Chương 4
Mưa ngày một nặng hạt, rơi trên ô tạo thành thứ âm thanh nghe lộp độp. Lưu Trí Mẫn nhanh nhẹn cõng Kim Mẫn Đình vào trong nhà Dương Thịnh Nam. Hồng Muội chạy đi lấy bông băng cùng dung dịch sát khuẩn. Dương Thịnh Nam và nữ quân nhân kia biết mình không làm được gì nên đứng sang một bên để cô và Hồng Muội giải quyết.
Cổ chân của Kim Mẫn Đình sưng lên, có lẽ bị trật khớp, đã vậy còn bị rách một mảng lớn. Lưu Trí Mẫn quỳ một chân xuống đất, cẩn thận dùng cồn tẩm lên bông rồi nhẹ nhàng chấm lên vết rách ở cổ chân nàng.
Ngay khi miếng bông chạm vào vết thương, Kim Mẫn Đình hơi co chân lại, tay run rẩy nắm lấy cạnh ghế. Vết thương tiếp xúc với cồn vô cùng xót.
Như có vẻ cảm nhận được sự thay đổi của nàng, cô hơi cúi người xuống, nhẹ nhàng thổi một làn khí nóng hổi mong muốn làm nàng bớt đau. Khuôn mặt bình thản như thể đó là một công việc hết sức bình thường.
Dương Thịnh Nam nhìn Lưu Trí Mẫn thở dài, lặng lẽ nhìn đi chỗ khác. Nhưng mà chẳng ai để đến Hồng Muội ngồi gần đấy đôi mắt chăm chú nhìn Lưu Trí Mẫn. Khao khát sáng rực như vì sao rồi lại vụt tắt.
"Cô không cần phải làm như vậy".
Kim Mẫn Đình xấu hổ, rụt rè nhìn xuống Lưu Trí Mẫn. Ở đây còn có bao nhiêu người. Hai người quá mức thân mật rồi, trong một chốc nàng cảm thấy hai người giống hệt một đôi tình nhân.
Lưu Trí Mẫn im lặng không đáp lại lời của nàng, chỉ cẩn thận đổ thuốc lên một phần bông mới, thấm vào vết thương rồi cẩn thận dùng băng dán lại. Sau khi hoàn thiện việc chăm sóc vết rách của Kim Mẫn Đình, tay cô bắt đầu chuyển xuống nắm lấy bàn chân nàng, tay kia nắm ở cổ chân không nói không rằng đột ngột nắn một cái. Một tiếng rắc nho nhỏ nặng nề vang lên giữa không gian im lặng trở nên thật rõ ràng.
Lưu Trí Mẫn ở trong quân đội, những vết thương này từ sớm đã chịu đựng thành quen, thậm chí còn được huấn luyện qua nên những vết thương nhỏ như này có thể tự mình chữa trị.
Kim Mẫn Đình bị đau đột ngột đến chảy cả nước mắt, nàng say xẩm mặt mày, cả người trong một khắc run lên tê dại. Lưu Trí Mẫn lúc này mới lên tiếng:
"Xong rồi đấy, cô cử động thử xem".
Nàng nghe lời cô, cử động một chút, cảm thấy không còn đau như trước thì liền thả lòng người. Lưu Trí Mẫn khi thấy Kim Mẫn Đình ổn mới đứng dậy, tìm cho mình một vị trí gần đấy rồi ngồi xuống.
Lưu Trí Mẫn nhìn đôi bàn chân trắng trẻo và gầy gò thì như nhớ ra điều gì đó, cô vội tiến tới kệ giày gần đó một đôi dép mình để ở đây để khi đến thì có cái đi:
"Cô đi tạm vào".
Nàng đi dép ngại ngùng hướng đến Lưu Trí Mẫn dáng vẻ lo lắng nhìn mình với điệu bộ chân thành.
"Lưu tiểu thư, gặp lại cô trong tình huống này thật thất lễ".
"Không có gì, cô không sao là tốt rồi".
Lưu Trí Mẫn bình thản nói, nhưng bây giờ chỉ mình cô biết trong lòng mình đang hồi hộp như ngồi trên đống lửa. Những lúc như thế này thì cô chả biết nói gì.
Kim Mẫn Đình gật đầu, hướng đến ba người vẫn đang ngồi im từ nãy giờ, ngại ngùng lên tiếng:
"Cảm ơn mọi người".
"Cô gặp chuyện gì à". Lưu Trí Mẫn nhớ lại khung cảnh lộn xộn ban nãy.
