưới.
Trái tim của người phụ nữ tóc hồng nhảy ra khỏi lồng ngực khi nghe những gì Yujin đã nói. Ghen tuông? Cô ấy ghen tị vì cô nói chuyện với anh chàng kia sao? . Cô chế giễu và cảm thấy buồn cười rằng người lướt sóng đang ghen tị vì điều đó?!!
Chà, có vẻ như cô ấy là người rất dễ ghen.
"Tại sao chứ ...? Em hoàn toàn biết rằng mắt chị chỉ tập trung vào em. Chị không phải loại người như vậy, Yujin. Thêm nữa, chị đã không biết... " Minjoo nói, nhìn lên để bắt gặp ánh mắt của người lướt sóng.
"Đừng lo lắng, từ bây giờ, chị sẽ không lại gần anh ta nữa. và chị khá ngạc nhiên nha, nhìn em không phải thuộc kiểu người 'rất dễ ghen tị' như vậy . " Cô ấy nói, véo mũi Yujin và cười khúc khích. Cô gái tóc xanh bĩu môi, hờn dỗi.
"Cái gì của tôi thì là của tôi, chỉ của tôi thôi. Tôi ghét sự chia sẻ ". Cô ấy lẩm bẩm và Minjoo nhìn cô một cách thích thú.
"Chiếm hữu," Người phụ nữ lớn tuổi thì thầm, cười khúc khích trước khi bụm má Yujin vào nhau...
"Nhưng chị thích nó."
Yujin chỉ nhìn cô ấy một cái trước khi kéo cô vào lòng một lần nữa.
"Xin lỗi nếu tôi đã làm cho chị cảm thấy khó chịu, lần sau tôi sẽ không thế nữa. Hơn tất cả, tôi không muốn cãi nhau với chị, chúng ta chỉ có 1 ít thời gian và tôi muốn nó chỉ ngập tràn những điều hạnh phúc thôi ". Yujin nói, cúi người ôm lấy má Minjoo. Trái tim người phụ nữ tóc hồng rung rinh khi Yujin nhìn cô ấy bằng đôi mắt đắm đuối.
"Tôi xin lỗi vì đã cư xử thô bạo." Cô ấy thì thầm trong khi Minjoo chỉ cười với cô, nụ cười này có nghĩa rằng cô đã được tha thứ. Người lớn hơn thậm chí còn nhón gót để tặng cho Yujin một nụ hôn, và rồi ngay lập tức nhìn xung quanh xemm có ai phát hiện ra họ không..
Yujin cười khúc khích, lắc đầu thích thú trước khi nhặt tấm ván lướt sóng của mình lên từ phía sau, rõ ràng là nó đã bị vứt đi một cách thô lỗ, có vẻ như Yujin đã ném nó đi để đuổi theo cô ấy.
"Chết tiệt," Người lướt sóng nguyền rủa, nhìn xung quanh.
"Tôi thực sự phát điên vì chị rồi, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ như thế này, cố gắng chạy một cách vội vàng chỉ để đuổi theo chị ." Cô ấy nói, gãi đầu trước khi nhìn vào Minjoo đang đỏ mặt.
"Sẽ ra sao nếu tôi yêu chị sâu đậm hơn nữa Kim Minjoo? Chúa ơi, tôi không muốn tưởng tượng đâu ". Minjoo tròn mắt với điều đó.
"Psh," cô ấy chế giễu.
"Em không định đi thi sao?" Cô ấy hỏi và cùng với đó, đôi mắt của Yujin mở to.
"Ahhhh. Nó sắp bắt đầu rồi " Người phụ nữ tóc xanh hoảng sợ nói.
"Chị sẽ xem mà, phải không?" Cô hỏi và người lớn hơn nở một nụ cười rất ngọt ngào.
"Tất nhiên ." Cô ấy nhẹ nhàng đáp lại khiến Yujin cười toe toét.
"Tốt. Nếu tôi thắng, chị nợ tôi một buổi hẹn hò. " Cô ấy nói và nháy mắt với người phụ nữ tóc hồng. Nhưng trước khi Minjoo kịp trả lời, người lướt sóng cười khúc khích và lùi lại một bước.
"Tôi phải đi ngay bây giờ. Tôi chắc chắn sẽ cố gắng để tìm thấy chị từ những con sóng. " Yujin nói trước khi chạy khỏi cô , để lại cô trên bờ. Minjoo chỉ có thể lắc đầu.
"Ahn Yujin ngớ ngẩn, ngay cả khi em không làm gì, chúng ta vẫn sẽ hẹn hò."
-----------------------------------------------------------
-Không có gì ngạc nhiên khi Yujin thắng cuộc thi một cách dễ dàng khiến Daeyoung và những vận động viên lướt ván nam khác phải xấu hổ một lần nữa. Anh chàng vô cùng tức giận về kết quả và thậm chí còn có gan làm càn với giám khảo, nói rằng kết quả là gian lận và họ đã thiên vị An Yujin. Bạn bè của anh ta đã phải kéo anh ta ra khỏi bãi biển để vớt vát lấy danh dự cho cậu ấy .
Minjoo khịt mũi khi nhìn Daeyoung bị bạn mình kéo đi. Cô ấy thực sự nghĩ rằng anh chàng đó tốt bụng , ngây thơ nhưng cuộc thi này đã cho thấy anh ta không phải như vậy, và còn tính cách giả tạo để thu hút phụ nữ kia nữa. Cô thấy ghê tởm vì đã mua vui cho diễn xuất của cậu ấy trước đây.
Tất cả đều chờ các nữ vận động viên lướt ván đến vì họ đang được phỏng vấn bởi một số phóng viên địa phương và giải thưởng của họ. Vào thời điểm họ cố gắng thoát khỏi tất cả những lời khen ngợi và cuộc phỏng vấn đó thì trời đã tối.
"Wow, Yujin-unnie, chị thực sự đã hạ gục hết bọn họ !" Wonyoung khen, Sakura gật đầu đồng ý với cô ấy trong khi Yujin chỉ cười khúc khích còn Yuri thì nhìn cô một cách thích thú.
"Đúng vậy, lần này trông em có vẻ cạnh tranh và quyết tâm hơn." Cô ấy nói và ngay lập tức, Yujin nhìn thoáng qua Minjoo, người đang ở bên cạnh Yuri, .
Sau khi Yuri nói vậy, Yena cũng đồng ý với điều đó và trêu chọc người lướt sóng nhỏ tuổi nhất trong số họ. Tất cả họ quyết định dùng bữa tại nhà nghỉ của Kim gia vì bà Jo đã chuẩn bị đồ ăn cho họ , họ cũng ăn mừng bằng cách uống rượu một lần nữa.
Lúc nào Yujin và Minjoo cũng nắm tay nhau dưới gầm bàn. Không ai để ý. uhmm... Có lẽ ai đó đã nhận ra nhưng cô ấy chỉ mỉm cười rồi tiếp tục uống như thể điều này không có gì là ngạc nhiên. Miễn là bạn của cô hạnh phúc, thì cô ấy cũng vậy.
