Chương 3
Tiễn Kim Mẫn Đình về xong, Lưu Trí Mẫn nhanh nhẹn đến bàn làm việc bắt đầu quá trình xử lí và in ảnh. Bây giờ cô mới cảm thấy đồng đội bắt ép cô đầu tư thiết bị mới là điều thật đúng đắn và cần thiết: Máy in ảnh đời mới, giấy in ảnh có đầy đủ các loại, mực in cũng là loại chất lượng. Đến cuối cùng những thứ hiện đại cũng được Lưu Trí Mẫn cho là hữu dụng một lần trong đời với mục đích tìm lại công bằng cho Kim Mẫn Đình.
Sau khi in xong xuôi, Lưu Trí Mẫn không nhìn đến lần thứ hai bỏ luôn vào trong túi giấy trắng không đề tên thương hiệu của mình rồi cẩn thận để vào trong ngăn kéo.
Cô ra khỏi nhà đi ăn trưa, tìm đến một nhà hàng nhỏ gần đó của một vị đồng đội. Nhà hàng này mở trước tiệm ảnh của Lưu Trí Mẫn không quá lâu. Điểm chung là đều được Bộ Quốc Phòng cấp vào năm nhất khi hai người là học viên của Học viện Sĩ quan Đặc công S.
Ban đầu chỉ định ở nhưng sau này cô và đồng đội đều muốn kiếm thêm chút tiền nên cuối năm nhất bắt đầu mở quán ăn. Tầng 1 biến thành nhà hàng. Lưu Trí Mẫn lúc ấy được giao nhiệm vụ phụ trách mảng quảng bá hình ảnh nên đi tìm tòi kĩ thuật chụp ảnh, khi nhà hàng đi vào ổn định thì cô mở một tiệm chụp ảnh ngay dưới nhà mình, tính đến bây giờ cũng được 6 năm.
Đều là nhà mặt phố nên cũng kiếm được kha khá. Cô còn tính toán sau này nghỉ hưu sẽ chụp ảnh kiếm tiền sinh sống qua ngày.
Từ đây đến nhà hàng chỉ 5 phút đi bộ. Ra đến cửa rẽ trái đi thẳng qua 6 căn nhà thì đến nhà hàng Dương Đường. Nhà cô ở đầu phố, nhà đồng đội thì ở giữa phố. Nhà hàng do đồng đội Lưu Trí Mẫn mở ra chỉ phục vụ từ 6h sáng đến 5h chiều. Chỉ phục vụ những món ăn Trung Quốc. Đều phục vụ đồ ăn bình dân, đến trưa thì thêm các món nhậu. Ngoài ra còn có thêm một vị quản lí lúc cô không có mặt.
Lưu Trí Mẫn đứng trước cửa nhà hàng nhìn lên. Chữ màu trắng cách điệu in nổi, phông nền màu đỏ đậm, tấm biển này là được cô cùng vị đồng đội ấy cùng nhau lên ý tưởng và thiết kế. Qua 6 năm liên tục thay mới tuy nhiên bố cục hoàn toàn không thay đổi. Lưu Trí Mẫn bình thản bước vào trong, chọn ngay vị trí ngay gần cửa ra vào.
Hồng Muội nhìn thấy cô đến liền hồ hởi tiến đến, tay chạm lên mu bàn tay rồi ân cần nắm lấy, vui vẻ cười đùa:
"Chị đến à. Em sẽ gọi Nam lão bản ra ngay".
Cô rút tay ra vỗ lên vai nàng:
"Gọi cậu ấy ra đây. Vẫn cơm rang như cũ".
Hồng Muội có lẽ cũng cảm nhận được sự trống rỗng trong lòng bàn tay mình, nàng siết chặt tay như cố gắng níu giữ hơi ấm ít ỏi của tay cô rồi bước nhanh vào bếp.
Dương Thịnh Nam giao phó công việc cho nhân viên còn bản thân thì bỏ ra ngoài. Cô nhớ đến sắc mặt đầy mất mát của Hồng Muội lúc tiến vào đây thì không giấu nổi khó hiểu. Lúc gặp Lưu Trí Mẫn khi thì mừng rỡ như tiểu hài tử khi thì lại trầm tư đầy buồn bã.
Dương Thịnh Nam rời mắt nhìn sang tri kỉ đang thẩn thơ liền cảm thán. Mái tóc đen dài lúc được búi lên, lúc để xõa, có lần thì cắt ngắn, trước đây ít nhiều thì được tết lại. Dáng người cao ráo, quần âu đen khoe ra đôi chân dài miên man, áo sơ mi màu xám tro để vào trong quần làm lộ vùng eo gầy gò.