"Chân tôi lúc xuống đây mua đồ liền bị thương, lúc ấy đường đông nên không may va vào bọn họ, tôi đã xin lỗi rồi. Không nghĩ rằng bọn họ còn làm khó dễ. Việc này không ảnh hưởng đến các cô chứ".
Kim Mẫn Đình dè dặt trả lời, với ánh mắt quan sát của một nhà văn, nhìn quân phục trên người Ân Vũ Gia, lại nhớ đến Lưu Trí Mẫn và Thịnh Nam thân thủ nhanh nhẹn thì không khỏi hoài nghi về thân phận của tất cả mọi người ở đây.
Trí Mẫn nhìn về Vũ Gia, biết cô đã giải quyết xong mọi chuyện nên cảm thấy an tâm:
"Không sao, mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa rồi".
Dương Thịnh Nam lúc này mới tiến đến, phá tan bầu không khí, khơi dậy cuộc nói chuyện sắp đi vào bế tắc. Cô lén lút vỗ nhẹ lưng Lưu Trí Mẫn một cái:
"Xin chào. Tôi là Dương Thịnh Nam. Rất vui được gặp cô. Trí Mẫn đã kể cho tôi nghe rất nhiều về cô".
Nói xong không khỏi thở dài một cái. Mong muốn gặp được người mình thích, đến khi gặp rồi thì lại không biết nói gì là sao.
Kim Mẫn Đình mỉm cười nhìn Dương Thịnh Nam rồi hướng đến phía nữ quân nhân đang chăm chú nhìn mình. Lưu Trí Mẫn nhận được tín hiệu của đồng đội lúc này mới lên tiếng. Cô hướng tầm mắt nàng nữ quân nhân đấy.
"Đây là bạn của tôi. Tên Ân Vũ Gia. Còn kia là Hồng Muội".
"Xin chào Kim tiểu thư". Ân Vũ Gia gật đầu. Hồng Muội bên cạnh cũng mỉm cười nhìn nàng.
Nàng nhìn quân hàm của Ân Vũ Gia, tiếp tục nói:
"Cảm ơn Ân thượng úy".
Ân Vũ Gia gật đầu, ánh mắt của nàng không làm cô bận tâm. Đối với cách xưng hô của Kim Mẫn Đình không quá để mức để ý. Cô nghĩ Lưu Trí Mẫn đang có chút hồi hộp nên mở miệng đỡ lời:
"Kim tiểu thư, cô biết không. Trí Mẫn từ trước tới giờ vô cùng hâm mộ cô, mỗi quyển sách xuất bản ra đều được cậu ấy mua về bọc lại cẩn thận. Còn giữ kĩ đến nỗi không cho chúng tôi đọc thử, cho rồi cũng chỉ cho đọc một chút".
Ân Vũ Gia nói xong nhìn đến Lưu Trí Mẫn nhếch một bên môi, cô cho hết hồi hộp luôn.
"Kim tiểu thư, cô biết không Trí Mẫn còn để ra một căn phòng dán đầy ảnh của cô". Dương Thịnh Nam tiếp lời Vũ Gia.
Lưu Trí Mẫn tay siết lại, sắc mặt có phần khó coi.
Hồng Muội liếc nhìn dáng vẻ lúng túng, khó xử hiếm có của Lưu Trí Mẫn được lộ ra thì thêm một lần ngỡ ngàng. Trong mắt nàng bây giờ, nếu người nào để ý sẽ nhìn ra được một chút gì đó sâu thẳm đang được che dấu. Nàng mỉm cười nhìn cô:
"Đúng vậy, Kim tiểu thư, chị ấy rất hâm mộ chị".
Kim Mẫn Đình nhìn vẻ mặt quẫn bách của Lưu Trí Mẫn trên môi liền vô thức mà tạo ra nụ cười rạng rỡ. Khuôn mặt thanh tú, có phần non nớt khiến người ta vừa thấy vừa tội vừa thương, nàng không nỡ trêu chọc cô liền chuyển chủ đề. Kim Mẫn Đình nhìn quanh nhà hàng vừa mới đóng cửa lên tiếng hỏi:
"Chỗ cô có cà phê không".
"Có. Để tôi pha cho cô".
Lưu Trí Mẫn lúc này mới nhớ ra, đứng dậy chuẩn bị vào bếp. Thậm chí tác phong còn nhanh nhẹn hơn Dương Thịnh Nam- chủ nhà hàng này.
