Chap 26: Nỗi lòng của người vợ
Cánh tay đặt trên nắm cửa dần buông lơi, An Yujin khẽ nuốt khan thành tiếng, quay đầu đã thấy người kia rời giường hiện đang giương mắt nhìn về phía mình
"Tôi vứt đi rồi! Vì nó đã bị làm do vấy bẩn, mà tôi thì không chịu được những thứ dơ bẩn"
Ngẫm lại câu nói vào đêm ấy cô nàng nhả ra, cậu mới cảm thấy mình thật ngu ngốc làm sao. Ý tứ rõ ràng như vậy, bản thân lại cho đó chỉ đơn thuần ám chỉ đến thế thân, về việc nàng tự do sử dụng chăn ấm nệm êm trong suốt quãng thời gian chủ nhân thực sự của nó vắng nhà
"Tại sao cứ phải ép tôi nói thẳng ra việc làm kinh tởm của hai người như thế!?"
"Haejoo à..."
"Hãy biện hộ đi!! Cứ nói rằng do bản thân bị cô ta mê hoặc hay đại loại chỉ là ham muốn nhất thời thôi cũng được"
Làm ơn... trong đầu cô bây giờ chỉ hiện lên mỗi hai con chữ ấy, dẫu cho có là lời nói dối cô cũng sẽ chấp nhận kia mà. Xin chớ đừng đập nát viên gạch cuối cùng cô cố gắng dựng nên, hệt chút tự tôn còn sót lại cô đã đem đi bán hòng chắp vá cho mối quan hệ đang đứng trên bờ vực tan vỡ
Thâm tâm Yujin chợt dấy lên cỗ tội lỗi trước giờ chưa từng có, xoáy sâu vào đôi mắt sớm phủ một màn sương, cậu có thể thấu được cảm giác mong mỏi lời giải thích thỏa đáng của cô ngay lúc này
"Tối đó tôi đã uống rất nhiều rượu... để rồi mọi chuyện... cứ diễn ra như thế.."
Khóe môi nhẹ nhàng cong lên trong cái mặn đắng của nước mắt sớm đã chảy thành dòng. Đây là lần đầu tiên Yujin thấy cô khóc, cũng là lần hiếm hoi Kim Haejoo để lộ bộ dạng yếu đuối đến khó tin của mình. Cô quả thật không cần gì hơn, khi đã có cho mình câu trả lời chí ít cũng vớt vát phần nào thương tổn. Nhưng mà, ai kia sau cùng vẫn là tàn nhẫn sát muối vào tim cô, bằng lời thú tội chẳng thế nào quá đáng hơn thế
"Đúng là tôi say nhưng... sẽ thật hèn hạ nếu tôi nói mình không kiểm soát được tình hình khi ấy, tôi rõ ràng đã có thể làm chủ... chỉ là... vì muốn mọi thứ diễn ra như vậy thôi"
Kết thúc thật rồi, bờ môi mỏng cô nàng run rẩy, các đầu ngón tay bấu sâu vào da thịt do cái cuộn thành đấm. Đáy mắt sớm ánh lên tia căm phẫn, như muốn thiêu rụi đốt cháy tất cả hòng thỏa cơn lửa giận sôi trào. Thế mà, đến cuối cùng Haejoo vẫn chẳng thể làm được gì ngoài bật cười tự giễu
"Thật thảm hại! Tôi tự cảm thấy mình vô cùng thảm hại. Cho dù không phải chung giường với người chồng trót đem lòng yêu chính thế thân của mình đi chăng nữa... thì cũng sẽ mãi mãi sống cùng với kẻ luôn ôm bóng hình của tình đầu ngày này qua ngày khác"
Từ cái cúi đầu lập tức liền chuyển sang nét mặt kinh ngạc cực độ, Yujin hiện tại như muốn hỏi "cô biết từ lúc nào" qua ánh mắt mở to hướng đến. Có điều, vẫn là không sao cất lên thành lời
"Bất ngờ lắm đúng không!? Tấm ảnh có hai con người tươi cười rạng rỡ được kẹp trong quyển sách. Đó mới chính là lí do tôi bỏ đi đấy!!!"