-------------------------------------------------------------------
-"Gì lâu thế?" Minjoo hỏi khi Yujin đang thở hổn hển trước mặt mình. Cô đã đợi gần mười lăm phút rồi, chính xác là cô đã đến đúng giờ định sẵn của họ nhưng cô gái tóc xanh lại đến muộn.
"Nói đi, có phải em đã quên buổi hẹn hò hôm nay của chúng ta không?" Cô hỏi lại một lần nữa nhưng lần này giọng điệu phảng phất nỗi buồn.
Ba ngày sau cuộc thi đó, Yujin quyết định hẹn hò vào hôm nay vì hôm trước cô phải ngủ qua đêm ở nhà bà ngoại.
"Sao cơ? không, Minjoo! Tôi đã nghĩ đến buổi hẹn hò của chúng ta cả ngày hôm nay," Yujin trả lời khi cô ấy thở gấp.
"Eunbi-unnie vẫn còn thức nên tôi phải lẻn qua cửa sổ của mình, thậm chí còn suýt ngã từ trên mái nhà khi cố gắng trèo qua tường nữa." Cô ấy lý luận, và cô không hề nói dối, yujin phải lẻn ra khỏi phòng của mình nằm trên tầng hai nên rất khó khăn. Minjoo bỏ qua lý do và ngay lập tức nhìn cô ấy một cách lo lắng.
"Em có bị thương ở đâu không?" Cô ấy hỏi, kiểm tra xem Yujin có bị thương không nhưng Yujin chỉ nở một nụ cười trấn an nhỏ.
"Không sao," Cô ấy đáp lại một cách nhiệt tình trước khi đưa tay ra.
"Tôi thực sự muốn đưa chị đến Hallasan nhưng chúng ta không có xe hơi, tôi rất tiếc vì tôi chỉ có thể đưa chị đi quanh khu vực này." Cô ấy nói, rõ ràng là rất buồn vì không thể đưa Minjoo đến một nơi nào khác ngoài bãi biển.
Người phụ nữ tóc hồng thấy không có gì tệ cả
"Psh, chị không quan tâm đến điều đó. Chỉ cần ở bên em, thì mọi chuyện đều tốt đẹp. " Minjoo nói và Yujin nở một nụ cười thích thú
"Chà, chị đang trở nên ngọt ngào hơn, chị học được điều đó ở đâu vậy?" Cô hỏi, trêu chọc cô gái lớn hơn và nhận được một cú đánh yêu từ cô ấy.
"Nhân tiện, em sẽ đưa chị đi đâu?" Minjoo chuyển chủ đề. Yujin cười toe toét, một nụ cười rất dễ thương khiến má lúm đồng tiền của cô ấy lộ ra. Yujin đã hứa rằng sẽ đưa Minjoo đến một nơi nào đó bí ẩn và yên bình cho buổi hẹn hò của họ nhưng cô ấy không nhắc đến bất kỳ địa điểm cụ thể nào.
"Rồi chị sẽ biết" Người lướt sóng nói và sau đó, họ bắt đầu bước đi, hai tay nắm chặt vào nhau. Yujin nhận thấy rằng Minjoo đang mặc chiếc áo khoác mà cô cho cô ấy mượn trong lần gặp thứ hai và trêu chọc người sau về điều đó. Cô ấy thực sự thích nhìn Minjoo mặc chiếc áo khoác của mình, chính xác là chiếc áo khoác yêu thích của cô , điều đó khiến ngực cô ấy ấm lên. Minjoo trông cũng rất tuyệt với nó.
"Giữ nó đi," cô gái tóc xanh nói khi người lớn tuổi hơn đề cập đến việc trả lại áo.
"Chị trông rất đẹp khi mặc nó. Cá là chị cũng sẽ rất đáng yêu với chiếc áo phông của tôi vì nó quá rộng so với người chị". Cô ấy nói khiến Minjoo đỏ mặt nhưng với cô , đó không phải là một ý kiến tồi chút nào. Cô thầm yêu mùi hương của Yujin, nó có mùi như sô cô la nóng và kẹo marshmallow, chiếc áo khoác này cũng vậy, điều đó giúp cô an ủi phần nào - cô không bao giờ muốn giặt nó cả.
Sau khi đi bộ thêm một vài đoạn nữa, họ đã gần đến cuối bãi biển. Yujin dẫn cô đến cánh cổng trông khá rùng rợn. Nó trông cũ và gỉ sét; tường không được làm sạch và đã có một số vết nứt.
"Tôi đã tìm thấy nhà trọ bỏ hoang này ba năm trước khi mới đến đây và tôi luôn đến nơi này bất cứ khi nào muốn ở một mình, đây giống như thiên đường an toàn của tôi vậy." Yujin nói khi mở cánh cổng không khóa, tạo ra một số tiếng động đáng sợ khiến Minjoo rùng mình, cô ấy là một con mèo sợ hãi nhưng cô ấy biết mình sẽ an toàn khi ở cùng Yujin. Họ bước vào bên trong, Minjoo được chào đón bởi một tòa nhà sáu tầng trông rất rùng rợn, nó thực sự trông cũ kỹ nhưng có vẻ như khá chắc chắn.
"Tôi nghe nói từ những người dân địa phương khác rằng không ai thực sự dám đến và kiểm tra tòa nhà này vì người ta tin rằng nó bị ám bởi một số loại sinh vật siêu nhiên." Yujin tiếp tục khi họ bước đến hiên nhà nhưng khi nghe cô gái tóc xanh nói vậy, Minjoo bắt đầu thu mình lại vì sợ hãi, rõ ràng là cô không thích âm thanh này. Yujin nhận ra điều đó và bật cười.
"Tin tôi đi, không có gì trong đó cả. Tôi thậm chí đến đây lúc 3 giờ sáng nhưng không có gì. Hơn nữa, có tôi ở đây nên đừng lo lắng. " Cô trấn an rồi chỉ tay về phía cầu thang bên cạnh tòa nhà.
"Chúng ta không cần đi qua đó, tôi đã sửa cầu thang thoát hiểm để có thể lên sân thượng dễ dàng. Thêm nữa thì dù sao cũng không có gì bên trong cả ". Cô giải thích và kéo Minjoo theo mình, đi lên cầu thang và trong khi họ đi , vận động viên lướt sóng tiếp tục với câu chuyện của mình.
"Eunbi-unnie nói với tôi rằng nhà trọ này được quản lý một vài năm trước đó và là một trong những quán trọ nổi tiếng nhất quanh Jeju. Tuy nhiên... " Yujin dừng lại, hơi nghiêm nghị nhưng Minjoo vẫn chăm chú lắng nghe.
