Futile Devices
Minjeong đặt chén cháo lên bàn và nhìn Jimin, người đang nằm trên sofa, đôi mắt đầy vẻ mệt mỏi và kiệt sức. Cô không thể không cảm thấy lo lắng cho chị mình, dù những lần trước đây Jimin luôn là người mạnh mẽ, nhưng giờ đây, cô thấy rõ sự yếu đuối, tổn thương trong ánh mắt ấy.
"Ăn đi" Minjeong nhẹ nhàng nói, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh. "Em chuẩn bị xong rồi, chỉ cần ăn thôi."
Tuy nhiên, Jimin chỉ nhìn cô, im lặng không đáp lại. Minjeong không khỏi cảm thấy sự bướng bỉnh của chị, nhưng cô biết rằng Jimin đang không khỏe. Đột nhiên, Jimin mở miệng, giọng nói lộ rõ sự nài nỉ:
"Minjeong, em đút cho chị ăn đi... Chị không thể tự làm được đâu."
Minjeong ngạc nhiên nhìn Jimin, thấy đôi mắt của chị trông như một đứa trẻ cần sự chăm sóc. "Chị đùa tôi à?" Minjeong hỏi, cố gắng không để sự kiên nhẫn trong giọng mình biến mất.
Nhưng không, Jimin vẫn không buông tha. Cô làm mặt đáng thương, ánh mắt ấy không thể không khiến trái tim Minjeong mềm yếu. Jimin bám lấy chân Minjeong, không chịu để cô đi, giọng điệu vừa nũng nịu vừa có chút tội nghiệp: "Minchon đừng bỏ đi mà... Chị thật sự không thể tự ăn."
Minjeong khẽ thở dài, nhìn Jimin với sự bất lực. "Chị thật là..." Nhưng cuối cùng, cô không thể cự tuyệt nữa, bất chấp sự khó xử trong lòng. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Jimin, cầm lấy thìa cháo và đưa lên miệng chị.
Minjeong nhẹ nhàng đút từng thìa cháo cho Jimin, ánh mắt của cô đượm vẻ lo lắng và dịu dàng. Jimin vẫn nằm trên sofa, mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng không để Minjeong quá lo lắng. Chị nhìn cô với ánh mắt như cầu xin, khiến Minjeong không thể từ chối.
Cửa đột ngột mở, và Aeri cùng Ning bước vào. "Haha, thấy chưa, tao đã bảo là mật khẩu nhà con bé là sinh nhật Jimin mà!" Aeri nói to, mắt sáng lên khi thấy cảnh Minjeong đang chăm sóc Jimin. Cả bốn ánh mắt gặp nhau, không khí trong phòng lập tức trở nên ngượng ngùng.
Ning lên tiếng trêu đùa "Ố là la, coi kìa Aeri, trông cũng tình cảm gia đình đó chứ bộ." Cô nháy mắt. Aeri cũng hùa theo "Chồng ốm, vợ chăm là đúng thôi. Nửa đêm vợ giận là phải gọi điện cho bạn hỏi địa chỉ nhà mà."
Jimin bất ngờ, hét lên khi thấy hai người bạn bước vào: "Aeri, Ning, hai đứa còn sống hả?" Chị cười lớn, vẻ mặt có chút ngạc nhiên.
Aeri nhìn Jimin với ánh mắt đánh giá "Bộ phải chết mới vừa lòng mày à? Lâu ngày không gặp mà muốn bỏ về ghê." Cô cười khúc khích, rồi quay sang Ning, trêu đùa tiếp.
Ning không bỏ lỡ cơ hội, nhìn Minjeong rồi hỏi: "Ê, con vợ Jimin, tuần sau đính hôn à?"
Jimin khựng lại, sắc mặt bỗng nhiên trở nên trầm lắng. Câu hỏi của Ning như một cú sốc đối với cô, khiến cô cảm thấy có chút nghẹn lại. Cô nhìn sang Minjeong, đôi mắt không giấu được sự lo lắng.
Minjeong nhanh chóng trả lời, giọng cô bình thản nhưng có chút đùa cợt "Ừ. Mày hứa mừng chị mày hai chỉ rồi nhé. Cấm bùng nha con."
Ning bật cười và nói đùa: "Dạ mẹ" .
Aeri lại lên tiếng, ánh mắt trêu ngươi: "Mà m không thích Jimin nữa à. Nghe nói ông bạn tôi vừa ly hôn mà, đúng không ông bạn?"
