hai


Ngày hôm sau, Minjeong vẫn cảm thấy lạ lẫm khi nhớ lại những gì đã xảy ra hôm trước. Cô không quen với sự quan tâm, sự chăm sóc, đặc biệt là từ một người như Jimin. Cô không hiểu tại sao Jimin lại làm như vậy. Trong mắt cô, mọi người đều có mục đích riêng, và cô chưa từng là người xứng đáng để được yêu thương. Từ khi còn nhỏ, cô đã học cách tự đứng vững, không tin vào tình yêu hay sự bảo vệ của ai, bởi vì cô biết rằng thế giới này không hề dễ dàng.

Minjeong đang đi trên hành lang thì bất ngờ thấy Jimin đứng chờ ở góc khuất, đôi mắt của cô gái ấy nhìn về phía cô với ánh mắt dịu dàng, không có sự khó chịu hay nhìn ngó như mọi người khác. Dù ánh sáng chói chang từ cửa sổ phía bên kia đang chiếu vào, Minjeong vẫn cảm nhận được một cảm giác ấm áp từ Jimin.

"Minjeong" Jimin gọi tên cô nhẹ nhàng, như thể cô là người duy nhất trong không gian rộng lớn này.

Minjeong hơi ngạc nhiên khi thấy Jimin ở đây, nhưng không nói gì, chỉ nhìn cô từ xa. Cô đã quen với việc đối phó với sự lạnh nhạt, nhưng lần này lại khác. Jimin không chỉ đứng nhìn cô, mà còn bước tới gần, tựa như muốn xóa nhòa khoảng cách mà Minjeong đã dựng lên suốt bao lâu nay.

"Chúng ta có thể nói chuyện một chút không?" Jimin hỏi, giọng nói có chút ngập ngừng, nhưng vẫn đầy sự chân thành.

Minjeong không biết tại sao nhưng vẫn gật đầu. Cô không thể từ chối một lời đề nghị như vậy, dù trong lòng có chút lạ lẫm. Cô không hiểu vì sao Jimin lại quan tâm đến mình, dù cô chỉ là một đứa con gái không có gì đặc biệt, nhưng nhìn vào ánh mắt của Jimin, Minjeong cảm thấy có điều gì đó không thể chối bỏ.

Hai người bước ra ngoài sân trường, nơi vắng vẻ và yên tĩnh. Jimin nhìn Minjeong một cách chăm chú, đôi mắt sâu thẳm, như thể cô đang tìm kiếm một cái gì đó trong ánh nhìn của Minjeong.

"En có thể nói cho tôi biết tại sao em lại luôn tỏ ra mạnh mẽ không? tất cả những người tôi gặp chưa ai làm như em cả" Jimin hỏi, giọng cô nhẹ nhàng như một làn gió.

Minjeong hơi ngạc nhiên, không ngờ Jimin lại hỏi một câu như vậy. Cô không biết phải trả lời thế nào. Cô không muốn ai hiểu mình, cũng không muốn ai thương hại mình. Cô đã quen sống một mình, không dựa dẫm vào ai.

"Vì không có ai khác mà,một mình" Minjeong trả lời ngắn gọn, đôi mắt nhìn xa xăm về phía những cánh hoa đang rơi xuống từ cây anh đào gần đó. "Vì nếu không mạnh mẽ, em sẽ không thể sống nổi."

Jimin im lặng trong giây lát, rồi bước một bước gần hơn về phía Minjeong.

"Minjeong" cô nhẹ nhàng nói, "Em không cần phải làm tất cả một mình. Tôi sẽ ở đây, không phải vì thương hại, mà vì tôi thực sự quan tâm đến em mong em hiểu lòng tôi"

Lời nói của Jimin khiến Minjeong cảm thấy bối rối. Cô không biết phải làm sao, cũng không biết phải đáp lại như thế nào. Chưa bao giờ có ai nói với cô như vậy. Cảm giác này khiến cô vừa muốn né tránh, vừa muốn tin vào sự chân thành trong lời nói của Jimin.

"Nhưng tại sao lại là em?" Minjeong hỏi, đôi mắt cô thoáng lộ vẻ hoài nghi. "Chị có biết em là ai không? Em chỉ là một đứa bị bỏ rơi, không có giá trị gì trong xã hội này cả"

Jimin không trả lời ngay lập tức, mà chỉ đứng im, đôi mắt cô nhìn Minjeong với vẻ kiên định, không hề rời đi.

"Tôi không quan tâm đến những thứ đó,Kim Min Jeong" Jimin nói, nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. "Tôi chỉ quan tâm đến em, đến những gì em đang trải qua. Em không phải là người vô giá trị, và tôi không muốn em phải chịu đựng một mình nữa."

Minjeong cảm thấy có gì đó trong lòng mình thay đổi. Một sự ấm áp dần dần lan tỏa trong cô, nhưng đồng thời, sự lo lắng và sợ hãi cũng không thể nguôi ngoai. Cô đã quá quen với việc phải tự sống sót, và bây giờ, việc có ai đó quan tâm đến mình lại khiến cô cảm thấy lạ lẫm, và có phần hoảng sợ.

Jimin dường như nhận ra sự bất an trong ánh mắt Minjeong, cô khẽ cười, nhưng nụ cười đó không làm dịu đi nỗi lo lắng trong lòng Minjeong. Thay vào đó, nó càng làm cô cảm thấy sự tổn thương sâu sắc hơn, như thể Jimin đang cố gắng lấp đầy khoảng trống mà Minjeong luôn chối bỏ.

"Minjeong" Jimin nhẹ nhàng nói, "Em không cần phải sợ. Chúng ta có thể làm bạn, chỉ là bạn thôi. Không cần phải có gì hơn."

Minjeong im lặng, trái tim cô đập mạnh, không biết phải làm gì, chỉ biết rằng trong phút giây đó, cô không muốn rời xa Jimin. Nhưng rồi, nỗi sợ hãi lại quay lại, kéo cô vào một không gian lạnh lẽo, nơi cô không thể mở lòng ra với bất kỳ ai.

Jimin nhìn cô, đôi mắt không hề rời đi, như thể cô ấy đang chờ đợi một lời hứa, một sự chấp nhận.

"Chúng ta có thể là bạn, đúng không?" Jimin hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sự chân thành.

Minjeong chỉ biết gật đầu, nhưng trong lòng cô vẫn còn nhiều hoài nghi. Cô không biết liệu mình có thể tin vào Jimin hay không, nhưng ít nhất, trong khoảnh khắc này, cô đã có một niềm hy vọng mới dù đó chỉ là một niềm hy vọng mỏng manh.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top