"Người vợ đột ngột qua đời vì tai nạn, người chồng quá đau buồn nên chết trong cô đơn và sau đó, người thân không quản lý được dãy trọ nữa nên quyết định đóng cửa bỏ hoang rồi bán cho người khác.1 người kinh doanh giàu có liều lĩnh. " Cô ấy tiếp tục và dừng lại khi họ lên đến sân thượng.
Minjoo kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt, cô có thể nhìn thấy toàn bộ bãi biển, cuộc sống về đêm của Jeju từ chỗ này. Tầng thượng sạch sẽ và có một tấm nệm mỏng ở giữa. Yujin để cô dựa vào lan can, nhìn cảnh tượng bên dưới họ.
'Sau này tôi mới phát hiện ra danh tính đôi tình nhân của câu chuyện bi thảm ấy," Người lướt sóng nói, thu hút sự chú ý của Minjoo, cô thấy rằng Yujin hơi miễn cưỡng khi nói đến điều đó và chựng lại.
"Tại sao? Có chuyện gì xảy ra với họ vậy? " Minjoo tò mò hỏi và bước đến chỗ Yujin. Cô gái tóc xanh cười buồn với cô.
"Họ là bố mẹ của tôi, Minjoo-ah." Cô ấy nói khiến người phụ nữ tóc hồng bị sốc. Yujin hít một hơi thật sâu và nhìn vào màn đêm đầy sao phía trên họ.
"Họ chết khi tôi bảy tuổi. Tôi đã sống với người Dì độc ác của mình, người chỉ nuôi tôi vì tiền. Cha tôi đã viết trên di chúc rằng ông sẽ chia một nửa tài sản của mình cho người họ hàng nào sẽ nuôi tôi đến khi tôi tròn mười tám tuổi. Và như chị có thể đoán, tôi đã bỏ trốn khỏi bà ấy trước ngày sinh nhật của mình vì họ cần chữ ký của tôi, rồi tôi định cư ở đây, may mắn thay, tôi đã giữ liên lạc với Eunbi và chị ấy đề nghị tôi tạm trú ở nơi này. Với số tiền dành dụm được, tôi về đây cố gắng phấn đấu để sống và cũng có thể giúp đỡ những người đã thật lòng chăm sóc mình ". Yujin nói với Minjoo, trong khi người kia chỉ im lặng nghe cô ấy nói, trái tim cô đau nhói cho Yujin, cô ấy hẳn đã phải đối mặt với rất nhiều khó khăn cho đến khi không chịu được và bỏ chạy như vậy.
Minjoo ôm chầm lấy người yêu, an ủi.
"Chắc hẳn em đã phải đối mặt với rất nhiều khó khăn. Nhưng chị biết em hài lòng với những gì mình có ngày hôm nay, phải không? ". Cô ấy thì thầm và mỉm cười khi Yujin ôm lại. Người phụ nữ tóc hồng nhận ra rằng Yujin đang kể về cuộc sống cá nhân của mình, điều mà yujin thường không chia sẻ với bất kỳ ai. Đột nhiên, cô cảm thấy mình đặc biệt. Sự tò mò của cô ấy đã được trả lời, cuối cùng cô ấy cũng có thể sống cuộc sống của mình mà không cần suy nghĩ về xuất thân của Yujin.
"Xin lỗi, tôi đã nói nhảm hơi nhiều!!." Yujin xin lỗi nhưng Minjoo chỉ lắc đầu.
"Tôi đã mượn điện thoại của Eunbiunnie trước đó để tìm kiếm 'nên làm gì vào ngày hẹn hò đầu tiên ' và trên đó nói rằng chúng ta nên tìm hiểu nhau bằng cách kể cho người kia một số câu chuyện về cuộc sống cá nhân mình." (đáng iuuu :(()
Cô gái tóc xanh lẩm bẩm, trên má có một vệt hồng, rõ ràng là đang xấu hổ vì thiếu kiến thức về việc hẹn hò, Yujin chưa bao giờ hẹn hò với ai nhưng cô ấy đã chia sẻ một vài nụ hôn với một số phụ nữ và thậm chí cả những chàng trai vì tò mò, nhưng nó chưa bao giờ tiến xa hơn cả.
Minjoo thủ thỉ, thấy Yujin rất đáng yêu. "Dễ thương quá!"
Sau đó họ nằm xuống nệm, Minjoo dùng cánh tay của Yujin làm gối trong khi ôm cô ấy. Cả hai người họ đều nói về những điều ngẫu nhiên khi họ nằm cạnh nhau.
"Đó là lý do tại sao có lẽ tôi cảm thấy an toàn và thoải mái khi ở đây." Yujin bất ngờ lên tiếng giữa sự im lặng sau khi cả hai nói về cuộc sống ở trường của Minjoo ở Seoul. Minjoo ậm ừ, nhìn người lướt sóng.
"Nơi này là nơi bố mẹ tôi từng làm việc, họ đã xây dựng nên khu trọ này bằng chính máu, mồ hôi, nước mắt của mình. Tôi không thể diễn tả nó, nhưng cảm giác như tôi đang ở nhà vậy ". Cô ấy bĩu môi giải thích, Minjoo có thể hiểu rõ Yujin đang muốn nói gì và chỉ ôm chặt lấy người kia.
"Minjoo,"
Người lướt ván gọi và Minjoo ậm ừ, mắt nhắm nghiền.
"Tôi có thể hôn chị không?"
ahh lại nữa rồi, Minjoo có thể cảm thấy tim mình đập loạn nhịp trở lại vì điều đó. Cô ấy ngay lập tức mở to mắt và được chào đón bởi khuôn mặt hấp dẫn của Yujin đang nhìn chằm chằm vào mình với đôi mắt đắm đuối. Yujin ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe của cô ấy bởi vì bất cứ khi nào Yujin nhìn cô, tim cô sẽ bắt đầu đập bất thường và điều này rất đáng lo ngại. Minjoo cười khúc khích, thích thú khi nhận ra Yujin vẫn xin phép cô bất cứ khi nào họ hôn nhau.
"Em không cần phải hỏi."
Cố ấy trả lời. Người lướt sóng cười toe toét như một tên ngốc trước khi ghé sát vào môi Minjoo. Thật lãng mạn làm sao, hôn nhau dưới bầu trời đêm với những vì sao và mặt trăng đang ngắm nhìn họ. Nó chỉ đơn giản là hoàn hảo. Họ say đắm với đôi môi của nhau đến nỗi không ai trong số họ muốn dừng lại, nhưng họ cần phải hít thở không khí. Cả hai người chỉ nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nhau khi rời ra rồi mỉm cười.
Ba từ đó, nó bị mắc kẹt trong cổ họng của họ.
Họ đều là một kẻ hèn nhát. Họ rất muốn nói ra điều đó nhưng giống như lưỡi cả 2 người đã bị thắt lại khi chợt nghĩ về khoảng thời gian còn lại dành cho nhau.