Jimin chỉ im lặng, cảm giác như có một cái gì đó nghẹn lại trong cổ họng. Câu hỏi của Aeri như một lời nhắc nhở về quá khứ đau buồn, khiến Jimin không biết phải nói gì. Chị nhìn Minjeong, trong ánh mắt hiện lên sự buồn bã, như thể có điều gì đó chưa kịp nói ra.
Minjeong nhận thấy sự thay đổi trong thái độ của Jimin. Cô dừng lại một lúc , vội đổi chủ đề để cả bọn đi chơi cùng nhau.
Minjeong cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt trong không khí, và cũng nhận thấy ánh mắt của Jimin đang buồn bã, xa vắng. Cô biết rằng câu hỏi của Aeri đã khiến Jimin không khỏi chạnh lòng. Minjeong không muốn chị phải tiếp tục chìm trong những suy nghĩ đau buồn, vì vậy cô vội vàng chuyển hướng cuộc trò chuyện, cố gắng làm không khí nhẹ nhàng trở lại.
"Thôi đi, đừng có nhắc lại quá khứ nữa." Minjeong cười nhẹ, nắm lấy tay Jimin để chị không cảm thấy lạc lõng. "Chị ăn cháo xong rồi, chúng ta đi ra ngoài chơi một chút đi, cả bọn tụi mình lâu rồi chưa đi đâu cùng nhau, đúng không?"
Aeri và Ning nhìn nhau, thấy sự thay đổi trong cách Minjeong nói chuyện và lập tức nhận ra ý định của cô. Aeri cũng mỉm cười, không trêu đùa nữa. "Đúng đó, lâu rồi chưa có dịp tụ tập. Vậy thì hôm nay mình đi thôi, cho Jimin nghỉ ngơi một chút. Mày phải ăn thật nhiều để khỏe lại đấy nhé."
Jimin dù trong lòng vẫn cảm thấy chút gì đó nặng nề, nhưng ánh mắt của Minjeong khiến cô cảm thấy ấm áp. Cô gật đầu, nhưng vẫn không thể giấu được chút lo lắng. "Đi chơi... nhưng mà chị không chắc mình có thể chịu nổi lâu đâu."
Minjeong nhẹ nhàng mỉm cười. "Chị chỉ cần đi một chút thôi, không cần phải lo lắng quá. Em sẽ chăm sóc chị."
Aeri và Ning nhanh chóng đồng ý, bắt đầu lục tìm đồ đạc để chuẩn bị cho chuyến đi. Dù biết rằng tâm trạng của Jimin không hoàn toàn tốt, nhưng Minjeong hy vọng rằng một buổi đi chơi ngắn sẽ giúp chị có thể giải tỏa bớt phần nào nỗi buồn trong lòng.
Khi cả nhóm chuẩn bị xong, Minjeong giúp Jimin đứng dậy, dẫn chị ra ngoài. Cả bọn cùng nhau lên xe, không khí bên trong đầy ắp những tiếng cười và trò chuyện, như để làm dịu bớt những suy nghĩ nặng nề trong lòng Jimin.
Khi cả nhóm đến đồi tuyết, không khí trong lành và mát mẻ khiến mọi người cảm thấy vui vẻ, nhưng Jimin vẫn không thể giấu được cảm giác mệt mỏi và sự yếu đuối trong người. Cô vẫn cố gắng nở nụ cười khi thấy Minjeong và các bạn vui vẻ chuẩn bị đồ đạc, nhưng không ai có thể không nhận ra rằng cô không khỏe.
Aeri nhìn thấy tình hình và quyết định phân công công việc cho mọi người. "Jimin, mày không khỏe nên chỉ cần đưa dụng cụ cắm trại ra thôi. Ning nấu ăn, Minjeong dựng lều, còn t sẽ đi kiếm củi nhé," Aeri nói với giọng chắc chắn, rồi phân công công việc cho từng người.
Jimin gật đầu, cố gắng không tỏ ra yếu đuối trước mặt mọi người. Cô đưa các dụng cụ ra ngoài, nhìn Minjeong đang loay hoay với việc dựng lều. Tuy nhiên, Minjeong không quen làm việc này, cô gặp phải một số khó khăn khi dựng lều. Nhìn thấy vậy, Jimin không thể ngồi yên được nữa, dù cô vẫn cảm thấy mệt .
"Để chị giúp em một tay," Jimin nói nhẹ nhàng, bước tới gần Minjeong. Minjeong hơi ngạc nhiên khi nghe vậy, nhưng cô không từ chối. "Chị cứ nghỉ ngơi đi, em làm được mà."