Nếu ai đó nói cô tùy tiện khi động vào đồ người khác, cô sẽ chấp nhận là mình sai. Nhưng chớ vội kết tội, cho rằng tính cách cô trẻ con, chấp nhất những chuyện đã xảy ra trong quá khứ
Tình đầu đẹp lắm kia mà, đẹp đến mức có người bất chấp dùng mánh khóe, đặt kí ức một thời đã qua trong quyển sách mà bản thân mỗi tối trước khi ngủ đều đem ra vờ như đang đọc chữ, dẫu thực chất là vì muốn ngắm nhìn bức hình mình trân quý để chìm vào mộng đẹp
Haejoo sẽ chẳng thể biết được đâu, cho đến cái hôm cô thu dọn hành lí rời đi. Trước đó, cũng trong sáng hôm ấy, tò mò trỗi dậy khiến cô phải gạt định nghĩa "riêng tư" sang một bên, lật từng trang sách muốn biết rốt cuộc nội dung nó viết gì mà An Yujin xuyên suốt hai năm qua đều chỉ trung thành với một quyển duy nhất, trong hàng trăm quyển sách đang chờ được chính chủ bóc tem trên giá
"Xin lỗi... tôi thành thật xin lỗi vì đã không nói với cô ngay từ đầu... đáng lí ra tôi không nên che đậy việc mình từng trải qua mối tình sâu đậm với Yun.."
"Đừng nhắc đến cô ta!! Tôi không muốn nghe đến cái tên đó!!!"
Chai rượu đặt trên tủ nhỏ cạnh giường bị ném vỡ tan tành, thịnh nộ giáng xuống bởi con người đã nhẫn nhịn đủ lâu, và giờ chính là lúc bộc phát. Nhớ tới lại khiến cô nổi điên, khi sở dĩ xưa kia nhà An chưa một lần đề cập đến chuyện đó, họ nói dối trắng trợn rằng đứa con ngoan của mình chưa từng trải qua mối tình nào, hòng để cuộc xem mắt giữa gia đình đôi bên được suôn sẻ
Buổi lễ đính hôn diễn ra vội vàng không lâu sau đó, và một năm trôi nhanh, cả hai chính thức đứng giữa trăm quan khách tuyên thệ. Chính vào đêm đầu tiên phải trải qua bên cạnh An Yujin, cô lúc ấy mới biết thế nào được gọi là bất hạnh của nàng dâu ngày cưới
"Shin Yuna... tôi đã nghe đến cái tên đó từ rất lâu trước đây rồi. Thế nào!? Có muốn tôi kể toàn bộ cho nghe không!?"
Đêm đen giăng kín bầu trời, màn trắng được vén sang hai bên, Haejoo lưng tựa thành giường, vô tư lướt mạng chọn món hàng thích mắt bỏ giỏ
Đoán thử xem cô là đang làm gì? Haizz mua sắm online đó mà, thú vui tao nhã của những người có tiền thích tiêu. Nhưng điều đáng nói ở đây là thái độ nhàn nhã đến không ngờ trong đêm tân hôn của cô kia
Trên hành lang bấy giờ có người đang cật lực dìu nhân vật chính đến đúng nơi cần phải trả về. Cốc cốc! Sau hai tiếng gõ cửa liền trực tiếp mở ra, ném thẳng tên to cao lên phần giường còn trống
Chẳng chút kinh ngạc, cô nàng bên cạnh vẫn điềm nhiên chú tâm vào màn hình điện thoại trên tay. Bực rồi nha, sao cô ta có thể vô tình đến cái liếc mắt cũng chẳng thèm dành cho chồng mình như thế
"Này cô! Dù gì bạn tôi cũng đã gả cho cô rồi, nên tôi mong cô có thể quan tâm đến cậu ấy, chí ít nên thực hiện đúng nghĩa vụ của mình"
Gì chứ!? Giọng điệu chua ngoa như thể đang ra lệnh cho cô vậy. Vứt điện thoại sang bàn bên, Haejoo nâng mày rõ khó chịu nhìn cái cách người nọ khoanh tay, dán ánh nhìn chẳng mấy thiện chí lên thân mình
"Quan tâm hay không đó là việc của tôi, hoặc nếu cô muốn thì cứ ở lại đây chăm sóc An Yujin đi. Tôi nhường cho đó"
Woa! Thật hết nói nổi mà, trần đời Shin Ryujin chưa thấy ai miệng mồm xéo sắc đanh đá như cô ta. Dù cho có bị ép hôn chăng nữa, thì vẫn phải đối xử sao cho đẹp mặt chút đi chứ. Xui thay cho đứa bạn đáng thương, bản thân lành tính lại gặp phải cọp cái xổng chuồng rồi
"Tôi không rảnh ở đây để đôi co với cô thêm nữa. Nên là lần sau cuối, tôi cảnh cáo cô. Tuyệt đối đừng có mà ăn hiếp cậu ấy, nhớ lấy!"