Kim Mẫn Đình tay chống lên bàn đứng dậy, có chút liêu xiêu không vững, tay vội vã nắm lấy tay Lưu Trí Mẫn ngay sát mình:
"Tôi pha cùng cô".
Lưu Trí Mẫn lén lút nhìn vào bàn tay mịn màng đang nắm lấy cổ tay mình, xúc cảm mới mẻ khiến lòng cô sung sướng, xen vào trong đó còn có chút bồn chồn. Cô gật đầu, tay nắm lấy cổ tay Kim Mẫn Đình như ngầm đồng ý rồi chậm rãi đưa nàng vào trong bếp.
"Trong này không có ghế, cô chịu khó đứng cạnh tôi. Nếu đau thì nói một tiếng".
Lưu Trí Mẫn vừa nói tay vừa lấy ra một hộp để rất nhiều loại cà phê đưa đến trước mặt nàng. Kim Mẫn Đình nhìn Lưu Trí Mẫn chăm chú lấy nước vào bình, trong đầu hiện lên trận hỗn loạn vừa rồi. Nếu không có cô ở đấy thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa. Khuôn mặt non nớt kia làm Kim Mẫn Đình cảm thấy an tâm.
"Lưu tiểu thư. Hôm nào cô rảnh tôi mời cô đi ăn một bữa, coi như cảm ơn vì việc hôm nay. Còn bạn cô tôi sẽ dành sang hôm khác".
Kim Mẫn Đình có chút mong mỏi nhìn cô. Đến bản thân nàng cũng không hiểu vì sao lại mong chờ người con gái này đến như vậy.
Lưu Trí Mẫn trầm ngâm đậy nắp bình lại, chờ cho đến khi công tắc sáng lên mới đưa ra câu trả lời:
"Được, nhưng mà tôi sẽ hẹn cô. Công việc tôi đặc thù nên thời gian không cố định".
Kim Mẫn Đình ngầm đoán công việc của Lưu Trí Mẫn có thể giống với của Ân Vũ Gia, đối với người con gái này vô cùng tin tưởng nên không ngần ngại nói:
"Vậy tôi đưa cô số điện thoại".
Cô đưa điện thoại cho nàng nhập số. Kim Mẫn Đình nhập xong xuôi thì gọi vào máy mình rồi mới trả lại cho cô:
"Tôi có thể lưu là Mẫn Mẫn được không".
Nàng vung vẩy điện thoại trước mặt Lưu Trí Mẫn. Lưu Trí Mẫn gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhìn vào dãy số đang hiện lên trước mặt mình tiếp tục trầm ngâm. Cô chưa từng một lần nghĩ tới ngày này.
"Cô lưu là gì đấy, tôi xem nào".
Kim Mẫn Đình chuyển sang đứng cạnh, tay bám vào tay cô, hơi kiễng chân lên để có thể nhìn vào máy. Bây giờ nàng mới chú ý đến chiều cao của đứa bé này.
Lưu Trí Mẫn nhìn dáng vẻ nàng liền kín đáo mỉm cười, lo lắng cho chân nàng nên hạ máy thấp xuống.
Kim Mẫn Đình nhìn cô, dáng vẻ đầy trẻ con nói:
"Cô phải đặt tôi là Đình Đình".
Lưu Trí Mẫn gật đầu: "Tùy cô".
Cô chiều theo ý nàng, tay bấm trên bàn phím nhập đúng tên. Từ ánh mắt đến nụ cười, hành động đều thể hiện rõ sự nuông chiều.
Kim Mẫn Đình nhìn lên kệ bếp, thấy trong đấy ống đựng thìa thì có ý định với lên. Nàng kiễng chân lên, có hơi nhức một chút nhưng vẫn trong sự chịu đựng của bản thân. Ngay khi vừa hạ người xuống, Kim Mẫn Đình mất đà ngả ra sau, bàn tay vung vẩy cố gắng tìm vật bám.
Lưu Trí Mẫn đứng nhìn ấm siêu tốc, nghe tiếng dép mạnh mẽ ma sát mới sàn liền quay ra. Chỉ thấy Kim Mẫn Đình liêu xiêu ngã người ra sau, bàn tay chơi vơi giữa không trung thì hoàng hốt bước một bước dài, vươn tay ra đỡ. Ngay sau đó nàng nằm gọn trong vòng tay của cô, bốn mắt nhìn nhau ngượng ngùng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top