Nhưng Jimin không chịu nghe, cô nhẹ nhàng chỉ dẫn Minjeong cách dựng lều, và cùng cô làm việc một cách chậm rãi. Minjeong cũng không thể làm ngơ trước sự quan tâm của Jimin, cô quyết định giúp chị đưa dụng cụ và làm cùng chị.
Bé Ning ở gần đó thấy hai người khổ sở nhưng cũng không thể không bật cười. "Cảm giác giống như một đôi vợ chồng vậy." Ning trêu chọc, nhưng cả Minjeong và Jimin đều không phản ứng, chỉ lặng lẽ tiếp tục công việc của mình.
Khi mọi thứ đã được chuẩn bị xong, cả nhóm ngồi quây quần bên đống lửa, thưởng thức bữa tối với những món ăn mà Ning đã chuẩn bị. Không khí thật ấm cúng và vui vẻ, mọi người trò chuyện rôm rả, tiếng cười vang vọng trong không gian đêm lạnh.
Một lúc sau, Aeri lấy ra chai soju, rót vào từng ly cho mọi người. Minjeong liếc nhìn chai rượu rồi khẽ lắc đầu. Cô không uống được rượu vì dễ say. Nhưng Jimin, lúc này đang ngồi cạnh Minjeong, nhìn thấy vậy liền lén lút đổi ly soju của Minjeong thành nước cam mà cô mang theo từ trước. Jimin chỉ cười nhẹ rồi đưa ly nước cam cho Minjeong.
Minjeong không phát hiện ra sự thay đổi, cười cảm ơn và uống một ngụm. "Chị thật là... lúc nào cũng chăm sóc em chu đáo." Minjeong mỉm cười, cảm nhận được sự quan tâm từ Jimin, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng cho tình hình của chị.
Jimin uống một chút soju, nhưng vì không khỏe nên cô cảm thấy chóng mặt và quyết định đi ngủ sớm. Ba người còn lại ngồi trò chuyện tiếp, nhưng không khí có phần trầm lại khi Ning bắt đầu đề cập đến chuyện Minjeong sẽ đính hôn.
"Minjeong, chuyện đính hôn thật hay giả vậy?" Ning hỏi, ánh mắt tò mò.
Minjeong thở dài, nhẹ nhàng trả lời, "Thật đó, nhưng cũng chưa sẵn sàng đâu. Đây là cuộc hôn nhân do ba mẹ sắp đặt, em không biết nữa... Em cũng không biết người đính hôn với mình là ai." Cô nói xong, ánh mắt vô tình rơi vào Jimin, lúc này đang nằm ngủ say trên giường. Cảm giác nặng nề bao trùm trong lòng Minjeong khi nghĩ về tương lai không rõ ràng ấy.
Aeri và Ning thấy vậy, cũng không tiếp tục hỏi thêm nữa. Thay vào đó, họ bắt đầu trò chuyện về những kỷ niệm xưa, khiến không khí trở nên nhẹ nhàng hơn.
Khi đã đến giờ đi ngủ, Minjeong chuẩn bị lên giường, nhưng cô vẫn không chịu ngủ cùng Jimin. Cô muốn để Jimin nghỉ ngơi thật thoải mái. Tuy nhiên, Aeri và Ning nhanh chóng nằm ngủ trước, nên Minjeong chỉ đành nằm xuống giường gần đó. Cô nhẹ nhàng vén chăn, nằm xuống trong bóng tối.
Bất ngờ, một lực mạnh kéo Minjeong vào lòng, và cô bất ngờ nhận ra rằng Jimin đang ôm lấy mình từ phía sau, hơi thở ấm áp của chị phả nhẹ vào tai cô. "Chị..." Minjeong ngạc nhiên, nhưng cũng không thể từ chối. Cô cảm nhận được sự an toàn và ấm áp khi ở trong vòng tay của Jimin, như thể đó là nơi duy nhất khiến cô cảm thấy yên lòng.
Jimin nhẹ nhàng ôm Minjeong, thì thầm: "Chị không sao đâu, chỉ cần ở bên em là đủ rồi."
Minjeong khẽ thở dài, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể chị, cảm giác yên bình và an toàn mà chị mang lại cho cô. Mặc dù cả hai không nói gì thêm, nhưng không khí trong phòng lúc này tràn đầy sự gắn kết và dịu dàng, như thể những lo lắng, những vết thương trong lòng cả hai đều có thể được chữa lành trong vòng tay của nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top