Lưu Trí Mẫn đối với trang phục yêu cầu tối giản, sơ mi kiểu dáng khác nhau để đầy trong tủ. Tông quần áo màu tối ảm đạm kết hợp biểu tình nhàn nhạt trên khuôn mặt khiến cô có vẻ xa cách, khí thế lạnh lẽo toát lên cảm giác người khác đừng đến gần.
Cô tiến tới ngồi đối diện Nghiêm Vi, đem ra mấy chai bia lớn để trong xô ướp đá.
"Về lúc nào đấy". Lưu Trí Mẫn ngước mắt lên nhìn đồng đội cũng như bằng hữu tốt của mình. Ăn ý dùng chân đẩy ghế đến vị trí đối diện.
Dương Thịnh Nam vừa nói tay vừa dùng một lực bật nắp chai lên:
"Cũng ngay sau đó, không lâu lắm. Sao không chờ tôi".
Cô bĩu môi giận dỗi nhìn Lưu Trí Mẫn.
Dương Thịnh Nam ngồi xuống chiếc ghế cô vừa đẩy ra. Nắp chai nhẹ nhàng bung lên rồi rơi xuống bàn, hơi lạnh tỏa từ miệng chai, những giọt nước chạy xuống đầu ngón tay hơi đỏ lên vì lạnh. Lưu Trí Mẫn nhún vai, giải thích.
"Ai bảo cậu viết lâu".
Cô đón lấy chai bia từ tay Dương Thịnh Nam, cũng chưa uống ngay mà nói tiếp.
"Hôm nay Kim tiểu thư đến chỗ tôi chụp ảnh".
Dương Thịnh Nam nghe Lưu Trí Mẫn nói, cảm giác bia trong miệng như sắp trào lên mũi đến nơi. Cô chật vật nuốt xuống, tại cổ họng cảm giác như bị nghẹn lại, vội vã hỏi:
"Sao, có xin được chữ không. Chụp với ai".
"Được, xin được. Chụp với Chu tiên sinh và quản lí của cô ấy".
"Thế thì tốt, không xin được thì tôi hết cách với cậu. Có bày tỏ với người ta được cái gì không, có chụp ảnh với người ta không".
Lưu Trí Mẫn thực ra muốn kể cho Dương Thịnh Nam về những tấm ảnh cô đã chụp được nhưng ngay sau đó cô gạt bỏ ý định này ra khỏi đầu. Bình thản trả lời câu hỏi của đồng đội:
"Không có, chỉ để người ta kí thôi".
" Đứa ngốc này".
Dương Thịnh Nam thở dài ôm đầu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Cái tên đầu gỗ này. Sao không tranh thủ mà mà bày tỏ niềm yêu thích với người ta một chút, đâu phải ai cũng may mắn như cậu chứ. Cô thở dài, dáng vẻ quẫn bách và tiếc nuối thay cho những người chưa gặp thần tượng một lần nào.
Hai người ngồi với nhau được một lúc. Lưu Trí Mẫn có vẻ uống đã khá nhiều, mặt hơi đỏ lên nhưng nhìn chung thì vẫn còn giữ được vẻ tính táo. Tóm lại là tửu lượng của cô cao đi. Dương Thịnh Nam đã bắt đầu đóng cửa nhà hàng. Vỉa hè bây giờ cũng đã bắt đầu đông người qua lại đến mức chẳng thể tập trung quá lâu vào một người. Lưu Trí Mẫn tựa lưng vào cửa, nhắm mắt hưởng thụ không khí có phần lạnh hơn ban trưa. Cô nhìn lên trời, cũng sắp vào thu rồi.
Giờ cao điểm vốn dĩ đã náo nhiệt hơn những giờ khác, bây giờ lại xuất hiện những tiếng đinh tai ồn ào rõ rệt, to hơn hẳn những tiếng động khác khiến không chỉ cô mà còn rất nhiều mọi người cảm thấy khó chịu. Ngay tức khắc, tất cả mọi người đều quay lại. Lưu Trí Mẫn nhăn mày nhìn đến nơi phát ra tiếng động. Cô nheo mắt nhìn, rồi bất ngờ đứng thẳng người dậy. Một bóng hình quen thuộc nhỏ bé giữa đám đông đang tụ lại ở khiến cô chú ý. Lưu Trí Mẫn trước cửa vọt ra ngoài trước ánh mắt ngỡ ngàng của Thịnh Nam và Hồng Muội.
Đến gần đám đông, cô lẻn vào bên trong. Kim Mẫn Đình đang ở trong vòng vây của một đám người trông có vẻ không đàng hoàng và đứng đắn cho lắm. Lưu Trí Mẫn đưa mắt nhìn toàn bộ cục diện. Mảnh thủy tinh rơi xuống đất, nàng thì có lẽ đang bị thương ở cổ chân, tay bám chặt vào cột điện bên cạnh dáng vẻ quật cường, ánh mắt sát đá nhìn đám lưu manh. Còn đám người kia thì thực chỉ chực chờ ăn tươi nuốt sống Kim Mẫn Đình. Với tư cách là quân nhân thuộc quân đội Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa cô không thể để chuyện này xảy ra. Thậm chí còn có Kim Mẫn Đình của cô trong này.