Nó chỉ là bình thường - không có gì nghiêm trọng cả,
Mối quan hệ của họ không có tên gọi..
Vì vậy họ không nên nói 3 từ đó với nhau.....
không bao giờ...
---------------------------------------------
Hyewon thấy Yujin đang ngồi trên bờ một mình, mắt hướng ra biển. Cô bước tới chỗ người bạn của mình và nghe thấy một vài tiếng nấc nghẹn ngào từ cô gái lướt sóng trẻ tuổi. Trái tim cô đau nhói cho người bạn của mình, cô biết rất rõ đâu là lý do khiến cô ấy rơi lệ. Yujin rất ít khi khóc, Hyewon chưa thấy cô ấy khóc bao giờ. đây là lần đầu tiên. (lúc đọc đoạn này chợt nhận ra tác giả tinh tế ghê, bởi vì ở ngoài Kwangbae chắc chắn cũng sẽ là người đầu tiên để ý và nhận ra Yujin như vậy)
"Đúng là một đứa trẻ hay khóc nhè," Người lớn hơn trêu chọc, bước đến chỗ Yujin và ngồi bên cạnh cô, người đang vội vàng lau nước mắt. Yujin chỉ nhìn cô ấy, mỉm cười một chút.
"C-Ai nói em đang khóc, psh," Cô gái tóc xanh đáp lại, sụt sịt với đôi mắt đỏ ngầu.
Hyewon thở dài.
"Đó là vì Minjoo, phải không?" Cô ấy lẩm bẩm khiến Yujin giật bắn mình nhưng vẫn cố gắng lấy lại bình tĩnh, hắng giọng và phủ nhận hết mức có thể.
nhưng Hyewon biết điều đó.
"Im đi, không có lý do gì phải phủ nhận, đồ con chó con ngu ngốc" Cô gái lớn hơn nói, đảo mắt.
"Tsshhh, nắm tay nhau dưới gầm bàn, trao cho nhau những cái nhìn đầy ẩn ý cộng thêm, em thực sự đang hành động như một con chó con mắc bệnh đang yêu." Hyewon nói và cùng với đó, Yujin đầu hàng, thở dài thất bại khi cô ấy chỉ vùi mặt vào chân của mình. Hyewon nhìn chằm chằm vào cô gái, lo lắng cho người kia....
"Em đang khóc vì chỉ còn một tuần nữa là cô ấy sẽ về lại seoul đúng không?" Cô hỏi nhưng đứa trẻ cứ lải nhải, chỉ im lặng như 'vâng'.
"chị không thể tin rằng em đã hành động như tự ném mình vào một lớp băng mỏng như vậy, em biết hậu quả mà." Hyewon càu nhàu và thở dài.
"Chị không chế giễu hay bất cứ điều gì, chị thực sự rất hạnh phúc cho em, đúng vậy... nhưng chị nhận ra điều gì sẽ xảy đến với hai người sau khi không chịu nổi một ý tưởng điên rồ như vậy." Cô ấy nói, cũng nhìn vào dòng nước biển đang loang loáng, môi mím lại.
"Em cũng không biết nữa. Dù sao thì em cũng thấy xứng đáng, " Yujin đáp lại bằng hình thức thì thầm và Hyewon mỉm cười với điều đó.
"Ngay cả trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, em vẫn thực sự cảm thấy hạnh phúc với chị ấy. Nó đáng giá, chị biết không!!. " Yujin nói thêm và nhìn lên, lau những vết nước mắt còn sót lại trên má.
"Thật vậy,?!!" Người lớn tuổi lầm bầm.
"Nỗi đau cuối cùng sẽ luôn đáng giá nếu đó là vì người em thực sự yêu thương. Nhưng, đây là câu hỏi dành cho em, Yujin. " Cô ấy đột nhiên trở nên nghiêm túc và Yujin vẫn bình tĩnh khi người lớn tuổi hơn nhìn cô ấy.
"Em có thực sự yêu Minjoo không?"
Cô gái tóc xanh cười khúc khích, nhìn mặt trăng phía trên họ rồi cắn môi..
"Có thể chị sẽ nghĩ rằng còn quá sớm cho việc đó, rằng em mới gặp Minjoo một tháng trước thôi nhưng,..." Yujin dừng lại, nuốt nước bọt khi cô ấy chơi cát bằng ngón tay của mình.
"Có,. em yêu Minjoo"
"Nó thực sự không vấn đề gì khi em lún sâu vào tình cảm đó lúc đầu, nhưng rồi vào một ngày nọ, em thức dậy và nhận ra rằng mình đã thích chị ấy nhiều hơn những gì em nghĩ. Cái gọi là thích thú hay sức hút, không đủ để có thể miêu tả những gì em đang cảm thấy với Minjoo ".
"Em đã tự hứa với bản thân sẽ không dính líu sâu hơn đến chị ấy, cố gắng coi mối quan hệ này là bồng bột hoặc không có gì nghiêm trọng, giống như những gì Minjoo yêu cầu em làm...."
"Nhưng bằng cách nào đó em đã yêu... Sâu sắc đến mức em đau đớn muốn nổ tung... nhưng chị biết không, Minjoo xứng đáng với điều đó ".
"Em yêu chị ấy rất nhiều và em nghĩ rằng mình sẽ phát điên khi tận mắt nhìn thấy chị ấy chia tay rồi rời đi như vậy".
--------------------------------------------------------------
Ánh mắt quan sát của Minjoo dõi theo bóng dáng Yujin trong những con sóng đang nhảy múa, dũng cảm kéo chiếc ván lướt của cô ấy theo sau. Cô vẫn còn bối rối trước kỹ năng lướt ván của Yujin, nó luôn khiến cô ấy kinh ngạc. Nhưng có điều gì đó không ổn với Yujin hôm nay, không chỉ hôm nay mà cô ấy còn có chút ảm đạm và buồn bã hơn mấy ngày gần đây. Minjoo chú ý đến nhưng ngay cả khi với đôi mắt buồn như vậy, Yujin vẫn khiến cô gái có mái tóc màu hồng phấn vui vẻ và hạnh phúc.
Yujin biết chính xác tại sao mình lại như vậy,
và vì chính lý do đó, Minjoo cũng rất buồn.
Sakura ngồi bên cạnh, nghịch cát bên dưới họ như một đứa trẻ trong khi nhìn những nữ vận động viên đang lướt ván cùng Wonyoung trên mặt nước.
"Chà, thời gian trôi nhanh quá! Hai ngày nữa chúng ta sẽ sẽ phải quay lại Seoul rồi. Chị sẽ nhớ nơi này rất nhiều. Thật tệ là chị đã hứa với bố rằng sẽ dành kì nghỉ hè tới ở Nhật Bản. " Cô bĩu môi.
Minjoo thở dài.