Vẩu môi phun một tràn lời lẽ chẳng lọt tai xíu nào, lại còn giơ nắm đấm hù dọa trước khi ngoảnh mặt rời đi. Kim Haejoo đây sợ chắc!
Thế nhưng ngoài miệng tuy nói thế, tầm mắt cô sau khi rơi trên kẻ hiện giờ đang say ngủ. Như không đành làm ngơ, cô chồm người sửa sang lại dáng ngủ còn cả đắp chăn ngay ngắn cho ai kia thêm phần ngon giấc
"Yun... xin cậu hãy tha thứ cho tớ... làm ơn đi Yuna aa.."
Cái tên xa lạ thoát khỏi miệng, những tưởng cơn nói mớ sẽ chóng qua nhanh thôi. Thật không ngờ, nguyên đêm đó ai kia đã dành lượng lớn thời gian gọi tên người con gái ấy trong men say, khốn khổ qua từng tiếng nấc không hồi kết
"Ra đó là lí do cô luôn làm khó tôi? Luôn dày vò tôi từng ngày, hết lần này đến lần khác liên tục ép tôi phải li hôn... đúng chứ?"
Quay trở về thực tại, Yujin tâm tình hiện rối như tơ vò. Thật khó chấp nhận những gì bản thân đã chịu đựng và trải qua, khi trước mặt là người trong quá khứ từng làm đủ mọi cách, ép mình đến đường cùng li hôn. Để rồi gần bốn tháng bặt vô âm tín lại quay về, hành xử như một con người hoàn toàn khác, sau còn thừa nhận có tình cảm với mình. Hiện tại đan xen quá khứ, Yujin đầu óc như muốn nổ tung như trái bom hẹn giờ
"Rốt cuộc là cô muốn gì ở tôi vậy hả? Biết trước rồi tại sao còn tỏ vẻ cao thượng làm gì"
"Tôi không..."
"Tội lỗi mà tôi gây ra nhất định sẽ có ngày bị Chúa trên cao phán xét!! Nhưng chỉ là.. tôi cũng cảm thấy mình có chút oan ức"
Túm góc áo bên phía ngực trái, Yujin cảm tưởng như thứ đó đang rỉ máu từng giọt. Nó đau lắm người ơi, cơn co thắt ép chặt mọi cơ quan bên trong, báo hiệu cơ thể chủ nhân nó sắp không trụ được bao lâu nữa
"Haejoo à, yêu thì có tội sao? Mối tình ba năm thời cấp ba và quan hệ yêu đương vài tháng đó đã gây nên tội tày trời nhỉ?"
Khi câu nói hoàn chỉnh cũng là lúc Yujin hoàn toàn gục ngã ngay trước mắt cô, hai chân chạy nhanh đến vẫn không sao kịp đỡ lấy thân người sớm đã nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo
"Yujin ah!! Không được!!!Tỉnh lại đi An Yujin!!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top