"Có chuyện gì đấy".
Lưu Trí Mẫn bước qua đám đông, đứng ngay bên cạnh Kim Mẫn Đình. Thậm chí cô còn cẩn thẩn mà bước lên trước một bước nữa cẩn thận che chắn, tay nắm lấy tay nàng.
Một tên trông có vẻ là tên cầm đầu, tay cầm thanh sắt được cắt nhọn, bên má phải là một vết sẹo chạy dọc xuống dưới cằm. Phần da nhăn lại và đỏ lên vì men rượu khiến hắn trông thật hung tợn. Ánh mắt đục ngầu đang dán chặt lên hai người đặc biệt là Kim Mẫn Đình. Sau lưng hắn còn có hai tên nữa cũng trong tình trạng không mấy tỉnh táo. Thấy Lưu Trí Mẫn hắn hất hàm hỏi, giơ thanh sắt chạm vào cổ cô. Nụ cười khinh thường và giễu cợt nhìn cô.
"Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao. Cô cũng là nữ, sao cứu nổi cô ta chứ".
Lưu Trí Mẫn không hề sợ hãi, lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn, tay thẳng thừng gạt thanh sắt đang cận kề cổ mình, nghiêm giọng nói:
"Có gì chúng ta từ từ nói chuyện".
"Vấn đề này không thể nói chuyện là xong." Một tên đằng sau nói lớn tiếng.
"Không cần mất thời gian".
Tên cầm đầu đẩy mạnh Lưu Trí Mẫn sang một bên túm lấy cổ áo Kim Mẫn Đình kéo theo, quay lưng bỏ đi.
Cô cầm lấy cổ tay hắn ta, gạt mạnh ra khỏi cổ áo nàng. Tên kia cảm thấy lòng bàn tay trống rỗng, sự tức giận bị kìm chế từ nãy giờ bùng phát, hắn đẩy Kim Mẫn Đình sang, tay còn lại thì nhanh chóng cầm thanh sắt đánh về phía Lưu Trí Mẫn. Cô từ nhỏ đã được huấn luyện trong môi trường kỉ luật và khắc nghiệt của quân đội nên thân thủ nhanh nhẹn né tránh cú đánh. Nàng bên cạnh thì nhanh chóng gọi điện báo cho cảnh sát, chỉ tiếc chưa kịp rút điện thoại ra đã bị hai tên đàn em kéo mặc cho nàng vung vẫy. Mọi người xung quanh cảm thấy mọi chuyện không còn đơn giản nữa. Một phần bỏ đi, phần thì lao vào giúp Kim Mẫn Đình.
Cô mặc kệ tên cầm đầu như thú dữ nhìn mình cô chạy đến phía nàng. Lưu Trí Mẫn đến chỗ đám người đang giằng co với hai tên đàn em, đánh một quyền thật mạnh vào vào bàn tay giơ bẩn đang nắm lấy cổ tay nàng. 3 tên kia đồng loạt tấn công cô.
Mọi thứ diễn ra vô cùng hỗn loạn, cảnh sát địa phương vẫn chưa có mặt.
Tên cầm đầu tấn công cô từ đằng sau, hai tên kia mỗi người một thứ vũ khí lao đến. Lưu Trí Mẫn né sang một bên. Không kịp nữa rồi, thanh sắt kia sẽ đâm vào lưng cô mất.
Rồi đột nhiên một bóng đen vụt lao đến, như bay đá một cước thật mạnh vào ngực tên cầm đầu. Hắn ta lảo đảo nhưng ngay sau đó vực lại thân thể lao tới tấn công nữ quân nhân xa lạ kia. Tên lưu manh vung thanh sắt, như một con hổ dữ dằn lao tới.
Chỉ là chưa kịp tiến đến gần cô ta thì đã bị một cước thật mạnh đạp vào cổ tay làm hắn đánh rơi con dao, chưa kịp định hình chuyện gì thì nữ nhân ấy đã xoay người, dùng chân kia đạp thật mạnh vào mặt. Hắn ngã xuống đất. Đột nhiên cảm thấy mặt mình đau nhói và ẩm ướt kèm theo một mùi tanh tưởi.