Sau đó Yuri xuất hiện, cầm một túi nhựa đựng đầy kem và đưa cho họ một ít. Nó phần nào khiến Minjoo bình tĩnh lại. Cô chăm chú quan sát Yujin, người đang lướt êm ả với những con sóng trong khi nhấm nháp que kem của mình. Càng nhiều càng tốt, cô ấy cần phải tận hưởng khung cảnh này một cách đầy đủ nhất bây giờ. Bởi vì đây có lẽ sẽ là lần cuối cùng cô nhìn thấy Yujin lướt sóng sau một thời gian dài nữa..
-----------------------------------------------------------------
"Chị có thích thiết kế này không?" Yujin hỏi, đưa chiếc vòng tay màu hồng và xanh lam cho cô ấy xem khiến Minjoo cười khúc khích, gật đầu.
"Uhmm, nó tương thích với màu tóc của chúng ta." Cô ấy trả lời và người lướt sóng ngay lập tức trả tiền cho những chiếc vòng tay tại cửa hàng đó. Họ quyết định có một buổi hẹn hò đơn giản khác một lần nữa, may mắn thay, các quầy hàng xung quanh bãi biển chính đóng cửa rất muộn vì vẫn còn rất nhiều khách du lịch đang thơ thẩn xung quanh.
Sau khi cảm ơn người bán, họ đến một quầy bán đồ ăn và ngồi trên chiếc bàn trống trong khi ăn bánh mì kẹp xúc xích. Lúc họ đang ăn, Yujin nắm lấy tay phải của cô ấy và đeo cho cô chiếc vòng hạt màu xanh lam.
Minjoo khịt mũi.
"Chị đã nghĩ của chị sẽ là chiếc màu hồng vì tóc chị màu hồng chứ." Minjoo nói, cắn miếng sandwich khi kiểm tra chiếc vòng tay quấn quanh cổ tay mình rồi mỉm cười với nó, thấy nó thật đáng yêu.
"Ummm, nếu chị nhìn vào chiếc vòng tay này, chị sẽ nhớ đến tôi vì tôi có mái tóc xanh. Tôi cũng sẽ như vậy " Người lướt sóng giải thích, cười toe toét hạnh phúc khi cô ấy đang đeo chiếc vòng tay màu hồng, nhưng rồi, nụ cười dễ thương của cô ấy dần dần tắt đi.
"Tôi xin lỗi vì tôi chỉ có thể tặng chị chiếc áo khoác và chiếc vòng tay này như một kỷ niệm về mình" Cô hờn dỗi.
Minjoo cười khúc khích, thì ra đó là điều mà cô ấy đang lo lắng.
"Chị thực sự không phải là một người quan trọng về vật chất đâu." Người phụ nữ tóc hồng đáp lại, nhìn chằm chằm vào Yujin.
"Vậy thì điều gì," Người lướt sóng ậm ừ tò mò. Minjoo cười ngọt ngào với cô ấy.
"Kỉ niệm. Em đã cho chị những kỉ niệm rất vui , với chị.. như vậy là đủ rồi. Chị sẽ trân trọng từng khoảnh khắc chúng ta đã có với nhau, Yujin-ah. Và đó là điều quan trọng nhất. " Cô nhẹ nhàng nói khiến nụ cười của cô gái tóc xanh trở lại trên môi, nhìn cô chăm chú với ánh mắt trìu mến.
"Có một giọt nước sốt cà chua trên môi chị này,"
Yujin đột nhiên nói sau vài giây im lặng và nhìn vào môi trên của người kia, theo phản xạ, Minjoo đã cố gắng lau đi nhưng cô ấy dường như không thể phát hiện ra nó chính xác ở đâu. Yujin ra hiệu cho cô ấy đến gần hơn và Minjoo làm theo. Cô cúi người gần Yujin hơn để cô ấy lau phần nước sốt cà chua thừa cho mình, nhưng thay vì dùng ngón tay cái hoặc khăn ăn để lau nó, người lướt ván đột nhiên cũng cúi gần hơn, áp môi mình lên môi Minjoo.
Minjoo mở to mắt và sững người vì sốc, cô ấy gần như chết lặng khi cảm thấy Yujin hơi hé môi và dùng lưỡi lau sạch nước sốt cà chua trên môi mình trước khi rời đi. Cô hoảng sợ và ngay lập tức nhìn xung quanh xem có ai đó nhìn thấy không nhưng may mắn thay, những người xung quanh đang bận rộn với công việc riêng của họ và họ quá buồn ngủ để nhận thấy rằng có một cặp đôi đang hôn nhau gần đó.
Lườm Yujin vì mất cảnh giác, cô ấy tinh nghịch đập vào tay người kia, cô đột nhiên cảm thấy xấu hổ và thậm chí mặt đỏ bừng lên, trái tim cô ấy có thể sẽ chết vì Yujin hàng nghìn lần. Minjoo nhìn Yujin cười hết mình và chỉ vì điều đó, trái tim cô lại tức giận.
Ugh, cô ấy thực sự có hại cho trái tim của Minjoo rất nhiều.
----------------------------------------------
Minjoo nhìn về hướng ban công của phòng mình khi nghe thấy một loạt tiếng gõ nhẹ về phía cửa trượt. Cô đặt cuốn sách đang đọc xuống và hào hứng đi về đó, mở cánh cửa trượt cho Yujin. Hầu như đêm nào cũng vậy, Yujin lẻn ra khỏi nhà của mình và trèo lên ban công phòng cô ấy. Cô gái tóc xanh sẽ ở lại khoảng một giờ hoặc lâu hơn, họ sẽ chỉ có một cuộc trò chuyện ngọt ngào nhỏ trong khi âu yếm, đôi khi họ hôn nhau nhưng không có gì xảy ra xa hơn thế. Càng nhiều càng tốt, họ cố gắng trân trọng những ngày cuối cùng còn lại của mình một cách trọn vẹn nhất.
Khi Minjoo mở cánh cửa trượt, cô ấy được chào đón ngay lập tức bởi đôi môi của Yujin. Người phụ nữ tóc hồng bối rối trước sự thô bạo đột ngột của nụ hôn. Yujin ôm lấy hai má cô, ghim cô vào bức tường gần nhất trong khi vẫn hôn cô say đắm. Minjoo có thể cảm nhận được sự thất vọng và háo hức trong nụ hôn của Yujin. Cô ấy chính xác biết lý do tại sao. Minjoo sẽ phải rời đi sớm. Họ sẽ không thể nếm lại đôi môi của nhau sau đó nữa,... trong một thời gian dài,.....
hoặc .....-
nếu số phận tốt hơn với họ....
Minjoo chỉ nhắm mắt và cố gắng đáp lại những nụ hôn độc đoán của Yujin. Và như một chú cún con đã được thuần hóa, những nụ hôn của Yujin bắt đầu trở nên nhẹ nhàng và mềm mại hơn. Minjoo chỉ nắm chặt lấy áo của người lướt sóng, rên lên một tiếng nhỏ khi người kia cắn môi dưới của mình và rời ra, dựa vào cổ, ôm chặt lấy cô.