Lưu Trí Mẫn vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra đằng sau mình. Bây giờ trước mắt cô thấy Dương Thịnh Nam đằng sau dùng lực đạp thật mạnh vào một bên làm tên đấy nhào ra đằng trước. Quay lại đã thấy một nữ nhân cao ráo làm cho hoảng sợ, vung lên nắm đấm. Dương Thịnh Nam né sang một bên, tay phải giữ lấy bả vai, tay trái luồn ra nằm lấy cổ áo hắn, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi tên kia đã bị cô quật ngã.
Một tên đã được Dương Thịnh Nam giải quyết. Bây giờ Lưu Trí Mẫn nghiêng người né mũi dao. Tên đàn em còn lại chưa kịp định hình chuyện gì thì cổ tay đã bị bẻ ngược ra làm dao rơi xuống. Rồi ngay sau đó, đầu gối bị đạp thật mạnh làm cho khuỵu xuống, một bàn tay khác khiến khớp vai bị vặn ra sau đến đau. Mặt hắn ta chính thức tiếp xúc với mặt đường. Tên cầm đầu bây giờ thật yếu ớt, hắn ta nhìn lên cô. Chỉ thấy đôi mắt Lưu Trí Mẫn sắc bén như dao, lạnh lùng nhìn mình.
Ngay lúc này tiếng còi xe của cảnh sát mới ầm ĩ và chói tai kéo đến. Cô nhăn mặt, khuôn mặt không hài lòng nhìn tác phong của một đoàn xe kéo đến, buông tên mình nắm giữ ra tiến đến bên Kim Mẫn Đình đang được đám đông hỏi han.
"Bọn chúng có làm cô đau không".
Kim Mẫn Đình nhìn nhìn Lưu Trí Mẫn đang đau lòng cho mình liền có chút bất ngờ. Nàng đưa tay lên xoa mi tâm cô đang nhăn lại vì lo lắng và sốt ruột. Lên giọng trấn an:
"Không sao. Chân có hơi đau một chút, nhưng vẫn đi được".
Và rồi như để chứng minh lời mình nói là đứng, nàng đứng lên. Nhưng mới cử động một chút, cơn đau tê dại đánh thẳng lên đại khiến thân thể ngã xuống, rất may Lưu Trí Mẫn nhanh nhẹn bên cạnh đỡ lấy, dìu nàng ngồi xuống ghế gần đấy. Cô nhìn đám đông lên tiếng:
"Cảnh sát cũng đã đến. Mọi người cũng nhanh chóng giải tán. Trời cũng sắp mưa".
Mọi người lúc này mới đồng loạt nhìn lên trời. Quả thực so với ban nãy tối hơn hẳn, những đám mây đen nặng nề đã sắp phủ kín bầu trời. Đám đông bắt đầu tản đi.
Lưu Trí Mẫn quỳ xuống, nhìn chân Kim Mẫn Đình rồi nhìn sang nàng dù đang lo nhưng vẫn tỏ vẻ quật cường, kiên quyết nói, thậm chí còn nghe như ra lệnh:
"Bây giờ chúng ta về nhà. Băng bó xong thì tôi để cô về".
"Không sao, tôi sẽ gọi taxi".
Kim Mẫn Đình vừa nói xong thì tiếng rào rào ngay sau đó xuất hiện, những hạt mưa nặng nề và ngày càng dày đặc liên tục phủ xuống đầu hai người:
"Chân để lâu thì đau, trời thì mưa. Dù thế nào người khó khăn vẫn sẽ là cô. Thà bây giờ cô theo tôi về băng bó, hết mưa rồi về thì sẽ tốt hơn sao".
Rồi đột nhiên bóng đen xuất hiện và những cơn mưa không còn rơi trên đầu nữa. Và nó cũng phá tan bầu không khí ấm áp giữa hai người.
"Này, Lưu Trí Mẫn, cậu còn để chúng tôi chờ bao giờ".
Dương Thịnh Nam cùng nữ quân nhân và Hồng Muội đứng nép dưới một cái ô.
Lưu Trí Mẫn nhìn lên đồng đội mình đang che ô cho cả hai người, bắt gặp nữ nhân quân trang chỉnh tề thì như hiểu ra chuyện gì đó. Không tỏ vẻ bất ngờ, cô quay lưng về phía Kim Mẫn Đình tỏ ý cõng nàng về.
Nàng lúc này chỉ còn cách nghe lời cô, chân thì càng ngày càng nhức nhối. Bẽn lẽn đón nhận ô từ tay từ một người con gái nhỏ bé hơn hẳn so với ba người kia, Kim Mẫn Đình bung ô ra che chắn cho Lưu Trí Mẫn.
Cô khi thấy nàng đã ngay ngắn sau lưng mình, ô đã được bung lên thì mới nhẹ nhàng đứng dậy, nhanh nhẹn tiến đến nhà hàng của Thịnh Nam.
_________________
Khúc đầu có hơi chậm nhiệt một xíu
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top