"Tôi sẽ nhớ điều này, tôi sẽ nhớ chị rất nhiều." Yujin lầm bầm và Minjoo mỉm cười yếu ớt, cô cũng nghĩ như vậy.
"Ngu ngốc, quên chị ngay lập tức, được không?" Cô ấy nói, cuối cùng thì giọng cũng vỡ vụn.
Yujin nghiêng người ra để nhìn khuôn mặt Minjoo, cho cô ấy một cái nhìn buồn bã.
Minjoo nuốt nước bọt, cố gắng cầm nước mắt.
"Tại sao tôi lại phải làm vậy? Chị là điều tuyệt vời nhất từng xảy ra với tôi. " Yujin thì thầm, hôn lên má Minjoo, cố gắng hết sức để tỏ ra chân thành.
Cười khúc khích, người phụ nữ tóc hồng không đáp lại, thay vào đó, cô ấy kéo người sau vào một nụ hôn nữa, nồng nàn hơn ban đầu. Cả hai đã dồn hết tình cảm của mình cho nụ hôn đó. Yujin lùi ra xa, chăm chú nhìn vào ánh mắt của Minjoo.
"Hãy làm cho đêm nay trở nên thật đáng nhớ, được không? Đây đã là lần cuối cùng." Cô ấy thì thầm, môi run rẩy khi nói điều đó.
Minjoo gật đầu, cố gắng hết sức để mỉm cười như thể cô ấy không bị ảnh hưởng gì nhưng thực tế, ngực cô ấy đang nhói lên liên tục. Người lướt sóng đóng cửa trượt lại trước khi kéo Minjoo vào nụ hôn nóng bỏng thêm một lần nữa. Khi họ hôn nhau, cô dẫn cô ấy vào giường, để cô ấy nằm xuống đó trong khi người mình lơ lửng trên người Minjoo.
Yujin hôn lên trán, mí mắt, mũi, má của Minjoo và tiếp theo là môi trước khi quay ra nhìn cô ấy một lần nữa. Cô lại bị vẻ đẹp thần thánh của Minjoo hớp hồn. Cô thật may mắn khi gặp được người phụ nữ này, họ có thể đã trải qua một khoảng thời gian ngắn ngủi bên nhau nhưng mọi thứ đều rất xứng đáng, họ đã rất vui vẻ khi ở bên cạnh nhau.
"Cám ơn, chị thật sự làm cho tôi rất hạnh phúc, tôi không thể tham lam yêu cầu nhiều hơn nữa." Cô ấy thì thầm và Minjoo cắn môi dưới, ôm lấy má Yujin rồi nở một nụ cười rất ngọt ngào.
"Tôi đã rất muốn cầu xin chị ở lại biết nhường nào, nhưng tôi không muốn ích kỉ. Tôi rất vui vì chị đã chấp nhận và dành thời gian cho tôi. " Cô ấy nói thêm, mím môi lại và nuốt nước bọt.
"Tôi-tôi xin lỗi nhưng, tôi không thể làm gì khác được. Ngày mai chị sẽ về nhà và tô.... " Yujin không thể khóc, không, không phải trước mặt Minjoo bây giờ.
"Suỵt," Người phụ nữ tóc hồng nhẹ nhàng tránh mặt cô, dùng những đầu ngón tay mỏng manh của mình để dò lại những nét trên khuôn mặt ấy.
"Chúng ta đừng đề cập đến điều đó và chỉ tập trung vào nhau thôi, được không?" Minjoo cũng đau lòng lắm. Yujin đã làm cho cô ấy hạnh phúc và nhiều hơn nữa, thậm chí còn khiến cô ấy cảm thấy có cảm giác lạ lẫm. Cô ấy chắc chắn đã lún sâu vào người trẻ hơn nhưng cô không thể tự thú nhận điều đó với chính mình. Cô ước sao thời gian có thể ngừng trôi, cô muốn ngày nào cũng được ở bên Yujin như hai tháng qua. Thật tệ, họ đã gặp và yêu nhauu sai thời điểm, sai địa điểm. Họ biết mình không nên nhưng có lẽ đó là số phận , và tình cảm thì không phải là thứ có thể kiểm soát được.
Yujin gật đầu và tiếp tục cúi xuống hôn Minjoo . Đêm hôm đó quá hoàn hảo, bọn họ không nghĩ đến cái gọi là thời gian mà chỉ tập trung vào nhau, vào hơi ấm của nhau.
---------------------------------------------------------
Minjoo mở to mắt, cô được chào đón bởi căn phòng, trần nhà và cảm giác thỏa mãn giữa hai chân , một cảm giác rất nhẹ trong lồng ngực nữa. Cô từ từ ngồi dậy, đắp chăn cho mình vì trời lạnh, quá lạnh.
Ahh, đó có lẽ là vì hơi ấm của Yujin không còn nữa, đó là lý do tại sao sáng hôm đó trời lạnh hơn.
Cũng chẳng ích gì khi sau này cô cũng sẽ rời khỏi nơi này. Khi Minjoo quay đầu lại, cô thấy bên kia giường trống không. Cô cố gắng hết sức để không suy sụp trước khi đứng dậy tắm rửa vì họ sẽ rời đi trong vài giờ nữa. Cô nhìn những bộ quần áo được gấp gọn gàng trên bàn của mình, đó là bộ quần áo mà cô đã mặc tối qua. Yujin chắc hẳn đã gấp nó lại trước khi rời đi nhưng ngoại trừ nó, việc cô ấy rời đi không chút dấu vết vẫn khiến Minjoo hụt hẫng vì thất vọng. Cô chỉ hy vọng rằng người lướt sóng sẽ đến để nói lời từ biệt cuối cùng.
Minjoo chắc chắn rằng cô ấy đã thu dọn tất cả đồ đạc của mình trước khi bước xuống cầu thang để ăn trưa với những người khác. Cô nhìn thấy Wonyoung , Sakura đang ủ rũ trên bàn và cả bà Jo đang nhìn họ với ánh mắt buồn bã.
"Em chắc chắn sẽ nhớ nơi này rất nhiều," Người trẻ nhất hờn dỗi, huýt sáo.
"Chị vẫn muốn ở lại!" Sakura thở dài.
"Em cũng vậy, . Nhưng chúng ta cần phải đi ngay bây giờ, trường học sẽ bắt đầu vào ngày mốt. Thật may mắn khi chú Kim quá tốt bụng đã giúp chúng ta đăng kí lớp học để chúng ta vẫn vui vẻ ở đây'
"Minjoo-ah," Bà Jo chào, và Minjoo ngay lập tức kéo bà vào một cái ôm ngắn trước khi ngồi xuống với hai người kia. Họ nhận thấy người phụ nữ tóc hồng ảm đạm và im lặng như thế nào trong khi cô ấy ăn. Họ sẽ phải rời đi sau một lúc nữa...
Minjoo có thể thấy ông Jo và những công nhân khác đang thu dọn đồ đạc và đặt chúng vào chiếc xe sẽ chở họ đến sân bay. Vào giữa bữa trưa của họ, Yuri xông vào với những nữ vận động viên lướt ván khác tuy nhiên, Yujin không hề có mặt ở đó, điều đó khiến trái tim Minjoo chìm xuống.
"Chúng tôi không thể tìm thấy Yujin ở đâu cả! Em ấy có thể ở đâu được chứ, " Yena bực bội nói. Những người khác tiếp tục ồn ào trong khi Minjoo lo lắng. Hyewon nhìn chằm chằm vào người phụ nữ tóc hồng, mím môi thành một đường mỏng. Cô hít một hơi thật sâu và xoa bóp thái dương.
" Ugh, đồ chó con ngu ngốc. Tốt hơn hết em nên xuất hiện trước khi tình yêu của đời mình rời đi, tốt hơn em nên đến chào tạm biệt cô ấy lần cuối "
Ba người họ đã chào tạm biệt nhau trước cửa nhà nhưng Yujin vẫn không thấy đâu cả. Minjoo muốn khóc rất nhiều nhưng cô không thể, không phải trước mặt họ lúc này.
"Chúc ba người có một chuyến đi an toàn! Hy vọng rằng chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau ~ "Chaeyeon nói và ôm họ, những người khác cũng làm như vậy.
"Em chắc chắn sẽ theo dõi các chị trên SNS và luôn cổ vũ mọi người!" Wonyoung giơ ngón tay cái lên. Yuri rơi một vài giọt nước mắt nhưng cả ba chỉ trêu chọc cô ấy, kéo cô ấy vào một cái ôm.
"Yuri-unnie! Đừng lo lắng, bọn em sẽ quay lại sớm! Chúng ta sẽ trò chuyện với nhau thường xuyên, được không? " Wonyoung trấn an cô và chú chuột lang cảm thấy thoải mái hơn một chút. Họ quay sang bà Jo.
"Ba người, hmm. Hãy nhớ dành kỳ nghỉ hè của các cháu ở đây vào lần tới! ta sẽ rất nhớ các cháu! " Bà nói và ôm từng người một. Nhà nghỉ sẽ im lặng trở lại nếu không có họ ở đây.
"Hãy gửi lời chào tới ông bà Kim cho ta Minjoo-ah." Bà nói với người phụ nữ tóc hồng. Minjoo lịch sự gật đầu, nở một nụ cười.
"cháu biết rồi," cô ấy trả lời.
"Mọi người xong hết chưa" Ông Jo hỏi, ông ấy là người sẽ chở họ đến sân bay.
Trái tim người phụ nữ tóc hồng đau nhói, nuốt nước mắt khi cố kìm nén. Cô ấy quay sang họ, nhìn và nở một nụ cười mặc dù cô ấy thực sự rất đau vì Yujin đang không có ở đây, vào lần cuối cùng. Wonyoung và Sakura quay người về phía chiếc xe tải.
"Bọn cháu xong hết rồi! Về nhà thôi ~ " Và cả hai người nhảy vào trong xe, chờ Minjoo. Tuy nhiên, Minjoo vẫn đứng yên tại chỗ của mình, nhìn vào con đường phía trước nơi nó sẽ dẫn đến bãi biển. Cô ấy vẫn hy vọng.
Cô ấy vẫn hy vọng rằng Yujin sẽ đến gặp mình lần cuối nhưng không,..không hề có sự hiện diện của một con chó con nào đó.
"Unnie! Chị còn chờ gì nữa?" Wonyoung hỏi từ bên trong, nhìn cô. Minjoo quay lại, nở một nụ cười ngượng nghịu.
"X-Xin lỗi," cô ấy nói trước khi quay lại với họ cùng trái tim nặng trĩu.
"Cảm ơn mọi người vì tất cả,, thật vui khi được gặp các cậu ở đây, mùa hè của chúng tôi trở nên vui hơn vì có mọi người. Tôi chắc chắn sẽ nhớ tất cả các bạn ". Cô ấy nói và tất cả đều mỉm cười với cô. Minjoo có thể cảm thấy nước mắt đang chực trào ra trên mắt mình.
"Và...-Xin hãy nói với Yujin rằng tôi rất biết ơn những gì cô ấy đã làm cho tôi." Minjoo nói, môi cô ấy run lên và cố gắng cười cho qua, nhưng tất cả đều nhận thấy cô ấy buồn như thế nào.
"Chúng tôi phải đi ngay bây giờ, tạm biệt." Cô ấy nói thêm và quay người về phía chiếc xe sau một nụ cười cuối cùng. Cô cười khổ một mình. Cô ấy nghĩ rằng những gì đã xảy ra đêm qua là lời từ biệt của Yujin với cô ấy.
Với một trái tim nặng trĩu, Minjoo đi về phía chiếc xe rồi đặt chân lên lề. Cô hít một hơi thật sâu chuẩn bị đi hẳn vào trong thì nghe 1 tiếng hét từ xa khiến tim cô như ngừng đập trong giây lát.
"Kim Minjoo!"
Cô quay đầu về hướng phát ra tiếng nói, tim cô như muốn nhảy lên trong lồng ngực khi thấy Yujin đang chạy về phía họ.
"N-Chờ đã! Chờ đã, Minjoo! " Người lướt sóng hét lên. Hyewon thở dài nhẹ nhõm khi nhìn thấy cô ấy...
Môi Minjoo cong lên thành một nụ cười, một giọt nước mắt đơn độc chảy ra từ mắt phải của cô. Yujin đã đến. Cô ấy đã xuất hiện. Người phụ nữ tóc hồng ngây ngất khi nhìn thấy cô. Yujin dừng lại trước mặt cô, thở gấp khi đang hổn hển, có vẻ như cô ấy đã lao tới theo đúng nghĩa đen. Minjoo chỉ nhìn chằm chằm vào cô ấy, thích thú, khịt mũi.
"Đúng là một thời điểm hoàn hảo," người phụ nữ tóc hồng nói.
"Chị đang chuẩn bị rời đi. Em đã trốn ở đâu? " Cô hỏi, hờn dỗi khi nhìn Yujin thở. Những người khác đã lặng lẽ theo dõi cảnh tượng diễn ra trước mắt vì họ hơi bối rối và ngạc nhiên trước sự xuất hiện vào phút cuối của Yujin, trong khi đó, Hyewon đang cười toe toét như một tên ngốc.
"Yah, Ahn Yu—" Hyewon ngay lập tức bịt miệng Yena lại, ngăn cô ấy định mắng Yujin và phá hỏng khoảnh khắc này. Cô ấy làm một cử chỉ ngượng ngùng và Yena chỉ ngoan ngoãn gật đầu trước khi tiếp tục xem màn tương tác của cặp đôi trước mặt
."Tôi-tôi xin lỗi, tôi đã đến muộn." cô gái tóc xanh xin lỗi, mắt chỉ dán vào Minjoo.
"T-tôi...," cô lắp bắp và người phụ nữ tóc hồng chỉ nhìn, chờ cô nói tiếp.
Yujin hít một hơi thật sâu, nhìn sang chỗ khác.
"Tôi quá sợ hãi với ý nghĩ sẽ để chị đi. Vì vậy, tôi đã định bỏ trốn, nhưng rồi tôi nhận ra nó sai lầm như thế nào. Chỉ vì sợ hãi việc phải buông tay không có nghĩa là tôi không nên ló mặt ra nhìn chị lần cuối, vì tôi biết nếu không làm như vậy mình sẽ rất khó chịu ". Cô lẩm bẩm, nhìn xuống đôi chân trần của mình. Lúc nãy là cô đang lướt sóng để cố gắng thoát khỏi mớ suy nghĩ nhưng lương tâm thực sự khiến cô rất khó chịu. Khi quay lại đất liền, cô đã bất cẩn ném ván lướt của mình đi nơi khác trước khi lao tới đây, không quan tâm nữa, đầu óc cô chỉ toàn nghĩ về Minjoo. Cô ấy không thể hèn nhát hay nhỏ nhen. Ít nhất cũng nên tiễn Minjoo lần cuối.
"Chị rất vui vì em đã thay đổi quyết định của mình ngay cả khi đó là phút cuối cùng," Minjoo đột nhiên nói,vẫn mỉm cười.
"Tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ không thể nhìn thấy khuôn mặt của chị lần cuối cùng khi đang chạy đến đây" Cô ấy thì thầm, chỉ cúi đầu vì xấu hổ. Minjoo hít một hơi thật sâu và bước lại gần Yujin, ôm lấy má cô ấy để khiến cô ấy nhìn vào mình. Cô gái có mái tóc xanh đang mang dáng vẻ rất buồn của một chú cún con và lồng ngực của cô ấy nhói lên khi nhìn thấy cảnh này. Lần cuối cùng, Minjoo ghi nhớ từng nét trên mặt Yujin bằng ánh mắt dịu dàng của mình, chắc chắn rằng khuôn mặt đáng yêu và hấp dẫn này của cô ấy sẽ mãi mãi in sâu trong tâm trí cô.
"Chỉ cần nhìn kỹ khuôn mặt của em lần cuối trước khi đi. Cảm ơn vì đã làm cho chị hạnh phúc và làm cho mùa hè nhàm chán này trở nên thú vị dù chỉ là một thời gian ngắn, chắc chắn chị sẽ không bao giờ quên được tất cả những kỷ niệm tuyệt vời này " Người phụ nữ tóc hồng thì thào, thở dài. Cùng với một trái tim đang loạn nhịp, cô ấy cúi người gần hơn một chút và nhón gót để tự mình chiếm lấy đôi môi của Yujin.
Có hàng loạt tiếng thở hổn hển phía sau nhưng Minjoo lờ đi, tất nhiên là họ rất ngạc nhiên, có lẽ họ chưa bao giờ nhận thấy điều đó, hoặc có cũng không sao.
Ai có thể biết rằng một nụ hôn tạm biệt sẽ có vị ngọt ngào thay vì cay đắng như Minjoo đã nghĩ? Nụ hôn nhẹ nhàng, dịu dàng, vẫn phảng phất một chút buồn, nhưng dẫu sao, nó vẫn ngọt đến lạ lùng, ngọt ngào đến mức Minjoo không bao giờ muốn dứt ra. Nhưng tất nhiên cô ấy vẫn phải làm vậy, điều đó khiến Yujin mất tinh thần.
Người phụ nữ tóc hồng dứt bỏ nụ hôn tạm biệt, đặt lên môi cô một nụ hôn nữa trước khi hoàn toàn lùi ra xa và nở một nụ cười rất ngọt ngào khiến người lướt sóng phải kinh ngạc. Minjoo vẫy tay lần cuối trước khi quay đi, một nụ cười nhỏ nhưng hài lòng nở trên khuôn mặt cô.
"Chị sẽ trở lại vào năm sau, phải không?" Yujin hỏi khi cô ấy tiến lên một bước. Minjoo nhìn lại qua vai cô ấy.
"Chị không thể hứa." Cô ấy đáp lại một cách đơn giản. Vai người lướt sóng chùng xuống nhưng mắt cô ấy sáng lên.
"Tôi sẽ luôn đợi chị," cô lẩm bẩm nhưng đủ lớn để Minjoo có thể nghe thấy. Minjoo không đáp lại chút nào, thay vào đó, cô ấy cố hết sức và nở một nụ cười một lần nữa trước khi quay đầu về phía xe, nhưng trước khi cô ấy có thể vào lại thì...
"Kim Minjoo," Yujin nhẹ nhàng gọi.
Nếu cứ như thế nàyy, Minjoo sẽ không thể về nhà được mất. Cô ấy thực sự có thể suy sụp và chỉ ở lại bên cạnh Yujin. Cô quay đầu nhìn người lướt ván với ánh mắt tò mò.
"Tôi yêu chị." Cô ấy tỏ tình một cách chân thành.
Nó đây rồi.
Ba từ kỳ diệu mà Yujin không thể tự mình nói với Minjoo khi đó.
Yujin muốn cô gái tóc hồng biết cảm xúc thực sự của mình..
Cô thấy Minjoo đông cứng một chút trước khi bật ra một nụ cười khúc khích khác.
một nụ cười rạng rỡ nhất từ trước đến nay.
"Chị cũng yêu em, Ahn Yujin." Minjoo đáp lại, thật lòng.
Sau đó người phụ nữ tóc hồng cuối cùng cũng nhảy vào bên trong chiếc xe van và đóng cửa lại, đợi cho đến khi ông Jo lái chiếc xe đi khỏi nơi đó trước khi cô ấy có thể mở nó một lần nữa và ném mình vào An Yujin, người đang khiến trái tim cô ấy rung động.
Minjoo nhìn về phía cửa sổ, nhìn lại ánh mắt mãnh liệt của Yujin và một phút sau, cô có thể cảm nhận chiếc xe đang từ từ lao về phía trước
rồi dần dần....
Yujin biến khỏi tầm mắt của họ...
Người phụ nữ tóc hồng mỉm cười một mình trước khi nhìn về phía trước, trái tim cô mãn nguyện nhưng đau nhói.
"Hãy đợi cho đến khi chúng ta có thể gặp lại nhau một lần nữa..."
Và đó là nơi tình yêu mùa hè ngắn ngủi nhưng khó quên của Kim Minjoo và Ahn Yujin kết thúc.
"Hoặc cũng có thể là không...."
.......................................................
*fic này chỉ có 4 chap thôi nhưng chap nào cũng dài á nên tui sẽ post từ từ nhen*
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top